Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 113: Chương 113: Giải đấu hữu nghị các phòng ngủ




Lời nhắc của trận đấu vừa xuất hiện, Quách Quả giật mình: “Tên đó cũng chết rồi? Đây là tự sát sao?”

Vốn tưởng sẽ xuất hiện một hồi đại chiến, kết quả kẻ giết người lại chết nhanh như gió, thậm chí còn khiến người ta không kịp phản ứng.

Đường Tâm Quyết: “Cậu cảm thấy tên đó chết thật sao?”

Quách Quả: “...”

Quách Quả nỗ lực khởi động đầu óc, khó khăn hỏi: “Chết... Hay là không chết nhỉ?”

Theo tin tức mà trò chơi đưa ra thì số người tử vong tăng lên, chắc chắn chính là tên nam sinh u ám vừa mới biến mất kia.

Nhưng mà... Quách Quả nhíu chặt mày, nếu cô ấy không nhìn nhầm thì rõ ràng nam sinh đó chủ động dùng đạo cụ để biến mất, khả năng cao là rút lui khỏi giải đấu, vậy cũng coi như “Tử vong” sao?

Trương Du cùng chung một tầm nhìn, xem xong tất cả mọi chuyện cũng trầm tư, rồi nhanh chóng đưa ra kết luận: “Dù là bị giết chết hay rút lui khỏi giải đấu hệ thống đều sẽ coi như đã “Tử vong“. Nhưng tương tự như thế, thí sinh “Tử vong” trong giải đấu chưa chắc đã chết thật.”

Dù sao hệ thống cũng chưa giải thích cụ thể cơ chế giải đấu, các quy tắc đến giờ hầu hết đều nhờ đoán mò. Dù tận mắt trông thấy nam sinh u ám rời khỏi cô ấy cũng không dám khẳng định suy đoán của mình là thật.

Đường Tâm Quyết thu hồi tinh thần lực, chỉ thấy các ban công khác cũng đang xì xào bàn tán, tiếng người nói chuyện rì rầm vang vọng giữa hai tòa nhà khiến người ta cảm nhận sâu sắc số lượng thí sinh đông đảo ở đây.

Những âm thanh hình ảnh sống động, những cách xử lý và tư duy khác biệt của mỗi người, chúng đều tồn tại dưới dạng ngọn lửa trong cái nhìn của tinh thần lực. Từ trước khi bắt đầu trò chơi Đường Tâm Quyết đã thử kéo dài phạm vi cảm ứng của mình ra xa nhất, cô phát hiện mình không thể đột phá tới tòa nhà bên kia, ngay cả ở tòa nhà bên mình cũng chỉ có thể với tới ngoài ban công, không thể dò xét người ở trong phòng ngủ.

Đây đã là giới hạn hiện tại của cô, Đường Tâm Quyết biết điều đó, mà trong lòng cô lại càng rõ ràng bước tiếp theo mình cần làm: Cô phải cường hóa tinh thần lực để có thể phát huy sức mạnh thật sự của dị năng này, để có thể bảo đảm thanh đao nguy hiểm không bao giờ rơi xuống đầu phòng 606.

Cô muốn xóa tan tất thảy trở ngại trước mắt và trong lòng mình, nhìn xuyên qua sương mù của trò chơi, khống chế tất cả những gì mình chứng kiến... Đương nhiên muốn làm được điều này cần phải có một số điểm tích lũy khổng lồ, mà điều kiện tiên quyết để có được điểm tích lũy chính là những bài kiểm tra và trận đấu như thế này.

Kết thúc suy nghĩ, Đường Tâm Quyết bỗng nghe những ban công đối diện phát ra tiếng kêu ngạc nhiên rất nhỏ, cô lập tức “Nhìn” theo bọn họ, chỉ thấy sau khi nam sinh u ám biến mất, cửa sổ ban công tầng 5 biến thành màu xám ngoét, dấu gạch chéo màu đỏ xuất hiện như hai giải giấy niêm phong.

[Tick! Chim lợn phòng 506 đã bị đoàn diệt!]

Quách Quả đứng cạnh hít sâu một hơi, rốt cuộc cũng nhận ra chỗ nào khác thường rồi: Màn hình điện thoại vẫn nguyên giao diện thông báo hệ thống, một mũi tên chỉ xuống ở mép dưới màn hình nhấp nháy sáng.

Thông tin về giải đấu vẫn còn nữa!

Mà đúng lúc này, âm thanh thông báo lại vang lên lần nữa sau vài giây yên tĩnh ngắn ngủi.

