Apple nghe vậy thì than một tiếng,
“Aiz, Mạch Khê à, em tốt nhất là nghĩ ra một lý do hoàn hảo chút, nếu
không cả chị cả em đều bị mắng đấy. Em chưa nhìn thấy sắc mặt Ron lúc đó đâu.”
Mạch Khê thè lưỡi, “Anh ta hung dữ với chị?”
“Có phải chỉ là hung dữ không thôi đâu, bộ dáng như sắp giết người vậy.” Vẻ mặt Apple cực kỳ buồn bực.
Mạch Khê thoáng ngẫm nghĩ, lại vỗ vỗ tay Apple, “Yên tâm đi, em sẽ chịu
toàn bộ trách nhiệm. Việc thay đổi ca khúc là em bỗng dưng nghĩ ra. Ron
là người biết phải trái, chắc chắn sẽ nghĩ thông thôi.”
“Chỉ mong vậy!” Apple cũng vô lực dựa nhẹ vào tấm gương lớn.
________________
Buổi biểu diễn hoa lệ rốt cục cũng hạ màn, như vậy Mạch Khê đã chính
thức xuất hiện trước công chúng. Tại buổi biểu diễn, cô đã được giới
truyền thông chú ý đến, đồng thời cũng trở thành một hiện tượng mới gây
xôn xao trong cánh báo chí.
Jon cũng bắt kịp thời cơ này sắp xếp mấy buổi phỏng vấn. Nhưng một vấn
đề không nhỏ và cũng là vấn đề cấp bách nhất hiện nay là tìm một ca khúc đơn chính thức cho Mạch Khê.
Tẩy trang xong, Mạch Khê đã nhanh chóng kéo Đại Lỵ chạy ra khỏi phòng
trang điểm. Sở dĩ vội vã như vậy là bởi, thứ nhất cô muốn thừa dịp đang
hỗn loạn thì tạm thời trốn Jon và Ron; Thứ hai là cô rất muốn đến thăm
Thiên Luật. Dù gì thì anh cũng đã gác lại trăm công ngàn việc mà đến đây cô vũ cho cô, hơn nữa nghĩ đến vết thương của anh thì Mạch Khê không
muốn chậm trễ một phút nào nữa.
Mấy tên vệ sĩ đứng ngoài cửa phòng khách quý nhìn thấy Mạch Khê đã chủ động đứng tránh sang hai bên.
Bởi quá hưng phấn nên Mạch Khê không nhìn kĩ diện mạo bọn vệ sĩ, vội vã đẩy cửa phòng ra…
“Anh Thiên Luật…” Tiếng nói phấn khởi vang lên nhưng khi thấy bóng dáng cao lớn khác thì im bặt.
“Mạch Khê, sao mà….á…”
Đại Lỵ vẫn đi theo sát Mạch Khê, nghe thấy tiếng cô vừa nói được nửa câu thì bặt lại, sau vẫn theo quán tính va vào người Mạch Khê, thiếu chút
nữa ngã ngồi xuống.
Lúc này cô mới thấy rõ thì ra trong phòng khách quý ngoài nhà thiết kế
đẹp trai kia ra còn có hai người đàn ông. Cả hai người cô đều đã gặp
qua, một người là cha nuôi Mạch Khê, một người là vệ sĩ luôn đi cạnh
hắn.
Mạch Khê vốn đang vui sướng thì đột nhiên như đông lại, tựa như có một
chậu nước lạnh dội từ trên đỉnh đầu xuống, khiến đáy lòng cô lạnh toát,
hai bàn chân như đứng trên bàn chông, muốn bước đi nhưng thế nào cũng
không nhấc chân nổi.
Cô không nghĩ đến cha nuôi lại đích thân tới xem buổi biểu diễn của cô.
Ngồi trên sô pha, Lôi Dận bất động đánh giá cô. Đôi con ngươi u lãnh
không rõ hàm ý lại dấy lên cảm giác sợ hãi quen thuộc ở Mạch Khê. Lại
nhìn đến biểu tình của Phí Dạ cũng rất nghiêm túc.
Đến đây, cô cười lạnh, nghĩ thầm trong lòng - “Chắc là do bị ca khúc của mình làm ảnh hưởng chứ gì!”
