Dưới ánh mặt trời, chiếc xe sang trọng giống như con cá kình xuyên qua ngã tư đường…
Ở vị trí cạnh lái xe, ánh sáng nhè nhẹ chiếu lên gương mặt lẳng lặng của Mạch Khê, tựa như đóa hoa trải qua sóng gió sẽ nở rộ vẻ đẹp tuyệt thế
nhất, sau đó chỉ giữ lại một nét đẹp thật bình dị.
Cô như một bức tượng búp bê pha lê trong sáng, thân mình mềm mại dựa vào trên ghế xe. Khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêng nghiêng, xuyên qua cửa kính xe, cô nhìn hết thảy phồn hoa bên ngoài. Ánh mắt cô như đang chú ý đến điều gì đó, lại như xuyên qua chốn đô hội để chìm đắm trong suy nghĩ tự vấn
bản thân.
Tóm lại là, cô vẫn như cũ, trước sau như một trầm mặc. Sắc mặt không vui cũng không buồn. Mái tóc quăn mềm xõa tung trên đầu vai, trên người cô
tràn ngập mùi hương nhàn nhạt, quần áo thơm ngát dịu dàng, để lộ ra một
sự ngoan ngoãn thỏa hiệp chưa từng có.
Không sử dụng lái xe của tòa thành, mà Lôi Dận tự mình lái xe. Đối với
sự nghe lời của cô sau khi trở về, tuy nói rằng hắn thật vừa lòng, nhưng mỗi lần khi cô dùng đến ánh mắt chất chứa khát vọng để nhìn lũ chim
ngoài cửa sổ, hắn cuối cùng vẫn ra quyết định này, mang cô theo bên
người, bất luận là khi đi công ty hay đi họp.
Bắt đầu kể từ khi Mạch Khê tám tuổi đến sống ở tòa thành, chưa từng là
một cô gái dễ dàng thỏa hiệp. Lần này cô yên lặng khác thường như vậy,
khiến Lôi Dận ít nhiều cũng có chút hồ nghi. Sự yên tĩnh cùng an phận
khác thường như thế không giống cô, vậy nên, hắn dường như càng phải cẩn thận một chút.
Thế nhưng hắn lại có một chút ngạc nhiên mà phát hiện... chỉ cần ôm cô
gái này trong lòng, tâm tư bình ổn của hắn dường như có được sự thỏa mãn từ trước đến nay chưa từng có, như thể chỗ trống kia, nơi đã hoang vắng thật lâu kia, nay đã được lấp đầy…
Nói hắn bá đạo cũng được, ích kỷ cũng thế, nếu hắn cũng không bài xích
loại cảm giác xa lạ này, thì cứ như vậy kéo dài đến vĩnh viễn thì tốt
rồi.
Dường như điều hòa trong xe khiến người ta có chút khó thở, Mạch Khê rốt cuộc cũng có động tác. Cô vươn ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng ấn một nút ở cửa xe xuống.
Cửa sổ xe chậm rãi hạ xuống, khi ánh mắt bình tĩnh của cô có nơi ngừng
lại, cô khôi phục động tác cùng dáng vẻ như trước, giống hệt một con
rối, nhìn ngã tư đường đầy rộn ràng nhốn nháo ngoài cửa sổ.
Trong không khí thoang thoảng đưa theo mùi hạt thông thơm ngát, tựa như
tơ nhện cùng làn gió tươi mát thổi vào trong xe. Hương vị này có chút
hiệu quả nâng cao tinh thần, đôi con ngươi ảm đạm và bình thản của Mạch
Khê hơi chấn động một chút, như là làn gió mát thổi nhẹ qua mặt nước,
khiến những làn sóng lăn tăn nhẹ nhàng gợn lên…
Bên ngoài cửa sổ xe, những người đi trên đường đều vội vội vàng vàng,
đều có công việc bận rộn của chính bản thân mình. Ánh mắt Mạch Khê dần
dần tràn ngập ai oán, nhìn những người đi đường, hoặc bận rộn, hoặc nhàn nhã, mỗi người đều tràn ngập sức sống tươi vui. Mà cô, giống như một
con rối gỗ ngồi trong xe, bên cạnh người đàn ông này, không thể đi bất
kỳ nơi đâu, không thể rời khỏi hắn nửa bước.
