Trò Chơi Nguy Hiểm Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Chương 1: Q.4 - Chương 1: Phản kháng lời đồn đại




Tình yêu khiến con người ta trầm luân, khiến con người ta trở nên tàn nhẫn, điên cuồng. Sinh mệnh của ai là khách qua đường với ai ? Sinh mệnh của ai là chuyển luân với ai ? Kiếp trước trần thế, kiếp này gió thoảng, linh hồn đã đau thương đến vô cùng vô tận. Nhìn nhau, chỉ còn lại sự tin tưởng. Yêu, tựa như trên núi cao giữa biển mây, cách thiên đường có gần không? Từng chút một bước đến thiên đường, anh mới có thể nhận ra, thì ra yêu, cũng là muốn bẻ gãy đôi cánh của em, để em không bao giờ còn sức lực bay đi nữa.

◇◆◇

Ca sĩ mới Mạch Khê đã trở thành đề tài nổi bật. Ít ra vẫn còn tốt bởi vài chuyện thị phi cũng chỉ trong nội bộ công ty biết, tối thiểu cũng chưa truyền ra bên ngoài. Dù sao đối với một ca sĩ còn chưa phát hành ca khúc chính thức thì truyền thông cũng không quá dồn hết sự chú ý đến cô.

Về phần bài hát mới của Mạch Khê, Đàm Trử Quân dù không tình nguyện như thế nào thì cũng đã chuẩn bị lời bài hát, khi nghe Mạch Khê hát thử, Jon vô cùng hài lòng.

Trải qua một thời gian luyện tập, Mạch Khê rất nhanh đã thích ứng được nhịp độ công việc của công ty cùng lịch trình làm việc, nhất là sau khi thu âm ca khúc mới, vì cũng thực sự có kinh nghiệm, khâu chế tác hoàn toàn thuận lợi. Mà sau khi sắp xếp phát hành, người đại diện đã liên hệ các thông cáo phù hợp cho Mạch Khê, cuộc sống nghệ sĩ như thế đã chính thức bắt đầu.

Ca sĩ mới? Sự xuất hiện đột ngột này sẽ dẫn đến hệ quả duy nhất, rằng sẽ phải chịu sự dò xét cùng ghen tị của nhóm ca sĩ khác. Đây vốn là chuyện bình thường, nhưng phiền phức là, mấy tin đồn bậy bạ đó làm Mạch Khê dù đi đến nơi nào cũng hứng chịu ánh mắt tò mò và tra xét.

Phản chiếu trên mặt gương trơn bóng của toilet, là khuôn mặt đầy mệt mỏi của Mạch Khê.

Cô thực đã thu âm đến bốn giờ, đang chuẩn bị cho ca khúc dự bị, còn ca khúc mới đầu tiên đã ở trên bảng xếp hạng âm nhạc. Jon đã thề non hẹn biển với cô rằng mọi chuyện tuyệt đối sẽ không có vấn đề, bởi vậy, Đàm Trử Quân vì cô mà sáng tác tiếp ca khúc thứ hai.

Về phần bài hát bị cấm kia cũng theo gió mà bay, chẳng qua Mạch Khê vẫn giữ mãi mối nghi hoặc trong lòng. Đàm Trử Quân dường như rất rõ ràng lai lịch của ca khúc đó, nhưng muốn tìm một cơ hội thích hợp để hỏi rất không đơn giản. Đàm Trử Quân này cực kỳ quái, ngoại trừ trong phòng họp khi ấy phản đối Lôi Dận, thì bắt đầu từ đó đối với cô lại lạnh như băng, khiến cô không thể hỏi được.

Dòng nước mạnh chảy ào xuống có chút bọt nước bắn tung lên ngón tay Mạch Khê. Cô hơi hơi nâng lên ngón tay bị thương vẫn còn quấn băng gạc.

Khuôn mặt trầm tĩnh cùng giọng nói trầm thấp đêm đó của cha nuôi lại hiện lên, cho tới bây giờ Mạch Khê vẫn cảm thấy như là trong mộng. Giọng nói ôn hòa của cha nuôi bên tai hư hư thật thật. Cô cho tới bây giờ cũng không nghĩ được bản thân lại mất mặt đến như thế, tiêm thuốc cũng khóc, mà vấn đề là còn ở trong lòng hắn mà khóc.

