Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 81: Chương 81: Đột kích kiểm tra vệ sinh




“Tớ không thấy gì hết.”

Quách Quả nhìn chằm chằm đến mức khô cả hai mắt, lắc đầu: “Trong mắt tớ thì đây chỉ là cánh cửa gỗ bình thường thôi.”

Vừa không thấy bàn tay cấu số 13 cũng không thấy bóng dáng quỷ.

Đường Tâm Quyết đặt tay lên ván cửa, cảm giác lạnh buốt truyền lên tay cô, một tia lạnh lẽo xua không tan... Nhưng cũng chỉ có thế. Tinh thần lực của cô không thể xâm nhập qua lớp cửa, cứ như có thứ gì đó đang ngăn cản cô thăm dò.

“Hiện giờ chưa có chứng cứ cụ thể, chúng ta không thể chắc chắn rằng sau cửa có quỷ, có thể là trò đùa dai của đám kia, cái đám “Người” giả làm quản lý kí túc xá lúc trước ấy.”

Số 7 khoanh tay đứng ở một chỗ khác trên hành lang, ánh mắt sắc bén dán lên lưng số 13 khiến cô ấy không nhịn được hơi rúm người lại.

Vài giây sau, số 7 dời mắt đi, lạnh lùng bổ sung: “Quỷ quái luôn luôn cho rằng chúng ta là con mồi, việc gì chúng nó cũng có thể làm được. Nếu năng lực của chúng ta chưa đủ để đối đầu thì không nên đến gần bất cứ chỗ nào có khả năng là hang ổ của bọn chúng. Đều là người đã từng qua bài kiểm tra, còn không tự biết nữa thì đúng là tự tìm đường chết.”

Mặt số 13 trắng bệch như tờ giấy.

Kha Kha chậc chậc: “Không ngờ còn có người nói chuyện thèm đòn hơn tôi nữa. Tôi còn tưởng rằng mình là người khiến người khác ghét nhất nữa cơ.”

A Niệm nhẹ túm tay áo cô ấy: “Cậu đừng nói vậy... Cậu không nên nói thế cậu rất tốt mà.”

Bầu không khí bỗng chốc lặng phắc, số 13 ôm lấy số 15 khóc nức nở, hai người bạn cùng phòng còn lại thì luống cuống tay chân, năng lực và đạo cụ của bọn họ không có tác dụng gì trong trường hợp này cả, chỉ đành cầu cứu những người khác mà thôi.

Quách Quả an ủi bọn họ: “Không sao đâu, ít nhất tôi không thấy quỷ trên người cô mà. Có lẽ bọn chúng định tấn công cô nhưng không thành công, vậy là may mắn lắm đấy!”

Lúc này vẻ sợ hãi của số 13 mới bớt đi một chút, được bạn cùng phòng đỡ, thất thểu về phòng ngủ.

Những người còn lại không tìm thấy manh mối cũng lần lượt bỏ đi, trong hành lang chỉ còn bốn người Đường Tâm Quyết.

Trịnh Vãn Tình gãi gãi đầu: “Thế... Bạn học số 13 đó có sao không? Tớ cảm giác mọi người không muốn nói thật.”

Tuy cô ấy không quá hiểu ý khác trong lời mọi người, nhưng vẫn phát hiện mọi người đều không thể hiện thái độ rõ ràng với chuyện này.

Nhưng chính cái bầu không khí không rõ ràng này lại khiến cô ấy lo lắng hơn.

Đường Tâm Quyết vẫn chống một tay lên cửa như cũ, trầm ngâm suy nghĩ gì đó, sau một lúc lâu cô mới trả lời: “Có người nghĩ rằng không có việc gì, có người lại nghĩ cô ấy hết cứu rồi. Mỗi người đều có đáp án không giống nhau, nhưng những đáp án này hoàn toàn vô nghĩa với cô ấy, cô ấy chỉ có thể phán đoán thông qua chính giác quan của mình.”