Thậm chí, việc học của cô, sự nghiệp ca hát của cô; thậm chí, những mối
quan hệ bạn bè của cô đều vì sự bá đạo của người đàn ông này mà ‘mắc
cạn’…
Xe hơi chuyển bánh vào lề đường rồi ngừng lại…
Bàn tay thon dài của người đàn ông chuyển động, mang theo mùi hương ôn
hòa của riêng hắn nhẹ nhàng xoay khuôn mặt cô lại, đáy mắt vẫn bình tĩnh lạnh nhạt lại có một tia thăm dò cùng khắc nghiệt không hề che giấu...
“Suy nghĩ cái gì?”
Tuy rằng bộ dáng thất thần của cô rất đẹp, rất động lòng người, nhưng
hắn vẫn không cho phép trong ánh mắt của cô không hề có hắn. Cô chỉ có
thể nhìn hắn! Chỉ cho phép nhìn hắn!
Khuôn mặt anh tuấn dị thường trước mắt mang theo một cảm xúc rõ ràng là
không vui. Ánh mắt Mạch Khê rốt cuộc cũng rõ ràng lại mà ngắm nhìn, sau
khi tiếng nói trầm thấp từ đỉnh đầu vọng xuống, đôi môi đỏ mọng hơi hé
mở, gần như thảng thốt:
“Bọn họ sao lại vội vã vậy?”
Mi tâm Lôi Dận hơi nhíu lại, nhìn theo ánh mắt của cô lúc nãy, ngoại trừ những người qua đường đang đi tới đi lui vì công việc, không có điều gì khác thường cả. Bọn họ? Cô là đang hỏi hắn rằng những người qua đường
kia đang vội vã vì điều gì sao?
Đúng là vấn đề kỳ quái!
Bàn tay to lớn khẽ vuốt mái tóc dài của cô, làn gió mát kia thổi tung
sợi tóc rối. Ngón tay thon dài của hắn sửa sang một chút khiến mái tóc
ấy lại một lần nữa trở nên mềm mại…
“Khê nhi, sau khi đến công ty, ngoan ngoãn nghỉ ngơi trong văn phòng
tôi, không được đi đâu cả. Chờ tôi họp xong, em muốn đi đâu chơi, muốn
ăn cái gì, tôi sẽ dẫn em đi.”
Giọng nói thấp thuần khuyên nhủ, nghe vào càng giống như đang mệnh lệnh. Nhưng, có thể nghe ra trong đó sự cưng chiều không dễ thấy được.
Mạch Khê không trả lời hắn, mà cụp mắt, trầm mặc. Có đôi khi đây cũng là biểu hiện của sự thỏa hiệp. Trừ điều này ra, cô không biết nên có biểu
tình như thế nào, chẳng lẽ còn muốn mang ơn hay sao?
Cô ngoan ngoãn nghe lời khiến cho Lôi Dận vừa lòng nhếch môi. Thân hình
cao lớn hơi xoay lại, đôi môi mỏng mang theo ý cười rất nhẹ liền đặt một nụ hôn xuống trán cô. Nụ hôn này, tuy rằng rất nhẹ, lại mang theo ý
chiếm hữu rõ ràng. Cùng lúc đó, giọng nói trầm thấp kia một lần nữa vang lên bên tai cô:
“Khê nhi, thế giới ngoài cửa sổ xe có cái gì đẹp đâu, nó chỉ làm em thêm phiền lòng…”
Ánh mắt của người đàn ông hiện lên sự bá đạo và chiếm hữu hoàn toàn. Hắn nâng tay muốn đóng cửa sổ xe xuống. Ngay lúc cửa sổ đang hạ xuống, một
âm thanh đầy vui vẻ vang lên.
Mạch Khê theo bản năng nhìn qua...
Là một tiệm kẹo!
Giống hệt như trong thế giới cổ tích vậy, những mô hình kẹo lớn nhỏ được trang trí xinh đẹp đến không tưởng tượng được. Những ‘ngũ thải tân
phân’ (năm màu chính: vàng, xanh, đỏ, trắng, đen. Đại ý là nơi đó có
nhiều thứ, phong phú đủ loại) thật thật giả giả xếp cùng một nơi, đều
biến thành những vật trang sức đẹp nhất.
Bên ngoài tiệm kẹo, những nữ nhân viên đầy nhiệt tình của cửa hàng đang
mặc trang phục hình kẹo phát tờ rơi, trên mặt đều đầy những nụ cười vui
vẻ từ tận đáy lòng…
Trong lúc nhất thời, Mạch Khê nhìn đến ngây ngốc…
Lôi Dận nhìn thấy cô có chút nghiêm túc khác lạ, cũng thấy ánh mắt cô
dường như gợn lên điều gì đó, nhìn theo âm thanh náo nhiệt đó, đôi mày
anh tuấn nhẹ nhàng nhíu lại, khóe môi hắn tựa như vì buồn cười mà giần
giật, hắn nói nhỏ:
“Thích kẹo?”
Mạch Khê nhẹ nhàng gật đầu. Kỳ thực, cô không thích kẹo mà là thích
những màu sắc rực rỡ này, còn có những nụ cười tươi tắn dào dạt trên
gương mặt của nhân viên cửa hàng. Nụ cười này, cô cũng đã từng có…
Giờ khắc này, Mạch Khê thế nhưng rất muốn tìm kiếm điều mà bản thân mình đã đánh mất.
Còn người đàn ông này, hắn không hiểu, vĩnh viễn cũng sẽ không biết…
Lôi Dận thấy thế, ý tứ cưng chiều
bên môi dường như càng nồng đậm hơn. Hắn nhéo nhẹ cái mũi xinh đẹp của
cô, nhẹ nhàng nói, “Đúng là tiểu nha đầu! Chờ tôi!”
Nói xong, hắn đẩy cửa xe ra...
“Cha nuôi..." Mạch Khê bất ngờ lên tiếng, quay đầu nhìn về phía Lôi Dận, bàn tay nhỏ bé như có chút lo lắng mà nhanh chóng kéo lấy cánh tay hắn.
Lôi Dận quay đầu, nhìn dọc theo cánh tay mảnh khảnh của cô lên trên, đôi con ngươi vốn lãnh đạm dường như có chút vui mừng. Hắn nâng tay đóng
lại cửa xe lần nữa, cầm ngược tay cô, vây bọc lấy bàn tay bé nhỏ này bên trong lòng bàn tay to lớn của hắn, giống hệt như, hắn đang nắm trong
tay mình nhân sinh cùng vận mệnh của cô. Hắn tới gần cô, đôi môi mỏng
thoát ra những lời nói nhỏ:
“Rốt cuộc cũng mở miệng gọi tôi?”
Ánh mắt Mạch Khê không có sự sợ hãi, giống như mặt hồ không chút gợn
sóng, phản chiếu ngược hình ảnh của người đàn ông kia, phản chiếu sắc
mặt lạnh lẽo cùng đường nét quá anh tuấn của hắn. Cô nhẹ nhàng nói, “Tôi có thể xuống xe, tự mình lựa chọn không?”
Tuy rằng ánh mắt cô vẫn bình thản như nước, nhưng là, trong giọng nói nhẹ nhàng thờ ơ ấy lại tràn ngập chờ mong…
Từ khi nào, ngay cả muốn hít thở bầu không khí non tươi bên ngoài cũng là một loại xa xỉ?
