Kỷ Nịnh nhìn đồng hồ đếm ngược, rõ ràng còn tận 19 tiếng, sao số 5 lại gấp gáp trả lời như thế!
Dựa theo lời Hình Dạ nói, số 5 rất có khả năng đã lựa chọn hung thủ là tên vệ sĩ thuận tay trái kia, hiện tại xem ra đáp án của số 5 là sai lầm, hung thủ cũng không phải dễ bị phát hiện như thế.
“Đúng rồi!” Kỷ Nịnh nhớ tới Hình Dạ từng nói, “Manh mối nhắc nhở là ——[xuyên qua sương mù nhìn thấu chân tướng], ý nói những thông tin ở mặt ngoài chỉ là 'sương mù', hung thủ chân chính là một người khác, là ý tứ này đúng không nhỉ?”
“Cô nói không sai.” Hình Dạ khẳng định, “Số 5 không nhận được nhắc nhở, cũng không ghép đội với ai, hắn không thể biết được lời nhắc này thoạt nghe có hơi khó hiểu nhưng kỳ thật rất quan trọng. Thân phận vệ sĩ có thể giúp hắn thu được rất nhiều tin tức mấu chốt, cho nên hắn mới tự tin trả lời trước tiên hòng đạt được giá trị khen thưởng cao nhất, nhưng những tin tức này lại đánh lạc hướng chúng ta, hướng tới đáp án sai lầm.”
Nghe Hình Dạ giải thích xong, ánh mắt Kỷ Nịnh ảm đạm xuống, cô rũ mắt, có chút khó tiếp thu được một người đang sống sờ sờ cứ như vậy liền bị tiêu diệt.
Cô yên tĩnh đợi, thật lâu sau cũng không nghe thêm bất cứ thanh âm dị thường nào, nhỏ giọng hỏi Hình Dạ: “Chọn sai người sẽ bị tiêu diệt như thế nào?”
Giọng cô hơi run run, Hình Dạ nghe xong, trong lòng lâu rồi mới xuất hiện một thứ cảm xúc mang tên “đau lòng“. Hình Dạ nhẹ giọng nói: “Không biết, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy biểu cảm của người bị tiêu diệt, họ sẽ không phát ra được thanh âm, sau đó cơ thể chậm rãi biến mất. Kỷ Nịnh, hứa với tôi, vĩnh viễn cũng đừng nhìn.”
Tim Kỷ Nịnh như ngừng đập một nhịp, siết chặt nắm tay, trả lời: “Được.”
Hình Dạ không biết an ủi con gái cần phải nói cái gì, chỉ có thể ở góc độ người khác nhìn không thấy, mượn áo gió che chắn, nắm lấy tay Kỷ Nịnh.
“Tuy số 5 đáp sai nhưng vết dao đâm trên xác người người chết chắc hẳn là do tên vệ sĩ thuận tay trái kia gây ra, hắn tên Ngô Hạo, đúng không?” Kỷ Nịnh hóa bi thương thành lực lượng, nhanh chóng xốc lại tinh thần.
Hình Dạ thật kinh ngạc tốc độ điều chỉnh tâm trạng của cô, khẳng định: “Đúng vậy, tuy rằng có vài manh mối không nhất định là đáp án, nhưng hướng theo chúng cũng là con đường duy nhất, nếu không thì quá khó khăn rồi.”
Kỷ Nịnh bình tĩnh lại, nghiêm túc phân tích: “Người chết sau đầu còn có vết thương trí mạng, nếu hung thủ không phải Ngô Hạo, như vậy chứng minh Huy thiếu cũng đã chết trước khi bị đâm thêm vài nhát dao ở phía trước. Người gây ra vết thương trí mạng mới là hung thủ. Anh Hình Dạ, anh có nhìn kỹ vết thương sau đầu hay không, có thể là do cái gì tạo thành?”
Hình Dạ gật đầu: “Tôi có nhìn, cảm giác giống như đột nhiên bị một dị vật sắc nhọn nào đó đâm vào, gây tổn thương tới não. Hơn nữa sau đầu còn có đầu lâu bảo vệ, nếu không có sức lực lớn nhất định, hẳn cũng không thể gây ra vết thương trí mạng như vậy được.”
Lại xuất hiện một câu đố mới, Kỷ Nịnh nhẹ giọng thở dài.
Ngón tay cái của Hình Dạ xoa xoa mu bàn tay cô: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi, chỗ này rất có thể là vết thương ngoài ý muốn. Trên người người chết trừ bỏ vết thương trí mạng này và vết dao đâm, không có dấu vết đánh nhau nào khác. Đầu tiên, cho dù hung thủ là đàn ông, muốn gây ra một kích trí mạng ở phía sau đầu cũng vô cùng khó khăn và không cần thiết. Tiếp theo, nếu có ý định giết người, có quá nhiều vị trí càng tốt hơn so với sau đầu, yết hầu, trái tim, huyệt thái dương đều tốt hơn. Cho nên, hung khí gây ra này vết thương sau đầu này, rất có thể là do hoàn cảnh dẫn tới.”
“Do hoàn cảnh dẫn tới?” Kỷ Nịnh khẽ nhíu mày, “Ý anh nói hung khí không phải là dao găm các loại hay sao?”
Biết được vết thương trí mạng không phải do con người trực tiếp gây ra, Kỷ Nịnh có dự cảm mãnh liệt, rằng Dương Nghi chính là đáp án cuối cùng.
Nhưng cô không có chứng cứ, Kỷ Nịnh không gánh vác nổi hậu quả khi chỉ dùng trực giác để kết luận vấn đề. Cô và Hình Dạ cần thêm càng nhiều chứng cứ, bảo đảm hai người đều có thể sống sót.
- ---------
Editor: