Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 93: Chương 93: Đột kích kiểm tra vệ sinh




Chỉ trong chớp mắt khi cửa đóng lại, nữ sinh phản ứng nhanh nhất lập tức tiến lên mở cửa, nhưng dường như cánh cửa đã bị khóa từ bên ngoài, có kéo kiểu gì cũng không mở.

“Má! Biết thế tớ đã lấy cái gì chống cửa rồi!”

Trịnh Vãn Tình tức tối vò đầu, vô cùng hối hận.

“Không phải lỗi của cậu.” Trương Du vừa che chắn cho Quách Quả lùi lại vừa an ủi Trịnh Vãn Tình: “Nếu cái cửa này đóng do cơ quan nào đó hoặc do thứ gì đó muốn nhốt chúng ta thì có chặn cửa cũng vô ích thôi.”

Trương Du là người vô cùng cẩn thận, chuyện vừa xảy ra đã nghĩ ngay tới tình huống xấu nhất, vừa rời xa cánh cửa vừa lùi về một nơi trông tương đối an toàn.

Số 5 là kiểu người hấp tấp bộp chộp, trong lúc người khác còn chưa nghĩ ra cách thì hai chị em cô ấy đã rút súng phun lửa ra: “Cửa đóng thì có sao đâu, phá ra là được!”

Ngọn lửa phụt ra liếm lên cánh cửa, ván cửa bằng gỗ nhanh chóng cháy hừng hực, chực như sắp bung ra khỏi khung cửa tới nơi.

Số 10 có dị năng nước nên không sợ lửa, tay cầm đạo cụ tiến lên đá văng cánh cửa ra, nhưng cô ấy dùng hết sức mà cửa chỉ hé ra một khe nhỏ, ngược lại lửa trên cửa còn lan sang chân cô ấy!

Số 10 bị bỏng vừa đau đớn vừa sợ hãi, cô ấy nhanh chóng sử dụng dị năng của mình, nguồn nước trong vắt xuất hiện từ đầu ngón tay tưới lên ngọn lửa trên chân.

Dập lửa xong, số 10 lê một bên chân khập khiễng đứng dậy dưới sự giúp đỡ của hai chị em số 5, sắc mặt cô ấy tái nhợt nhắc nhở mọi người: “Không ổn, đừng đến gần cửa, có gì đó không đúng!”

Số 5 lập tức giải thích: “Bạn cùng phòng sẽ miễn dịch với dị năng của bọn tôi, đáng lý ra cậu ấy không thể bị thương bởi ngọn lửa này được. Nhưng mà bây giờ...”

Cô ấy còn chưa nói xong thì mọi người đã lại bị cánh cửa hấp dẫn.

“Lửa lớn hơn kìa!”

Ngọn lửa trên cánh cửa không hề biến mất sau khi số 5 số 6 thu hồi dị năng, ngược lại nó càng ngày càng lớn hơn, thậm chí còn lan cả lên tường!

Số 5 không thể tin nổi, hét lên: “Không thể nào!”

Ngọn lửa đến từ dị năng cũng như một phần cơ thể của họ vậy, muốn dập tắt muốn khống chế trong một khu vực thì nó sẽ không bao giờ lan ra, nhưng bây giờ lại...

Số 10 đã bắt đầu niệm chú gọi mưa, lần này cô ấy sử dụng hết sức, cơn mưa rào trút xuống từ trần nhà tưới lên ngọn lửa khiến từng cột khói cuồn cuộn bốc cao, khói mù mịt khắp phòng làm mọi người ho sặc sụa.

“Không, vẫn chưa được...” Sắc mặt số 10 càng ngày càng trắng, cơn mưa mà cô ấy gọi đến thừa đủ để dập sạch lửa, kể cả lửa của dị năng cũng sẽ không cháy tiếp được. Nhưng ngọn lửa này chỉ hơi nhỏ đi một chút, không giống sắp tắt một chút nào.

Giọng Đường Tâm Quyết bỗng vang lên: “Không phải, đây không phải ngọn lửa mà mọi người vừa thả ra.”

Cô nhìn chằm chằm cửa ra vào với vẻ mặt nghiêm trọng: “Lửa này bốc lên từ bên ngoài.”

Đúng lúc này, quỷ nam sinh cuối cùng cũng dừng ăn uống, ngẩng đầu lên ngửi ngửi bầu không khí sặc sụa mùi khét đầy nghi ngờ. Hai mắt cậu ta trợn lên, run rẩy giơ tay: “Lửa... Bọn chúng phóng hỏa... Bọn chúng đã quay lại! Bọn chúng muốn thiêu cháy mình báo thù!”

