Trong phòng làm việc, Lâm Kiến Hào đôi mắt thẩn thờ nhìn ra cửa sổ, bất giác lại tựa như nhìn thấy một gương mặt xinh đẹp đang mỉm cười nhìn anh...
Năm ngày. Cô thế nhưng lại hoàn toàn không tìm đến anh nữa. Lần đầu tiên trong đời, Lâm Kiến Hào cảm giác được chính mình bị người ta ghét bỏ là thế nào...
“Sao vậy? Lại là đợi hồi âm từ cô tình nhân của mày à?” Lâm Cẩn từ ngoài cửa bước vào liền bắt gặp gương mặt ưu sầu của Lâm Kiến Hào, ảo não lắc đầu.
Từ hôm đó đến nay, tâm trạng của Lâm Kiến Hào đều được Lâm Cẩn tỉ mỉ đánh giá. Ngày đầu tiên chính là chứa đầy chờ mong, rồi từng ngày trôi qua lại từ thất thần trở nên như bây giờ....
“Mày là đàn ông mà. Nếu cô ấy đã muốn tránh mày, sao mày không tự chủ động đi tìm cô ấy đi!” Lâm Cẩn vỗ vai Lâm Kiến Hào, thấy rõ trong mắt anh len lỏi tia sáng mờ ảo.
Đúng vậy! Nếu cô ấy không tìm anh thì anh chủ động gặp cô ấy là được rồi!
“Mày giúp tao sửa lại các buổi hẹn của ngày hôm nay đi. Tao có việc gấp rồi...” Từ trên ghế đứng dậy, Lâm Kiến Hào nhìn Lâm Cẩn nói.
“Này, tao...” không phải thư ký của mày a...
Câu nói của Lâm Cẩn còn chưa dừng thì bóng dáng Lâm Kiến Hào đã biến mất nơi cửa ra vào rồi.
_________________
Lâm Kiến Hào một mực chuyên tâm theo hướng đến nhà Phong Thiên Lam. Ánh mắt lại khẽ nhìn về ghế sau, trong trí óc bất giác lại hiện lên một cô gái điềm đạm tựa đầu vào ghế mà ngủ.
Bỗng chốc, một bóng dáng nhỏ bé lập tức thu hút sự chú ý của Lâm Kiến Hào khiến anh tấp xe vào lề đường.
Nhạc Nhạc đang chạy nhanh trên vỉa hè nắng gay gắt, cả người nhanh nhẹn lách vào người qua đường. Khi nhìn thấy xe của Lâm Kiến Hào, đôi mắt cậu hiện rõ sự kinh hỉ hướng xe anh chạy đến.
“Cha, mau mở cửa...” Qua cửa kính, Nhạc Nhạc cách âm nói với Lâm Kiến Hào.
Theo lời Nhạc Nhạc, Lâm Kiến Hào mở ra cửa xe, thân thể nhỏ bé của Nhạc Nhạc nhanh chóng phóng vào, kéo cửa xe lại.
“Suỵt......” Thấy ánh mắt nghi hoặc của Lâm Kiến Hào, Nhạc Nhạc ra dấu im lặng, thu gọn người, cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của bản thân.
Biết rõ bản thân sẽ không nhận được câu trả lời của Nhạc Nhạc lúc này, Lâm Kiến Hào lại dời mắt về phía kính xe.
Một đám thanh niên trẻ tuổi đang chạy đến cùng hướng với Nhạc Nhạc ban nãy, đảo mắt xung quanh như đang tìm kiếm gì đó.
“Trốn bọn họ?” Ánh mắt Lâm Kiến Hào lên tiếng hỏi nhưng âm thanh đã là chắc chắn mười phần. Quả nhiên, Nhạc Nhạc e dè gật đầu.