Quay ngược lại một phút trước.
Sau khi xác nhận thân phận của ông già này, đầu tiên Đường Tâm Quyết lấy cây thông bồn cầu ra, dưới ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, cô nói cô muốn sửa vũ khí.
Thợ sửa đồ, NPC đặc biệt quản lý trạm sửa đồ, cũng là người duy nhất có thể sửa chữa đạo cụ mà cố vấn học tập chỉ cho cô. Cô dùng mọi cách để có được số điện thoại NPC này, chuẩn bị sẵn tinh thần trường kì kháng chiến, nhưng không ngờ cơ hội đến nhanh thế.
Về phần tại sao thợ sửa đồ lại xuất hiện trong phó bản này một cách trùng hợp vậy, liệu có nguy hiểm gì không, thì trong khoảnh khắc cô không có thời gian nghiên cứu triệt để.
Xác suất tìm được một NPC đặc biệt trong vô vàn phó bản thấp đến mức nào, Đường Tâm Quyết có thể trả lời ngay: Gần như bằng 0.
Ngày nào cây thông bồn cầu còn chưa bình thường trở lại thì ngày đó nó vẫn chưa thể tăng cấp.
Dù ở đây có bẫy đi nữa, cô vẫn phải thử một lần.
Thợ sửa đồ dường như cũng không ngờ có thí sinh lại dám giao dịch với mình, ông ta ngẩng lên liếc nhìn cô, sau đó tức giận: “Tao không phải người thông cống! Không sửa cây thông bồn cầu!”
Đường Tâm Quyết: “...”
Cô lời ít ý nhiều: “Giá cả có thể thương lượng.”
Ông già hừ mũi: “Lũ học sinh nghèo thì có mấy tiền, nói khoác là giỏi.”
Nói xong, ánh mắt ông ta dán lên cây thông bồn cầu, khoảng vài giây sau ông ta mới lên tiếng, lần này giọng điệu đã thay đổi: “Hóa ra là thế... Dị năng loại vật thể? Không ngờ cũng có...”
Ông ta liếc Đường Tâm Quyết: “10 điểm tích lũy một lần, đưa trước sửa sau, không đảm bảo chất lượng, sửa không được không hoàn tiền.”
Mọi người:?
Có cả kiểu sửa đồ ngang ngược này nữa hả?
Đường Tâm Quyết mặc cả lưu loát: “Cố vấn học tập giới thiệu tới đây, giảm giá người quen một chút?”
Mọi người:???
Lại còn mặc cả được nữa?
Cuối cùng dưới ánh mắt kính nể của cả đám người, Đường Tâm Quyết bước vào trả giá một mình, bây giờ thì cô đã ra khỏi phòng.
Sau khi biết được tình huống, Đường Tâm Quyết mỉm cười: “Mọi người nghĩ tớ sẽ bỏ qua nhiệm vụ chính ngồi chờ NPC sửa đồ sao?”
“Xin lỗi, bọn tôi hiểu lầm rồi.” Tưởng Lam cười xấu hổ. Cả thái độ khó đối phó của NPC lẫn dáng vẻ quả quyết của Đường Tâm Quyết đều khiến mọi người nghĩ rằng giao dịch này sẽ phải thương lượng khá lâu, không ngờ lại xong nhanh như vậy.
Thật ra nếu có điều kiện, Tưởng Lam cũng muốn nghe ngóng tường tận về cái khái niệm “Sửa chữa đạo cụ” mới thấy lần đầu này.
Trực giác nói với cô ấy rằng đây có lẽ là một tin tức cực kì quan trọng đối với trò chơi sau này. Nhưng cân nhắc một chút, cô ấy không thể không thừa nhận rằng phòng ngủ của mình không thể đương đầu với bất cứ mối nguy nào nữa nên đành thôi vậy.
Ông già vẫn còn đang cằn nhằn: “Đây là trạm sửa đồ, không phải khách sạn! Một đám không có bản lĩnh không biết làm bài kiểm tra, chỉ nằm mơ là giỏi.”