Nhiếp Thiên Luật chủ động tiến lên phá vỡ bầu không khí yên lặng, giọng
nói nhẹ nhàng như ánh mặt trời ấm áp, “Mạch Khê, em hát rất tuyệt!”
Mạch Khê nở nụ cười tuơi tắn, “Cám ơn anh Thiên Luật.”
Ở trong này, chỉ có nhìn Nhiếp Thiên Luật mới khiến cô có thể thoải mái
tươi cười, mới cảm thấy ấm áp. Cô cố tình không nhìn đến đôi mắt âm tình bất định kia. Mỗi khi chạm phải ánh mắt đó, cô lại nghĩ đến những cảnh
tượng nhục nhã.
“Anh Thiên Luật, hôm nay sao anh lại có thời gian đến đây? Còn nữa, vết thương của anh thế nào rồi?” Cô thân thiết hỏi.
Bên môi Thiên Luật khẽ gợn nụ cười, “Yên tâm đi, anh không yếu vậy đâu.
Hôm nay là ngày đầu tiên em lên sân khấu, sự kiện lớn như vậy sao anh có thể không đến.”
“Anh Thiên Luật, anh có thể đến em rất vui, nhưng mà…”
Mạch Khê rốt cục liếc nhìn Lôi Dận một cái, ánh mắt mang theo vẻ bất
khuất cùng khinh thường, “Anh không sợ sẽ có người nhân cơ hội này lại
làm hại anh sao?”
Lời nói này ẩn ý quả thật rất rõ ràng, mỗi người ở đây đều hiểu, nhất là Lôi Dận nghe thấy thế thì đôi mắt đột nhiên căng thẳng.
Phí Dạ thấy thế thì tiến lên trầm giọng nói: “Tiểu thư Mạch Khê, cô hiểu lầm rồi! Lôi tiên sinh không hề làm hại đến thiếu gia Thiên Luật.”
“Vậy ông ta đến đây làm gì? Chẳng nhẽ lại có nhã hứng đến đây xem ca
nhạc?” Mạch Khê cứ nghĩ đến vụ xả súng hôm trước thì cực kỳ tức giận.
“Lôi tiên sinh tới đây chẳng qua là muốn bảo vệ sự an toàn của cô thôi.” Phí Dạ giải thích một câu.
“Bảo vệ sự an toàn của tôi?”
Mạch Khê như là vừa nghe được chuyện lạ đời, cười lạnh một tiếng, “Ông
ta còn mong cho tôi chết thì có. Là ai đã phái sát thủ đuổi giết tôi và
anh Thiên Luật? Là ai đã tàn nhẫn nhốt tôi ở…” Mạch Khê kích động nói
một tràng, nói được một nửa thì bỗng dừng lại, bởi có Đại Lỵ ở đây, cô
không muốn cô ấy lo lắng.
Phí Dạ ngẩn ra, Nhiếp Thiên Luật tiến lên nhẹ giọng nói: “Mạch Khê, em
thật sự hiểu lầm cha nuôi em rồi. Những người đó không phải do cậu phái
đến.”
Mạch Khê kinh ngạc nhìn Nhiếp Thiên Luật, mãi không nói gì. Cô cũng
không phải là cô gái bướng bỉnh, cô biết Nhiếp Thiên Luật tuyệt đối
không lừa gạt cô.
Trong lúc nhất thời cô không biết làm gì, nhất là không biết đối mặt với người đàn ông kia thế nào!
Chẳng lẽ đúng như Phí Dạ nói, hắn tới đây thực sự là vì bảo vệ sự an
toàn của cô? Điều này sao có thể? Chỉ nghe thôi đã thấy rất khó tin rồi.
Một nỗi bất an đọng lại trong không khí.
Thấy cô không nhanh nhẩu đặt câu hỏi ngược lại nữa, Lôi Dận ném điếu xì
gà trong tay sang một bên, đứng lên từng bước từng bước đến phía Mạch
Khê…
Mỗi bước đến gần, Mạch Khê có thể ngửi thấy hương nước hoa quen thuộc
của hắn. Cả hương xì gà hòa lẫn trong đó, càng ngày càng gần, cho đến
khi bao vây lấy cô. Ngay tức khắc, Mạch Khê như lâm vào hoảng hốt.
