Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 110: Chương 110: Giải đấu hữu nghị các phòng ngủ




Quách Quả: “... Cậu mới chán đổi nghề ấy!”

Cô ấy giơ cái cung nhỏ màu đỏ lên cho mọi người xem thuộc tính.

[Cung tên may mắn (Vật phẩm tiêu hao): Tất cả mọi thứ trên đời này đều có thể chuyển thành sức mạnh, vận may cũng thế! Mỗi khi kéo cung có 50% xác suất tự động nhắm trúng mục tiêu, sát thương gây ra dựa trên mức độ may mắn của bạn khi bắn. Âu Hoàng không sợ gì hết!]

[Số lần còn lại: 0/10]

“Đạo cụ vừa cần kĩ thuật vừa cần sức mạnh chắc chắn không hợp với tớ, may mà tớ phát hiện trong cửa hàng có cả loại đạo cụ tự động.” Quách Quả cẩn thận từng li từng tí cất nó đi: “Mỗi tội quá đắt.”

Mua đạo cụ tiêu hao sạch 15 điểm tích lũy, lại còn là loại lúc linh lúc không linh. Nếu không phải sợ giải đấu này quá khó khăn thì còn lâu Quách Quả mới hạ được quyết tâm mua.

Dù là hỗ trợ cô ấy cũng phát hiện ra mình có phần “Học lệch“. Mắt âm dương, dây chuyền ma pháp, thuật đuổi ma, tất cả đều chỉ có hiệu quả khi đối mặt với quỷ quái.

Nếu như đối phương cũng là thí sinh, hoặc là loại hình tấn công vật lý thì sao?

Cô ấy không muốn cứ mãi trốn phía sau bạn cùng phòng, nhất là mỗi lần thấy Trịnh Vãn Tình dùng cánh tay duy nhất còn lại ôm cô ấy ra sau lưng, tuy ngoài miệng không nói gì nhưng trong lòng Quách Quả không tránh khỏi hụt hẫng.

Đương nhiên cô ấy sẽ không nói ra mấy cái suy nghĩ này. Trịnh Vãn Tình thấy Quách Quả im lặng thì thưởng cô ấy buồn vì không có vũ khí thích hợp, thế là lập tức nghiêm túc động viên: “Không sao, vũ khí xấu xí thôi ấy mà, cậu đừng buồn, chúng ta chỉ tạm nghèo thôi, chờ sau này tớ tiến hóa thành Iron Man một đấm bay một phó bản, tớ sẽ mua cho cậu vũ khí tự động siêu cấp nhất!”

Quách Quả: “... Tuy tớ không cảm thấy cây cung này xấu đến mức ấy, nhưng vẫn cám ơn cậu nhiều.”

Trong lúc bên này đang nói chuyện, Đường Tâm Quyết và Trương Du bên kia đã lên kế hoạch xong xuôi. Trương Du rút thăm năm lần nhận được hai tấm thẻ giảm giá 10%, lập tức mượn thêm ít điểm của Đường Tâm Quyết, dốc sạch gia sản mua hai thẻ kĩ năng quần công trong cửa hàng.

Lúc đầu Quách Quả với Trịnh Vãn Tình không hiểu lắm, trước kia bọn cô nghiên cứu qua, thẻ kĩ năng có thể nói là một trong những đạo cụ rẻ nhất trong cửa hàng, nhưng một tấm thẻ nhiều nhất không thể sử dụng quá 3 lần, vừa đốt tiền vừa bất tiện.

Nhưng Trương Du có tính toán khác, cô ấy và Đường Tâm Quyết nhìn nhau: “Lúc đầu tớ cũng nghĩ như thế, cho đến khi tớ phát hiện một chuyện khác.”

Trương Du mở quyển sổ dày như cục gạch, thả thẻ kĩ năng vào trang giấy, bìa quyển sổ lập tức tỏa ra ánh sáng kì dị.

“Có lẽ trong cửa hàng không có kĩ năng vụn vặt, chỉ là chúng nó giống như phòng ngủ, cần phải kết hợp với nhau.”

Trương Du gấp sổ lại, ngoài bìa sổ xuất hiện tên của hai thẻ kĩ năng: [Đàm hoa phi tuyết: 0/2], [Băng lưu kích thạch: 0/3], phương thức sử dụng: Đơn lẻ/Tổ hợp.

Cứ thế, vốn dĩ quyển sổ Trương Du chỉdùng như cục gạch đã có thêm thuộc tính, thẻ kĩ năng cũng được cộng thêm yếu tố mới.

Quách Quả giật mình hiểu ra: “Chẳng lẽ đây cũng là một cách tăng cấp sao?”

“Cái này còn phải đợi lần sau kiểm tra lại.”

Đường Tâm Quyết lướt lướt điện thoại, vừa nãy hai người phát hiện một chuyện khác nữa liên quan tới rút thăm trúng thưởng.

Trong bài kiểm tra lần trước, Đường Tâm Quyết nhận được 9 điểm hiệu quả tương đương 9 lần cơ hội rút thăm. Ngay lúc cô định rút thưởng thì cửa hàng xuất hiện nhắc nhở: rút 10 lần sẽ có một cơ hội “Bảo hiểm”, đảm bảo xuất hiện vật phẩm.

Cửa hàng mời gọi nhiệt tình [Thiếu đúng một lần? Không sao! Chỉ cần bạn mua một vật phẩm trong danh sách sau sẽ được tặng thêm một cơ hội rút thưởng!]

Bên dưới nhảy ra một đống thứ giá hời trông có vẻ như chả được tích sự gì, còn tặng kèm thêm một cái đồng hồ đếm ngược 10 phút siêu to khổng lồ.

Đường Tâm Quyết: “...”

Ba người: “...”

Sao trông cái này quen thế nhỉ... Cửa hàng trò chơi nghiên cứu mấy cái game gacha gạ nạp hả?

Đường Tâm Quyết lặng lẽ lựa chọn một gói chân gà cay trị trá 2 điểm tích lũy, sau đó ấn rút thăm 10 lần, quả nhiên xuất hiện một món đạo cụ.

[Pháo hoa thứ bảy xui xẻo: Đây là một quả pháo hoa chỉ có tác dụng vào thứ bảy, ra đời bởi đám tư bản không muốn cho công nhân viên tan tầm, làm cho tất cả mọi người đều trở nên vô cùng xui xẻo vào thứ bảy đi! Chỉ có thời gian đi làm mới là chân ái!]

[Hiệu quả: Làm cho tất cả những ai nhìn thấy pháo hoa bị xui xẻo quấn thân trong vòng một tiếng.]

[Hiệu quả đi kèm: Che giấu ác độc (Chỉ có người mua mới nhìn thấy thuộc tính thật của đạo cụ, trong mắt người khác, đây chỉ là một quả pháo hoa bình thường hơn cả bình thường mà thôi).]

Bạn cùng phòng nhìn ngó đám quà tặng rút thăm trúng thưởng mấy lần, nhanh chóng tập trung vào đối tượng: “Quả pháo hoa này trông rất không bình thường, nhất định là đạo cụ đúng không?”

Đường Tâm Quyết nhìn chằm chằm thuộc tính của đạo cụ: “Quả pháo hoa bình thường này trông không giống món đồ bình thường ở phòng ngủ sao?”

Bạn cùng phòng:... Cậu tỉnh lại đi, phòng ngủ bình thường nào có pháo hoa! Cái này nhìn sơ đã thấy không bình thường rồi!”

“...”

Tóm lại cất pháo hoa xong, Đường Tâm Quyết chuyển điểm tích lũy còn thừa sang cho Trịnh Vãn Tình để cô ấy tiếp tục tăng cấp nắm đấm.