Bầu không khí lúng túng lặng lẽ lan tràn, Quách Quả dẩu miệng, nhỏ giọng nói: “Chúng tôi là khách hàng đó, ông thu phí đắt như vậy mà không cho khách hàng giám sát quá trình sửa chữa à? Ai biết liệu ông có lén lút trốn mất không...”
Dị năng loại vật thể là con át chủ bài mà rất nhiều thí sinh phải dựa vào, không có vũ khí cũng như mất một cánh tay, nguy cơ tăng chóng mặt. Dù Đường Tâm Quyết rất mạnh mẽ thì các cô vẫn không tránh khỏi lo lắng.
Lúc đầu mọi người còn sợ thợ sửa đồ tức giận, không ngờ Đường Tâm Quyết còn gật đầu hùa theo Quách Quả: “Cậu nói đúng lắm, đây cũng chính là điểm tớ cần suy nghĩ. Tớ muốn vũ khí được sửa nhưng cũng không muốn chết trong phó bản vì không có vũ khí, vậy nên để cho an toàn, tớ nghĩ mình nên dùng mấy thứ ở đây làm vũ khí thay thế tạm thời cho cây thông bồn cầu, chờ đến khi sửa xong thì đổi lại, ông cảm thấy được không hả thợ sửa đồ?”
Đường Tâm Quyết tung cây thông bồn cầu lên, thợ sửa đồ vô thức bắt lấy nó rồi nghiên cứu, quên luôn cả chuyện mình đang tức giận, nói: “Muốn lấy gì lấy đi.”
Đường Tâm Quyết đi một vòng quanh căn phòng, dõng dạc nói: “Tôi muốn cây búa của ông.”
- ------------.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hoa Hồng Trao Kền Kền
2. Trời Không Tác Hợp
3. Nam Gia Hữu Ngọc
4. Cô Tinh Bạn Mãn Nguyệt
=====================================
Cánh cửa gỗ cũ kĩ khép lại, ngọn đèn bên trong phụt tắt, lớp sơn tường bị bóc ra cũng khôi phục dáng vẻ ban đầu, giống như tất cả những chuyện vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Ánh mắt cả đám nhìn chằm chằm cây búa sắt nặng trịch trong tay Đường Tâm Quyết.
Được rồi, không phải ảo giác.
Quách Quả cận thận từng li từng tí một sờ vào phần tay cầm, vừa chạm đã vội rụt tay lại: “Ông ta để chúng ta cầm thứ này đi thật hả?”
Đây chính là đạo cụ của NPC đó!
Trương Du ngẫm nghĩ: “Có lẽ kinh nghiệm của NPC này phong phú hơn chúng ta nhiều, ông ta không hề lo lắng chúng ta giấu cái búa đi, hoặc là ông ta đánh giá cao cây thông bồn cầu hơn.”
Nếu là trường hợp hai thì các cô chỉ có thể mong NPC này giữ chữ tín một tí, đừng ép các cô phải khiếu nại nữa.
Đường Tâm Quyết ước lượng cây búa trong tay, với sức lực của cô mà xách nó còn khó khăn. Cô tiện tay để nó xuống đất một chút, cây búa chạm mặt sàn vang lên tiếng va đập nặng nề, tiếng kim loại đập xuống sàn bê tông đục ngầu vang vọng khắp hành lang.
Cái búa này nặng thật!
Trịnh Vãn Tình lại không nghĩ gì khác, từ giây phút đầu tiên nhìn thấy cây búa này hai mắt cô ấy đã sáng trưng lên. Nếu không phải kĩ năng “Nắm đấm chùy sắt bự” có thời hạn sử dụng, không thể triệu hồi lung tung thì cô ấy đã lập tức gọi ra thử sức với cây búa này rồi.
Quách Quả lay lay Trịnh Vãn Tình: “Đại tiểu thư, tỉnh lại đi! Tụt xuống cuối nhóm rồi nè!”
Hành lang này chỉ dài khoảng mấy chục mét, thoáng cái mọi người đã đi đến cuối hành lang nơi dẫn về phòng ngủ nữ, nhưng vừa nhìn trái tim mọi người đã trĩu nặng.