Lôi Dận lẳng lặng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, sự vui mừng trong đáy
mắt lặng lẽ lui xuống, giống như cơn thủy triều vừa rút, sự bình tĩnh
nhất quán thay thế. Khuôn mặt anh tuấn giống như điêu khắc lóe lên ánh
sáng khiến người ta không nắm bắt được. Hết thảy đều quá mức bình tĩnh,
bình tĩnh đến nỗi khiến hy vọng nho nhỏ trong lòng Mạch Khê vừa dâng
lên, lại dần dần trôi qua…
Thật lâu sau đó...
“Có thể, tôi đi cùng em.” Người đàn ông rốt cuộc cũng mở miệng. Giọng
nói thấp lại trầm, thuần hương giống như một loại rượu phủ bụi đã hơn
một ngàn năm…
Mạch Khê thở ra một hơi, ít nhiều cũng giật mình sửng sốt trong chốc
lát, rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái. Lôi Dận xuống xe trước, lại vòng đến vị trí bên cạnh mở cửa xe.
Giờ khắc này, ánh mặt trời như những hạt bụi vàng chiếu xuống phủ lấy
người Mạch Khê. Ngay cả quần áo cũng đầy hương vị của nắng trời, lại có
một chút hương hạt thông nhẹ dịu rất riêng của bầu không khí kia.
Ánh mặt trời cùng lúc đó cũng phủ kín trên người Lôi Dận, bóng dáng cao
lớn như thần đế, hoàn toàn bao trùm lấy thân hình Mạch Khê. Người đàn
ông quá mức anh tuấn, cô gái xinh đẹp đầy tinh tế, cảnh tượng này đủ
khiến người qua đường phải chú ý mà nhìn ngắm…
Hai chiếc xe của đám vệ sĩ trước sau cũng đã sớm ngừng lại, gặp xe của
Lôi Dận, cửa xe của họ lập tức mở ra. Khi đám vệ sĩ vừa thò đầu ra, liền bị một tay của Lôi Dận khoát lên, ngăn lại.
Cánh tay rắn chắc vòng qua thắt lưng Mạch Khê, tuy rằng rất nhẹ nhàng
nhưng cô không có cách nào để tránh thoát được. Đôi nam nữ quá mức xuất
sắc như thế này khi hướng đến tiệm kẹo náo nhiệt, những nhân viên cửa
hàng nhìn một cái rất rõ ràng, đều kéo hết lại đây.
Trong không khí, ngoài mùi thoang thoảng của hạt thông còn có vị kẹo rất ngọt ngào. Trong chớp mắt, Mạch Khê rất ngạc nhiên. Cô cho tới bây giờ
chưa từng thấy qua kẹo còn có thể có nhiều hình dáng cùng màu sắc như
vậy, đáng yêu đến mức khiến cô muốn nghẹt thở.
“Tiểu thư ơi, hôm nay là ngày chúng tôi khai trương đó, chọn làm kẹo hình của chính mình đi, cô chắc chắn sẽ rất thích.”
Giọng nói của cô nhân viên trẻ trong cửa hàng đầy nồng nhiệt. Các cô là
người buôn bán, nhìn người luôn rất chuẩn. Cô gái này nhìn thế nào cũng
giống như người có tiền, đặc biệt là người đàn ông bên cạnh cô ấy nữa.
Diện mạo hiên ngang không nói, nhìn bộ âu phục đầy sang trọng kia, phàm
là người sáng suốt vừa thấy sẽ rõ ràng đây là tầng lớp nào.
Mạch Khê nghe xong, trên mặt lướt qua một vẻ nghi hoặc...
“Kẹo của chính tôi ư?”
“Đúng vậy, chúng tôi sẽ làm theo yêu cầu của cô, thiết kế hình kẹo cô thích.”
“Thật sao? Thật kỳ diệu…”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê tựa như cũng có hương vị của ánh sáng
mặt trời, bên môi cũng là ý cười nhẹ, “Dáng vẻ của tôi cũng có thể làm
thành kẹo được sao?”