“Cậu không mua kĩ năng sao?” Trịnh Vãn Tình có chút do dự.

“Không, mấy kĩ năng tớ muốn cường hóa đều rất đắt, không tích lũy qua hai phó bản thì không mua nổi. Các cậu cứ dùng trước đi.”

Đường Tâm Quyết lắc lắc chai nước thuốc vừa mua trong tay: “Tớ có cái này là được rồi.”

Cô dùng khăn thấm nước thuốc bôi lên cây thông bồn cầu, dấu vết bẩn thỉu hư hại do chiến đấu trong phó bản lập tức phục hồi, cây thông bồn cầu vui vẻ phun nước.

Trạm sửa đồ quả xứng danh, cây thông bồn cầu vừa được sửa xong đã thăng cấp ngay lập tức, hiện tại nó đã vượt cấp “Lính quèn thông bồn cầu 2” lên thành “Kị sĩ thông bồn cầu 1”, trông cây thông bồn cầu sáng loáng hẳn lên.

Về phần lúc trước nó bị bệnh gì... Đường Tâm Quyết vẫn chưa quên câu trả lời âm u của thợ sửa đồ đâu: “Cấp không cao mà ăn không ít, đầy bụng khó tiêu!”

... Điều này cũng đã thức tỉnh cô, khả năng cắn nuốt của cây thông bồn cầu không phải không đáy, phải nâng cấp cao hơn mới có thể ăn được nhiều vật dụng quỷ quái.

Đếm ngược 5 phút.

Trịnh Vãn Tình đã đổi xong xuôi, đang đợi tăng cấp kĩ năng. Cô ấy hưng phấn giơ tay lên, chỗ ống tay áo trống dần dần ngưng tụ bóng mờ của một nắm đấm sắt vô cùng to lớn.

Hai nắm đấm chùy sắt!

“Nó hình như còn có một kĩ năng có xác suất kích hoạt tên là nước mắt sắt...” Trịnh Vãn Tình không biết cụ thể lắm, chưa kịp nghiên cứu thảo luận thì giải đấu đã sắp bắt đầu.

Từ giờ đến lúc giải đấu bắt đầu chỉ còn có 1 phút.

[Xác nhận có tham gia không?]

Câu hỏi hệ thống xuất hiện, mọi người bận rộn từ nãy tới giờ cuối cùng cũng ngừng tay.

Bầu không khí trong phòng ngủ cực kì yên tĩnh, thậm chí ngay cả MC trên ti vi đang mấp máy miệng liên tục cũng không phát ra âm thanh nữa.

Thế giới dường như bắt đầu từ từ thay đổi, dựa vào đáp án mà bọn cô lựa chọn, mở ra một lớp màng mỏng che đậy...

“Chúng tôi tham gia.”

Đường Tâm Quyết nói nhỏ.

“Bốp bốp!”

Cửa sổ thủy tinh bỗng vang lên hai tiếng đập giòn tan, bốn người hoảng sợ quay lại, thấy hai vật thể máu me be bét đập vào cửa sổ, máu tươi sền sệt chậm rãi chảy xuống thành hai vệt cực kì chướng mắt trên nền sương mù trắng mênh mông.

Đến gần nhìn kĩ mới nhận ra hai thứ vừa đập vào cửa sổ là chim sẻ, đỏ xám nhoe nhoét một đống, chắc chắn đã chết không thể nghi ngờ.

“Tình huống gì thế này? Phó bản bắt đầu rồi sao?”

Quách Quả vội vàng nhìn ngó xung quanh. Phòng ngủ vẫn là phòng ngủ, vị trí của bọn cô cũng không hề thay đổi, tất cả mọi thứ vẫn như thường.

“Trong nhiều nền văn hóa, chim sẻ đập đầu vào cửa thủy tinh chết là dấu hiệu bất thường, đại diện cho cái ác và cái chết.”

