Thấy Quách Quả nói vậy, vẻ mặt số 13 lập tức vô cùng khó coi.
Quách Quả nói tiếp: “Tôi còn nhớ mấy người cứng rắn nhét quà cho bọn tôi, một khi chúng tôi nhận quà sẽ bị thương ngay lập tức, sau đó bị mấy người chiếm lấy cơ thể. Bụng A Niệm bị thương cũng là do đeo chiếc vòng tay mà mấy người đưa, con quỷ muốn chiếm thân phận của cô ấy là một nữ quỷ tóc dài... Tôi nói thế đã đủ kĩ càng chưa? Nếu hai người muốn chứng minh là tôi sai, vậy quấn băng dính lên thử đi.”
Số 13 gắng sức phản bác: “Chuyện trong mơ mà cũng tin được sao?”
Trong bầu không khí sặc mùi thuốc súng, số 11 bỗng run run nói: “Quà... Tôi cũng nhận được.”
Mọi người quay đầu lại, thấy số 11 và số 12 run run lấy ra hai cái hộp, đây là thứ ngày hôm qua số 15 đưa cho hai người, chỉ có điều hai người còn chưa kịp mở.
Số 11 cố nén nước mắt: “Hôm qua cậu nói với bọn tớ, chúng ta là bạn cùng phòng, cậu sẽ không hại bọn tớ, dặn bọn tớ đến tối giấu người khác lén mở ra xem...”
Cô ấy nghiến răng, dùng sức mở tung nắp hộp ra!
Một cảm giác quái dị khó tả lập tức tràn ra, chỉ có Quách Quả và Đường Tâm Quyết nhìn thấy một luồng khói đen bay ra khỏi cái hộp, lao thẳng vào mặt số 11!
“Cẩn thận!”
Trong tiếng hét của Quách Quả, Đường Tâm Quyết lập tức dùng cây thông bồn cầu gạt bay cái hộp, hút khói đen vào phần đầu cao su.
Cây thông bồn cầu đơ ra hai giây, bỗng nhiên nó rúm lại như bị sặc rồi rung lên như người ta đang ho khan. Một lát sau phần đầu cao su phun phì phì chỗ khói đen nó vừa nuốt vào ra.
Trương Du đứng ngay gần đó thấy thế liền rút quyển sách ra đập lên khói đen, đám khói tan mất một phần, phần còn lại định bỏ chạy.
“Để tôi.”
Tưởng Lam gạt mọi người ra, hai tay kết ấn, trong không khí chợt xuất hiện bốn tia sáng trắng tạo thành một khung hình hộp, nhốt đám khói đen đang giãy dụa vào giữa.
Tưởng Lam nhếch môi: “Thanh tẩy.”
Bốn tia sáng trắng xoắn vào nhau, khói đen bị giam ở giữa chạm tới tia sáng liền phát ra tiếng xèo xèo như bị đốt cháy.
Số 15 không nhìn nổi nữa, vội la lên “Đừng mà” rồi nhảy xuống đánh gãy kĩ năng của Tưởng Lam, dùng cơ thể che chở khói đen.
Mọi người lập tức xông lên định khống chế cô ấy thì thấy cô ấy đã nhắm nghiền hai mắt, bất tỉnh nhân sự.
Bịch bịch hai tiếng, Âu Nhược Phỉ và số 13 cũng lần lượt ngã xuống giường bất tỉnh.
...
Sau khi xác nhận cả ba người đã rơi vào trạng thái hôn mê sâu, Tưởng Lam dùng đạo cụ quả cầu vàng nhỏ xíu của cô ấy đánh dấu theo dõi lên ba người để tiện giám sát tình hình.
“Đám quỷ này thông minh đấy, thấy không nói dối được bèn ngất xỉu trốn tránh luôn.” Trịnh Vãn Tình bực tức gặm bánh quy, càng nghĩ càng giận.
Nhưng cách này lại có hiệu quả thật, dù sao cái xác mà ba con quỷ chiếm là của thí sinh tham gia bài kiểm tra, bọn cô không thể ra tay với cơ thể của bạn học được, chỉ đành tạm thời để đó thôi.
Số 11 và số 12 nghĩ rằng hai người bạn của mình đã chết, gục bên giường khóc không ra hơi. Mãu đến khi Đường Tâm Quyết nhắc nhở hai người là số 13 và số 15 chỉ tạm thời bị chiếm cơ thể thôi, ý thức còn chưa chết, ánh mắt hai người mới sáng lên.
“Thật sao?” Hai nữ sinh lập tức nắm lấy tay Đường Tâm Quyết, thề phải hỏi cho rõ.
Đường Tâm Quyết gật đầu: “Ngọn lửa tinh thần lực của bọn họ vẫn còn, chỉ hơi tối xuống thôi, cái này quỷ quái không làm giả được, chứng tỏ tính mạng bọn họ không bị nguy hiểm, chỉ là bị quỷ quái dùng cách nào đó thay thế tạm thời.”