Lòng cô có một chút thảng thốt. Tình cảm khác thường trong lòng này cứ lan tỏa, ào ạt đổ đến như cơn hồng thủy, khiến cô không thể hít thở được.

Bắt đầu từ khi nào, mỗi lần nhớ tới hắn, cô đã không còn sợ hãi nữa?

Mạch Khê nâng mắt nhìn bản thân mình trong gương, lại kinh ngạc phát hiện hai gò mà vốn trắng bệch của mình lại có chút đỏ ửng. Làm sao có thể như vậy? Ngay cả nhịp tim đập cũng có chút bất ổn.

Cha nuôi trong lòng hẳn có một người phụ nữ, chính là người phụ nữ trong tấm ảnh chụp. Đêm đó, sau khi tiêm thuốc xong, cô cũng không thấy cha nuôi trở về phòng. Cô có chút tò mò lén xem thì mới phát hiện, cha nuôi tự tay dọn dẹp những mảnh vỡ nhỏ, nâng lên tấm ảnh kia, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên mặt ảnh, rồi nhìn tấm ảnh đó thật lâu thật lâu...

Hắn hẳn là rất yêu người phụ nữ ấy?

Được một người đàn ông như vậy yêu sẽ có cảm giác gì? Sẽ là tư vị gì ?

Cha nuôi là một kẻ khiến người ta không thể nắm bắt được, cũng không thể nhìn thấy được suy nghĩ của hắn, cũng không có cách nào thấu hiểu được tâm tư kia. Hắn tàn nhẫn, hắn mạnh mẽ chiếm đoạt, hắn bá đạo khiến người ta giận sôi. Được hắn yêu thương, sẽ là bắt đầu một hạnh phúc, hay là bắt đầu một bi kịch?

Chính như ngày đó ở trong xe, hắn ở bên tai cô thì thầm câu nói ..... "Khê nhi, em là của tôi, biết không? Ai dám tiếp cận em, tôi sẽ lấy mạng của hắn... "

Đúng vậy, cô tin lời nói của cha nuôi. Người đàn ông cao cao tại thượng như hắn đã sớm có thói quen nắm hết thảy mọi thứ trong tay, ngay cả tính mạng con người cũng như thế. Hắn không phải là thần chết, nhưng là thần chết đã giao cho hắn quyền lực đó. Đây là nguyên nhân người ta nghe đến hắn đã sợ đến mất mật.

Mạch Khê hít sâu một hơi, trong lòng vẫn luôn có một thứ gì đó đè nặng, hít vào không được, thở ra cũng không xong, y như cổ họng bị chặn nghẹn lại...

Toilet thật yên tĩnh, cho đến khi ....

"Ôi, cô nói xem, Mạch Khê kia với ông chủ của chúng ta rốt cuộc là có quan hệ gì ? Nghe nói hôm đó khi họp, ông chủ còn giận giữ vì người đẹp cơ. Kết quả là kết thúc cuộc họp kéo Mạch Khê đi luôn."

"Hừ, loại quan hệ đấy không cần nghĩ cũng biết."

Giọng nói của hai người con gái từ trong phòng trang điểm truyền tới, một giọng mang theo âm sắc tò mò, giọng kia rõ ràng là khinh miệt.

Toilet của công ti DIO được thiết kế rất nổi bật, gạch trắng trơn bóng kéo dài đến từng góc, bởi vậy, diện tích được chia ra thành mấy khu vực, trong đó phòng hóa trang lại được thiết kế ở một chỗ khác, vì vậy chỉ có thể nghe được giọng nói, không thấy được dáng người.

Mạch Khê sửng sốt một chút, ngay sau đó khóa vòi nước lại. Giọng nói của hai người phụ nữ trong phòng trang điểm kia ngày càng rõ ràng.

"Ý của cô là .... Mạch Khê là tình nhân của ông chủ á?" Giọng nói cô ta khàn khàn, lại có vẻ hứng thú như phát hiện ra một châu lục mới vậy.

"Tám chín phần là muốn dựa vào đại danh của Tổng giám đốc Lôi thị, nhưng tôi thấy, là Mạch Khê kia chủ động dẫn dụ ông chủ mới đúng. Ông chủ của chúng ta là người như thế nào, cô ta tự hoang tưởng thôi, cứ muốn xán lại gần ông chủ." Cô gái kia hừ lạnh.

