[Phòng giáo vụ làng đại học lạm dụng chức quyền, lấy việc công làm việc riêng, mượn danh nghĩa trao đổi học sinh đưa học sinh của làng đại học đến một cái trường lừa đảo không có giấy chứng nhận, chuyện này có hợp pháp không?]
Đối mặt với vấn đề này, nhân viên chăm sóc khách hàng suy nghĩ hai giây: [Bạn học, bạn muốn báo cáo sao?]
Đường Tâm Quyết: [Hỏi tí thôi.]
Nhân viên chăm sóc khách hàng:...
Tốn học phần liên hệ chăm sóc khách hàng, hùng hùng hổ hổ liệt kê tội danh chỉ để “Hỏi tí thôi”?
Đừng hòng lừa gạt đây, đây đã không còn là ngốc bạch ngọt hồi mới gặp Đường Tâm Quyết lần đầu nữa rồi!
Nhân viên chăm sóc khách hàng cảnh giác trả lời: [Hiện thời quy tắc đã được sửa đổi, chức năng báo cáo và chức năng tư vấn tách riêng. Muốn tư vấn mời ấn phím 1, muốn báo cáo mời ấn phím 2.]
Đường Tâm Quyết: [Thế vừa muốn tư vấn vừa muốn báo cáo thì sao?]
Nhân viên chăm sóc khách hàng số hiệu 001: [Cần sử dụng 2 học phần.]
“???” Nhóm 606 vây xem giật mình: “Cái này mà cũng tăng giá được nữa?”
Lúc trước chỉ cần tốn 1 học phần là có thể sử dụng cả hai chức năng, bây giờ thì tăng một phát gấp đôi, mục đích muốn bịt miệng thí sinh rõ như ban ngày.
Đường Tâm Quyết suy nghĩ một chút: “Hiểu rồi.”
Sau đó cô ấn phím 1.
Nhân viên chăm sóc khách hàng số hiệu 001: [... Nếu bây giờ bạn đổi ý, hủy bỏ lệnh vừa đưa ra thì sẽ không bị khấu trừ học phần đâu.]
Đường Tâm Quyết: [1. Đừng có để tôi nói lần thứ ba.]
Trước thái độ kiên quyết của Đường Tâm Quyết, nhân viên chăm sóc khách hàng miễn cưỡng trừ học phần của cô: [Về vấn đề mà bạn học đưa ra, chúng tôi đã chuyển lại cho phòng đào tạo tìm hiểu. Tính đến giờ vẫn chưa phát hiện ra tiền lệ hay quy tắc nào có liên quan.]
Đường Tâm Quyết nhanh chóng truy hỏi: [Là do từ trước tới nay chưa có ai báo cáo phòng giáo vụ hay là do quyền lực của phòng đào tạo không thể ảnh hưởng đến phòng giáo vụ?]
Nhân viên chăm sóc khách hàng im thin thít.
Đường Tâm Quyết lẳng lặng chờ đợi, ba người bạn cùng phòng cũng tập trung tinh thần nhìn chằm chằm giao diện chăm sóc khách hàng chờ một câu trả lời thuyết phục.
Có lẽ câu trả lời tiếp theo đây của nhân viên chăm sóc khách hàng mới là mấu chốt nhất.
Mãi lâu sau câu trả lời mới xuất hiện trên màn hình: [Tất cả các đơn vị có liên quan đến làng đại học đều nằm dưới sự quản lý của phòng đào tạo. Hồ sơ lưu trữ của phòng giáo vụ tính tới thời điểm hiện tại chưa có ghi chép nào về báo cáo.]
Được!
Đường Tâm Quyết nhếch môi: [2. Tôi muốn báo cáo.]
- ----------
Lúc Đường Tâm Quyết kết thúc những lời lẽ lên án đanh thép, nhân viên chăm sóc khách hàng cũng tiếp nhận xong xuôi, ba người Quách Quả chứng kiến cả quá trình có ảo giác mình chính là vật hi sinh đáng thương nhỏ yếu, nạn nhân của âm mưu giao dịch đen tối giữa hai cái “Phòng giáo vụ“.
Tuy không được thấy mặt, nhưng hình tượng phòng giáo vụ làng đại học trong lòng mọi người đã trở thành mấy ông chú bà thím trung niên âm u gian xảo.
Quách Quả hoảng hốt: “Quyết thần, phòng giáo vụ của làng đại học thật sự nguy hiểm như vậy sao?”