Nhân viên cửa hàng gật đầu, “Đương nhiên ạ. Chúng tôi có thể căn cứ vào
dáng vẻ của cô, sau đó thiết kế hình tượng hoạt họa [1] của cô. Cô còn
có thể lựa chọn màu sắc cô thích để phối hợp. Làm xong nhất định rất dễ
thương.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê sáng lên, “Nó có thể bị tan chảy hay không?”
“Cô yên tâm, loại này tính đường được xem xét điều chế rất kỹ, sẽ không
chảy ra đâu. Nhưng mà, nếu làm kẹo hình hoạt họa của cô, cần một thời
gian hơi dài, bởi vì chúng tôi sẽ làm hình tượng thật tinh tế cho cô.”
Nhân viên cửa hàng nhắc nhở một câu.
Nghe xong những lời này, đáy mắt tràn đầy vui mừng của Mạch Khê dần dần
biến mất. Cô theo bản năng nhìn về Lôi Dận đứng bên cạnh, muốn nói rồi
lại thôi.
Dường như nhìn thấu tâm tư cô, Lôi Dận hờ hững nhìn về phía nhân viên
cửa hàng, giọng điệu lạnh lẽo hỏi, “Ước chừng cần thời gian bao lâu?”
Nhóm nhân viên cửa hàng luôn luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn Lôi Dận giờ có chút hoảng sợ. Giọng nói của người đàn ông này rất lạnh, cho dù dưới
ánh sáng mặt trời, các cô vẫn cảm thấy rõ ràng hơi thở lạnh lẽo từ trên
người hắn tản ra, thật giống như là, trong nháy mắt có thể đóng băng
người khác vậy. Cô ta không khỏi rùng mình một cái mới có thể trả lời:
“Tiên sinh, ước chừng khoảng nửa giờ…”
Mạch Khê càng thêm trầm mặc, nửa giờ…
Lôi Dận nhíu mày một chút, nâng cổ tay nhìn, lại lướt qua khuôn mặt nhỏ
nhắn dần hiện vẻ cô đơn của Mạch Khê, trong mắt hắn phiếm lên vẻ đau
lòng. Hắn không nói gì nữa, trong mắt thoáng một chút suy xét, sau đó
lấy điện thoại di động nhấn một dãy số...
“Phí Dạ, lùi hội nghị hôm nay khoảng nửa giờ!” Ngữ điệu lạnh lùng thả xuống mệnh lệnh.
Một màn này, đủ có thể khiến Mạch Khê chấn động cùng kinh ngạc rồi. Cô
bỗng dưng ngẩng đầu nhìn người đàn ông lạnh lùng bên cạnh, đôi mắt đẹp
cũng tràn ngập sự nghi hoặc hết sức rõ ràng. Cô như đang nằm mơ vậy, hắn thế nhưng có thể dễ nói chuyện như vậy, chuẩn bị chờ cùng cô nửa tiếng ở đây, chỉ vì làm kẹo hay sao?
Sự khiếp sợ trong mắt cô không lâu đọng lại trong mắt Lôi Dận. Hắn nâng
tay, khẽ vuốt mái tóc dài của cô, ngữ khí lạnh nhạt nhưng trong đó lại
tràn ngập vẻ dịu dàng như với người yêu...
“Nếu đã thích vậy thì làm đi.”
Mạch Khê không khỏi há miệng ngạc nhiên…
Đôi môi mỏng vốn cương nghị của Lôi Dận bỗng nhấc lên một độ cong không
dễ phát hiện, nhất là nếp nhăn trên mặt khi cười. Hắn lẳng lặng nhìn
gương mặt quá mức kinh ngạc của cô. Thật ra hắn cũng đang vội, nhưng
không hiểu sao khi ra quyết định này, hắn phát hiện ra mình thoải mái
hơn rất nhiều…
Xem ra, Mạch Khê dù sao cũng chỉ là một cô gái nhỏ mới mười tám tuổi
bình thường. Ở độ tuổi này vẫn không thể thoát khỏi được sự say mê mấy
thứ đồ vật dễ thương. Ở đây lại có vài cô gái vừa nhìn qua có lẽ là cùng tuổi với cô, cô dường như càng thích nhập vào trong đó.