"Không đúng đâu, không phải tin đồn là người mẫu Bạc Cơ mới là tình nhân của ông chủ sao? Ngay cả việc học ở Havard cũng là do ông chủ sắp xếp, cô ta tuổi còn trẻ đã có thể trên sàn catwalk xưng thiên hậu, cũng chính là bán sắc đẹp thôi."

"Đối với mấy con đàn bà cứ nhung nhớ mình, đàn ông cho tới bây giờ sẽ chẳng cự tuyệt. Nhiều tình nhân thì sao? Nhưng mà, haiz, tôi luôn luôn không tin ông chủ của chúng ta như vậy còn có thể chịu được khẩu vị như thế. Mạch Khê kia có cái gì, bộ dạng cũng có thể coi là xinh đẹp, nhưng mà chỉ ngắm chứ dùng được không? Xem kiểu cô ta ngu ngơ như vậy thật sự không tưởng tượng được trên giường phải làm thế nào lấy lòng đàn ông. Tôi thấy ông chủ đối với cô ta chỉ là chơi đùa cho vui thôi."

Giọng nói kia luôn tràn ngập vẻ khinh thường cùng châm chọc, tính cả giọng khàn khàn kia cũng trở nên cực kỳ khó chịu......

"Cũng đúng ha, người đàn ông có thân phận như ông chủ làm sao có thể coi trọng con nhỏ Mạch Khê đó. Nghe nói cô ta mới mười tám tuối đã muốn học cách giữ lấy tâm đàn ông? Kém quá, kiểu con nít như vậy đàn ông chẳng hứng thú đâu."

"Đúng vậy..."

Lời nói của hai cô gái thật chẳng có chút khách khí, tiếng giày cao gót cùng giọng châm chọc cười nhạo đang đi ra, lại thấy Mạch Khê trước gương, ngây ngẩn cả người.

Sắc mặt Mạch Khê rất khó xem, phản chiếu trong mặt gương trơn bóng là sườn mặt tinh tế của cô, còn có .... đôi mắt đẹp đương phẫn nộ!

Cô không hề chớp mắt, nhìn chằm chằm hai người đang đi ra, nhưng rõ ràng lửa giận dưới đáy mắt đang thiêu đốt, đẹp như thiên sứ, lại lộ ra một sức ép khiến người ta hít thở không được.

Hai người này có có biết đôi chút, đều là ca sĩ vào công ty được ba bốn năm, cũng có không ít fan. Giọng cao cao kia là Mia, giọng khàn khàn là Elyse. Mạch Khê với hai người bọn họ cũng không thân quen, chưa từng xuất hiện chung lần nào.

Hai người không nghĩ là nói chuyện phiếm lại vừa vặn bị đương sự nghe được, sắc mặt có chút xấu hổ. Nhất là Elyse, mất tự nhiên kéo ống tay áo Mia, kiểu rất muốn nhanh rời đi.

Mia hắng giọng, cô tuy tiếng tăm kém Phỉ Tỳ Mạn nhưng cũng không phải danh tiếng tầm thường, xấu hổ thoáng qua rồi tự nhiên hiểu được nên xử lý như thế nào. Cô không để ý đến Elyse đang ra hiệu, ngạo mạn tiến lên, lấy khăn mặt khử trùng, lau ngón tay một chút, như không nhìn thấy mà chuẩn bị đi ra.

"Mấy người đứng lại đó cho tôi!"

Giọng nói Mạch Khê lạnh như băng từ phía sau hai cô gái kia vang lên, tựa như hoa anh túc trong bóng đêm, tản ra uy lực không thể khinh thường.

"Cái gì?"

Mia không nghĩ được một đứa mới vào nghề lại dám nói chuyện với cô ta như thế, xoay người nhìn về phía Mạch Khê, lại thấy đôi mắt đẹp đó hằn lên sự giận dữ, không khỏi có chút hoảng sợ.

Elyse cũng không ngờ đến Mạch Khê sẽ mở miệng bảo hai cô đứng lại, lại dùng giọng nói nặng nề như vậy, nhất thời cũng ngây ngẩn cả người.