Đường Tâm Quyết quan sát một chút, gõ nhẹ nhẹ lên cửa sổ, xác chim sẻ trượt xuống để lại hai vệt máu.

Trương Du nhướn mày: “Cái vệt này, sao trông giống hai kí hiệu thế nhỉ?”

“13.”

Đường Tâm Quyết viết hai con số xuống giấy, sau đó quay ngược lại dùng hướng nhìn từ ngoài cửa vào để xem thì ra hai con số này.

“Là 13, cũng có thể là 1 và 3, nếu nhìn rộng ra hơn nữa thì còn có thể là một chữ B.”

Quách Quả bắt đầu liên tưởng, nhưng càng nghĩ càng thấy khó hiểu.

Chim sẻ đâm đầu vào cửa sổ chết, xác để lại một con số 13, thế là thế nào?

Bỗng dưng Đường Tâm Quyết nói: “Sương mù tan rồi.”

Trước mắt các cô, lớp sương mù bao phủ toàn bộ cửa sổ đang dần dần tản ra... Tình huống này chỉ từng xảy ra một lần, chính là hôm thứ tư điên cuồng, lần đầu tiên các cô gặp được những học sinh khác trong trò chơi.

Mọi người lập tức cảm thấy căng thẳng.

Bốn người cẩn thận cảm giác động tĩnh bên ngoài. Khoảng chừng nửa phút sau, sương mù ngừng tan, trôi nổi ở bên ngoài, chỉ vừa vặn để lộ ra ban công.

Quách Quả thốt lên: “Chẳng lẽ là “Thứ tư điên cuồng” lần nữa?”

Nhưng ngay sau đó các cô đã chú ý tới một việc khác... Giá phơi đồ trống trơn trên ban công chẳng biết đã xuất hiện thêm một cái áo choàng màu đen từ bao giờ.

Cái áo choàng từ đầu không nhúc nhích, sau đó bắt đầu đung đưa như có gió thổi qua. Cái áo càng ngày càng bay dữ dội, bị gió hất tung lên cao rồi rơi xuống cứ như có thể bị thổi bay mất bất kì lúc nào.

[Ting! Làm mới nhiệm vụ.]

[Thời tiết hôm nay mưa to như trút nước, các bạn lại phát hiện có một món đồ cực kì quan trọng bị bỏ quên ngoài ban công. Xin hãy thu hồi quần áo lại trước khi nó bị gió thổi bay, nếu không các bạn chắc chắn sẽ hối hận.]

Gần như cùng lúc tin tức về nhiệm vụ xuất hiện trên màn hình điện thoại, vô số giọt mưa bắt đầu rơi xuống, đập lộp độp vào ban công, hắt lên cái áo choàng sắp bay mất.

Đường Tâm Quyết phản ứng ngay lập tức: “Có ô hay áo mưa không?”

Ba người còn lại cũng nhanh chóng hành động, Trương Du rút ra một cái ô: “Tớ với cậu ra đó.”

Quách Quả cũng vội vàng lôi một cái áo mưa giấy trong suốt ra khỏi ba lô: “Cái này là mấy người bạn học Khương cho tớ trong phó bản trước...”

Đường Tâm Quyết nhìn hai người, cuối cùng từ chối đề nghị của Trương Du: “Để tớ ra một mình là được, trước đừng dùng ô vội.”

Cô nghi ngờ trò chơi này có mánh khóe, nhận áo mưa Quách Quả đưa. Trên áo mưa có một chút sức mạnh của quỷ quái, có vẻ an toàn hơn những đồ bảo vệ bình thường.

Chuẩn bị xong xuôi, Đường Tâm Quyết đẩy cửa sổ sân thượng đang đóng chặt ra, từng cơn cuồng phong rít lên ùa vào phòng, mưa to gió lớn bị ngăn chặn bên ngoài lập tức rào rạt tiến vào!