Mà cách thay thế này cũng khác hoàn toàn khi bị quỷ nhập, nếu không Quách Quả đã nhận ra rồi. Dựa vào cảnh trong mơ mà Quách Quả miêu tả, có lẽ cách này cũng tương tự với cách mà Tiểu Hồng sử dụng khi muốn thay thế Quách Quả trước đây.
Có điều không biết cụ thể là cách gì, nếu có cơ hội gặp lại Tiểu Hồng chắc phải hỏi thử mới được.
Hai nữ sinh nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm, dìu dắt nhau lấy lại tinh thần, thề phải vượt qua bài kiểm tra này để bạn cùng phòng tỉnh lại.
Vốn bọn họ chỉ từng tham gia một bài kiểm tra độ khó cấp D mà thôi, đã vậy cả quá trình đều cưỡi ngựa xem hoa, vừa đủ điểm đạt. Lần này tham gia bài kiểm tra tập thể mới khiến họ nhận ra trò chơi này khó đến mức độ nào, ngoài sợ hãi ra họ cũng suy nghĩ rất nhiều.
Phó bản có tất cả 16 người, bốn người phòng họ đều xếp gần chót. Không có dị năng đạo cụ mạnh mẽ, cũng không có năng lực phân tích hơn người, gặp phải nguy hiểm cũng là “Quả hồng mềm” bị quỷ quái chọn bóp trước.
Nếu như sau này gặp phải phó bản có độ khó tương tự, thậm chí càng khó hơn nữa, nhưng khi ấy không có những phòng ngủ mạnh khác hỗ trợ, chỉ dựa vào mình họ liệu có thể sống đến cuối cùng không?
Trương Du đưa bánh quy và nước cho hai người, hai người nhỏ giọng cảm ơn, dựa sát vào nhau dùng bữa.
Lúc trước tuy không nói ra miệng, nhưng bọn họ cũng không muốn ăn loại bánh quy này lắm, cảm thấy chỉ cần kết thúc bài kiểm tra rồi dùng điểm tích lũy muốn mua đồ gì ăn chẳng được... Nhưng bây giờ họ mới nhận ra, so với ăn uống thì sinh tồn quan trọng hơn hẳn.
Sau khi bổ sung thể lực, 13 người còn lại tập trung một chỗ.
“Giờ làm gì đây?”
“Giao diện bài kiểm tra thông báo hôm nay sẽ có đợt kiểm tra vệ sinh lần thứ hai, chúng ta có phải quét dọn nữa không?”
Kha Kha nhún vai: “Cược không, tôi cảm thấy hôm nay đám chó kia cũng sẽ không đánh giá đạt tiêu chuẩn cho chúng ta đâu, quét dọn phí công.”
Chỉ trong vòng một ngày ngắn ngủi, Kha Kha đã đặt được cả đống biệt danh sỉ nhục cho đám công nhân viên trường này, đã thế mỗi lần nói ra còn không trùng lặp, chỗ giống nhau duy nhất là biệt danh nào cũng mang đầy vẻ ghét bỏ.
Đường Tâm Quyết suy nghĩ một chút: “Dựa theo tin tức hiện có, có lẽ chúng ta sẽ có nhiều nhất là ba lần kiểm tra.”
Dựa theo sự khác biệt trong thông tin nhắc nhở trên app qua từng ngày: Lần đầu là hội học sinh, lần thứ hai là quản lý kí túc xá, lần thứ ba là giáo viên hướng dẫn.
“Vậy nếu cả ba lần kiểm tra chúng ta đều không đạt thì sẽ ra sao?”
Tưởng Lam nhíu mày thật chặt: “...Tình huống xấu nhất là chúng ta sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội qua cửa, bị nhốt ở đây.”
Khi đã hết sạch vật tư thì dù không bị tấn công bọn cô cũng sẽ chết đói trong phó bản, trở thành “Học sinh” chân chính của cái trường đại học lừa đảo này.
Đường Tâm Quyết: “Vậy nên nếu muốn qua cửa, đường sống sẽ ở ngay trong ba lần kiểm tra này. Chúng ta còn hai cơ hội, phải xác định cụ thể phương pháp qua cửa.”
Trương Du đã hiểu ý của cô: “Dùng lần kiểm tra thứ hai để thử nghiệm?”
Nếu như bọn cô quét dọn thật sạch sẽ mà lần thứ hai vẫn không đạt, chứng tỏ quét dọn vệ sinh chỉ là cái cớ lừa bịp, cách qua cửa ở chỗ khác.
Mọi người không ý kiến gì, nhanh chóng quyết định phương án. Cả đám vừa kiểm tra cẩn thận xung quanh, xác nhận không có thêm manh mối mới, cũng không có bụi bẩn gì, bèn ngồi trong phòng chờ đến giờ kiểm tra.
Thời gian trôi nhanh, sắp đến 11 giờ trưa.