Lập tức, Mia thay đổi sắc mặt, bước nhanh đến, ngạo mạn nhìn Mạch Khê, lời nói mang theo ác ý công kích, "Cô nói cái gì? Dám ra lệnh cho tụi tôi đứng lại? Cô tính chuyện gì vậy?"

"Giải thích!"

Đôi đồng tử của Mạch Khê lộ ra tia sáng lạnh sắc bén, nhìn thẳng Mia, gằn từng tiếng mệnh lệnh, "Lập tức giải thích cho tôi!"

"Hey, cô chỉ là một người mới nho nhỏ thôi, bắt tụi tôi giải thích, có nhầm gì không đấy? Tụi tôi dựa vào cái gì phải giải thích với cô?" Elyse cũng bước tới, khoanh hai tay trước ngực, bất mãn quát.

Mắt Mạch Khê đảo quanh, dưới ánh đèn thủy tinh dường như có ánh sáng phát ra, cô nheo mắt, lộ ra vẻ rất, rất không vui, "Chỉ bằng lời các cô vừa nói!"

Mia nghe vậy cười lạnh, tay đẩy bả vai Mạch Khê ....

"Tụi tôi nói thế nào? Có gì sai sao? Cô còn nhỏ đã học người ta tìm kiếm kim chủ? Nghĩ lại đi? Cô cho là ông chủ coi trọng cô? Mà cũng đúng, đàn ông ăn sơn hào hải vị nhiều rồi cũng có lúc ngồi không xúc động, và cô cũng chỉ là loại xúc động đó. Con nhóc như cô, đàn ông thử qua một lần còn muốn lần hai à? Thực tức cười, cô ở trên giường chắc cũng không khác cá chết là bao đi?"

Tay Mạch Khê nhanh chóng siết chặt, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp cứng lại.

"Đúng đó nha, Mạch Khê, cô mới mười tám tuổi ha? Không thể nào ngu ngơ như vậy đi? Ở trên giường cô làm thế nào lấy lòng đàn ông?" Elyse cũng cười lạnh theo.

Mia liếc mắt nhìn Mạch Khê, lại vòng quanh thân hình cô đánh giá một phen, lắc đầu, "Chà chà, Mạch Khê ơi, dáng người cũng được lắm, đáng tiếc nha, đàn ông luôn là loài động vật thị giác, cô muốn dụ dỗ ông chủ thì cũng thử bắt chước mấy kiểu dụ hoặc đi." Nói xong còn cố ý cúi người xuống, cổ áo thấp làm bộ ngực vĩ đại trở nên thành một ví dụ vô cùng sinh động.

Khóe môi Mạch Khê hơi giật giật, nhìn về phía Mia, lạnh lùng cười, "Đồ đàn bà ngực to ngu xuẩn!"

"Mày nói cái gì?" Mia đột nhiên thay đổi sắc mặt, "Mày nói lại thử xem."

Mạch Khê tới gần cô ta, cúi đầu, môi gần như chạm tới gương mặt kia, đôi mắt đẹp hiện rõ nét châm chọc, gằn từng tiếng nói: "Tôi nói cô là .... đàn bà ngực to ngu xuẩn!"

"Con tiện nhân chết tiệt này ....."

Mia tức giận đến toàn thân phát run, rồi đột nhiên nâng tay lên, hướng tới khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạnh Khê tát mạnh ...

"Bốp ..." một tiếng vang vọng ra toàn bộ toilet.

"Ôi trời..."

Elyse hoảng hốt che miệng, kinh ngạc nhìn Mia, cô không nghĩ tới Mia sẽ đánh tiếp.

Gò má phải Mạch Khê hiện lên một mảng hồng, cô vẫn đứng tại chỗ, thậm chí cả động tác ngẩng đầu cũng không có, cứ như vậy quật cường nhìn chằm chằm Mia, lửa giận ở đáy mắt ngày càng rõ ràng.

"Nhìn cái gì? Đánh chính là mày!"

Mia tựa như đã bớt tức giận, cao giọng nói, "Hạ lưu, tự cho là được ông chủ ưu ái vài phần thì lên mặt? Tao là đàn chị của mày, mày không hiểu quy củ nên tao dạy, nếu không ...a ... "

Lời của cô còn chưa nói xong, Mạch Khê đột nhiên giữ miệng, lấy dung dịch rửa tay bên cạnh, mở bung nắp, chỉnh chỉnh một chút rồi đổ vào miệng cô ta ...