[1]: Như chibi, một phong cách vẽ rất dễ thương của Nhật.
Nhóm nhân viên cửa hàng hâm mộ
không thôi, bắt đầu bắt tay vào công việc đang lu bù lên. Trong đó có
một người lớn gan bước tới, giọng nói mang theo sự hồ hởi tự đáy lòng...
“Hai vị hẳn là người yêu? Thật sự rất xứng đôi. Kỳ thật hai người có thể làm một đôi kẹo tình nhân nha, hôm nay có rất nhiều đôi đến chỗ chúng
tôi làm tượng kẹo này đấy.”
Mạch Khê nghe xong, ngẩn người, vẻ mặt thay đổi đột ngột. Gò má vốn tái
nhợt bỗng dưng cũng ửng hồng, cô vội vàng giải thích, “A không phải,
chúng tôi không phải..."
“Có thể, làm một đôi đi.”
Lôi Dận bất ngờ lên tiếng ngắt lời Mạch Khê, xoay mặt nhìn về phía nhân
viên cửa hàng bên kia, giọng nói trầm ổn lại mang theo quyền uy vốn có.
“Nửa giờ, có thể không?”
“Có thể, có thể! Cam đoan sẽ hoàn thành!”
Nhân viên cửa hàng cười toe toét. Được một người đàn ông giống như vừa
bước ra từ một câu chuyện cổ tích lãng mạn nhìn chăm chú như vậy, thật
là một chuyện đủ khiến con người ta trở nên hưng phấn không thôi. Cô
nhân viên nhìn Mạch Khê, “Tiểu thư, bạn trai cô đối với cô thật tốt. Hai vị, mời đến phòng chờ ngồi.”
Mạch Khê há miệng đủ lớn để nhét vào một quả trứng gà, cô nhìn Lôi Dận
như thể đương nhìn người ngoài hành tinh vậy. Từ khi nào hắn trở nên
thấu tình đạt lý như thế? Nhưng mà, hắn có thể đồng ý với lời đề nghị
của nhân viên cửa hàng thật sự khiến cô rất kinh ngạc, cứ thế mà làm một đôi tình nhân hoạt họa bằng kẹo sao?
Thứ nhất, cô rất khó có thể tưởng tượng được bộ dáng theo hình tượng
hoạt họa của hắn. Hắn cao cao tại thượng như vậy, là người đàn ông lạnh
lùng đầy nghiêm túc như vậy, hình tượng hoạt họa của hắn sẽ như thế nào?
Thứ hai, hắn cùng cô căn bản không phải là người yêu, vậy mà hắn lại
không có phản bác hay lấy lí do thoái thác cho những câu hoang đường đó?
Cô không hiểu vì sao hắn muốn làm như vậy.
Mạch Khê đột nhiên phát hiện, người đàn ông này càng lúc càng khó hiểu. Có lẽ, cô cho tới bây giờ cũng không biết rõ hắn…
——————————
Thời gian trong tiệm kẹo từng giây từng phút trôi qua, tuy rằng mặt tiền của cửa hàng nhìn qua có vẻ nhỏ, nhưng cũng chỉ là “Chim sẻ tuy nhỏ,
ngũ tạng câu toàn” (câu toàn: đầy đủ - tuy nhỏ nhưng vẫn có những thứ cơ bản nhất). Nơi này chẳng những có những người làm kẹo chuyện nghiệp nhất, lại còn
chọn lựa những nguyên liệu tốt nhất, ngay cả những nhà thiết kế kẹo đều
từ quốc tế đến và đã nhận được rất nhiều lời khen.
