Bài kiểm tra cũng được mà giải đấu cũng được, tuy nguy hiểm trùng trùng nhưng nhìn từ một góc độ khác thì đó cũng chính là đường sống cực kì quan trọng.
Làm thế nào để khiến bản thân trở nên mạnh mẽ trong vấn đề nào đó một cách nhanh nhất?
Lao vào vấn đề.
Sau đó chiến thắng.
Đường Tâm Quyết nói đùa khiến bầu không khí trong phòng ngủ thả lỏng hơn. Bởi vì tất cả mọi người đều hiểu, cô nói đúng.
Quách Quả lại còn liên tưởng theo bản năng, sầu thảm nói: “Hồi thi đại học ngày nào cũng đâm đầu vào bài kiểm tra, đỗ đại học rồi còn nghĩ cuối cùng mình đã thoát khỏi bể khổ, ai dè học đại học cũng vẫn cần kiểm tra. Bây giờ bị ném vào cái trò chơi rác rưởi này, ngày ngày tìm đường sống giữa những ánh nhìn chằm chằm của quỷ quái, lại vẫn phải làm bài kiểm tra nữa?!”
Ngay cả chết trò chơi này cũng muốn các cô làm bài kiểm tra đến chết, có chuyện gì thê thảm hơn thế nữa không?
Trịnh Vãn Tình lại không nhịn được khuyên bảo cô ấy: “Nghĩ theo hướng tốt thì nhóm người cùng làm bài kiểm tra năm cấp 3 với cậu và nhóm người cùng làm bài kiểm tra trong trò chơi bây giờ đều là một lứa, cũng coi như duyên phận.”
Tuy mọi người vốn không quen biết, nhưng chín bỏ làm mười vẫn được coi như có duyên phận cũ!
Quách Quả: “...”
Quả là duyên phận nghiệt ngã xui xẻo.
- ------------
Tại sao chim lợn lại có thực lực mạnh mẽ, không còn nghi ngờ gì nữa, cũng là nhờ tham gia bài kiểm tra tiến hóa mà thành.
Nghĩa là đối phương sẽ có kinh nghiệm thực chiến phong phú, cảm giác nhạy bén và tố chất tâm lý vững vàng.
Mọi người vừa mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi, Trương Du đã nối ba phòng ngủ được kí hiệu trên bản đồ lại, sắc mặt nghiêm túc nói: “Hiện giờ những gì chúng ta biết về phe chim lợn rất có thể chỉ là phần nổi của tảng băng chìm.”
Hai tòa nhà có tổng cộng 48 ban công, 96 phòng ngủ, chim lợn chắc chắn không chỉ ẩn nấp trong mỗi 3 phòng.
Đường Tâm Quyét viết ngoáy vài đường trên giấy, bổ sung suy đoán của Trương Du: “Đúng vậy. Không chỉ có thế, thực lực của họ có lẽ cũng cao thấp không đồng đều. Dưới tình huống không biết thân phận của nhau, phương án hành động mà chim lợn của từng phòng lựa chọn cũng sẽ khác nhau.”
Có người tự tin đến mức vừa bắt đầu đã ra tay, cũng có người ẩn nấp thật kín kẽ, lặng lẽ chờ đợi thời cơ tới.
Đường Tâm Quyết nói tiếp: “Hiện tại ba phòng chim lợn đã lộ mặt có một điểm chung, chính là đều nắm trong tay kĩ năng giết người một phát ăn ngay.”
Nam sinh u ám phòng 506 có cây nỏ có thể giết người ngay tức khắc, người mang dị năng hệ tinh thần phòng 501 có thể thao túng người khác, nam sinh đeo khẩu trang phòng 308 có thể nguyền rủa từ khoảng cách xa.
Nghĩ qua cũng hiểu, chỉ có năng lực như vậy mới phù hợp với yêu cầu nhiệm vụ của “Chim lợn”: Giết người.
Trịnh Vãn Tình lập tức hỏi: “Vậy có thể dùng đặc điểm này làm điều kiện sàng lọc ra chim lợn không?”
Trương Du không lạc quan mấy: “Cách này hiệu quả rất thấp, người có kĩ năng giết người cũng đâu có viết thẳng kĩ năng lên mặt mình.”
“Vậy là lại bế tắc rồi...” Quách Quả vừa thở dài, bỗng hai mắt sáng lên: “Á, hình như bây giờ chỉ có chúng ta mới biết ba phòng này là chim lợn thôi đúng không?”
Cô ấy xòe tay đếm đếm: “Chim lợn lộ mặt trước tất cả mọi người chỉ có mỗi nam sinh “Đã chết” kia, hai chim lợn còn lại đều do Tâm Quyết phát hiện ra, chúng ta có nên truyền tin cho những người khác không?”
Trên lý thuyết thì phe “Học sinh tốt” cùng chung lợi ích, bọn họ chia sẻ tin tức không chỉ giúp đỡ những người khác đề phòng với sự tấn công, mà còn có thể cung cấp mục tiêu cho những người thuộc phái hành động, một mũi tên trúng mấy con chim.
Trương Du lại không để cô ấy vui mừng quá lâu: “Nhưng chúng ta phải làm thế nào để những người khác tin lời chúng ta nói đây?”
Từ đầu tới giờ chim lợn đều chỉ lén tấn công, hầu như không để lại dấu vết gì. Nếu như bọn họ nhất định không nhận, còn cắn ngược lại một cái thì sao?