"Ưm ..."

Mia mở to hai mắt nhìn, vội vàng tránh, lại không tưởng tượng được lực Mạch Khê mạnh như vậy. Dung dịch rửa tay còn trong miệng vừa đắng vừa chát. Ép chất dẻo ánh nhũ bên trong nuốt xuống mấy ngụm, cho đến khi dung dịch trong bình đều đổ hết, Mạch Khê mới hung hăng dẩy cô ta sang một bên.

Vì thường xuyên muốn tránh khỏi cha nuôi, sức lực Mạch Khê đương nhiên so với con gái bình thường mạnh hơn một chút, tuy chẳng là gì so với cha nuôi, nhưng với loại phụ nữ trói gà không chặt thì vẫn dư sức đối phó.

Thoát khỏi sự kiềm kẹp, Mia lao đến bồn rửa tay, ho khan dữ dội, nôn mửa, mở vòi nước súc miệng không ngừng, nước mắt cũng không ngừng tuôn ra, có vẻ chật vật vô cùng.

Elyse đã sớm ngây ngốc, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt. Trời ạ, quá đáng sợ, cô ta trông thế nhưng lại dám lấy bình nước rửa tay đổ vào miệng Mia...

Đột nhiên cô ta có phản ứng lại, xoay người muốn chạy nhưng Mạch Khê lập tức tiến lên, chân duỗi ra ...

"Rầm..."

Mạch Khê đứng trước mặt cô, gót giày vang lên thanh âm thanh thúy, tản ra hơi thở lạnh ngắt, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh lùng.

Đầu gối Elyse còn rất đau, trong lúc nhất thời vừa sợ vừa giận, "Cô...."

Mạch Khê nghiêng nghiêng đầu, nụ cười dịu dàng bên môi nở rộ, giống như một con búp bê vô cùng xinh đẹp, nhưng lại tản ra hơi thở nguy hiểm.

Elyse rùng mình một cái, miệng há ra, đã thấy Mạch Khê nhàn nhã đùa giỡn bình rửa tay khác, sợ tới mức vội vàng nói, "Này, thực xin lỗi..."

Trời ạ, cô không đoán được con nhỏ này là một con báo không hơn không kém!

"Mạch Khê, con đàn bà ti tiện, tao không giết mày không được!" Mia ở một bên vừa nôn xong, rốt cuộc đã có thể ngừng lại, trên gương mặt còn đầy nước mắt, tư thế xông lên sẵn sàng đánh Mạch Khê...

Cửa toilet vừa lúc đẩy ra, vang lên tiếng thét chói tai của trợ lý nghệ sĩ Apple. Mạch Khê tránh ra, cả người Mia đều nhào lên Apple.

"Trời ạ, có chuyện gì ở đây vậy?"

"Mạch Khê, con tiện nhân, mày có giỏi đừng trốn, tao sẽ giết mày...."

Mia như mất hết lý trí, la lớn, còn muốn lao lên phía trước, lại bị Apple cùng Elyse vừa đứng dậy ngăn lại.

Mạch Khê đứng yên ở đó, bình tĩnh thưởng thức một màn trước mắt, đôi mắt đẹp đã khôi phục sự bình tĩnh cùng ôn nhuận, như thể chuyện gì cũng chưa phát sinh.

"Jon, tôi muốn tìm Jon!" Mia hoàn toàn điên cuồng đến run rẩy, ánh mắt dường như đã đỏ lên, chỉ vào Mạch Khê.

"Mia, Mia, cô bình tĩnh một chút"

"Tôi phải đi tìm Jon ngay lập tức! Con chết tiệt!"

Toilet ồn ào cả lên.

————————

Phòng Tổng giám đốc DIO.

Trên ghế lớn làm bằng da thật màu đen, Lôi Dận ngồi nghiêm chỉnh, thân hình cao lớn ngang tàng lộ ra quyền uy cùng áp lực, hắn hờ hững nhìn những người trước mắt, chưa nói tiếng nào.