“Ai dạy cô bài hát này?”
Hơi thở quá mức lạnh lẽo của người đàn ông đánh úp lại khiến Mạch Khê
đột nhiên ngẩng đầu, lại như ngã vào cặp mắt thâm thúy của hắn.
Ánh sáng nhẹ nhàng rót vào trong
phòng, chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạch Khê, khiến làn da cô càng
như trong suốt. Nội tâm cô dậy lên sự đề phòng, đôi mắt lưu ly sáng long lanh nhìn hắn, đôi môi anh đào lại thản nhiên cười.
“Sao? Ông đang lo sợ phải không?” Ngữ khí dứt khoát cùng lãnh đạm của cô khiến Phí Dạ và Nhiếp Thiên Luật cả kinh.
Con ngươi lạnh của Lôi Dận khẽ rụt lại, vết rách trong lồng ngực vừa như mới lành, giờ lại một lần nữa toạc ra, càng đau đớn hơn. Dường như mỗi
mạch máu trong người hắn đang chảy ngược, chảy cho đến khi nỗi đau đớn
quen thuộc ập đến.
Nhìn thấy người đàn ông không nói gì, chỉ là đôi đồng tử càng thêm u
trầm, khiến Mạch Khê có chút run rẩy, chậm rãi nói: “Ca từ của bài này
là được viết riêng cho ông. Đứa con gái như tôi hiếu thuận phải không?”
“Tiểu thư Mạch Khê…” Phí Dạ tiến lên, nhẹ giọng nói: “Cô không thể nói như vậy với Lôi tiên sinh được.”
Mạch Khê cười lạnh, đôi mắt xinh đẹp nay đã phiếm nét bất khuất. Cô
không nói tiếp, chỉ nhìn chằm chằm Lôi Dận, gương mặt lộ ra vẻ khoái
chí.
Đại Lỵ bất an nhìn cảnh tượng trước mắt, theo bản năng nuốt nước miếng,
ánh mắt cẩn thận mà nhìn Lôi Dận. Chỉ trong một giây ngắn ngủi, trong
lòng cô không khỏi khâm phục Mạch Khê. Vẻ mặt người đàn ông kia dường
như muốn ăn thịt người vậy, thế mà Mạch Khê lại có thể kiên định đứng đó như nữ trung hào kiệt.
Bầu không khí yên tĩnh gần như bị lưỡi dao sắc nhọn đâm thâu, từ lỗ thủng đó dần chảy ra dòng máu đỏ.
Lôi Dận rốt cục cũng tiến lên, đôi mắt lạnh băng khôi phục lại vẻ bình
tĩnh như đôi ngọc lục bảo, ngang tàng mà bá đạo. Hắn nhìn khuôn mặt Mạch Khê, ngay sau đó nhẹ nâng cằm cô lên, trầm giọng nói: “Con gái quả thực rất hiếu thuận, ngày đầu tiên lên sân khấu đã tặng tôi món quà lớn như
vậy. Người làm cha như tôi đây cũng phải có chút đáp trả.”
Hơi thở người đàn ông như nhuốm lên ngón tay hắn, hắn khẽ vuốt cánh môi
hồng nhuận của cô, như là thương tiếc lại như cố ý để hơi thở của hắn
lưu lại khóe môi cô. Ngay khi đôi mắt Lôi Dận nhíu lại, hắn dùng sức bóp cằm cô.
Mạch Khê giật mình, đau đớn kêu thành tiếng.
Nhiếp Thiên Luật thấy thế vội vàng tiến lên trước, bàn tay đặt trên mu
bàn tay Lôi Dận, đôi mắt anh cũng mang theo sự dịu dàng, ấm áp.
“Cậu, Mạch Khê còn nhỏ, hơn nữa cô ấy không hiểu chuyện.”
“Vì còn nhỏ nên phải dạy bảo tốt!” Lôi Dận không buông Mạch Khê ra, ngữ điệu nhẹ nhàng lại ẩn chứa mối nguy hiểm đang tới.
Mạch Khê trừng mắt nhìn hắn. Tuy rằng cằm rất đau nhưng vẫn như cũ, cô không mở miệng xin tha thứ.