Bọn cô cũng chẳng phải là quỷ học sinh đã được “Nâng cấp kĩ năng” như trong phó bản, một khi rơi vào tay phòng giáo vụ chẳng phải sẽ biến thành cá trên thớt sao?
Đường Tâm Quyết tắt khung chat: “Nửa đoán nửa bịa đấy, cậu đừng để ý, không có tí giá trị tham khảo nào đâu.”
Quách Quả: “...”
Trương Du lại suy nghĩ xa hơn, hơi lo lắng nói: “Vậy cậu làm thế này liệu có bị phòng giáo vụ ghim không?”
Giống như lúc Đường Tâm Quyết báo cáo bài kiểm tra “Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa” lần đầu vậy, giáo viên môn đó ghi thù người báo cáo đến nỗi còn treo thưởng truy nã rải đầy làng đại học. Tuy danh tính của người báo cáo được giữ kín, nhưng xem mức độ tin tức nhạy bén của đám quỷ quái thì có khi thân phận Đường Tâm Quyết đã bị lộ rồi.
Đường Tâm Quyết khẳng định luôn: “Nếu báo cáo thành công thì chắc chắn là bị ghim rồi. Nhưng nếu tớ không báo cáo nó sẽ tha cho tớ sao?” Cô cười nói: “Giống như tớ vừa nói chuyện với nhân viên chăm sóc khách hàng ấy, dù phòng giáo vụ có ác ý hay không thì nó cũng đã đưa chúng ta vào trong một phó bản vô cùng nguy hiểm rồi. Nó có thể làm một lần thì cũng sẽ có lần hai lần ba, đến khi chúng ta thực sự chết trong phó bản cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nó.”
Mạng của bọn cô trong trò chơi này rẻ mạt như con sâu cái kiến, bị dẫm nát cũng chẳng gợi lên được gì.
“Chúng ta vốn đã ở bên yếu thế, chẳng lẽ không thể tiện tay thuận theo quy tắc nhổ một sợi lông dê sao?” Đường Tâm Quyết nhún vai: “Nhổ được là có lời, không nhổ được cũng chả lỗ, cùng lắm lần sau đổi người khác là được chứ gì.”
Điểm tính lũy, đạo cụ, thuộc tính... Những thứ này là tài nguyên quan trọng nhất, nếu cứ thành thật ngồi đợi trò chơi phát cho thì tốc độ trưởng thành sẽ không bao giờ bắt kịp độ khó của trò chơi.
Sự thật chứng minh, điều bọn cô cần làm không phải là chờ mà là cướp, đường sống không xuất hiện khi đợi mà khi giành!
Với lại nợ ít còn sợ chứ nợ quá khả năng trả thì sợ cóc gì, giờ cô như cái bia ngắm bị ghim tua tủa, dấu hiệu của quỷ quái tung bay đầy tiềm thức đây này. Dù đối tượng bị báo cáo có muốn trả thù thì cũng phải xếp hàng đợi tới lượt đã.
“...”
Hay lắm hay lắm, ba người còn lại chẳng những không phản bác được logic đi đến đâu tiện tay đến đấy này, mà còn bắt đầu cảm thấy hình như cũng hơi đung đúng nữa.
Cảm giác này được củng cố đến mức tối đa khi ba người nhìn thấy “Thu hoạch trong phó bản” của Đường Tâm Quyết.
“Từ đã, tại sao đều được NPC tặng quà mà tớ được một ba lô còn cậu được những hai bao tải??”
Quách Quả trợn tròn mắt, bắt đầu nghi ngờ nhân sinh với cảnh tượng đang hiển hiện trước mặt mình.
Sau khi trao đổi sơ sơ, mọi người đã biết tất cả đều phải nhập vai “học sinh học viện Hồng Tâm” trong trận ảo giác cuối phó bản, chỉ có điều trong ảo giác mọi người không nhìn thấy nhau. Khi trận ảo giác gần đến hồi kết, nhóm bạn học Khương sẽ hào phóng tặng cho mọi người một đống “Quà tốt nghiệp“.
Những món quà này sẽ theo về phòng ngủ sau khi phó bản kết thúc, mà đặc điểm quà tặng của mỗi người cũng khác nhau.
Như Quách Quả, trong ba lô hầu hết là đồ ăn vặt, ngoài ra còn có băng bịt mắt nút bịt tai túi tiền, mấy đồ nhỏ nhỏ linh tinh. Đường Tâm Quyết sử dụng kĩ năng “Đánh giá” thử thì biết những món đồ nhỏ này đều có khả năng bảo vệ khá yếu ớt, khi đối mặt với quỷ quái có tác dụng an ủi tâm hồn tốt.