Đầu gối Elyse có chút bầm tím; diện mạo Mia thay đổi hoàn toàn, tóc có chút hỗn độn, không ngừng uống nước, miệng khó chịu vừa cay vừa đắng, lại muốn nôn mửa, tức giận nhìn chằm chằm Mạch Khê đương tỏ ra vô tội.

Mạch Khê đứng cạnh Apple, gò má rõ ràng có chút sưng đỏ. Apple cầm cục đá thay cô chậm lên mặt, trong mắt hiện lên vẻ xót xa, thấy Mia trừng mắt, cô cũng tức khí trừng lại.

Jon vẻ mặt xấu hổ đứng ở một bên, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua mấy cô gái, rồi dè dặt cẩn trọng nhìn về phía Lôi Dận, thấy hắn ngồi im trên ghế không có chút biểu tình nào, trong lòng không ngừng bồn chồn, càng thêm lo lắng.

Thật sự là mệt, mâu thuẫn giữa nghệ sĩ trong công ty, thậm chí ra tay quá nặng cũng là chuyện thường tình. DIO là công ty lớn, tuy luôn luôn nổi tiếng với sự chuyên nghiệp, nhưng cũng không tránh khỏi phát sinh loại chuyện xấu hổ như thế này. Nhưng bên trong ồn ào chưa tính, hắn có thể áp chế sẽ áp chế, không nghĩ tới việc hôm nay ông chủ tự mình đến công ty, thực chất là muốn tham gia cuộc họp về chuyện quảng bá cho Mạch Khê, vừa vặn gặp Mia cùng Elyse khóc sướt mướt chạy tới , mà Mạch Khê thì gò má phải lại sưng đỏ lên...

Một màn này, vừa vặn bị Lôi Dận thấy, thuận tiện gọi vào phòng Tổng Giám Đốc.

Chuyện bé xé ra to...

Văn phòng hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ tiếng Mia nấc nghẹn. Như thế này thì tốt lắm, cô ta muốn cho ông chủ thấy bộ mặt thực của Mạch Khê – một đứa con gái đáng sợ.

Lôi Dận châm một cây xì gà màu đen, cả thân mình cao lớn tựa vào lưng ghế, con ngươi tựa loài chim ưng sắc bén nhìn chung quanh một vòng, nhả ra vòng khói bạc, nhàn nhạt nói, "Ca sĩ trong công ty tranh chấp, thậm chí ra tay mạnh như vậy, các người thật lợi hại."

Một câu nói, lộ ra vẻ cực kỳ không vui.

Jon đến lúc này thực không nhìn thấu được, vội vàng mở miệng giảng hòa, "Ông chủ, mấy cô này, chỉ là mâu thuẫn nho nhỏ mà thôi, tôi sẽ giải quyết ổn thỏa......"

"Ông chủ, chuyện này chính là Mạch Khê khơi mào. Cô ta rất quá đáng! Rõ ràng chỉ là người mới, thế nhưng đối với đàn chị lại bất kính. Là thế này, cô ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện, tôi cùng Elyse cũng chẳng so đo làm gì, nhưng cô ta lại dùng dung dịch rửa tay đổ vào miệng tôi, còn đẩy Elyse ngã xuống. Cô ta làm sao có thể như vậy được?"

Mia sửa một vài chi tiết, cả vú lấp miệng em, trên mặt toàn bộ là vẻ hiền thục cùng tủi thân, ngay cả giọng nói đều nhẹ nhàng vô lực, tính thêm nước mắt trên mặt, không thể không khiến đàn ông đau lòng cho mình.

Apple thấy thế vội vàng nói, "Ông chủ, má Mạch Khê đều sưng lên này, rõ ràng là mấy người kia đánh. Họ còn ác độc tố cáo trước, khi tôi vừa vào toilet, đúng lúc nhìn thấy Mia lao đến còn muốn đánh Mạch Khê đó. Nếu như tôi không kịp đuổi tới, Mạch Khê sẽ bị đánh cho xem."

Gò má sưng đỏ thật rõ ràng của Mạch Khê chiếu vào đáy mắt Lôi Dận, một chút đau lòng thoáng hiện lên. Hắn mở miệng, lạnh giọng hỏi, "Mạch Khê, là cô đổ dung dịch nước rửa tay vào miệng cô ấy?"