“Còn chuyện mà chúng ta cần nghĩ chính là ý nghĩa của mỗi một việc đã xảy ra, ví dụ như...”

Đường Tâm Quyết và Trương Du liếc nhau, nhìn thấy trong mắt nhau cùng một vấn đề.

“Tại sao lại là số 13?”

- -------------

Mãi cho đến đêm, cứ mỗi tiếng mọi người lại đi kiểm tra hành lang một lần, hoặc là cắt cử từng nhóm trông coi từng khu vực tầng 9, nhưng đều chẳng thu hoạch được gì cả.

Cơm tối vẫn là bánh quy của Trương Du, không thể ăn no nhưng có còn hơn không, có thể giảm bớt chút cảm giác đói khát mệt mỏi và căng thẳng.

Cơm nước xong xuôi, số 5 móc được một túi kẹo sữa không biết nhét vào từ bao giờ trong túi mình, kích động chia cho mỗi người một cái.

“Bây giờ kẹo sữa là của hiếm đấy nhé, trong cửa hàng học sinh bán giá cao cực, tôi có muốn sờ cũng không sờ nổi, không ngờ lần này còn được ăn một cái.”

Trương Du bắt đầu nói đùa, mọi người bật cười.

“Vậy được, lần sau mà gặp lại trong bài kiểm tra tổ đội, tôi sẽ mang hai túi kẹo sữa bự, một túi kẹo Khỉ Vàng một túi kẹo Thỏ Trắng, không cho cô ăn đến sâu răng thề không bỏ qua!”

Số 5 thề thốt vỗ ngực, không ngờ kích động vỗ mạnh quá, đau đến nhăn mặt: “Xấu hổ quá, quên mất mình có ngực.”

Ngay cả số 13 cũng không nhịn được mà phì cười, tiếng cười nhanh chóng lan ra.

“Đúng rồi, bạn học, cho cô cái này nè.”

Âu Nhược Phỉ bỗng dưng móc ra một sợi dây chuyền đưa cho số 13: “Trong cửa hàng giới thiệu nó là vòng bảo vệ gì đó, tôi không rõ lắm, nói chung cô cứ đeo đi, lỡ đâu có ích thì sao.”

Số 13 sửng sốt nhận lấy, khóe mắt đỏ ửng: “Cảm ơn... Cô với chúng tôi chẳng quen biết, tôi cũng không giúp cô được gì...”

Sáng nay Âu Nhược Phỉ hô hào muốn trao đổi bị mọi người trào phúng, số 13 chỉ im lặng thờ ơ, không ngờ đến lúc nguy nan Âu Nhược Phỉ lại sẵn sàng đưa đạo cụ bảo vệ của mình cho người mới chỉ gặp qua như cô ấy.

Cô ấy lau nước mắt: “... Với lại cô đưa đạo cụ cho tôi rồi, cô biết phải làm sao đây?”

Âu Nhược Phỉ: “Không sao đâu, tôi có nhiều lắm.”

Nói xong cô ấy cởi bớt cúc áo, cho mọi người xem sáu bảy cái vòng giống y như đúc trên cổ.

Số 13: “...”

Mọi người: “...”

Ý nghĩ đầu tiên của mọi người là: “Cô tìm được đường mua sỉ từ chỗ nào vậy?”

Âu Nhược Phỉ giải thích: “Á, cái này tôi không mua, đây là tôi nhặt được ngoài ban công trong hoạt động thứ tư điên cuồng ấy.”

Ra là sáng hôm đó, do sợ nên cô ấy không dám xuống giường xem, chỉ lúc gần kết thúc mới phát hiện có mấy gói quà rơi ngoài ban công, bên trong một đống vòng cổ bảo vệ.

“...”

Thật là người so với người tức chết người, hàng so với hàng muốn vứt hàng. Cùng bị kéo vào trò chơi với nhau, có người rỗng túi không dám mó tới cửa hàng, có người nằm không cũng có đạo cụ rơi vào đầu, chênh lệch giữa hai bên làm cho người ta không biết nói gì.

Sau khi nhận được vòng cổ, lại có Quách Quả xác nhận nhiều lần là trên người không có gì “Khác thường”, lúc này số 13 mới dám dè dặt nằm xuống giường, định ngủ cho qua đêm nay.

Mọi người cũng hiểu suy nghĩ của cô ấy, dù sao hôm nay bận rộn cả ngày, ai ai cũng mệt mỏi. Nhưng không thể nào ngủ hết được, thế là mọi người quyết định từ giường số 1 đến giường số 8, bốn người một tổ thay nhau gác đêm.

“Tôi muốn hỏi một chút, vì sao chỉ có những người ở tám giường đầu chịu trách nhiệm gác đêm?” Âu Nhược Phỉ không hiểu: “Vậy có phải không công bằng lắm hay không?”

Vừa nghĩ đến việc người khác thay nhau gác đêm mà mình chỉ có nằm ngủ khò khò chả cần làm gì, Âu Nhược Phỉ thấy rất áy náy.

Kha Kha hừ hừ: “Bạn học yêu quý, chẳng lẽ cô không nhận ra số thứ tự các giường có quy luật hay sao?”

Âu Nhược Phỉ giật mình: “Hả? Số thứ tự giường ngủ có quy luật sao???”

Nhưng cô ấy hoàn toàn chưa hề nghe có ai nói về chuyện này mà, chẳng lẽ cả ngày nay cô ấy đều đang sống trong ảo giác sao?

“Được rồi Kha Kha, cậu đừng có trêu bạn học Âu nữa.” Tưởng Lam giải cứu Âu Nhược Phỉ khỏi nghi ngờ nhân sinh, khàn khàn nói: “Số thứ tự trên giường của chúng ta có lẽ chính là xếp hạng thực lực trong phòng ngủ này.”

Thực lực càng mạnh số càng nhỏ, thực lực càng yếu số càng to.

Sau một ngày ở chung, đặc biệt là từ quá trình kể lại kí ức của học sinh nguyên bản có thể nhìn ra, dù Đường Tâm Quyết không để lộ dị năng của bản thân, nhưng cô vẫn là người có thực lực mạnh nhất. Sau đó chính là mấy người Tưởng Lam Kha Kha ngay sát phía sau.

Những người hoàn toàn không có dị năng như Âu Nhược Phỉ, A Niệm bị xếp chót.

Lúc này Âu Nhược Phỉ mới như bừng tỉnh, vội lôi vòng cổ bảo vệ của mình ra: “Vậy mỗi người các cậu cầm lấy một cái... Nếu không đủ thì trong túi quần tôi vẫn còn!”

Mọi người: “...”

Cảm giác bị phú bà bao nuôi này là sao vại?

Tiếc là Âu Nhược Phỉ không thể bao nuôi, phòng Đường Tâm Quyết không thiếu bùa bảo vệ, mà Kha Kha thì từ chối ngay không do dự.

“Không được, bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, nếu tôi lấy đồ của cô thì không thể đâm chọt cô được nữa.”

Âu Nhược Phỉ: “QwQ cô không thể không đâm chọt tôi được sao?”

Kha Kha cười đầy bí hiểm: “Không được, không đâm chọt tôi sống không nổi.”

Âu Nhược Phỉ: “...”

Đường Tâm Quyết hơi nghiêng đầu nhìn lướt qua chiếc kính râm trên mặt Kha Kha: “Cứ quyết định như vậy đi, tôi đi xác định vị trí gác đêm.”

Tưởng Lam gật đầu: “Tôi đi với cô.”

Dứt lời, cô ấy bước lên nắm tay Đường Tâm Quyết.

Đường Tâm Quyết cảm nhận được thứ gì đó lành lạnh chỗ tay hai người chạm nhau, là một tờ giấy.