Quách Quả: “Tuy không muốn thừa nhận, nhưng mà mấy thứ này hợp với tớ thật.”
Túi của Trương Du thì nhét đầy đồ dùng vệ sinh, có thể khẳng định gần như thứ gì đã từng xuất hiện trong phó bản thì cũng đi theo Trương Du về, đổ ra xếp lên đầy nhóc bồn rửa mặt.
Trương Du trầm tư: “Sau này trong trò chơi liệu có xuất hiện cái chợ đồng nát nào không nhỉ?”
Trịnh Vãn Tình mở túi ra, một đôi găng tay quyền anh khổng lồ đã chiếm gần hết không gian trong túi rồi, bên dưới đôi găng có nhét một quyển sách “Hướng dẫn tập thể hình” nhăm dúm dó. Trịnh Vãn Tình thích đến mức ôm nó mãi, quyết định tối nay bắt đầu luyện tập luôn.
Cuối cùng chính là Đường Tâm Quyết, người bị hai cái bao tải to từ trên trời rơi xuống làm cho hoang mang.
Hai cái bao dứa loại siêu bự, một cái đã to bằng ba cái ba lô cộng lại rồi, đấy là còn chưa kể đến đống đồ bị nhồi nhét chật ních. Cái này không giống túi quà tặng, giống túi đựng đồ vợt được sau khi khoắng sạch cả kí túc xá hơn.
Quách Quả kêu gào bất công: “Phân biệt đối xử quá nghiêm trọng rồi đó!”
Trương Du thì cảm thấy lo lắng: “Tâm Quyết, chắc cậu không xuống tay với mấy người bạn học Khương đâu nhỉ?”
Trịnh Vãn Tình thì thẳng thắn hơn: “Cậu đi cướp hả? Có bị thương không?”
Đường Tâm Quyết mỉm cười: “Tớ không xuống tay, cũng không đi cướp. Lúc tặng quà tớ có giao lưu với bọn họ một chút. Dù sao sau khi tốt nghiệp họ cũng sẽ trở thành NPC chính thức của trò chơi, mấy món đạo cụ này chỉ là vật ngoài thân nên tớ gom hết về.”
“NPC chính thức của trò chơi?” Trương Du bắt được từ khóa: “Ý cậu là, sau này mấy người bạn học Khương sẽ giống Tiểu Hồng, làm quỷ quái chuyên nghiệp trong các phó bản ấy hả?”
Đường Tâm Quyết vừa xé bao tải vừa gật đầu: “Tương tự vậy. Các cậu có nhớ mấy nữ sinh ở tầng 9 đã biến mất không? Bọn họ bị trò chơi triệu hồi đi khi phó bản vừa được hình thành, thế nên chúng ta mới không thể nào tìm thấy bóng dáng họ.”
Hai cái bao tải mở tung, nhìn đống “Quà tặng” muôn màu muôn vẻ rải đầy đất, cuối cùng mọi người cũng được trải nghiệm cảm giác “Đầy bồn đầy bát” rồi.
Từ bát đĩa thìa dĩa đến khóa cửa màn giường ô dù bóng đèn, chỗ này gần như có thể tái hiện lại một cái phòng ngủ nguyên vẹn luôn. Đường Tâm Quyết nhặt khóa cửa lên xem thử, chậc chậc lưỡi: “Được cộng cả thuộc tính này.”
Đợt này bọn cô trúng mánh rồi, chả khác gì nhặt không một đống đạo cụ giá rẻ trong cửa hàng, thừa đủ để cải tiến phòng ngủ luôn!
Mọi người còn đang bận chìm đắm trong cảm giác trúng số thì Trương Du đã lặng lẽ đeo găng tay lên lắp ráp đồ đạc.
Thấy ba người nhìn mình, Trương Du nói ngắn gọn: “Trùng tu phòng thôi.”
Ba người: “!!!”
Mức độ nguyên vẹn của phòng ngủ cũng là một trong những yếu tố chấm điểm quan trọng.
Lúc trước, bất kì con quỷ nào cũng có thể quậy banh phòng ngủ của bọn cô như chỗ không người, vừa khó chịu vừa không có cảm giác an toàn.
Giờ khó khăn lắm mới có đống vật phẩm này, căn phòng ngủ nát của bọn cô cũng nên tiến hóa từ súng bắn chim thành đại bác rồi.