Edit: Nguyệt Ảnh
(Đọc truyện trên wattpad: https://www.wattpad.com/user/__nguyetanh__)
【 hệ thống thông báo. 】
Một âm thanh máy móc đột nhiên vang lên khắp toàn bộ không gian trò chơi, đồng thời trong di động của những người chơi chính thức cũng bắn ra một tin tức.
【 hệ thống thông báo: Vì người chơi Lạc Nhất Nhiên phóng hỏa thiêu đốt Khu Rừng Cổ Tích, phó bản người mới 《 Kẻ săn trộm đào vong 》 chính thức đóng cửa, toàn bộ các phó bản liên quan đến Khu Rừng Cổ Tích cũng tạm thời đóng cửa. 】
【 đồng thời, người chơi Lạc Nhất Nhiên xoát đầy giá trị thù hận của 99% sinh vật trong Khu Rừng Cổ Tích, đạt được danh hiệu “kẻ thù truyền kiếp của khu rừng“. 】
【 thông báo: 《 kẻ săn trộm đào vong 》 bởi vì đóng cửa giữa chừng, 15 người chơi còn lại sẽ cùng tham gia phó bản 《 nhân ngư biến mất 》vào 9 rưỡi tối ngày mai. 】
“Ôi cái đê ma ma!” Thiếu niên tóc quăn màu xám khói chửi tục một câu. Hắn còn chưa kịp tò mò vì sao búp bê lại muốn thiêu hủy con rối nhìn qua rõ ràng là đạo cụ cao cấp của mình, trước tiên khiếp sợ đặt câu hỏi: “Lạc Nhất Nhiên là ai a! Quá đáng!”
Hạ Lãng lén nhìn Lạc Nhất Nhiên đang đen mặt, không dám nói một câu.
Lạc Nhất Nhiên vốn đã khó chịu, nghe xong hệ thống thông báo cậu càng khó chịu —— Bản thân vốn đã không muốn bại lộ chính mình là kẻ phóng hỏa, kết quả trò chơi lại trực tiếp treo tên của cậu lên.
Thân thể truyền đến cảm giác lôi kéo, Hạ Lãng vội vàng trấn an Lạc Nhất Nhiên: “Đây là sắp sửa rời khỏi trò chơi.”
Thiếu niên tóc quăn màu xám khói trước khi biến mất đột nhiên phản ứng lại, hắn trừng lớn mắt nhìn về phía búp bê: “Đúng rồi! Anh gọi là Nhiên......”
Âm thanh đột nhiên im bặt, cả ba người đều đăng xuất khỏi trò chơi.
Không đến 2 giây sau khi người chơi rời khỏi, khu rừng đang rực lửa lớn dần dần mờ đi, biến thành từng khối gỗ đủ mọi màu sắc được xếp ngay ngắn.
Từ trong ngọn lửa, một nam nhân cao lớn quấn đầy băng vải bước ra. Ngọn lửa quét qua người hắn nhưng lại không có cách nào chạm vào, thậm chí ngay cả quần áo cũng không bắt lửa.
Viên Đinh tiên sinh vừa tới nhìn thấy hắn, cười lạnh: “Thiếu gia nhà ngươi cũng thật lợi hại.”
Hai từ “nhà ngươi” lấy lòng ảo thuật gia, hắn sung sướng gật đầu: “Đúng vậy. Nhưng mà sao ngươi lại tới đây? Không phải đang úp mặt sám hối sao?”
“Ta tới lập công chuộc tội!” Bông hoa ở đuôi tóc Viên Đinh tiên sinh đang nở rực rỡ, điều này có nghĩa là cảm xúc hắn rất kích động.
“Ở xa ta đã thấy rồi.” Một giọng trẻ con trong trẻo cắt ngang cuộc đối thoại của bọn họ: “Ảo thuật gia, ngươi vậy mà trở thành con rối sao?”
Ảo thuật gia quay đầu nhìn cô bé mũ đỏ ôm một cái đầu thỏ máu chảy đầm đìa đi tới, trong đôi mắt ngập ngước của cô tràn đầy vẻ chán ghét: “Còn trở thành con rối của một tên đáng ghét như vậy.”
“Nói hươu nói vượn.” Ảo thuật gia nhẹ nhàng cười nói: “Cậu ấy rõ ràng đáng yêu như vậy.”
Viên Đinh tiên sinh muốn ọe một cái, nhưng ảo thuật gia thoạt nhìn có vẻ rất thích con búp bê kia. Hắn nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn nổi thốt lên một câu: “Ồ đáng yêu thật, vốn dĩ đang từ phó bản hướng thăm dò bị cậu ta biến thành phó bản giết chóc, sau đó trực tiếp sập luôn rồi, thật sự là quá đáng yêu!”
Ảo thuật gia không thể phủ nhận.
Viên Đinh tiên sinh phải đợi ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ đống gỗ, sau đó giúp Tiểu Hồng xây dựng lại một lần nữa. Nghĩ đến việc này, hắn liền cảm thấy đầu mình như muốn bốc hỏa.
Tiểu Hồng sờ sờ đầu thỏ trong lòng ngực, gương mặt non nớt lộ ra một lúm đồng tiền. Cô vui sướng khi người gặp họa: “Nghe nói sẽ phải đi cái phó bản “Nhân ngư biến mất” kia, hy vọng khi ra ngoài vẫn còn giữ được toàn thây.”
“Như vậy ảo thuật gia cũng có thể lưu trữ.”
Ảo thuật gia nghiêm túc suy nghĩ: “Còn sống thì tốt hơn. Thế nhưng nếu không may chết đi cũng không tệ, ít nhất sẽ không chạy loạn khắp nơi nữa.”
Tiểu Hồng cười một cái, lộ ra hàm răng trắng bóng: “Dù sao nếu hắn còn tới Khu Rừng Cổ Tích lần nữa, ta nhất định sẽ ép hắn thành tiêu bản tặng cho ngươi.”
Ảo thuật gia không nói chuyện, chỉ cười một cái thực nhẹ.
*
“Chào mừng quý khách, không biết quý khách cần gì?” Nhân viên cửa hàng từ trong quầy đi ra, vì thế mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của tiệm bánh ngọt lọt vào trong mũi Lạc Nhất Nhiên.
Lạc Nhất Nhiên dừng lại một chút, sau đó nói: “Tôi muốn hai ly kem dâu tây.”
Đã trở lại.
Hơi lạnh từ điều hòa lướt qua làn da ấm áp, có cảm giác run rẩy nho nhỏ.
Nhận lấy ly kem dâu tây từ trong tay chị gái bán hàng, Lạc Nhất Nhiên đẩy cửa bước ra ngoài. Hơi nóng bỏng rát phả lên mặt, Lạc Nhất Nhiên như không có gì phản ứng đi dưới ánh mặt trời.
Mới đi được hai bước, tiếng chuông điện thoại đã vang lên.
Một tay móc điện thoại ra, Lạc Nhất Nhiên liếc nhìn màn hình điện thoại, sau đó ấn nhận ——
“Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên ca!” Hạ Lãng gào lên: “Anh sao rồi?!”
Lạc Nhất Nhiên: “Mua hai ly kem dâu tây.”
Hạ Lãng: “......”
“Nhiên Nhiên tâm lý anh không tồi ha.” Giọng nói Hạ Lãng nhỏ xuống: “Cái kia...... Mì lạnh......”
“Mua cho cậu, chờ lát nữa anh sẽ trở lại.” Lạc Nhất Nhiên hơi nhướng mắt lên, cậu bẩm sinh có một đôi mắt biết cười, ngũ quan mềm mại, nhìn qua rất dịu dàng dễ gần: “Vết thương của cậu đều lành lại cả sao?”
Hạ Lãng: “Vâng!”
“Vậy tốt rồi. Còn lại đợi anh trở về rồi nói, cúp máy trước đây, trời nóng kem dâu tây rất dễ bị chảy.”
Hạ Lãng: “Vâng vâng! Được!”
Cúp điện thoại, Lạc Nhất Nhiên nhanh chóng giải quyết ly dâu tây, sau đó lại móc điện thoại ra vuốt tới vuốt lui xem cái APP bỗng dưng xuất hiện trong điện thoại.
Phía dưới APP viết ba chữ “Thế Giới Nhân”, icon là một màu đen nhánh, tuy nhiên phía trên có đánh một số “1” nho nhỏ màu đỏ.
Lạc Nhất Nhiên bấm vào.
Thông báo của trò chơi mới được nghe trước đó không lâu, hiện tại lấy hình thức văn bản xuất hiện trước mặt cậu.
Lạc Nhất Nhiên nhìn chằm chằm tên của mình trên thông báo: “......”
Cậu quyết định thoát ra, mắt không thấy tâm không phiền.
*
Trường Trung học Số 1 Hoàn thành là ngôi trường trung học tốt nhất ở Hoàn thành, không nói đến đội ngũ giáo viên ưu tú, chỉ riêng môi trường học đã rất tốt, nằm ở trung tâm thành phố, giao thông rất tiện lợi.
Từ vị trí Lạc Nhất Nhiên đi thêm một đoạn ngắn nữa là đến tàu điện ngầm, mà cũng chỉ cần qua ba trạm là có thể trở lại trường học.
Thời điểm trở về ký túc xá mới 4 giờ chiều, Hạ Lãng còn chưa tan học, vì thế Lạc Nhất Nhiên liền đặt mì lạnh nướng ở trên bàn, sau đó leo lên giường ngủ.