Mạch Khê nâng mắt nhìn thoáng qua Mia đang tỏ vẻ đáng thương vô cùng, chán ghét chớp chớp mi, lại dừng ánh mắt trên người Lôi Dận, giọng nói lạnh băng gằn từng tiếng, "Cô ta nói dối, chính cô ta đổ nước rửa tay vào miệng tôi!"

Câu Mạch Khê vừa nói xong làm Mia cùng Elyse ngây ngẩn cả người. Jon cũng y hệt, kinh ngạc nhìn Mạch Khê, rồi lại nhìn về phía Mia. Apple nghe vậy, tức giận hét lên, "Đàn chị Mia, cô cũng quá đáng rồi đó, cô định tính trả đũa gì chứ? Chính cô đổ nước rửa tay vào miệng Mạch Khê lại còn lên án Mạch Khê? Trời ạ, cô sao có thể làm như vậy? Chẳng lẽ cô còn không biết nước rửa tay có thể làm chết người ta sao?"

Lôi Dận im lặng, con ngươi dần dần lạnh lại, nhìn về phía Mia. Đôi mắt sắc bén khiến cô ta đột nhiên rùng mình một cái...

"Không, không, không, ông chủ, anh hãy tin tôi, nước rửa tay thật sự là Mạch Khê đổ, tôi mới là người bị hại."

Trời ạ ! Mia cô trong vòng xoáy của giới nghệ sĩ lâu như vậy, chuyện hại người gặp qua không biết bao nhiêu lần, chẳng nghĩ được bản thân lại bại trong tay một con nhãi như thế này!

Jon ở một bên nóng nảy, thấp giọng quát, "Hai người các cô rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chuyện trong toilet là như thế nào? Bây giờ thì tốt rồi, nghệ sĩ bên ngoài đều đang bàn tán về chuyện này. Elyse, cô nói xem, rốt cuộc là như thế nào?"

Elyse khẩn trương nuốt nuốt nước miếng, theo bản năng nhìn thoáng qua Lôi Dận đang ngồi trên ghế, ánh mắt rụt lại, rồi hướng về phía Mạch Khê, thấy cô ánh mắt lạnh băng nhìn chằm chằm mình, đầu gối lại ẩn ẩn có chút đau đớn...

"Elyse, cô cứ nói thật đi, Mạch Khê là người khai mào mọi chuyện." Mia nóng nảy, thấp giọng thúc giục.

Mia thực rất muốn trước mặt ông chủ để lại ấn tượng tốt, hay ít nhất hắn có thể thấy được bộ mặt thật của Mạch Khê. Cái loại đàn bà này sao có tư cách ở bên cạnh ông chủ chứ? Ở bên cạnh ông chủ phải là cô mới đúng, cô sẽ thừa dịp lần này đánh đổ Mạch Khê, đả kích tính khí kiêu ngạo của cô ta một phen.

Elyse hít sâu một hơi, đôi mắt xếch yếu ớt động lòng người nhìn về phía Lôi Dận, cố gắng làm âm giọng trở nên mềm nhẹ một chút.

"Là như vậy, tôi cùng Mia ở toilet với Mạch Khê đùa giỡn vài câu, Mạch Khê tính tình thực sự rất khó chịu. Cô ta mắng Mia là..." Cô dừng một chút, bắt gặp Lôi Dận tựa không hề để ý, lớn mật nói tiếp... "Là đồ đàn bà ngực to ngu xuẩn. Mia rất tức giận, liền nói lại một câu, Mạch Khê đột ngột trở nết, đổ nước rửa tay vào miệng Mia. Tôi thực rất sợ hãi, xoay người muốn rời đi, Mạch Khê lại ngáng chân tôi ngã, ông chủ, anh xem, đầu gối tôi vẫn còn vết bầm."

Nói xong câu đó, cô ta cố ý đi đến trước mặt Lôi Dận, kéo váy lên. Đầu gối vốn là đã dưới váy ngắn, qua tay kéo lên, đùi lộ ra hoàn toàn trước đôi mắt sắc lẹm như chim ưng của người đàn ông lạnh lùng.