[Khi một phòng “Chim lợn” biến mất, toàn thể học sinh tham gia giải đấu có thể biết thêm ba quy tắc bị che giấu. Xin hãy chú ý, những thông tin các bạn có được lần này là:

1, Giải đấu chia làm hai phe là học sinh tốt và chim lợn (Người lén tố cáo), thân phận được quyết định ngay từ lúc giải đấu bắt đầu, không thể thay đổi.

2, Chim lợn giết chết hai học sinh tốt lập tức có cơ hội qua màn.

3, Người qua màn sớm sẽ tiến vào giai đoạn tiếp theo của nhiệm vụ, những học sinh khác tự động qua màn bằng đạo cụ vào lúc 9 giờ.]

Cuối cùng, hệ thống vui vẻ nói: [Hoan nghênh các bạn tham gia giải đấu hữu nghị các phòng ngủ, khẩu hiệu của chúng ta là: Hữu nghị là số một giải đấu là số hai!]

- -----------

Thông tin vừa mới xuất hiện khiến bầu không khí im lặng kì dị lại bị phá vỡ lần nữa.

Tiếng bàn luận sôi nổi tràn ra trong chớp mắt, mỗi phòng ngủ đều nhanh chóng nêu lên cái nhìn của mình về thông tin mới, những người còn chưa hiểu thì đầu váng mắt hoa. Mà bất kể cái nhìn thế nào thì đại đa số phòng ngủ đều có chung một phản ứng thống nhất: Nhanh như chớp trốn về phòng đóng cửa.

Hai tòa kí túc xá vừa mới sôi nổi được một chút lại im lặng như tờ.

Thấy cửa sổ khép kín, Quách Quả mới thở phào nhẹ nhõm: “Giải đấu này lừa đảo quá đi mất!”

Hóa ra chỉ cần giết chết hai thí sinh là chim lợn có thể qua màn bước vào giai đoạn tiếp theo, bảo sao nam sinh u ám kia lại vội vã ra tay thế, một khi thành công thì coi như lời to luôn.

Thí sinh đứng lớ ngớ ở ngoài không cẩn thận bị chọi cho cái đạo cụ chết ngắc, kẻ giết người lại được qua màn luôn, những người còn lại không kịp cả báo thù, có vô lí không chứ hả?

Đường Tâm Quyết nhìn đồng hồ: “Từ giờ tới lúc 9 giờ còn hơn 30 phút nữa.”

Thông báo có nhắc đến “Đạo cụ”, hẳn chính là chiếc áo choàng các cô lấy được trong mưa to. Dựa theo quy tắc, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì khi hết giờ các cô sẽ được tự động qua màn

Vậy phương pháp tốt nhất, không nghi ngờ gì nữa, chính là trốn trong phòng ngủ, không cho “Chim lợn” có cơ hội ra tay.

“Tớ vẫn cảm thấy hơi loạn.” Trương Du cau mày cầm bút viết 1 2 3 4 lên giấy rồi gạch đi: “Tâm Quyết, cậu có thể giải thích chút không?”

Đường Tâm Quyết gật đầu: “Loạn là bình thường, bởi vì đây chính là mục đích của giải đấu mà.”

“Mục đích giải đấu?”

“Cậu không thấy ư,“ Đường Tâm Quyết cười cười: “Từ khi giải đấu bắt đầu tới giờ, ai là người dẫn dắt chiều hướng, ai là người châm ngòi thổi gió?”

Là quy tắc giải đấu.

Chia thí sinh thành hai phe đối lập thì khỏi cần bàn, số lần thông báo của hệ thống xuất hiện đếm được trên đầu ngón tay, mỗi lần xuất hiện là làm cho thí sinh tức giận phát cuồng, hoặc là làm cho mọi người cảm thấy bất an nghi ngờ lẫn nhau.

Hiển nhiên, tuy ngoài miệng nó nói “Hữu nghị là số một giải đấu là số hai”, nhưng trò chơi chắc chắn không định để các thí sinh ở chung bình yên.

“Bố trí nhiều chim lợn, che giấu thân phận họ, chính là để đề phòng chúng ta hợp tác với nhau.”

“Để cho chim lợn có cơ hội qua màn sớm, những người khác lại chỉ có thể chờ đợi, chính là vì làm cho những thí sinh có thực lực mạnh không thể khoanh tay đứng nhìn.” Đường Tâm Quyết đổi một cách nói khác dễ hiểu hơn: “Nếu cậu là một “Học sinh tốt” có tham vọng giành hạng nhất giải đấu này, cậu thấy “Chim lợn” sắp được qua màn, tin tức giữa hai bên chênh lệch càng ngày càng lớn, lúc này cậu sẽ làm gì?”

Trương Du nhíu chặt mày: “... Tiên hạ thủ vi cường.”