Lôi Dận rất có tính kiên nhẫn mà ngồi bên cạnh Mạch Khê, còn Mạch Khê tò mò nhìn những nhà thiết kế kẹo kia đang dựa theo hình tượng của hai
người mà làm kẹo. Đây là lần đầu tiên cô có thể được nhìn gần như thế để xem rõ cách chế tác kẹo là như thế nào, trong mắt toàn là bất ngờ vui
vẻ cùng hưng phấn không thôi.
Bên ngoài tiệm kẹo đều có rất đông những người qua đường, nhưng bọn họ
không phải đang nhìn kẹo, mà là kinh ngạc đánh giá đôi nam nữ đang ngồi
trong phòng chờ. Ngoại hình quá xuất sắc của hai người thực khiến người
ta không thể dứt mắt ra được.
Dường như đã xem có chút mệt, Mạch Khê ngẩng đầu xoa bóp gáy đang phát
đau, cũng không chú ý mà nhìn thoáng qua người đàn ông bên cạnh. Hắn
dường như rất chuyên chú nhìn từng động tác của nhà thiết kế, con ngươi
lạnh lùng không hề có một chút gì gọi là không kiên nhẫn.
Vầng sáng nhàn nhạt bao phủ Lôi Dận, như nhẹ nhàng viền lấy từng đường
cong, khiến sườn mặt cương nghị kia được đặc tả càng thêm sâu, nhất là
sống mũi cao và thẳng. Trong sách nói, người đàn ông nào có mũi càng cao thì đại biểu cho dục vọng chinh phục, và sự thành công trong đời lại
càng rực rỡ hơn. Hẳn là như vậy rồi, chỉ có ba mươi hai tuổi, hắn đã nắm trong tay mạch máu của nền kinh tế hai phái hắc bạch. Người thành công
như hắn, hết thảy tựa hồ đều ‘thuận lý thành chương’ [2] như vậy.
Trong lúc nhất thời, Mạch Khê thế nhưng lại quên rời ánh mắt đi, đôi mắt nhẹ nhàng lưu chuyển, như ngọc lưu ly xinh đẹp lộng lẫy lặng lẳng nhìn
hình dáng ngũ quan cương nghị, anh tuấn của Lôi Dận, cứ nhìn mãi, khuôn
mặt nhỏ nhắn tựa hồ đã hơi hơi ửng hồng…
Giữa không trung, đột nhiên đôi mắt người đàn ông chuyển động, nhìn
thẳng vào mắt cô. Tựa như nhận thấy tâm tư đang biến hóa của Mạch Khê,
khóe môi cương nghị của hắn hơi nhếch lên, đáy mắt lướt qua vẻ cưng
chiều...
Nội tâm đang lơ đãng của Mạch Khê kinh hoàng một chút. Cô vội vàng xoay
gương mặt nhỏ nhắn lại, làm thế nào cũng không có cách bình ổn được, mà
không chỉ tâm, thậm chí, ngay cả hô hấp cũng bắt đầu trở nên có chút dồn dập. Tại sao lại có thể như vậy? Vừa mới lúc nãy, cô lại có thể ảo
tưởng, nếu bọn họ thực sự là người yêu của nhau…
Không được!
Trời ạ! Làm sao có thể nghĩ như vậy, trong đầu cô không thể có loại ý
nghĩ hoang đường đến mức này! Hắn là cha nuôi của cô, thậm chí...rất có
khả năng còn là cha ruột của cô nữa…
Nghĩ đến đây, tâm Mạch Khê vừa kinh hoàng lại tràn ngập đau đớn như bị một bàn tay bóp chặt vậy!
“Không nên suy nghĩ bậy bạ!” Giọng nói ma mị của Lôi Dận nhẹ nhàng vang
lên bên tai cô, giống như thôi miên, an ủi nội tâm đang đau đớn của cô.