Từ sau khi Lôi Dận tiếp quản vị trí ông chủ của DIO, nghệ sĩ nữ trên dưới đều muốn nghĩ cách tới gần người đàn ông độc thân hoàng kim chạm tay có thể bỏng này. Có nghệ sĩ chuyên đứng canh dưới bãi đổ xe, thấy xe Lôi Dận, cố ý xuống xe trước mặt hắn, mượn cơ hội khiến hắn chú ý tới. Có nghệ sĩ tạo cớ không cần thận muốn nhào vào lòng hắn, lại bị Phí Dạ bên cạnh gạt sang.

Đối với Lôi Dận, mấy nghệ sĩ này đã sớm thích ứng với hàn khí toàn thân hắn phát ra cũng như hơi thở lạnh ngắt đó. Người đàn ông ưu tú như vậy, họ thật sự không muốn để lỡ, hao tốn tâm huyết muốn hắn chú ý đến, đáng tiếc lại không như mong đợi.

Mia cùng Elyse xem như là một trong nhiều nghệ sĩ nữ có thể tiếp cận Lôi Dận, sao có thể buông tha cho cơ hội tốt này được?

Elyse có hai chân dài thon đẹp, đây vốn là điểm cô rất kiêu hãnh, đầu gối có một vết bầm ngược lại càng có vẻ mị lực, làm đàn ông đau lòng động tâm, hoàn toàn mang đến một ấn tượng thị giác cùng dụ hoặc rất lớn.

Thấy Lôi Dận không có phản ứng, cô còn muốn tiến lên, ngay sau đó, lại bị Phí Dạ bên cạnh ngăn lại. Sườn mặt cương nghị cùng ánh mắt kiên định của hắn nheo lại, nhìn thoáng qua Elyse, lãnh đạm nói, "Đứng ở chỗ này là được."

Đôi mắt xếch xinh đẹp của Elyse hiện lên nét u oán.

Đối với ánh mắt cùng hành vi này, Lôi Dận đã sớm quen rồi, hắn chuyển hướng Mạch Khê, ngữ khí lạnh nhạt hỏi, "Mạch Khê, nguyên nhân cô ra tay đả thương người là gì?"

Mạch Khê nhướng mày, đôi mắt đẹp ánh lên vầng sáng tựa ngọc lưu ly, dường như không vui, hoặc bất mãn. Cô nhìn Lôi Dận chằm chằm, hệt như một chú báo con...

"Thứ nhất, Elyse nói dối. Hai người đó không phải đùa vài câu đơn giản như vậy. Thứ hai, tôi không ra tay đả thương người!"

Thì ra cha nuôi thích loại phụ nữ phóng đãng như thế này! Cô ta ở trước mắt hắn khoe đùi vậy là được tin liền? Đáng chết, xem mặt cô ta cứ đắc ý, vừa mới tát cô một cái, nếu không phải lưu lại chứng cứ...

"Mạch Khê, cô mới nói dối, rõ ràng chính là ... "

"Cô nói xem, cô ta đã nói gì?"

Lôi Dận không chút để ý tới sự phẫn nộ cùng oán hận của Mia, lãnh đạm cắt ngang lời nói của cô ta, hứng thú nhìn về phía Mạch Khê. Thật rõ ràng, ánh sáng lưu ly trong đáy mắt cô rất kích thích hắn.

Mạch Khê đưa mắt nhìn về phía hắn, không có chút né tránh, dè dặt, đôi môi anh đào từ từ cong lên vẻ xinh đẹp......

"Cô ta nói....tôi là tình nhân của anh, giống như kỹ nữ hưởng thụ trên giường anh!" Cô lặp lại lời nói của hai người kia, như tự thuật lại một chuyện rất bình thường.

Jon nghe thế, không vui nhìn về phía Mia cùng Elyse. Hắn tin chắc những lời này hai người bọn họ có thể nói ra, thật sự không rõ tình hình, đồ ngu cũng có thể nhìn thấy trong mắt ông chủ đều có Mạch Khê.

Phí Dạ một bên nghe được, đau lòng nhìn về phía Mạch Khê, ánh mắt ổn trọng lộ ra một chút phức tạp.

Lôi Dận nghe xong, nở nụ cười, cũng chỉ là lạnh thấu xương, giống như thần đế cao cao tại thượng, lại giống như ma quỷ khiến người ta phát run, nhưng cho đến cùng vẫn không thể đọc được ý tứ cùng cảm xúc trong đó...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.