“Tương tự,“ Đường Tâm Quyết lại quay sang hỏi Trịnh Vãn Tình: “Nếu có “Chim lợn” giết bọn tớ trước mặt cậu xong sắp được qua màn, mà cậu thì không thể ngăn cản quy tắc giải đấu, lúc này cậu sẽ làm gì?”

Trịnh Vãn Tình trả lời không chút do dự: “Bất chấp mọi giá giết kẻ đó trước!”

Cuối cùng, Đường Tâm Quyết xoa xoa đầu Quách Quả: “Trước khi trò chơi xuất hiện chúng ta cũng chỉ là những sinh viên bình thường, có lẽ không thể làm được chuyện xuống tay với đồng loại. Nhưng quy tắc giải đấu lại ám chỉ mập mờ rằng chết trong giải đấu chưa chắc đã là chết thật.”

Điều này khiến tất cả mọi người ôm tâm lý may mắn, dễ dàng đột phá giới hạn đạo đức của con người, cái ác ẩn sâu trong nội tâm càng dễ bị thức tỉnh.

Một khi có người tạo ra tiền lệ thì giới hạn sẽ không còn tồn tại, tấn công và giết chóc có thể xảy ra thêm lần nữa bất kì lúc nào, không ai dám đặt cược tính mạng mình vào tay một người xa lạ mới gặp nhau lần đầu.

Quách Quả héo úa: “Trò chơi chó má càng ngày càng mất nết.”

Quả thực quy tắc này cứ như làm ra để ngáng chân bọn cô ấy. Kinh nghiệm đoàn kết đối phó với quỷ quái ở phó bản trước cơ bản là vô dụng, ngay cả người nào là ta người nào là địch còn không biết thì hợp tác cái nỗi gì?

Vừa nghĩ đến cảnh tiếp đây phải đề phòng ác ý và uy hiếp đến từ không biết bao nhiêu thí sinh là đầu Quách Quả lại muốn phình ra, vội vàng ôm đầu tự an ủi: “Không sao, binh đến tướng chặn, chỉ cần tớ không thò đầu ra thì không ai tấn công được tớ...”

Trương Du nhìn cô ấy dở khóc dở cười: “Nếu trong số chim lợn có một người giống Tâm Quyết, cậu chắc chắn trốn tránh là có thể bình an à? Mà coi như không tới trình độ của Tâm Quyết, cậu có nhớ Kha Kha trong bài kiểm tra trước không? Chỉ cần một người có dị năng ngôn linh thôi là ăn đủ rồi.”

Quách Quả giật mình thảng thốt, không khỏi nhớ đến tình cảnh trong phó bản trước, cảm giác nguy hiểm bủa vây: “Vậy đạo cụ bảo vệ của chúng ta đã đủ chưa? Phải làm sao bây giờ, lại không thể mua... Từ từ, bây giờ chúng ta có thể mua đạo cụ không?”

Cô ấy ngẩng phắt đầu lên, bốn người nhìn nhau.

Sau khi tiến vào phó bản bài kiểm tra, đa số chức năng của app trên điện thoại bao gồm cả cửa hàng đều sẽ bị khóa lại. Nhưng nếu trong giải đấu thì...

Mọi người nhanh chóng biết ngay đáp án.

“Phiên bản đặc biệt của giải đấu??”

Vị trí cửa hàng trên app “Trò chơi sinh tồn trong phòng ngủ” không xuất hiện ổ khóa màu xám quen thuộc, thay vào đó là một dòng chữ to đỏ tươi: [Cửa hàng phiên bản đặc biệt của giải đấu, giúp bạn giành lấy thứ hạng cao!]

Bên dưới dòng chữ, hàng hóa đa dạng đủ chủng loại của cửa hàng rút gọn lại chỉ còn có mấy món, về cơ bản đều là đạo cụ bảo vệ và trị thương, ví dụ như là áo giáp phản sát thương, thuốc viên bảo mệnh cùng các thể loại thuật pháp nguyền rủa kì quặc, kĩ năng tấn công có định vị rõ ràng, hiển nhiên là nắm chắc tâm lý thí sinh.

Nhưng dời mắt một chút xuống phía giá cả, Quách Quả suýt nữa thì quăng điện thoại ra ngoài: “Giá tăng gấp mười? Sao mày không đi cướp luôn đi?”

Thuốc viên có giá 5 điểm tích lũy biến thành 50 điểm, vòng bảo vệ 10 điểm tích lũy biến thành 100 điểm, lại còn vô cùng có tâm cài đặt chức năng cả phòng chung tiền. Nhìn giá cả xong lại nhìn gương mặt mình phản quang trong màn hình điện thoại, dường như thứ mà đôi mắt thấy không còn là diện mạo của mình nữa, mà là màu xanh mơn mởn của hành.

