Trung Quốc, Hongkong…
Đây là lần đầu tiên Mạch Khê bước trên đất Trung Quốc. Tuy nói Hongkong
và Trung Quốc không nằm cùng trên một dải đất nhưng đứng trên đất
Hongkong, cô vẫn có thể cảm nhận được hơi thở văn minh Trung Quốc.
Hongkong so với tưởng tượng của cô trong lành, sạch sẽ hơn nhiều. Ít ra, ở đây có nhiều người qua lại, mỗi người một biểu cảm khiến cô cảm giác
thoái mái hơn.
Ra đến đại sảnh sân bay, Mạch Khê hít sâu một ngụm không khí. Có lẽ do
vừa mưa xong nên không khí còn có chút lành lạnh, tạo nên một cảm giác
rất thanh khiết.
Cô theo bản năng ngẩng đầu, lại kinh ngạc phát hiện ra phía chân trời
xuất hiện một dải cầu vồng. Màu sắc của nó thật tươi sáng, cong cong
xinh đẹp, tựa như chiếc cầu dành cho các tiên nữ. Trong lúc nhất thời,
Mạch Khê như ngừng thở.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cầu vồng.
Thì ra, cầu vồng đẹp đến vậy…
Cảm giác thoải mái chưa từng cô vây lấy cô. Tuy rằng mục đích lần này cô đến Hongkong là khá nghiêm trọng, nhưng ít nhất cô cũng có được cảm
thác dễ chịu.
Hành lý Mạch Khê mang theo không nhiều hơn một cái ba lô đeo trên lưng.
Kỳ thực, trong ba lô, ngoại trừ tiền ra thì chẳng có gì. Lúc cô quyết
định bỏ trốn thì liền bán chiếc vòng tay đi. Chỉ có điều không ngờ rằng, chiếc vòng nhỏ ấy mà lại có thể bán được mấy triệu đô. Nhìn thấy ánh
mắt say mê của ông chủ khi thấy chiếc vòng, Mạch Khê đã nhân cơ hội thét giá cao một chút.
Tháo chiếc vòng cũng là một quá trình khổ sở. Ông chủ quán đã phải dùng
cách mạnh nhất để tháo vòng ra, đến lúc tháo được thì cổ tay cô gần như
muốn đứt lìa ra. Nhưng ngay khi chiếc vòng được tháo ra, trong lòng cô
lại có cảm giác buồn bã khó nói…
Kỳ quái!
Bắt taxi, Mạch Khê nghĩ nghĩ rồi cầm chặt chiếc chìa khóa trong tay, nói "Chung cư Thuyên Loan Lưu Bích!”
Giọng nói của cô có chút chần chừ, dù sao đó cũng là khu chung cư đã mười tám mười chín năm rồi, đến bây giờ liệu còn không?
Tài xế taxi nhìn cô đeo một cái ba lô, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái
nhợt thì không khỏi lo lắng hỏi, "Tiểu thư, sắc mặt của cô không được
tốt cho lắm.”
Mạch Khê theo bản năng sờ sờ khuôn mặt nhỏ. Đây cũng là do cô có thai.
Tuy rằng biểu hiện mang thai của cô cũng giống nhiều người khác nhưng cô cố không thể hiện nó ra, bằng không khi trên máy bay, chắc chắn cô sẽ
bị đưa đến bệnh viện.
"Không sao đâu, xin cứ đưa tôi đến chung cư Thuyên Loan Lưu Bích.”
"Một người con gái như cô mà lại muốn đi xa như vậy?" Tài xế tò mò nhìn cô một cái.
Trong lòng Mạch Khê không khỏi mừng rỡ. Xem ra khu chung cư này vẫn còn. Tim cô bắt đầu đập không theo quy tắc. Chỉ cần tìm được chung cư đó, cô sẽ tìm ra được những chuyện có liên quan đến mẹ.
"Tôi có bà con ở đó." Cô cố đè nén sự kinh ngạc trong lòng, bình thản nói.
Tài xe đánh tay lái, rồi nói bằng thứ tiếng Trung không tiêu chuẩn, "Tiểu thư đến từ Đại Lục sao? Giọng nói rất chuẩn.”