Ba người đứng sau bị gió đẩy lùi lại, lúc ngẩng đầu lên đã thấy Đường Tâm Quyết túm lấy lan can ban công, đưa tay giật cái áo choàng xuống.

Vừa chạm vào áo choàng Đường Tâm Quyết đã cảm thấy một cơn rét buốt thấu xương chạy dọc cánh tay. Màn mưa che mờ mắt làm cô không thấy rõ bên trong áo choàng có gì, thế là cô rút cây thông bồn cầu ra, cuốn mép áo choàng nhét vào phần đầu cao su, dùng cây thông bồn cầu thay tay giật nó xuống.

Cây thông bồn cầu phát huy sức mạnh, cả cái giá phơi đồ kêu loảng xoảng, áo choàng thuận lợi tuột xuống một nửa. Đường Tâm Quyết không vội thư giãn, cô vẫn hết sức cảnh giác quan sát tình hình, quả nhiên cô trông thấy trong áo choàng có một vật thể hình tròn màu xanh xanh.

Đường Tâm Quyết lập tức dồn lực thật mạnh, lay cái áo choàng lắc lư loạn xạ. Vật thể màu xanh bên trong rơi xuống, đột ngột phun ra hai cái bong bóng xanh, vừa chạm vào đầu cao su đã kết thành băng mỏng.

Hóa ra cảm giác lạnh buốt vừa nãy đến từ thứ này!

Nhưng cây thông bồn cầu chẳng sợ chút ấy, nó hút một cái bong bóng vào mồm xong lại còn muốn ăn tiếp. Sinh vật màu xanh hoảng sợ, nhân dịp áo choàng chưa rơi hẳn xuống, nó bay ra ngoài mất hút trong màn sương trắng.

Đường Tâm Quyết bị vướng cái áo choàng không thò tay bắt kịp, chỉ kịp nhìn thấy dáng vẻ của sinh vật đó.

Nó là một quả cầu hình bầu dục lớn bằng lòng bàn tay, xòe ra tứ chi trông như cái giác hút, trên đỉnh quả cầu dường như còn có một cái “Đầu” nhỏ xấu xí, đôi mắt đen sì chiếm hơn nửa cái đầu, khi đối mặt với Đường Tâm Quyết thì tràn ngận vẻ oán độc.

Quái vật xanh biến mất trong màn sương vừa lúc Đường Tâm Quyết nắm được cái áo choàng. Cơn gió rít ngoài ban công lập tức trở nên mạnh hơn gấp bội, cô chỉ đành dán tường di chuyển về gần cửa, được bạn cùng phòng lôi kéo vào trong.

Cửa sổ ban công đóng lại, mưa to bão bùng bị nhốt bên ngoài, Đường Tâm Quyết lau lau mặt ném cái áo choàng xuống đất.

Chiếc áo đen sì trừ hơi to ra thì không có gì đặc biệt. Phần thân áo có hai sợi dây thắt lưng thật dài, loáng thoáng thấy vụn băng còn dính trên đuôi thắt lưng.

Đúng lúc này, điện thoại lại “Ting” cái nữa, nhiệm vụ làm mới: [Trời quang rồi, các bạn cầm quần áo quan trọng, không biết có nên ra ngoài phơi lên lần nữa không đây. May mà những bạn học khác cũng cùng chung bối rối, có lẽ các bạn có thể tham khảo ý kiến của phòng ngủ khác xem sao.]

Nhìn thấy thông tin nhiệm vụ, bốn người ngẩng đầu nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay lại.

Sương trắng ngoài sân thượng cùng mưa gió đã tan hẳn từ bao giờ.

Bên ngoài trời xanh mây trắng, cỏ cây tươi tốt... Còn có cả một tòa kí túc xá, vô số ban công phòng ngủ kề sát nhau, vô số bóng dáng học sinh thoắt ẩn thoắt hiện sau khung cửa sổ.

Giống như một ngày bình thường của khu kí túc xá trước khi trò chơi xuất hiện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.