Mới 10 phút trước, trước lúc trốn vào phòng sửa đồ các cô cũng đã tới đây tìm lối ra một lần, còn để lại rất nhiều dấu vết đập phá trên tường.
Hiện giờ những dấu vết đó biến mất sạch sẽ như chữ trên bãi cát bị sóng biển tràn qua.
“Giống y như lúc nãy.”
Trương Du cắn môi thở dài, ngay cả người kiên nhẫn như cô ấy cũng bắt đầu cảm thấy bực bội với tình hình khó giải quyết này.
Lần trước đến đây, bọn cô phát hiện ra hành lang này đã thay đổi, không còn những dấu vết bị đập phá, ngay cả lỗ thủng thông sang phòng ngủ nữ cũng biến mất luôn.
Chẳng lẽ hành lang này còn có thể tự lành lại sao?
Trịnh Vãn Tình cắn môi, đang muốn vung nắm đấm lên thì bị Đường Tâm Quyết cản lại.
“Dùng đạo cụ hiện giờ của tớ thích hợp hơn.”
Đường Tâm Quyết nghiêng đầu ý bảo cô ấy lùi lại, sau đó giơ cao cây búa sắt, đập thật mạnh lên bức tường!
Lớp sơn tường rụng lả tả như gió thu cuốn bay lá vàng, mỗi búa nện xuống là một lớp sơn trắng xám ra đi. Những người còn lại vừa bịt tai vừa nhìn bức tường mới nãy đập thế nào cũng không hỏng giờ bị cây búa sắt nện ra một vết nứt!
Đập liên tục mười búa, Đường Tâm Quyết cuối cùng cũng thả lỏng cánh tay đang bắt đầu nổi đầy mạch máu của mình xuống, tinh thần lực lướt qua thăm dò khe nứt: “Có lẽ có thể bắt đầu dùng lửa thiêu được rồi.”
“...” Số 5 lẩm bẩm: “Chuyện phá tường này, quả nhiên phải dùng dụng cụ chuyên nghiệp mới được.”
Đừng nói phá tường, với khí thế kinh hoàng vừa rồi của cây búa này, nếu muốn nó có thể dỡ cả hành lang này xuống ấy chứ.
Súng phun lửa vẫn còn hơi âm ấm, hai chị em số 5 bước lên nhắm trúng mục tiêu bắt đầu làm việc.
Có vết xe đổ bị lửa bao vây trong phòng ngủ nam lúc trước, lần này số 5 số 6 sử dụng dị năng cực kì cẩn thận, nắm giữ độ lửa còn khéo hơn cả đầu bếp đang nấu ăn. Cứ thế một lúc lâu sau, mọi người nhìn nhau thắc mắc: “Sao không đốt được vậy?”
Trước mắt mọi người, chiếc lưỡi lửa đỏ rực liếm lên vết nứt trên tường, lần đầu còn có thể thui đen một vùng, lần này chỉ để lại một vệt đen nhàn nhạt, thậm chí còn không mở rộng nổi vết nứt sẵn có.
Chẳng lẽ là do hỏa lực lần này hơi nhỏ?
Hai người ghé sát bức tường, trông thấy vết cháy xém trên tường dường như đang rỉ ra thứ chất lỏng nào đó.
Đây là...
Chất lỏng màu đen bỗng nhiên phụt ra, nhưng không bắn trúng mặt hai người số 5 số 6 như mọi người nghĩ, mà nó tụ lại trên không trung thành hình một khuôn mặt dữ tợn, khuôn mặt há mồm cắn hai người!
“Cẩn thận!”
Số 5 phản ứng nhanh hơn một chút, nghiêng người đẩy số 6 ra rồi dùng súng phun lửa bắn vào trong miệng khuôn mặt đen, làm chậm tốc độ tấn công của nó.
Xoảng xoảng! Âm thanh lá chắn bảo vệ vỡ nát nối nhau vang lên, sắc mặt số 5 trắng bệch, sờ soạng túi áo lấy ra được một nắm giấy vụn. Đây là lá chắn bảo vệ cuối cùng của bọn họ, chỉ khi nào bị nguy hiểm đến tính mạng nó mới khởi động, tiếng thủy tinh vỡ vừa nãy báo hiệu nó đã phát huy tác dụng.