Tờ giấy còn nằm trong tay nhưng tinh thần lực đã giúp cô “Đọc” được nội dung: [Trong số chúng ta có người không đúng lắm.]

- -------------

Vào đêm.

Trải qua cả một ngày dài căng thẳng và mệt nhọc, gần như tất cả mọi người vừa dính gối đã chìm vào giấc ngủ, dù cho đèn trong phòng sáng trưng như ban ngày cũng không thấy ai khó ngủ.

Âu Nhược Phỉ tỉnh lại vì khát nước.

Cô ấy sờ soạng đứng dậy, thấy bốn giường 1 3 5 7 phía đối diện trống rỗng, đây là nhóm gác đêm đầu tiên.

Bây giờ là... 1 giờ sáng.

Cô ấy dụi dụi mắt, đến bên bàn định rót ly nước.

Trên bàn là chiếc bình giữ nhiệt mà Trương Du lấy ra từ túi đựng đồ không đáy của cô ấy, thêm một túi bánh quy và chiếc máy cảm ứng ác ý.

Âu Nhược Phỉ mở nắp bình giữ nhiệt, lắc lắc thấy có tiếng nước bèn nghiêng bình đổ nước vào cốc giấy, nhưng không thấy giọt nước nào chảy ra.

Sao không chảy ra vậy, rõ ràng bên trong còn nước mà?

Âu Nhược Phỉ lại dụi mắt, hoàn toàn tỉnh táo. Cô ấy tiếp tục dốc bình, nhưng vẫn không có giọt nước nào cả. Dường như có một lớp màng vô hình ngăn nước trong bình lại, không cho cô ấy uống.

Âu Nhược Phỉ bỏ cốc xuống, cơn buồn ngủ lại ập đến, cô ấy chỉ đành cố nhịn cơn khát, quay về giường ngủ tiếp.

Phòng ngủ yên lặng như tờ, cửa phòng mở rộng, ngoài hành lang có ánh sáng mờ mờ hắt vào, không biết mọi người gác đêm ở chỗ nào ngoài đó. Âu Nhược Phỉ chỉ liếc ra ngoài một cái liền rụt cổ, không hề có ý định xem thử.

Hơi lạnh ngấm vào sau cổ khiến cô ấy hơi sợ, vội vàng quay người leo lên giường, muốn chui vào chăn tìm lại cảm giác an toàn.

Két...

Tiếng ma sát rất nhỏ bỗng xâm nhập vào tai cô ấy.

Âu Nhược Phỉ ngẩng đầu lên trong vô thức, tìm kiếm nơi phát ra tiếng động.

Cô ấy nhìn quanh bốn phía, cuối cùng dừng lại trên người A Niệm giường số 16 đang ngủ say.

Không, A Niệm đang ngủ, không phải cô ấy tạo ra âm thanh đó, vậy...

Ánh mắt chầm chậm chuyển lên người nằm giường trên A Niệm.

Số 15 trùm chăn kín người, không thấy rõ dáng vẻ, không có tiếng ma sát. Dường như tiếng động vừa rồi chỉ là do cô ấy bị ù tai, nhưng không hiểu sao cô ấy có cảm giác, chính là chỗ này.

Âu Nhược Phỉ nheo mắt lại, nhìn xuyên qua tấm rèm mỏng, dường như cô ấy có thể thấy được người bên trong, người đó đang dán chặt lên rèm...

Âu Nhược Phỉ nín thở.

Hai mắt cô ấy từ từ trừng lên, đồng tử co lại nhìn chằm chằm tấm rèm.

Nếu cô ấy không nhìn nhầm, thì ngươi trong rèm đang đứng.

...

Cái bóng của một nữ sinh đứng trên giường, mặt dán vào rèm như đang đối diện với người dưới giường.

“Bạn học giường 15? Cô ngủ rồi sao?”

Âu Nhược Phỉ khe khẽ hỏi.