Quỷ nam sinh hét thảm thiết cứ như bị ngọn lửa này dọa cho phát điên, cậu ta điên cuồng cào cấu cơ thể mình, miệng thì gào la đừng đốt tôi mau cút đi gì đó.

Lửa còn chưa lan vào trong đó mà đã sợ đến thế sao?

Đường Tâm Quyết nhíu mày, nhìn trạng thái điên loạn của quỷ nam sinh mà trái tim trĩu xuống, một ý nghĩ bất an nảy lên trong đầu.

“Tưởng Lam, dùng đạo cụ khống chế cậu ta đi!”

Gần như cùng lúc cô nói, quỷ nam sinh bỗng há ngoác mồm ra, đám chỉ đỏ cậu ta ăn cứ như có sự sống vậy, chúng nó ùn ùn bò ra khỏi miệng cậu ta, vì số lượng quá lớn nên khi ào ra chúng nó thậm chí còn làm hàm dưới của cậu ta rụng xuống. Đám chỉ còn lại không chen ra bằng miệng được thì ra bằng lỗ mũi, lỗ tai, thậm chí là tuôn cả qua hốc mắt...

Tưởng Lam ném một quả cầu vàng nhỏ, quả cầu xoay tròn phun ra tấm mạng nhện giống lúc trước, quấn lấy quỷ nam sinh đồng thời quấn cả đám chỉ đỏ đang tuôn ra ngoài.

“Aaaaa...”

Quỷ nam sinh ú ớ mấy câu, cơ thể cậu ta phồng lên như bị bơm hơi, dưới làn da là vô số sợi chỉ đỏ lúc nhúc ngọ nguậy. Chỉ vài giây sau, cơ thể phồng to của cậu ta nổ tung!

Mọi người cứ tưởng sẽ phải thấy cảnh máu thịt văng tung tóe, nhưng không ngờ dưới lớp da mỏng dính héo rũ rách tung tóe lại là từng búi chỉ đỏ chằng chịt quấn chặt vào nhau thoát ra khỏi lớp da rơi lả tả xuống đất.

Những búi chỉ này dường như đã hút cạn máu trong cơ thể quỷ nam sinh rồi.

Ý nghĩ đó vừa xuất hiện trong đầu các cô thì ngọn lửa lại bùng lên lần nữa, chỉ trong chớp mắt nó đã nuốt chửng nửa căn phòng, dồn các cô đến mức không còn chỗ để lui.

“Không được, cứ thế này chúng ta sẽ chết cháy ở đây hết!”

Tưởng Lam nghiến răng suy nghĩ biện pháp, mồ hôi túa ra đầy mặt đầy đầu cô ấy, hai mắt bị khói hun đỏ hoe.

Kết hợp ngọn lửa cuồn cuộn không tắt và những lời quỷ nam sinh nói trước khi nổ tung, một ý nghĩ kinh khủng xuất hiện trong đầu bọn cô.

“Có phải trận hỏa hoạn bây giờ đang tái hiện lại những gì từng xảy ra trong phòng 916 không?”

Dường như để khẳng định suy đoán của mọi người, trong ngọn lửa dường như có lẫn cả tiếng kêu thảm thiết và tiếng rên đau đớn, cùng với những bóng dáng giãy dụa trong ánh lửa. Cách một tầng lửa, hai không gian hai thời gian đã lướt qua nhau giờ chồng lên nhau trước mặt các cô.

Nhìn dáng vẻ những thí sinh khác chết một cách đau đớn ngay trước mắt, vài người nghiến chặt răng, không muốn tin đây chính là kết cục sẽ xảy ra trên người mình ngay bây giờ.

“Nhìn trong ngọn lửa kìa.”

Đường Tâm Quyết bỗng lên tiếng.

“Bọn tôi thấy rồi.” Số 10 nói kèm theo tiếng khóc nức nở tuyệt vọng.

“Không, không phải mấy cái bóng đó.” Tưởng Lam nhận ra Đường Tâm Quyết đang nói tới cái gì, lập tức bổ sung: “Nhìn mặt đất!”

Xuyên qua ngọn lửa nhảy múa, các cô có thể thấy lờ mờ hố trên sàn cùng những búi chỉ đỏ bên trong. Lửa cháy to như thế mà đám chỉ không hề bắt lửa, thậm chí xung quanh những búi chỉ còn không có lửa lan đến gần, tạo thành vài chỗ trống trong đám lửa.