Phía trước là gương mặt quỷ màu đen, phía sau là thí sinh, bị tấn công từ hướng nào?
Khuôn mặt đen dường như cũng không dám nuốt chửng cây súng phun lửa, trong giây phút ngắn ngủi khi nó dừng lại, Đường Tâm Quyết nắm lấy cơ hội đẩy số 5 ra, cây súng dính chất lỏng đen đen bị ăn mòn phát ra từng tiếng xèo xèo rơi xuống đất.
“Ánh sáng vàng kim.” Tưởng Lam nhanh chóng ném ra một quả cầu vàng mới, lần đầu tiên đọc đầy đủ tên dị năng của mình.
“Lưới: Thanh lọc!”
Quả cầu vàng tung cánh trước mặt khuôn mặt quỷ đen, phun ra một tấm lưới vàng mỏng manh.
Khuôn mặt quỷ đen rít lên chói tai, quay sang muốn nhào về phía Tưởng Lam, nhưng mới nhào tới một nửa đã bị tấm lưới vàng cản lại, dây đan lưới sắc bén cắt xuyên qua mặt quỷ, chất lỏng màu đen không ngưng tụ được nữa, rơi rào rào đầy đất.
Sau khi xác nhận chất lỏng màu đen trên mặt đất không có sức tấn công, mọi người dọn dẹp qua loa một chút mới cảm thấy yên tâm.
Lại quan sát vách tường, vết nứt lúc đầu đã rộng ra một chút, bên ngoài không còn chất lỏng màu đen, chỉ có điều không biết sâu trong bức tường có còn nguy hiểm gì nữa hay không.
“May mà chúng ta không tin những lời vớ vẩn của nam quỷ lúc trước, rõ ràng chất lỏng màu đen này có vấn đề!”
Quách Quả nắm chặt sợi dây chuyền, nhìn chằm chằm bức tường đề phòng lại có quái vật nữa tấn công bất kì lúc nào.
Trương Du nhíu chặt mày: “Chất lỏng này thấm ra từ trong tường đấy, nhưng mặt sau của bức tường này là phòng ngủ nữ mà?”
Bên phòng ngủ nữ kia làm gì có chất lỏng đen nào... Chẳng lẽ bên đó cũng đang gặp nguy hiểm sao?
Đường Tâm Quyết đeo găng tay lên, sờ soạng cẩn thận mặt tường, cuối cùng cô dừng lại ở khe nứt.
Hàng lang tự động chữa lành, cách tấn công đủ mọi hình thức, chỉ đỏ, chất lỏng đen, bức tường...Vô số cảnh tượng lướt qua rồi từ từ chồng chéo trong đầu cô.
“Đã có đủ tin tức.”
Chỉ cần có được đủ tin tức, chẳng sợ bọn chúng cố tình gài bẫy làm xáo trộn thông tin, cô vẫn có thể lôi ra đáp án bị che giấu.
Cô nhắm mắt lại, sắp xếp từng thông tin trong đầu: “Phòng giáo vụ đang sợ, chúng nó sợ chúng ta phát hiện ra manh mối nên đặt bẫy khắp nơi, chúng ta càng tới gần thì cạm bẫy sẽ xuất hiện càng nhiều càng nhanh.”
“Ba đợt tấn công, lần đầu là phát hiện ra chỉ đỏ, lần thứ hai trên hành lang, lần thứ ba là lúc đập tường.”
“Nhưng thay vì nói là cạm bẫy như những lần trước, lần này càng giống đe dọa hơn, dọa chúng ta ném chuột sợ vỡ bình, không dám tiếp tục phá tường nữa.”
“Thứ phòng giáo vụ muốn giấu không phải cánh cửa quay về phòng 919, mà là chỗ nếu chúng ta tới được sẽ phát hiện ra chân tướng.”
Đường Tâm Quyết khẳng định: “Đằng sau bức tường này không phải phòng 919!”