Thẳng đến 7 giờ tối, cậu bị mùi lẩu cay nồng đánh thức.
“Ăn cơm ăn cơm! Em làm cho anh một nồi lẩu rồi đây!” Ra khỏi trò chơi Hạ Lãng liền mãn huyết sống lại, hắn khóa kỹ cửa ký túc xá, sau đó bưng ra một nồi nhỏ nóng hổi đầy đồ ăn.
Lạc Nhất Nhiên bò dậy: “Cậu không lên tiết tự học buổi tối sao?”
“Em nói với giáo viên là bụng không thoải mái!” Hạ Lãng hắc hắc cười ngây ngô.
Đồ nóng ăn ngon hơn, hai người bê ghế ngồi vây quanh cái bàn nhỏ. Hạ Lãng rất thích nói chuyện trên bàn cơm, bởi vì cảm thấy làm như vậy càng dễ nói chuyện hơn.
“Trong vòng 9 giờ đến 12 giờ đêm nay chúng ta phải đi vào trò chơi.” Hạ Lãng nhắc tới chuyện này lại mặt ủ mày ê: “Em vẫn không hiểu vì sao không tham gia phó bản mà vẫn phải tiến vào trò chơi.”
Lạc Nhất Nhiên như suy tư gì đó: “Không gian cá nhân trông như thế nào?”
Hạ Lãng vò đầu: “Chính là nhà ở đó, của mỗi người đều không giống nhau. Người chơi cũng có thể vào nhà của nhau nhưng không thể tùy ý ra ngoài...... Tuy nhiên em có quen với một đại ca tốt bụng đã từng ra ngoài, anh ấy nói bên ngoài rất chân thật.”
Chân thật? Lạc Nhất Nhiên không khỏi cười một tiếng.
“Không gian cá nhân của em chỉ là một căn hộ chung cư bình thường.” Hạ Lãng nghĩ nghĩ, mặc dù cảm thấy Nhiên ca sẽ không khẩn trương nhưng vẫn an ủi cậu: “Không gian cá nhân là nơi an toàn nhất thoải mái nhất trong trò chơi, Nhiên ca không cần lo lắng!”
Lạc Nhất Nhiên tiện tay mở ra APP “Thế Giới Nhân”: “Ừ.”
Hạ Lãng nhìn vào giao diện điện thoại của Lạc Nhất Nhiên: “Hiện tại trên này trừ bỏ thông báo, liên hệ và đăng nhập thì cái gì cũng không có, hơn nữa liên hệ và đăng nhập không tới 9 giờ thì không bấm được.”
Xác thật. Sau khi mở APP ra, chỉ có thông báo về Khu Rừng Cổ Tích được đánh dấu đỏ cùng với phó bản ngày mai bọn họ phải tham gia, 《 Nhân ngư biến mất 》.
Cùng với hai khối vuông phân biệt là “liên hệ” cùng “đăng nhập” bên dưới.
“Nhân ngư sẽ không đáng sợ đâu nhỉ.” Hạ Lãng chua xót ôm lấy bát mì lạnh nướng: “Quên đi! Chuyện ngày mai cứ để mai lo!”
Lo lắng sợ hãi là thật, nhưng tâm lớn cũng là thật, Lạc Nhất Nhiên thích nhất chính là Hạ Lãng tâm lớn, chuyện không nghĩ ra Hạ Lãng tuyệt đối sẽ không lãng phí thời gian, chuyện không thể thay đổi thì thản nhiên chấp nhận.
“Đúng rồi.” Lạc Nhất Nhiên nhớ tới một chuyện: “Trước kia lúc cậu tiến vào trò chơi có phải đều sau khi anh ngủ không?” Ký túc xá bọn họ tạm thời chỉ có hai người, nếu Hạ Lãng mỗi ngày đều tiến vào trò chơi, như vậy nguyên nhân cậu không phát hiện ra chỉ có thể là cậu đã ngủ say như chết rồi.
Nhưng loại khả năng này gần như không tồn tại.
“Không phải.” Sắc mặt Hạ Lãng biến đổi: “Tốc độ của thời gian trong không gian cá nhân giống với thế giới hiện thực. Nhưng trò chơi sẽ can thiệp vào thế giới hiện thực, kể cả khi em tiến vào trò chơi ngay trước mặt anh và quay lại sau ba giờ, anh cũng không phát hiện được, chỉ cho rằng em đang nghỉ ngơi.”
“Tuy nhiên nếu anh tiến vào phó bản trò chơi thì lại khác. Thời gian trong phó bản cùng thời gian ở hiện thực khác nhau, nếu anh ở trong phó bản vài ngày, trong hiện thực có khả năng chỉ mới trôi qua một giây, một phút hay một giờ, cái này không có quy luật.”