Gần sát giờ, Đường Tâm Quyết đột nhiên khựng lại, cơ thể duy trì tư thế ngồi im, đồng thời sử dụng tinh thần lực, dùng một “Thị lực” khác quay lại nhìn thấy “Số 13” đang lén lút mở mắt.
Số 13 còn định lặng lẽ giãy dụa một chút, phát hiện không cử động được, thế là uể oải nằm bẹp xuống như cũ, hai tròng mắt không cẩn thận xoay tròn một vòng, con ngươi lăn về phía sau để lại hai con mắt trắng dã.
Đường Tâm Quyết: “...”
Mấy giây sau, số 13 như nhận ra thứ gì đó, chợt ngẩng đầu lên hít hít mũi.
Đường Tâm Quyết tưởng số 13 phát hiện ra tinh thần lực của mình, nhưng ánh mắt số 13 lại lướt qua cô và tất cả những người khác, nhìn chằm chằm ra cửa.
Ngoài cửa có cái gì? Số 13 đang nhìn gì?
Đường Tâm Quyết hơi nhíu mày, bỗng một ý nghĩ lóe lên.
Chưa để cô nghĩ xong, cảm giác hỗn loạn quen thuộc lại xuất hiện. Lần này cô đã chuẩn bị sẵn sàng, xem kĩ kí ức xuất hiện trong đầu.
Chỉ có điều kí ức hôm nay giống hôm qua như đúc, sau khi hình ảnh tan biến, mọi người vẫn không thấy bất kì bóng dáng nào trong phòng hay trong hành lang, chỉ có một tờ giấy trắng lẻ loi.
Nhân viên kiểm tra: Quản lý kí túc xá.
Kết quả kiểm tra: Không đạt tiêu chuẩn.
Hình phạt: Cấm túc một ngày.
Lại không đạt tiêu chuẩn, quả nhiên giống y những gì bọn cô đoán.
Do đã dự đoán từ trước nên mọi người không thấy ngoài ý muốn lắm, nhặt tờ giấy thứ hai lên dính trên tường. Hiện giờ bọn cô phải nghĩ tới chuyện khác: Đã không thể đạt tiêu chuẩn trong đợt kiểm tra vệ sinh, vậy phải làm sao mới có thể qua cửa?
Đường Tâm Quyết không nói ra ý tưởng của mình vội, cô xoay người đi đến góc phòng, đó là chỗ mọi người trói ba người đã bị quỷ thay thế.
Đường Tâm Quyết đi thẳng đến giường số 13, cởi trói cho cô ấy.
Mọi người nhìn nhau, không hiểu sao cô lại làm thế.
Số 11 và số 12 lại càng sợ hơn, trợn tròn mắt hỏi: “Cô cô cô cô ấy... Cô ấy cũng bị thay thế rồi sao?”
Quách Quả cũng thật sự suy nghĩ một chút: “Tuy không thể nào đâu, nhưng mà lỡ chuyện đó thật sự xảy ra thì chúng ta có thể rửa cổ chờ chết được rồi.”
Mọi người còn đang nói chuyện thì Đường Tâm Quyết đã ngồi xuống cạnh số 13, khác với dáng vẻ hung tàn khi dùng cây thông bồn cầu, giọng nói của cô khá dịu dàng: “Bị trói lâu có khó chịu không? Đứng dậy hoạt động chút đi.”
Số 13 nhắm nghiền mắt, vẫn duy trì dáng vẻ ngất xỉu.
Đường Tâm Quyết nhíu mày: “Dù đang nhắm mắt cũng nhớ đừng đảo tròng mắt ra đằng sau nữa, như thế sẽ khiến mắt của bọn họ bị thương đấy.”
Cô lại quay đầu nhìn “Âu Nhược Phỉ” đang ngất xỉu: “Bọn họ và các cô không oán không thù, bị dọa sợ bị giày vò lại bị thay thế cũng thôi, nhưng nếu lại bị mù nữa thì quá đáng quá rồi đấy.”
Dùng giọng điệu nói chuyện với người để nói chuyện với quỷ, quả là quái dị.
Ba người đang ngủ say vẫn không có phản ứng gì, không đúng... Trịnh Vãn Tình tinh mắt chỉ: “Có hai người mí mắt động đậy kìa! Đang lặng lẽ quay tròng mắt lại đó!”
Hai con quỷ lén lút bị chỉ ra: “...”
Trong lúc bọn họ vẫn còn đang bối rối không biết nên mở mắt đối mặt hay nên tiếp tục giả chết, số 13 bỗng cảm thấy trên mặt lạnh buốt, một vật thể lạnh lẽo khiến linh hồn bé nhỏ của quỷ run rẩy áp lên.
Đường Tâm Quyết dán cây thông bồn cầu lên mặt số 13, dịu dàng hỏi: “Cô có thể không trả lời, chúng ta dùng cách khác trao đổi. Quỷ hồn không dễ tiêu tan, ăn một nửa để lại một nửa hỏi chuyện cũng được đúng không?”
Quỷ trong cơ thể số 13:... Sống như một con người đi!