Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 97: Chương 97: Đột kích kiểm tra vệ sinh




Số 5 khụ liên tục, hàng búng máu đen trào ra theo từng cơn ho khan dữ dội, cô ấy run run tay muốn móc bùa bảo vệ trong túi ra nhưng chỉ sờ được một đám bột phấn.

Cùng lúc đó, tình hình của số 6 cũng tương tự, máu đen nhìn đã khiến người ta giật mình chảy thành dòng dọc theo cánh tay, trông tình hình có vẻ vô cùng nguy cấp.

“Tìm được rồi tìm được rồi!”

Cuối cùng số 10 cũng tìm được mấy viên thuốc màu đen, nén nước mắt đang chực trào ra, nhét thuốc vào miệng số 5 số 6. Tay cô ấy run đến mức trượt đi mấy lần, sau thấy hai người nuốt thuốc xuống được mới thở phào nhẹ nhõm.

Đường Tâm Quyết và Tưởng Lam cũng lôi thuốc trị thương của phòng mình ra, bởi vì tình huống không quá rõ ràng nên hai người không dám tùy tiện sử dụng. Cũng may chỉ mấy giây sau hai nữ sinh đã ngừng ho, gương mặt khó thở tái xanh hơi hồi phục chút sắc máu, tạm nhặt lại được một cái mạng từ cửa tử.

...

“Rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau khi đỡ hai người bị thương đến nơi không có bụi bặm, mọi người rốt cuộc có thể hỏi ra vấn đề mình đang quan tâm.

Lúc nãy mọi người còn tưởng rằng bụi trong không khí có độc, nhưng khả năng này nhanh chóng bị loại bỏ.

Tất cả mọi người đều hít phải bụi, nhưng người bị thương lại chỉ có số 5 số 6, chắc chắn là do nguyên nhân khác.

Tuy hiện giờ hai chị em số 5 đã hết ho khan nhưng vẫn còn yếu đến mức không thể nói chuyện, chỉ có thể đưa tay lên ra hiệu nhờ số 10 kéo ống tay áo lên giúp, để lộ cổ tay rướm máu.

Cổ tay trắng nõn của hai người như bị lưỡi dao sắc cứa qua một vòng, vết thương há miệng sâu tới tận xương.

Mọi người liếc một cái đã nhận ra ngay vết thương chính là nơi quấn chỉ đỏ lúc trước!

Số 10 cũng kéo tay áo lên, cổ tay cô ấy có miệng vết thương tương tự nhưng không sâu bằng hai người kia. Cô ấy nói: “Bọn tôi đã tháo chỉ đỏ ra từ lâu rồi, nhưng chỗ vết thương vẫn giống như bị thứ gì đó cắt vào... Lúc trước cảm giác của chúng tôi bị che mất, từ lúc dịch thể đen bắn vào người mới lại cảm thấy các cơn đau.”

Mọi người hít sâu một hơi, vội vàng xem chỗ mình buộc chỉ, phát hiện vẫn là vài vết đỏ mờ mờ, không thay đổi khác thường như ba người số 5.

Đúng lúc này, cơ thể số 10 lảo đảo một chút, cô ấy tựa lên tường rồi trượt dần xuống. Trịnh Vãn Tình đứng cạnh nhanh tay đỡ được, nhưng sợ nắm đấm của mình không khống chế được mạnh yếu làm cô ấy bị thương nên vội hỏi: “Loại thuốc vừa rồi cô để ở đâu?”

Số 10 thở yếu ớt: “Lá chắn bảo vệ vỡ sạch, thuốc... Thuốc chỉ còn có hai viên, vừa dùng hết rồi...”

Cô ấy không ho khan như hai người kia nhưng mũi và miệng cũng ộc ra máu tươi liên tục, gương mặt cô ấy vặn vẹo vì đau đớn, gập người xuống bóp chặt lấy cổ mình như để ngăn thứ gì đó trào ra.

Chỉ trong chớp mắt, cơ thể cô ấy giật bắn lên, giữ nguyên tư thế cong người khuỵu xuống rồi “Ọe” một cái nôn mửa liên tục.

Hai lần nôn đầu tiên vẫn là máu đỏ, sau đó biến thành chất lỏng đen, sau nữa là từng miếng gì đó sệt sệt dính dính không rõ, trông cứ như từng mảnh nội tạng nát.