Cùng với giọng nói nhẹ nhàng trầm thấp của hắn, tim Mạch Khê cũng ‘thình thịch’ một tiếng. Ánh mắt hắn quá sắc bén, tựa như ngay cả suy nghĩ
trong lòng cô cũng có thể nhìn thấy được. Chỉ là...hắn làm sao có thể
như vậy, không chút kiêng nể gì xâm phạm tâm tư cô chứ?
“Tôi, tôi không hiểu ông đang nói cái gì hết. Tôi không có miên man suy
nghĩ…” Giọng điệu của cô có chút kích động, hy vọng có thể cứu vớt được
một chút tâm tình đương hỗn độn này.
Lôi Dận không giận, ngược lại còn cười, bàn tay lớn nhẹ nhàng vuốt mái
tóc dài của cô. Động tác này hàm chứa một chút cưng chiều, nhìn qua
giống như đang đối xử với một con vật cưng, hoặc như với con gái, và lại càng giống như với một người yêu…
Nhóm nhân viên của cửa hàng luôn dùng ánh mắt hâm mộ nhìn Mạch Khê. Được một người đàn ông anh tuấn đến như vậy yêu, đây là điều hạnh phúc nhất
rồi.
Mạch Khê bị ánh mắt kia nhìn đến cả người không được tự nhiên. Cô ngoảnh gương mặt nhỏ nhắn qua, cố gắng thoát khỏi bàn tay to lớn của Lôi Dận.
Ánh mắt có chút xấu hổ chuyển sang một bên, khuôn mặt nhỏ nhắn lơ đãng
dừng ở đoạn đường bên ngoài...
Đôi mắt vốn đang rất mất tự nhiên, sau khi nhìn thấy bóng dáng rất quen
thuộc ở con phố đối diện bỗng đột ngột xảy ra biến hóa. Sắc thái trên
khuôn mặt xinh đẹp thay đổi rất nhanh, như đột nhiên phản ứng lại một
điều gì đó. Vào lúc tất cả không hề chú ý, cô chạy ra ngoài!
Lôi Dận cũng không dự đoán được một màn bất thình lình như thế, thân
mình cao lớn cũng đột ngột đứng lên. Bóng dáng bé nhỏ của Mạch Khê đang
chạy ào ra. Hai lời chưa nói, hắn lập tức theo sát...
Mạch Khê hướng con phố đối diện kia chạy tới, ánh mắt đầy vội vã…
Cô không có nhìn lầm, là Bạc Cơ! Người cô muốn tìm gặp nhất là Bạc Cơ,
cô ấy có dung mạo giống mẹ như đúc vậy, nhất định là sẽ biết chuyện của
mẹ. Nhưng trong khoảng thời gian này, cô luôn luôn bị Lôi Dận trông coi, nói vậy nghĩa là Bạc Cơ cũng bị Lôi Dận cấm. Lâu như vậy cô không nhìn
thấy Bạc Cơ.
Dường như Bạc Cơ đang dạo phố ở con đường đối diện, vừa mới từ một cửa
hàng quần áo đi ra. Bóng dáng yêu kiều quen thuộc trong thời khắc đó
kích thích ánh mắt Mạch Khê, cô không nghĩ gì nữa, trực tiếp hướng con
phố đối diện mà lao tới...
“Ngăn cô ấy lại cho tôi!”
Bởi vì có một khoảng cách ngắn, sắc mặt Lôi Dận cực kỳ khó coi, hắn ra
lệnh với những người vệ sĩ gần đó. Nhưng bất đắc dĩ, Mạch Khê chạy theo
hướng ngược lại, đợi đến lúc bọn họ nhìn thấy được bóng dáng cô đã không kịp rồi.
Lôi Dận bước nhanh tới hướng Mạch Khê đang chạy tới...
Một âm thanh chói tai của tiếng phanh xe vang lên, cùng với âm thanh rất lớn của một vật bị va chạm…
[2]: Thuận lý thành chương nghĩa là Thuận theo lý thuyết (lời nói
mang tính [gần như] đương nhiên) mà suôn sẻ. Đại ý: Đây là một điều
đương nhiên.