“Đầu tiên là ưu đãi có thời hạn, giờ thì lại cho chung tiền, sau này nó sẽ không xuất hiện chức năng trả sau đấy chứ?”

Quách Quả không thể tin nổi, lớn tiếng chửi bới, Đường Tâm Quyết thì mỉm cười: “Coi chừng cắm flag*.”

*Flag (thường là death flag) là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những dấu hiệu (được cho là) báo trước về một tình tiết nào đó sẽ xảy ra (với death flag thì là cái chết của một nhân vật).

Cô lướt xem toàn bộ cửa hàng một lần, đưa ra kết luận: “Giá quá đắt, không có thứ thích hợp.”

Tuy cửa hàng mở nhưng mua bây giờ cũng chỉ phí tiền, thế là mọi người hết hứng thú, chuyển sang chú ý vào giải đấu, tiếp tục nghiên cứu tình huống hiện tại.

“Tâm Quyết, dị năng tinh thần lực của cậu lại tăng cấp rồi hả?”

Trương Du bỗng hỏi, nhắc lại chuyện dùng chung tầm nhìn vừa nãy.

Đường Tâm Quyết gật đầu: “Đúng vậy.”

Trịnh Vãn Tình mở tròn mắt: “Cái đạo cụ tinh thần lực đắt vậy mà, chẳng phải điểm tích lũy của cậu đã cho bọn tớ mượn hết rồi sao? Sao cậu có thể tăng cấp vậy?”

Đường Tâm Quyết mỉm cười: “Mua kĩ năng tinh thần lực để tăng cấp đúng là đắt thật, nhưng cũng không phải không thể tranh thủ chỗ tốt. Ví dụ như trước đó tự thức tỉnh một kĩ năng hệ tinh thần.”

“Đúng rồi!” Quách Quả bừng hiểu ra: “Dị năng của cậu toàn là tự thức tỉnh mà!”

Dị năng tự thức tỉnh và dị năng mua trong cửa hàng khác nhau rất nhiều. Dị năng tự thức tỉnh có thể tự động tăng cấp, ví dụ như cây thông bồn cầu và tinh thần lực của Đường Tâm Quyết, dị năng “Thu hồi đồ cũ” của Trương Du. Còn như kĩ năng “Nắm đấm bao cát bự” mua trong cửa hàng của Trịnh Vãn Tình thì chỉ có thể bỏ tiền cho cửa hàng để thăng cấp mà thôi.

“Tầm nhìn chung” chính là năng lực mới mà Đường Tâm Quyết có được sau khi dị năng tự thức tỉnh tăng cấp.

Nhờ năng lực này mà tuy tầm nhìn có hạn nhưng bọn cô vẫn có thể quan sát đại khái bố cục hai tòa nhà và các thí sinh một lần, trong lòng cũng có nắm chắc hơn.

Trương Du vẽ lại bố cục: “Nếu chia hai tòa nhà kí túc xá ra làm A với B, giả sử tòa nhà chúng ta đang ở là B, vậy vị trí của chúng ta...”

Đường Tâm Quyết vừa giúp cô ấy bổ sung, vừa cầm bút lên định vẽ phụ, lại bị Trương Du nhanh tay nhanh mắt đè xuống: “Đây là hình vẽ tương đối phức tạp!”

Đường Tâm Quyết nhún vai: “Không sao, cậu vẽ bên cậu, tớ chịu trách nhiệm bên kia.”

Trương Du: “Không được, cậu vẽ bọn tớ xem không hiểu.”

Đường Tâm Quyết: “...”

Quách Quả ôm tay Đường Tâm Quyết: “Quyết thần, nếu là hình vẽ đơn giản thì còn được, vẽ phức tạp qua tay cậu nó trừu tượng lắm.”

Đường Tâm Quyết im lặng hai giây, nhìn về phía Trịnh Vãn Tình: “Tớ vẽ trừu tượng lắm sao?”

Trịnh Vãn Tình huýt sáo né tránh ánh mắt cô: “Để tớ xem thử tình huống bên ngoài.”

Đường Tâm Quyết: “... Được rồi.”

Cô hậm hực để bút xuống, vừa tập trung tư tưởng suy nghĩ vừa nhìn tờ giấy. Bỗng nhiên ánh mắt cô lóe lên sắc bén, trở tay kéo Trịnh Vãn Tình đang định ra ngoài lại: “Đừng ra!”

Ba người giật mình, đồng loạt quay đầu lại, thấy Đường Tâm Quyết giơ tay ra dấu im lặng, sau đó sử dụng kết nối tâm linh, trong đầu mọi người vang lên giọng nói của cô: [Có người đang thăm dò chúng ta.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.