Mạch Khê nhẹ nhàng cười, không nói thêm gì nữa. Có trời mới biết lúc cô
học tiếng Trung phải mất bao nhiêu công sức. Vì để phát âm chuẩn, Lôi
Dận đã mời đến nhiều chuyên gia ngôn ngữ học, giáo sư tiếng Trung. Riêng giáo sư tiếng Trung của cô đã có tới năm người.
Ngoài cửa sổ xe là thế giới phồn hoa…
Bên trong xe, Mạch Khê lâm vào trầm tư. Ngay tại thời khắc này, trong
đầu cô lại hiện ra bóng dáng cao lớn của một người đàn ông…
_______________
Mỹ…
Đêm lạnh lẽo, ngay cả ánh trăng sáng tỏ cũng mang theo thứ ánh sáng lành lạnh. Tòa kiến trúc thiết kế bằng thủy tinh công nghiệp đứng sừng sững. Dù trong đêm mưa hay không thì tự thân nó vẫn cho người ta một cảm giác lạnh băng, ngay cả khi mưa bụi phủ lên nó thì vẫn không mất đi vẻ thần
bí cùng uy nghiêm.
Nơi này là căn cứ của tổ chứ "Ảnh", ngoại trừ văn phòng ở công ty thì đây cũng là nơi mà Lôi Dận thường xuyên lưu lại.
Giờ phút này, khuôn mặt tuấn tú của hắn lộ ra vẻ áp lực rất lớn, ngũ
quan góc cạnh phản chiếu trên tấm cửa kính càng thêm phần sắc bén.
"Lôi tiên sinh, đã đưa người đến rồi!”
Phí Dạ tiến lên nói với người đàn ông cao lớn đang đứng trước khung cửa
sổ sát đất, phía sau là vài tên vệ sĩ đang ghè chặt hai gã mặc trang
phục sát thủ đen thẫm. Hai gã đó là hai tên may mắn nhất còn sống sót
trong vụ ám sát, nhưng giờ thì toàn thân cũng toàn là máu tươi.
Hai tên xem ra có xuất thân từ sát thủ, tuy trải qua bao sóng gió nhưng
trong đôi mắt không dễ gì giấu đi được vẻ cảnh giác khi nhìn thấy người
đàn ông lạnh lùng trước mặt. Thậm chí, khi hai tên nhìn thấy thân ảnh
kia cười lạnh được phản chiếu ra từ cửa sổ, chúng mới hiểu được cái gì
gọi là ma quỷ.
Nơi này thật sự rất rộng lớn, thiết kế chủ đạo mang sắc đen u trầm khiến bất cứ kẻ nào tiến vào liền cảm nhận ngay được sự áp lực. Không gian
này dường như không có chỗ cho hơi thở của sự sống. Hơn nữa, người đàn
ông lạnh băng kia dù không nói một câu nào nhưng cũng đủ khiến người ta
ngạt thở đến chết.
Toàn bộ không gian được thiết kế theo phong cách Italy. Bốn bức tường
lớn, đôi chỗ có dựng những cột nhỏ tinh tế khiến người ta liên tưởng
ngay đến kiến trúc ở những giáo đường Roma. Đèn thủy tinh được treo
thành ba tầng tỏa ra thứ ánh sáng rực rỡ, bóng loáng nhưng lại tạo nên
vẻ thần bí khó tả. Chỉ riêng có tay vịn cầu thang được thiết kế cong
cong cùng với bậc thang bằng đá cẩm thạch bóng loáng là toát lên vẻ nhẹ
nhàng, mang đến cảm giác dễ thở.
Khi Lôi Dận chuyển mình bước đến, hai tên kia đã đổ mồ hôi đầy lưng.
Chúng không để ý được đến máu rịn trên người mà chỉ mơ hồ thấy trong
không khí có một thứ hơi thở rất khó hình dung. Chúng nhìn người đàn ông lạnh lùng kia đang từng bước từng bước tiến lại gần mình, muốn lui về
sau nhưng lại bị bọn vệ sĩ phía sau ghì chặt.
Lôi Dận đứng trước mặt một tên, lãnh đạm mở miệng. Dù chỉ là lời nói
lạnh nhạt nhưng lại mang theo hàn ý chưa từng thấy, chui vào lỗ tai của
đối phương mà xuyên thẳng vào đáy lòng…
"Ai phái các ngươi đến?”