Đường Tâm Quyết đỡ cô ấy xốc thẳng dậy để kìm hãm cơn nôn mửa, tay vừa chạm vào cơ thể lạnh buốt của số 10 trái tim cô đã chìm xuống: Xương sườn cô ấy bị thứ gì đó ép vỡ, thứ đang cuồn cuộn trào lên đúng thật là mảnh nội tạng của cô ấy.

Trong lúc nguy cấp, Tưởng Lam lôi ra một quả bóng vàng chỉ nhỏ cỡ móng tay, lấy bên trong đó một viên thuốc màu đỏ nhạt nhét vào miệng số 10.

Nhét xong cô ấy mới kịp giải thích: “Loại thuốc này của tôi chắc có lẽ cũng tương tự loại mà họ dùng, cũng có thể kéo dài thêm một chút thời gian trong tình hình nguy cấp.”

Quả nhiên đúng như Tưởng Lam nói, cơ thể đang run rẩy của số 10 từ từ ngừng lại, cô ấy cũng không nôn ra nội tạng nữa, đồng tử mắt vừa khôi phục đã ngẩng đầu nhìn về phía số 5 số 6 như muốn nói gì đó.

Dưới sự hỗ trợ của mọi người, cuối cùng cô ấy cũng khó khăn nói được vài lời: “Sau khi tôi chết, hãy lấy dị năng của tôi đưa cho hai người họ...”

Còn chưa dứt lời, số 10 đã giữ chặt cổ tay cong người lên đầy đau đớn, bị Đường Tâm Quyết nhanh tay bắt được, thấy trong miệng vết thương của cô ấy chợt thoáng qua sợi màu đỏ.

Chỉ đỏ!

Nhưng mấy người số 10 đã lấy chỉ đỏ ra rồi mà, sao trong miệng vết thương vẫn còn nữa?

Số 10 giãy đạp điên cuồng như đang phải chịu những cơn đau đớn cực độ, mà mấy người Đường Tâm Quyết ngồi cạnh cũng nhanh chóng phát hiện ra một vấn đề: Miệng vết thương trên cổ tay số 10 đang càng ngày càng sâu, hơn nữa tốc độ trở xấu của vết thương dường như có liên quan đến cường độ hoạt động của số 10, cô ấy giãy càng mạnh thì vết thương trở xấu càng nhanh.

So với cô ấy thì hai người số 5 số 6 đang hôn mê không nhúc nhích nên miệng vết thương trên cổ tay gần như không thấy có thay đổi. Thấy thế mọi người lập tức đè số 10 lại, Kha Kha còn muốn dùng cả ngôn linh nhưng bị Đường Tâm Quyết ngăn cản.

Đường Tâm Quyết gật đầu với mọi người: “Để tôi thử xem sao.”

Cô bắt đầu khởi động tinh thần lực trong đầu, điều khiển chúng vươn đến gần số 10 rồi bao trùm lấy cô ấy.

Trong mục trạng thái tinh thần của cô, ánh sáng xanh lam của [Kết nối tâm linh] dần dần lắng xuống, biến thành màu trắng mờ.

[Khống chế tinh thần (cấp 2): Tất cả những thứ bị tinh thần gây ảnh hưởng cuối cùng đều trở về với tinh thần. Gây ảnh hưởng lên người khác cũng là nền tảng của khống chế tinh thần.]

Trong mắt mọi người, dường như số 10 được thứ gì đó vỗ về, những cơn run rẩy từ từ chậm dần và cuối cùng là chìm vào hôn mê.

Ở góc độ mà chỉ một mình bản thân Đường Tâm Quyết nhìn được, cô thu lại tinh thần lực bị tiêu hao trở nên mỏng manh hơn, mệt mỏi nói: “Giúp tôi khống chế số 5 và số 6.”

Số thuốc cứu mạng bọn cô có không đủ để dùng thêm lượt nữa, cần phải đảm bảo ba người cố gắng chịu đựng thời gian càng dài càng tốt thì mới có có hội tìm ra phương pháp cứu chữa.

Kết thúc ba lượt gây ảnh hưởng tinh thần, Đường Tâm Quyết miêu tả cảnh mình vừa thấy cho mọi người xem, mấy người lập tức xem xét cẩn thận miệng vết thương nơi cổ tay, quả nhiên thấy được thấp thoáng dấu vết của chỉ đỏ.