Vừa nói ra miệng cô ấy đã muốn nuốt ngược trở lại: Ai ngủ mà lại đứng trên giường bao giờ?

Trước khi tiếng hét chói tai đánh thức tất cả mọi người, một bàn tay kịp bịt miệng cô ấy lại, tay còn lại đặt lên vai.

“Á... Á... Á...!!!”

Âu Nhược Phỉ giãy dụa như điên, nỗi sợ xâm chiếm từng sợi dây thần kinh, lỗ tai ong lên.

“Là tôi! Bạn học Âu, bạn học Âu?”

Giọng nói quen thuộc gọi lý trí của Âu Nhược Phỉ quay về, cô ấy run run quay lại, thấy gương mặt lo lắng của số 13.

“Sao thế?”

“Số 15, cô ấy đứng trên giường!” Âu Nhược Phỉ khó nhọc nói.

Số 13 ngẩng đầu nheo mắt nhìn, thấp giọng nói: “Cô ấy nằm xuống rồi, chắc vừa nãy cô ấy mộng du đấy. Cô ấy là bạn cùng phòng của tôi, tôi biết mà, không sao đâu.”

Nữ sinh ấn vai Âu Nhược Phỉ: “Đừng căng thẳng quá, cô sẽ đánh thức mọi người mất, nhất định mọi người sẽ tức giận.”

Nghe cô ấy nói vậy, Âu Nhược Phỉ hít sâu một hơi, gật đầu.

Đúng rồi, mình không thể hét lên được, nếu đánh thức mọi người rồi cuối cùng chỉ là do mình sợ bóng sợ gió thì chắc chắn ấn tượng của người khác về mình sẽ tệ lắm.

Vất vả lắm mình mới được gặp nhiều bạn bè thế này, phải kiên cường lên, phải thông minh...

Số 13 ôm vai Âu Nhược Phỉ: “Cô muốn uống nước không? Chúng ta sang bên kia đi, nói chuyện với tôi một chút.”

Âu Nhược Phỉ nhấp một ngụm nước, dựa đầu vào tường, nhìn gương mặt tái nhợt của số 13, chợt nhớ tới chuyện hôm nay cô ấy gặp phải, thế là áy náy nói: “Xin lỗi, có phải tôi đánh thức cô không? Ban ngày cô mới gặp quỷ xong, tôi không nên làm phiền cô mới đúng.”

Số 13 ngồi bó gối, không nhìn rõ biểu cảm trên gương mặt, chỉ nghe thấy giọng nói êm ái: “Không sao, bây giờ tôi cảm thấy tốt hơn nhiều rồi. Nằm ở trên giường làm tôi đau đớn lắm, chỉ có ngồi đây tôi mới thấy thoải mái hơn một chút. Chỗ này khiến người ta cảm thấy yên tâm.”

Âu Nhược Phỉ ngơ ngác gật đầu, cô ấy cứ có cảm giác những gì số 13 nói lạ lạ sao đó, nhưng không biết lạ chỗ nào, chỉ đành bực bội uống nước.

Mãi đến khi nghe thấy một tràng tiếng khóc lóc của con gái từ dưới đất trồi lên.

Âu Nhược Phỉ siết chặt tay: “Bạn học, cô có nghe thấy tiếng khóc không?”

“Không có mà.” Một nửa cơ thể số 13 chìm trong bóng tối, vẫn ngồi yên không nhúc nhích: “Tôi chẳng nghe thấy gì cả.”

“Rõ ràng tôi...” Âu Nhược Phỉ suýt chút nữa cắn vào lưỡi.

Bởi vì cô ấy nghe thấy tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng lớn, dường như thứ phát ra tiếng khóc... Đang bò đến gần!

***

Hầu hết mọi người đều đồng ý với phương án 1 là dồn chương vào chủ nhật, vậy nên từ giờ t sẽ đăng vào chủ nhật nhé mọi người =))) lớp du <3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.