Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 102: Chương 102: Đột kích kiểm tra vệ sinh




Đường Tâm Quyết vừa dứt câu là bức tường lại rung lên, giáo viên hướng dẫn rụt cổ trong vô thức, miệng mụ ta lẩm bẩm như đang mắng chửi gì đó.

Mọi người đều bị tiếng động sau bức tường thu hút.

Quách Quả kích động: “Có phải nhóm bạn học Khương không? Bọn họ tới rồi sao?”

Ánh mắt Đường Tâm Quyết hơi đổi: “Theo tần suất và mức độ mạnh yếu của va chạm thì có vẻ không giống quỷ lắm, giống... Người hơi.”

Nếu bàn về người sống thì tất cả bọn cô đã ở đây rồi, thiếu mỗi mấy người Âu Nhược Phỉ đứng ngoài cửa, vậy người đang ở sau bức tường sẽ là ai?

Đáp án vừa mới được phun ra từ miệng giáo viên hướng dẫn xong, mọi người trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng nghĩ đến: “Phòng ngủ nam!”

Từ chỗ quỷ nam sinh, bọn cô biết được phòng ngủ nam và phòng ngủ nữ đều trở thành phó bản trong bài kiểm tra, nhưng bên phòng ngủ nam bắt đầu sớm hơn, phần lớn đã chết trong phó bản, chỉ còn số ít sau khi xông ra ngoài thì mất tích.

Bởi vì từ bấy đến giờ chưa thấy dấu hiệu nào của thí sinh bên phòng ngủ nam nên bọn cô cứ nghĩ họ đã chết hết rồi, nhưng ngay vừa nãy, lời nói của giáo viên hướng dẫn dường như có bao hàm tin tức khác.

Phòng ngủ nam vẫn còn ở đây?!

“Vừa nãy bọn tôi hiểu nhầm ý bà rồi.” Đường Tâm Quyết cười vui vẻ: “Bà nói chúng tôi có thể thấy “Họ” nhanh thôi, hóa ra là thế này sao. Xem ra bà vẫn biết tự lượng sức phòng giáo vụ đấy chứ.”

Giáo viên hướng dẫn: “...”

Ý mụ ta không phải thế!

Người phụ nữ gầy đét trừng đến nỗi mắt muốn lồi cả ra, gườm gườm duy trì khí thế: “Đừng có mơ, đám học sinh không nghe lời kia đã bị nhốt vào phòng xử phạt không biết bao lâu rồi, dù chúng nó còn chưa thối rữa cũng không có sức đập tường đâu. Thế nào, sợ chưa? Đây chính là kết quả của chúng mày...”

Lời đe dọa của nó lại bị bỏ lửng lần nữa, bởi vì bức tường phía sau rung càng ngày càng mạnh, thậm chí còn có thể lờ mờ nghe thấy tiếng nói chuyện không giống tiếng nữ sinh.

Đường Tâm Quyết: “Phòng xử phạt mở ngay cạnh phòng tuyển sinh, mấy người tiết kiệm không gian thật đấy.”

Bản mặt đen thui của giáo viên hướng dẫn cuối cùng cũng chuyển hẳn sang màu xanh lét, quay phắt đầu lại mạnh tới mức có thể tự vặn gãy cổ ngay lập tức: “Không thể nào... Sao có thể thế được?”

“Ngạc nhiên vậy sao? Là do bà không tin thí sinh từ bài kiểm tra đợt trước vẫn có thể sống đến giờ, hay là không tin thí sinh của bài kiểm tra đợt này không chết một ai, hay không tin học sinh từng bị các người hại chết còn có thể quay về báo thù...”

Vách tường bị đập rầm rầm, giọng Đường Tâm Quyết càng ngày càng lớn hơn, rõ ràng hơn, vạch trần bộ mặt nỏ mạnh hết đà của phòng giáo vụ: “Nếu như trước mặt tôi là toàn bộ nhân viên nhà trường thì ít nhất phải có ba nhóm: Hội học sinh, quản lý kí túc xá và phòng giáo vụ. Nhưng hiện giờ không chỉ không thấy hai nhóm kia mà ngay cả phòng giáo vụ cũng có mỗi một mình bà.”

Vạch trần những điểm kì lạ, sự uy hiếp dọa dẫm của giáo viên hướng dẫn lung lay sắp vỡ, dù mụ ta liên tục la hét chửi bới vẫn không thể ngăn cản mạch suy nghĩ của Đường Tâm Quyết, cô đưa ra kết luận: “Vậy nên, vừa muốn dụ quỷ hồn các nữ sinh rời đi khiến họ không thể tìm thấy chỗ này, lại vừa phải giam giữ một nhóm thí sinh khác, những kẻ mà các người có thể dùng tới đều đã bị điều đi rồi, kẻ còn lại cuối cùng chính là kẻ quan trọng nhất, cũng là sự tồn tại không thể bị tổn thương nhất, đúng không?”

Trong đôi mắt Đường Tâm Quyết ánh lên nụ cười, nhưng giáo viên hướng dẫn đối diện với cô lại cười không nổi.

“Tao phải nhốt mày vào phòng xử phạt, phải xẻo miệng mày từng miếng từng miếng một, để cho mày làm quỷ cũng không thể nói được nữa.”

Mụ ta vừa rít lên the thé vừa chỉ vào Đường Tâm Quyết chửi ầm lên cứ như sẽ nhào vào người cô ngay lập tức, nhưng mỗi lần suýt đụng trúng búa sắt mụ ta lại run rẩy co vào, cuối cùng chỉ có thể huơ chân múa tay phát điên như mấy con mụ chợ búa chửi đổng gào rú.

Quỷ quái càng bối rối thì thí sinh càng yên tâm.

Vài người nhẹ nhõm thả lỏng, hai mắt sáng lên, nhận ra thành công đang ở ngay trước mắt.

Những người nhanh nhất đã bắt đầu hành động. Lưỡi dao của số 7 dí vào cổ giáo viên hướng dẫn, chỉ chút xíu nữa thôi là cắt vào thịt: “Đừng nói nhiều, nếu bây giờ bà để cho bọn tôi ra ngoài ngay lập tức thì bọn tôi còn có thể cho bà toàn thây.”

Đường Tâm Quyết kịp lúc ngăn cản động tác của cô ấy: “Đừng ra tay với mụ ta ở đây, sợ rằng sẽ khởi động cạm bẫy cuối cùng đấy!”

Giáo viên hướng dẫn yếu như gà, không có sức phản kháng mà lại dám nguyền rủa khiêu khích thí sinh, chắc chắn không phải vì mụ ta tin rằng mình có thể lừa dối thí sinh cho qua.

Số 7: “Vậy chúng ta nên làm gì, ngồi chờ ở đây với mụ ta sao?”

Đường Tâm Quyết: “Yên tâm, chủ nhân chân chính của phó bản đã được thả ra rồi, bọn chúng không chống cự được lâu đâu.”

Có lẽ đúng như cô đoán, cơ thể giáo viên hướng dẫn bỗng run bắn lên, hai mắt đảo loạn, ngó nghiêng bốn phía quanh phòng.

Mọi người nhìn theo ánh mắt nó, thấy trên trần nhà xuất hiện một vết nứt và những tiếng sột soạt. Chợt một bàn tay màu xanh đen bỗng nhiên thò ra!

“Ha ha ha...”

“Tìm được bà rồi...”

“Giáo viên hướng dẫn... Cô Trương!”

Vô số cánh tay lần lượt vươn ra, sau đó tới thân thể và khuôn mặt. Chỉ có điều dường như có một lớp màng hơi mỏng ngăn cản khiến họ chưa thể hoàn toàn xông vào phòng.

“Còn thiếu một chút nữa...”

“Chúng ta hãy tìm cửa vào nào...”

“Tôi muốn thả một mồi lửa vào trong phòng... Hi hi hi...”

“Tìm thấy rồi! Tìm thấy rồi!”

Tiếng các nữ sinh nói chuyện xì xào liên tục, lớp màng trong suốt bao bọc trần nhà ngăn cản bọn họ ở ngoài đang dần dần võng xuống.

Nếu như không biết thân phận của những người nói chuyện thì chắc chắn mọi người sẽ rất căng thẳng, nhưng giờ đã biết đây là các quỷ nữ sinh trong phòng ngủ, hiệu ứng ô nhiễm tinh thần không những không tăng mà còn khiến các cô cảm thấy yên tâm hơn nhiều.

Phản ứng ngược lại với các cô chính là con quỷ duy nhất trong phòng: Giáo viên hướng dẫn. Mụ ta bịt tai run như cầy sấy, trước khi các nữ quỷ trong phòng ngủ ùa vào, mụ ta chủ động lao vào lưỡi dao của số 7!

Số 7 giật mình lập tức rụt tay lại, nhưng chậm một bước. Chất lỏng màu đen sền sệt phụt ra từ vết thương trên cổ giáo viên hướng dẫn, mụ ta không ngã xuống mà còn bật cười quái dị, nhanh chóng lùi vào góc tường. Chất lỏng màu đen nhỏ giọt xuống đất, ăn mòn một mảng lớn sàn nhà.

Thấy chất lỏng màu đen quen thuộc, cuối cùng mọi người cũng hiểu vì sao chất lỏng này có thể chủ động tấn công rồi, hóa ra là phòng giáo vụ tự điều khiển máu của mình?

[Cẩn thận, tuyệt đối không được đụng vào mặt sàn bị ăn mòn.]

Đường Tâm Quyết nhắc nhở trong nhóm chat chung của phòng 606. Cô nhanh nhẹn né được máu đen phun tung tóe nhưng số 7 bên cạnh lại xui xẻo không thoát kịp.

Cánh tay cầm dao của số 7 bị một giọt máu bắn trúng, còn chưa kịp lau hai chân đã lún xuống: Trên mặt đất bỗng dưng thò ra một đôi tay đen kịt túm chặt cổ chân cô ấy!

Rắc rắc rắc... Mặt đất dính chất lỏng màu đen bắn tung tóe phồng lên thành từng ụ, từ dưới ụ xuất hiện những cánh tay đen xì khô đét, chúng vươn ra quơ quào loạn xạ tìm kiếm con mồi, muốn kéo những thí sinh trong phòng xuống.

“Ha ha ha, chết đi, chôn cùng với chúng tao đi!”

Giáo viên hướng dẫn cười toáng lên như người điên, nhưng động tác bịt chặt cổ núp trong góc tường lại không chậm tí nào, mụ ta sợ máu trong người chảy ra hết, hai mắt đảo quanh.

Rầm!!

Mới cười được một nửa, giáo viên hướng dẫn lại bị hất văng ra ngoài. Bức tường sau lưng mụ ta ầm ầm sụp xuống cuốn tro bụi bay mịt mù, giữa màn bụi trắng xóa xuất hiện vài bóng dáng lờ mờ.

“Mé nó, cuối cùng cũng tìm thấy chỗ đánh boss rồi... Á?”

Sau khi nhìn rõ cảnh tượng trong phòng, nam sinh ngoài tường hãi hùng thất sắc, lớn tiếng chửi bậy: “Boss nhiều vậy sao???”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.