“Sợi chỉ đang động đậy này!” Quách Quả kêu lên, cố nín cảm giác rởn da gà để nhắc nhở mọi người.

“Chỉ đỏ chui vào trong vết thương của bọn họ sao?”

Tưởng Lam suy đoán khả năng có thể xảy ra nhất.

Nhưng Đường Tâm Quyết lại lắc đầu: “Không, số chỉ bọn họ cất trong túi không hề giảm bớt.”

Từ lúc ra khỏi phòng ngủ nam tới giờ, cô vẫn nhớ số lượng chỉ đỏ mà mọi người mang theo, bao gồm cả ba người số 5 nữa. Bây giờ bỏ ra kiểm tra không thấy có thêm bớt gì, vậy chỉ đỏ trong cổ tay ba người ở đâu ra?

Chẳng lẽ là...

Một ý nghĩ càng kinh khủng hơn nữa xuất hiện trong đầu mọi người.

“Chẳng lẽ nó... Mọc từ trong người ra sao?”

5 phút sau.

Loại bỏ những đáp án không thể, bọn cô nhận được đáp án có thể cuối cùng: Chỉ đỏ thật sự mọc ra từ trong vết thương của ba người.

Số 7, người duy nhất biết cách dùng dao xử lý miệng vết thương, cẩn thận đẩy thịt bên miệng vết thương của ba người ra, lần theo chỉ đỏ rạch sâu xuống cánh tay, cắt càng sâu vẻ mặt mọi người càng nghiêm trọng.

Dù phanh mở da thịt sâu đến đâu, vẫn không hề có giọt máu nào chảy ra.

Cứ như những mạch máu nằm giữa xương cốt và bắp thịt trên cánh tay này đã biến mất, thay vào đó bằng... Chỉ đỏ.

Mũi dao sắc bén móc lấy một sợi chỉ đỏ kéo ra.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ. Thời gian dần trôi, tất cả mọi người đều cảm nhận được cơ thể của ba nữ sinh thay đổi càng ngày càng rõ ràng. Miệng vết thương phanh cả thịt khô lại, sinh mạng của ba người như bị thứ sức mạnh nào đó rút đi liên tục cho đến khi hoàn toàn khô kiệt.

Số 7 nhấc dao ra: “Nếu tôi còn tiếp tục nữa thì cánh tay của cô ấy hỏng mất.”

Hai mắt số 7 đỏ bừng, nghiến răng bật ra từng chữ.

Không một ai cười nổi.

Ba người bạn vừa mới còn kề vai chiến đấu đây chớp mắt đã chỉ còn chút hơi tàn, mà bọn cô lại không có cách gì cả.

Đường Tâm Quyết mở miệng phá vỡ yên lặng: “Phá tường tiếp.”

Vừa nói xong cô đã đứng dậy, vung cây búa sắt nặng trịch tiếp tục đập tường. Lớp sơn nứt nẻ vỡ thành năm bè bảy mảng, khe nứt dài hẹp chạy dọc tường, chất lỏng màu đen phụt ra từ khe nứt.

Song lần này chưa để chất lỏng màu đen ngưng tụ thành quái vật, Đường Tâm Quyết đã vung búa thật lực phá thủng hẳn bức tường, một lá bùa đóng băng ba thước vung lên đóng băng toàn bộ bức tường trước mặt.

Sau vài nhát búa, mặt tường đóng băng vỡ ra kèm theo cả chất lỏng màu đen bị đập nát vụn không thể nào ngưng tụ được nữa.

Mọi người cũng kịp thời hiểu ra: Đúng thế, hiện tại chỉ có qua cửa nhanh lên mới là cách duy nhất cứu mấy người số 5!

Ngay lúc bọn cô vực dậy tinh thần định tiếp tục thì thấy Đường Tâm Quyết ngồi xổm xuống vốc ít vụn băng, chờ chất lỏng màu đen hòa tan trong tay rồi nhỏ lên cổ tay mình.

“?”

Sau đó cô lau chất lỏng màu đen đi ngay, vốn dĩ trên cổ tay cô chỉ có một vết đỏ nhàn nhạt thì giờ lại xuất hiện miệng vết thương sâu gần nửa centimet!

“Bọn họ không phát hiện ra vết thương sớm vì cảm giác đã bị tê liệt.”

Đường Tâm Quyết lạnh lùng nói tiếp: “Chúng ta cũng thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.