Đôi mắt Lôi Dận quét ngang một
lượt, tựa như thanh kiếm sắc bén rút ra khỏi vỏ. Giọng nói thực bình
tĩnh, biểu tình thì lại chẳng có gì, cũng không hề có cử chỉ gì nhưng
chính là ánh mắt hắn đã khóa chặt lấy hai tên “tù binh” trước mặt. Khuôn mặt anh tuấn, cương nghị khiến người ta không khỏi hoảng hốt…
Trên mặt hai tên đó hiện lên vẻ quật cường.
"Con người, dù có khí phách cũng phải biết nhìn thời cơ. Bằng không, đến mạng cũng không giữ nổi!”
Lôi Dận thấy thế nhưng cũng không hề nổi giận chỉ cất lên giọng nói trầm thấp, phảng phất chút khí lạnh của ma quỷ.
Trong mắt hai tên dấy lên sự cảnh giác. Chúng là người thông minh, lại
được huấn luyện từ nhỏ, làm sao lại không nghe ra được ý uy hiếp của
người đàn ông trước mặt này. Lại đã từng nghe được, người đàn ông này
cho tới bây giờ không hề nhẫn nại.
Quả nhiên, Lôi Dận thong thả bước đến trước mặt một tên. Hắn nheo mắt
lại, đáy mắt u lãnh thực sắc bén khiến người ta không dám nhìn thẳng
vào.
"Ta hỏi lại một lần cuối cùng, tổ chức nào phái các ngươi đến ám sát?”
Ngữ điệu của người đàn ông thậm chí không hề tăng cao, chỉ lãnh đạm
nhưng lại mang theo hơi thở lạnh toát, phảng phất quanh lỗ tai đối
phương, chảy đến từng chân tơ kẽ tóc rồi cuối cùng làm cho đối phương
hoàn toàn đông cứng...
"Mày giết nhiều sát thủ như vậy nhưng chỉ giữ lại hai người bọn tao, đơn giản là muốn moi tin mà thôi. Đừng mơ!” Tên này hình như vẫn còn ôm
chút hy vọng, hắn nghĩ nói như vậy sẽ có thể có được cơ hội chạy trốn.
Nếu người đàn ông trước mặt này thật sự muốn biết bí mật đằng sau bức
màn ám sát thì nhất định sẽ không giết chúng diệt khẩu. Bằng không, lúc ở bệnh viện đã giết sạch tất cả rồi. Nếu chỉ bị giam giữ, hắn chắc chắn
sẽ có cơ hội đào thoát.
Nhưng...
Hắn hoàn toàn xem nhẹ bản tính tàn nhẫn cùng sự nhẫn nại của Lôi Dận.
Nghe thấy vậy, khóe môi Lôi Dận từ từ cong lên đẹp như hoa phi yến cuối
trời, dường như chính biểu cảm như vậy lại báo hiệu cho sự nguy hiểm sắp ập tới…
"Một gã sát thủ, quan trọng nhất là cái mồm bình tĩnh. Tốt lắm, ngươi làm rất tốt!”
Hắn tiến lên, bàn tay to mạnh mẽ vỗ vào vai tên đó, lại lộ ra sự uy hiếp đến quỷ dị, ngay lúc đó, đuôi mày hắn cũng xoẹt qua một tia tàn khốc...
"Đáng tiếc, ta ghét nhất chính là bị uy hiếp!”
Hắn gằn từng tiếng, lời nói hoàn toàn lạnh lẽo…
Tên đó kinh hãi, còn chưa có phản ứng lại đã cảm thấy miệng mình bị bàn
tay to lớn của Lôi Dận bóp chặt. Lực của hắn quá lớn khiến cho một tên
sát thủ như hắn cũng không thể chịu nổi. Đang trong lúc kinh hãi, hắn
cảm thấy hai khóe miệng bị rách ra, đau đớn tột cùng. Hắn hoàn toàn
không ý thức được chuyện gì đang xảy ra.
Đợi cho máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng hắn, máu chảy thành dòng
thì hắn mới biết được chuyện đáng sợ nhất đời. Miệng hắn ... bị chính
người đàn ông cường ngạnh trước mặt này xé toang ra. Hắn kinh hoàng,
muốn cất tiếng gọi nhưng rốt cục cũng không thể thốt lên được; muốn nhúc nhích nhưng thân mình cũng chỉ trong nháy mắt đã đổ rạp xuống đất!
Trước khi chết, hắn nhìn thấy nụ cười ma mị, lạnh lẽo bên khóe môi Lôi Dận…
Tên sát thủ còn sống kia cũng vô cùng sợ hãi. Hắn đã gặp qua rất nhiều
hình ảnh tàn nhẫn, thủ đoạn bức cung nhưng hành vi tàn nhẫn như vậy vẫn
là lần đầu tiên trong đời hắn. Nhìn đồng bọn gục xuống trong vũng máu,
máu trong người hắn cũng mơ hồ như lạnh đi, thấm ngược vào tận xương
tủy.
Hắn theo bản năng nuốt một chút nước miếng, sự quật cường trong lòng rốt cục cũng đứt đoạn. Hắn không sợ chết, nhưng chết kiểu này thì thật sự
quá khủng khiếp.
Một con người thế nào mà lại có thể xé miệng một người khác, thậm chí sâu đến tận yết hầu…
Mà Phí Dạ đứng bên cạnh cũng thực chẳng có biểu tình gì. Hành vi này quả thực tàn nhẫn nhưng hắn cũng không thể trách được.
Hắn không khỏi hoảng sợ nhìn về phía Lôi Dận, thấy hắn lấy chiếc khăn
mặt, nhàn nhã lau tay, dường như đối với thi thể đẫm máu dưới đất như vô hình. Trong lòng Phí Dạ lúc này, nỗi kinh hãi thực đã đạt tới cực điểm
rồi!
Nhìn Lôi Dận từng bước từng bước tiến tới, tên kia sợ tới mức tái mặt,
không còn chút huyết sắc. Hắn muốn đứng dậy nhưng chân lại nhũn ra.
"Ngươi đã nhận được mệnh lệnh của tổ chức kia thì nên hiểu được Lôi Dận ta là loại người nào!”
Bên môi Lôi Dận nở nụ cười lạnh lẽo. Trông hắn như mới vừa giẫm chết một con kiến thôi vậy, một chút phản ứng cũng không có. Đên gần mới có thể
cảm nhận được luồng tử khí cùng áp lực tỏa ra từ thân hình cao lớn của
hắn...
"Thời điểm ta sống sót trong bầy sói, liền khẳng định thế giới đó mới là mạnh nhất!”
Thân mình tên kia mềm nhũn, đúng lúc than nhẹ một tiếng thì bị bàn tay to lớn của Lôi Dận túm lấy...
"Nói!" Chỉ có một từ nhưng không khó để thấy được sự quyền uy tuyệt đối trong đó.
Tên đó rốt cục cũng quỳ rạp xuống đất, toàn thân đều lạnh run, "Lôi...
Lôi tiên sinh... tôi nói... tôi nói! Kỳ thực lần này có một tổ chức thuê tổ sát thủ của bọn tôi. Sở dĩ lần này gần như tất cả sát thủ được huy
động để giết Khâu Cát viện trưởng là do trong bệnh viện có quá nhiều vệ
sĩ.”
"Bối cảnh của đối phương?" Lôi Dận sửa sang lại mày, hiển nhiên hắn đối loại này trả lời đều không phải vừa lòng.
"X-Ảnh!" Tên đó lập tức trả lời.
Sắc mặt Lôi Dận đột nhiên biến đổi...
"Hang ổ của chúng ở đâu? Kẻ đứng đầu trước mắt là ai?”
Tên kia có vẻ khó xử, “Lôi tiên sinh, tôi... chúng tôi cũng chỉ là phụng mệnh làm việc, chỉ biết bên kia là một tổ chức xã hội đen. Họ đã từng
thuê chúng tôi hai lần. Tôi thật sự không biết tình hình cụ thể thế
nào.” Nói xong câu đó, mồ hôi đã chảy đầy lưng hắn.
Lôi Dận trầm mặc một lúc, gò má anh tuấn không để lộ chút biểu cảm nào. Sau một lúc lâu, hắn khẽ phất tay một cái...
"Kéo hắn ra ngoài!”
Bọn thủ hạ nhận mệnh, kéo tên sát thủ đã sớm mềm nhũn ra khỏi đại điện.