Dường như ngọn lửa né tránh thứ chỉ đỏ này!

Tất cả mọi người vội vàng lấy ra số chỉ đỏ thu gom được ban nãy, cầm chúng trong tay rồi từ từ tới gần ngọn lửa.

Dưới ánh nhìn trừng trừng của tất cả mọi người, quả nhiên lửa tránh đi nắm tay và cả cánh tay cầm chỉ đỏ. Ngay khi ngọn lửa muốn chạm tới vai, Đường Tâm Quyết nhanh chóng rụt lại, nói: “Chúng ta buộc chỉ đỏ trên người là có thể ra ngoài!”

Mọi người cứ như bắt được cọng rơm cứu mạng, vội vã hành động.

Phạm vi tránh lửa của chỉ đỏ khoảng chừng một cánh tay. Bọn cô quấn chỉ lên chân tay, số còn thừa thì nhét trong túi áo, sau đó gom hết can đảm xông vào đám cháy, không ngờ lại thực sự có thể tạo thành một con đường.

Tiếng kêu rên giãy dụa gần sát bên tai, những bóng dáng bị ngọn lửa thiêu đốt như đang gào thét với bọn cô, người có tinh thần không mạnh mẽ một khi bị ảnh hưởng thì ngọn lửa cũng sẽ men theo rất nhanh. ngôn tình hoàn

Cũng may có Đường Tâm Quyết và Tưởng Lam, hai người ý chí mạnh mẽ đi đầu và giữa đội ngũ, thấy ai có dấu hiệu hốt hoảng bèn lôi người đó chạy tiếp. Gian phòng ngủ nhỏ, mọi người nhanh chóng đi đến cửa, Đường Tâm Quyết rút cây thông bồn cầu ra phá cửa!

Tấm ván cửa đổ ập xuống, luồng không khí tươi mới tràn vào buồng phổi. Đường Tâm Quyết dẫn đầu chạy ra khỏi phòng 920, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm đã nghe sau lưng có tiếng ai hét lên.

Đó là tiếng Quách Quả đi cuối cùng.

Mấy người Tưởng Lam Kha Kha đã chạy ra, Đường Tâm Quyết lại chạy ngược trở vào, trông thấy mấy cái bóng quỷ dữ tợn đã tóm được Quách Quả cùng số 10 đứng cạnh, Trịnh Vãn Tình và số 5 số 6 thì đang giành lại người từ trong tay quỷ.

Có thêm Đường Tâm Quyết và Trương Du chạy ngược trở vào hỗ trợ, mấy người Quách Quả nhanh chóng được cứu ra. Các cô khó khăn lắm mới chạy được tới cửa, vừa mới bước chân ra khỏi phòng thì khung cửa sau lưng ầm ầm sụp xuống.

Phòng ngủ sập không ngăn cản được những bóng quỷ trong lửa chuyển động, chúng nó thi nhau bay ra khỏi phòng. Có con trông như chết cháy, có con trông như bị xé xác ra, có con thì như nhiều cơ thể bị khâu lại với nhau, mấy cái đầu dính chùm chậm chạp quay lại, hai hốc mắt trống rỗng nhìn thẳng vào mọi người.

“Chạy!”

Đoàn người vừa chạy khỏi hỏa hoạn giờ lại phải chạy khỏi những bóng quỷ đuổi sát sau lưng, cũng may tốc độ của chúng nó rất chậm, đợi đến khi ra được tới hành lang thì các nữ sinh đã biến mất khỏi “Tầm mắt” chúng nó.

Bóng quỷ không thấy mục tiêu lại càng di chuyển chậm chạp hơn. Chúng nó đi qua đi lại giữa hai phòng 916 và 918, phát hiện cả hai phòng đều không có bóng dáng thí sinh, cuối cùng chúng nó tìm thấy lỗ thủng thông ra hành lang kia trong phòng 918.

Sột soạt... Sột soạt...

Những cái bóng dữ tợn nối nhau chui qua lỗ thủng, hành lang đen sì cũng không ảnh hưởng đến chúng nó, chúng nó quay trái quay phải thấy xung quanh không có người, thế là lại tiếp tục trôi tới đầu kia hành lang.

...

Nghe tiếng lũ quỷ đi càng ngày càng xa, mấy nữ sinh cách một cánh cửa gỗ thở phào nhẹ nhõm.