“Nhưng đồng dạng, thời gian anh biến mất cũng được hợp lý hóa trong trí nhớ những người không phải người chơi.”
Nhưng Lạc Nhất Nhiên có trí nhớ rất tốt, cậu nháy mắt nghĩ đến ngày nào đó: “Anh nhớ có một lần cậu đi mua khoai tây chiên nhưng lại không mang khoai tây chiên trở về, hơn nữa cậu còn khẳng định với anh vài lần là cậu thật sự đi mua khoai tây chiên, là ngày đó sao?”
Hạ Lãng ngượng ngùng cười: “Phải, ngày đó em ở trong trò chơi ba ngày.”
Trò chơi sẽ can thiệp vào hiện thực. Điều này cũng không làm Lạc Nhất Nhiên ngạc nhiên cho lắm, dù sao thời điểm cậu tiến vào trò chơi hẳn là đã bị nhân viên tiệm bánh ngọt trông thấy, nhưng khi cậu ra ngoài, phản ứng của nhân viên tiệm rất bình thường, như thể cậu vừa mới bước chân vào trong tiệm vậy.
Hạ Lãng nói cho Lạc Nhất Nhiên một dãy số: “Đêm nay sau khi tiến vào trò chơi anh kết bạn với em nhé, đây chính là số ID của em.”
Lạc Nhất Nhiên gật đầu.
Thấy Lạc Nhất Nhiên bình tĩnh như vậy, Hạ Lãng nhịn không được hỏi: “Nhiên ca, anh không thấy sợ sao?”
Lạc Nhất Nhiên giương mắt, mặt trời ngoài cửa sổ ký túc xá đã ngả về tây, ánh sáng màu vàng cam nhuộm đẫm lông mi cậu, lại rơi vào cặp mắt cười kia, làm nổi bật lên hình ảnh một cậu thiếu niên ôn nhu tuấn tú. Cậu nói: “Nếu là trò chơi, cảm thấy thú vị là đủ rồi.”
9 giờ.
Hạ Lãng còn đang do dự, Lạc Nhất Nhiên đã trực tiếp mở ra APP “Thế Giới Nhân”, sau đó bấm vào “đăng nhập” —— theo những gì Hạ Lãng nói, khoảng thời gian từ 9 giờ đến 12 giờ cần phải tiến vào trò chơi, kể cả không tham gia phó bản cũng phải tiến vào ở đủ ba canh giờ.
Cho nên còn không bằng đi vào sớm một chút, ngồi đủ thời gian lại đi ra.
Lạc Nhất Nhiên nghĩ vậy, trước mắt liền tối sầm, đại khái khoảng ba giây sau bóng tối rút đi, trước mắt cậu xuất hiện một khung cửa sổ.
Khung cửa sổ được chạm trổ hoa văn phức tạp, cửa kính không nhiễm một hạt bụi, có thể nhìn thấy rõ ràng cảnh sắc bên ngoài cửa sổ.
Đó là một con phố dài, bên đường có những ngọn đèn cổ cao vút, ánh đèn vàng mờ ảo nhuộm đẫm ra bầu không khí cổ xưa. Nhà cửa hai bên đường đều là những ngôi nhà nhỏ chóp nhọn màu sắc rực rỡ, có chút giống một thị trấn cổ ở nước ngoài.
Chỉ là giống mà thôi.
Xem nhiều hai lần liền có thể nhìn ra, thị trấn cổ này càng giống như do con người tưởng tượng ra hơn.
Lạc Nhất Nhiên lại cúi đầu nhìn chính mình, phát hiện mình đã biến thành con búp bê mặc đồng phục dính máu kia.
Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng động nhỏ, búp bê quay đầu lại xem —— trong phòng tối đen, ánh sáng của đèn đường dường như không thể chiếu vào. Nhưng theo Lạc Nhất Nhiên quay đầu lại, toàn bộ đèn đuốc trong nhà đều sáng rực lên.
Lạc Nhất Nhiên cái gì cũng không để ý, cậu chỉ nhìn mỗi ảo thuật gia tóc xám không biết từ khi nào đã đứng ở sau lưng cậu.
Quần áo hắn mới tinh, bàn tay quấn đầy băng vải nhẹ nhàng run lên, một đóa hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Ảo thuật gia khom lưng, một tay đặt lên bụng, một tay đưa hoa hồng đến trước mặt búp bê, âm thanh sung sướng: “Thiếu gia của tôi, hoan nghênh cậu về nhà.”
Lạc Nhất Nhiên: “......”
*****bíp*——, đây là không gian cá nhân thoải mái nhất an toàn nhất trong trò chơi ấy hả?
_________________________
*bé Nhiên chửi tục, bé Nhiên đã căng (/// ̄皿 ̄)○~