“Mạch Khê…” Nhiếp Thiên Luật thấy vậy thì quay đầu nhìn cô, cúi đầu khuyên bảo: “Mau giải thích với cha nuôi em đi!”
Mạch Khê nghe vậy thì cười lạnh, gằn từng tiếng, nói: “Ông ta không xứng với với một tiếng gọi ‘cha’!”
Lôi Dận hơi nghiêng khuôn mặt anh tuấn, mi tâm nhíu lại. Đúng lúc đó,
Phí Dạ tiến lên đưa ra điện thoại di động, “Lôi tiên sinh, tổ chức đã
xảy ra chuyện!”
Lôi Dận hơi quay đầu lại, bàn tay bóp lấy cằm Mạch Khê cũng hơi buông lỏng. “Chuyện gì?”
Phí Dạ thấp giọng nói: “Vừa mới nhận được thông báo, nghi trượng S bị ám sát, thi thể vừa mới phát hiện được.”
Trong tổ chức Ảnh, nghi trượng là vị trí dưới một người trên vạn người.
Ngoài Phí Dạ ra còn có ba vị nghi trượng, phụ trách quản lý thành viên
trên toàn cầu, đồng thời sắp xếp mọi chuyện lớn nhỏ trong bang. Nay nghi trượng S lại xảy ra chuyện.
“Ai làm?” Giọng nói của Lôi Dận tựa như cái rét tháng chạp, vô cùng lạnh lẽo.
“Nghi ngờ là tổ chức X-Ảnh gây ra.” Phí Dạ trả lời.
Nhiếp Thiên Luật nghe thế cũng chấn động, nhưng vẫn chưa nói được gì.
Lôi Dận buông Mạch Khê ra, đương nhiên cơn giận đối với cô đã bị chuyện
này gặt phăng đi. Bàn tay hắn nhanh chóng nắm lại, chưa nói thêm gì đã
rời bước ra khỏi phòng khách.
Phí Dạ cũng đi ngay theo sau.
Bầu không khí nguy hiểm cũng do chuyện này mà biến đổi. Mạch Khê vẫn
đứng chôn chân tại đó, trong lúc nhất thời không biết phản ứng ra sao.
Nguyên nhân không phải vì cô không biết rõ vì sao cha nuôi đi vội vàng
như vậy, mà là nhìn vẻ mặt hắn thì chắc chắn là có việc cực kỳ nghiêm
trọng.
Có điều, đây không phải việc cô cần quan tâm.
Nguy hiểm qua đi, Đại Lỵ thở nhẹ một hơi, tiến lên phía trước, “Mạch Khê à, cậu làm mình sợ muốn chết. Cậu cũng dũng cảm ghê nha, dám nói chuyện với cha nuôi kiểu đó.”
Mạch Khê hừ nhẹ một tiếng, không nói gì.
Nhiếp Thiên Luật bất đắc dĩ thở dài, vỗ vỗ vai cô, “Em đó, kiểu quật cường này làm anh vừa thích lại vừa ghét.”
“Quật cường cũng phải tùy người.”
Mạch Khê như vừa đánh xong một trận, cả người mệt nhoài, thân mình nhỏ
nhắn không chút sức lực dựa vào lòng Nhiếp Thiên Luật, như con mèo lười
mà ôm lấy cổ anh, làm nũng nói: “Nếu là lời anh Thiên Luật nói, cái gì
em cũng nghe.”
Thái độ này hoàn toàn khác với bộ dáng như con nhím xù lông ban nãy, giờ khắc này, đôi má lúm đồng tiền nở rộ, vô cùng đáng yêu.
Nhiếp Thiên Luật cười, cưng chiều nhéo cái mũi nhỏ của cô, hờn trách:
“Biết nghe lời anh mới tốt. Nhưng vừa rồi là ai bướng bỉnh không chịu
nhận lỗi?”
“Hừ, có đánh chết em cũng không cúi đầu trước ông ta. Chỉ là em muốn dùng chiêu khích tướng thôi!” Mạch Khê nghiêng đầu nói.
Nhìn hai người vô cùng thân thiết, coi bộ như người yêu. Điều này khiến Đại Lỵ ngạc nhiên chỉ vào họ…
“Mạch Khê, hai người…hai người…”