Bọn cô chạy ra hành lang, định theo đường cũ quay về phòng ngủ nữ nhưng lại phát hiện ra không tài nào tìm được lỗ thủng kia nữa, mà đập tường thì trong chốc lát đập không thủng. Thời gian gấp rút, bóng quỷ lúc nào cũng có thể đuổi tới nơi, các cô đành phải quay về chỗ phòng ngủ nam, phá cửa xông vào căn phòng đối diện.

Cũng may quỷ nam sinh từng nói cuối hành lang này có hai cánh cửa, một thông sang phòng ngủ nam sinh, một dẫn tới căn phòng ngập đồ điện cũ hỏng, có vẻ như là phòng của người thu gom rác lúc còn sống.

Bóc lớp sơn tường, quả nhiên bọn cô tìm thấy cánh cửa gỗ còn lại, vội phá cửa trốn vào trong phòng rồi dùng đạo cụ ngụy trang cho cánh cửa.

Nếu có thể tạm thời ngăn cảm bóng quỷ thì tốt, còn không... Bọn cô chỉ đành quyết tử đến cùng thôi.

May mà dường như bóng quỷ không phát hiện ra một cánh cửa khác ở đây thật, chúng nó nhanh chóng đi đến đầu kia hành lang, để lại cho bọn cô một quãng thời gian xả hơi ngắn ngủi.

Trương Du nhỏ giọng nói: “Chúng ta phải trốn ở đây bao lâu? Nếu chúng nó phát hiện ra thì sao giờ?”

Đường Tâm Quyết nắm chặt cây thông bồn cầu, đưa tinh thần lực ra ngoài “Nhìn” tình hình trong hành lang: “... Đợi đến lúc chúng nó biến mất đã.”

Cô chắc 60% rằng mấy cái bóng quỷ này không tồn tại mãi.

Ngay lúc chạy ra ngoài cô đã kịp trông thấy, những cái bóng quỷ này không hoàn toàn trong suốt, trên người chúng nó ít nhiều đều có chỉ đỏ.

Những con quái vật vừa ra đời trong ngọn lửa này dường như cũng có liên hệ mật thiết với chỉ đỏ.

“Quỷ nam sinh kia từng bảo sau khi ăn chỉ đỏ vào sức mạnh sẽ được cường hóa, nhưng chỉ trong thời gian ngắn mà thôi, qua một thời gian là mất hiệu lực.”

Đường Tâm Quyết nhỏ giọng đến gần như không thể nghe thấy, nhưng rồi lại truyền vào trong tai mọi người rõ ràng.

“Nếu quỷ nam sinh nói thật thì hiệu quả của chỉ đỏ lên những thứ quỷ quái này có lẽ cũng sẽ giống vậy.”

Tuy hiệu quả cao nhưng thời gian ngắn.

Đợi đến lúc hiệu quả của chỉ đỏ biến mất, mấy cái bóng quỷ này hơn nửa cũng sẽ biến mất theo, khi ấy các cô có thể ra ngoài tìm cách quay về phòng ngủ nữ rồi.

“Tôi vẫn cứ cảm thấy tất cả chuyện này là trò quỷ quái của phòng giáo vụ.”

Tưởng Lam nhỏ giọng nói ra suy đoán.

“Trước đó tất cả mọi việc vẫn bình thường, mà từ khi chúng ta rời khỏi phòng ngủ nữ tới đây thì chuyện ngoài ý muốn cứ liên tục kéo tới...”

Tưởng Lam bỗng ngừng lại, cô ấy mở đèn pin soi xuống cổ tay, chỗ cổ tay cô ấy đang chảy máu.

Chỉ đỏ siết vào da thịt cô ấy, bắt đầu hấp thu máu!

Mọi người đột nhiên nhớ tới sự nguy hiểm của chỉ đỏ, vội vàng cởi chỉ buộc trên người ra. Ánh đèn pin trong phòng đảo qua đảo lại, không biết đảo trúng chỗ nào mà bỗng trong phòng vang lên tiếng rẹt rẹt.

Sau đó là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba...

Mọi người đồng loạt dừng lại, ánh đèn pin tập trung về nơi phát ra tiếng động: Một cái radio.

“Rẹt rẹt... Rẹt rẹt...”

Radio phát ra thứ tiếng lạo xạo, sau đó là tiếng nói.

“Sửa chữa bảo hành, sửa chữa bảo hành đây, sửa chữa bảo hành đồ điện cũ hỏng, đồ điện second hand, ti vi tủ lạnh máy giặt...”

Tách. Ngọn đèn trong phòng đột nhiên sáng bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.