Trò Chơi Sắc Dục

Chương 11: Chương 11: Tuyệt vọng




Vừa đặt chân xuống sân bay, ngay cửa ra vào là một cô gái mặc bộ váy hồng nhạt đang vui vẻ hướng Phong Chính vẫy tay.

“Anh Chính, ở đây...” Vừa vẫy tay, Lưu Đình Đình vừa mỉm cười bước đến chỗ Phong Chính.

Vẻ mặt Phong Chính là một sự hờ hững đến đáng sợ, mặc dù đi cùng Lưu Đình Đình bước đi nhưng lại tựa như không quen biết.

“Anh Chính, anh nghĩ muốn đến đâu ở nha? Lại có, tối nay muốn ăn gì, đi...” Lưu Đình Đình một mình thao thao bất tuyệt, hoàn toàn không nhận ra gương mặt như một con rối vô hồn của Phong Chính.

“Chị tôi ở đâu?” Phong Chính trầm thấp lên tiếng, lạnh lùng nhìn Lưu Đình Đình.

Lưu Đình Đình mở miệng, lời nói định thốt ra đến lại nhanh chóng bị lời dặn dò của Lưu Dĩnh vào bốn ngày trước làm thay đổi.

“Em cũng không biết chị Lam ở đâu nữa... À, hay em dẫn anh đến nhà hàng Thụy Điển gần đây ăn nha....” Nhanh chóng kéo Phong Chính đi, Lưu Đình Đình vội vàng che giấu sự mất tự nhiên của mình.

Bị Lưu Đình Đình kéo đi, Phong Chính chỉ là một mảnh lạnh lẽo tận tâm can...

Anh bị Phong Dư khóa hết tài khoản ngân hàng giữ lại Trung Quốc bốn ngày, anh phải nhờ đàn em của mình giúp trốn lên máy bay. Không ngờ, khi đến sân bay lại gặp Lưu Đình Đình. Có nghĩa... anh vốn dĩ là bị Phong Dư đùa giỡn trong lòng bàn tay...

“Tôi muốn tìm...” Phong Chính toan nói gì đó, sau đấy liền cúi đầu cười chua xót.

Nếu trước kia anh còn thân phận tổng giám đốc Phong thị cùng lão đại thành phố J thì còn có thể cùng Lưu Dĩnh sống chết một phen. Thế nhưng, người ta bây giờ là người thừa kế Lưu thị, còn anh... Không quyền, không thế ở đất nước xa lạ này,... Chỉ cần Lưu Dĩnh động một ngón tay, anh sẽ chết không chỗ chôn...

________________________

Nếu nói Phong Chính lực bất đồng tâm thì Phong Thiên Lam cũng là như thế. Ban đầu, cô còn là do dự cùng chờ đợi thì bấy giờ chính là thừa nhận cùng tuyệt vọng.

Cô thừa nhận cô đối với Phong Chính đã nảy sinh tình cảm từ rất lâu rồi, nhưng cô luôn ngộ nhận nó là tình cảm chị em mà gạt bỏ...

“Thiên Lam...” Một đạo thanh âm khàn khàn vang lên khiến Phong Thiên Lam giật thót người mà quay lại, tà váy dài quét đất tạo thành hình dáng sinh đẹp.

“Lưu...Lưu Dĩnh...” Phong Thiên Lam nhìn người đàn ông đang say khướt trước mặt, hoảng loạn đến mức gọi thẳng tên họ hắn.

Nhưng cô đâu biết, bộ dáng này của cô đối với Lưu Dĩnh là một chiếc chìa khóa mở ra xiềng xích. Cô gương mặt xinh đẹp, chiếc váy xòe đỏ tươi tôn lên dáng người lung linh của cô, bả vai mảnh khảnh khẽ run khiến người thương tiếc.

“Thiên Lam, em...đẹp quá...” Lưu Dĩnh nất một tiếng, đưa tay toan ôm lấy Phong Thiên Lam lại bị cô né đi mà mất thăng bằng ngã xuống giường.

“Em thật là hư nha, đây là muốn cùng anh đuổi bắt đi?” Nói là làm, Lưu Dĩnh liền khó khăn đứng dậy, đuổi theo Phong Thiên Lam.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.