Trương Du lắc đầu: “Chim lợn chưa chắc đã để lộ dấu vết, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ trở thành tiêu điểm.”
Một khi bọn họ biết phòng các cô có cách tìm kiếm đặc biệt thì cũng đáng sợ như mới đêm đầu tiên cả bầy sói đã nhắm vào tiên tri vậy. Cho nên phản ứng đầu tiên không phải là nói ra tin tức này, mà là thương lượng với Đường Tâm Quyết, đưa ra một phương pháp chuyển nguy cơ mạo hiểm trên người các cô sang cho chim lợn.
Đường Tâm Quyết lại im lặng một cách khác thường, không biết cô đang tự hỏi điều gì. Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn vào dòng thời gian đang không ngừng trôi qua hiển thị trên mặt đồng hồ.
8 giờ 47 phút, còn 13 phút nữa các cô sẽ tự động tiến vào giai đoạn sau của nhiệm vụ.
Bên kia, Quách Quả bị Trương Du phản bác cứng họng không trả lời được, buồn bực sờ sờ mũi biện bạch: “Tớ cảm thấy tiểu tỷ tỷ cầm khiên kia có lẽ rất muốn biết thân phận của chim lợn đấy, lúc trước Tâm Quyết còn bước ra nói đỡ cho cô ấy, biết đâu... Khoan!”
Cô ấy bỗng nhận ra điều gì, trợn tròn mắt nói: “Bạn học cầm khiên đó có phải cũng ở tầng 3 không?”
Quách Quả nhảy dựng lên tìm vị trí của nữ sinh cầm khiên trên bản đồ, ngón tay nhanh chóng dừng lại ở phía dưới lệch về bên trái phòng ngủ của bọn cô: Phòng 307.
Ánh mắt đảo qua, bên cạnh phòng 307 vẽ một dấu “X” nguy hiểm bằng mực đỏ.
308, chính là phòng của nam sinh đeo khẩu trang dùng kĩ năng nguyền rủa.
307, 308, hai phòng dùng chung một ban công.
Đôi môi Quách Quả run run: “Nói cách khác, bên cạnh cô ấy chính là...”
“Hắt xì!”
Nữ sinh cầm khiên dụi dụi mũi, hàng mày đang nhíu vào lại càng nhíu chặt hơn.
Cô ấy cảm thấy có người đang nói sau lưng mình, nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là... Cô ấy đứng trên ban công nửa ngày rồi mà không có ai bước ra đáp lời.
Ngay cả giọng nói uốn éo thèm đòn kia cũng chỉ nói hai câu rồi trốn đi đâu mất. Nhìn quanh, đám ban công rậm rạp xung quanh trống trơn không một bóng người, chỉ có mình cô ấy đứng đây, trông có hơi ngỡ ngàng.
Sắc mặt nữ sinh càng xấu hơn.
Nhưng dù vậy cô ấy cũng không định đi vào phòng, thậm chí còn nghiêng người ngồi lên lan can, tấm khiên đặt bên cạnh đầy kiêu ngạo, chống cằm cười lạnh, không thèm quan tâm đến việc bản thân đã trở thành cái bia ngắm bắt mắt nhất của tất cả mọi người.
Đương nhiên cô ấy cũng không chú ý tới việc cánh cửa sổ phòng hàng xóm cách đó chưa đầy 2 mét đang lặng lẽ kéo rèm lại.
“Bọn họ sẽ không ra tay nữa.”
Quách Quả giật mình, một lát sau mới nhận ra Đường Tâm Quyết vừa nói chuyện.
Cô ấy quay đầu, đối diện với cặp mắt quen thuộc. Đường Tâm Quyết đã tỉnh táo khỏi cơn hưng phấn ngắn ngủi, chỉ ra điểm mấu chốt: “Từ giờ đến lúc tự động qua màn không còn bao lâu nữa, bọn họ đã mất đi cơ hội tốt nhất, không cần thiết phải mạo hiểm giết người trong mấy phút này.”
Huống chi nữ sinh cầm khiên dám đứng ngoài một mình chứng tỏ cô ấy có thừa tự tin đối phó với bất kì ai, chim lợn cũng đâu có ngu.
Tình thế phát triển y như những gì Đường Tâm Quyết nói.
Sau trận giao tranh ngắn ngủi, “Giải đấu” lại chìm vào bầu không khí yên tĩnh nặng nề, mấy người vừa mới tạo ra biến động mất hút như đá chìm đáy biển, tạo nên gợn sóng rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Vài phút cuối cùng bị kéo dài vô tận, ngay cả sự im lặng của trò chơi cũng ngột ngạt như sự im lặng trước cơn bão.
Trong bầu không khí yên tĩnh này, có không ít người nảy lên suy nghĩ: Trò chơi sẽ để yên cho bọn họ qua cửa dễ dàng sao?
8 giờ 55 phút, còn 5 phút nữa.
Ngón tay Đường Tâm Quyết đang gõ nhẹ màn hình, bỗng cô ngẩng lên: “Trời mưa rồi.”
“Hả?”
Mọi người nhìn xuyên qua khe hở rèm cửa, thấy bầu trời tối sầm xuống nhưng không thấy giọt mưa.
Không đợi Đường Tâm Quyết nói tiếp, giọng nhắc nhở của trò chơi vang lên: [Giai đoạn 1 của nhiệm vụ chưa có người thành công qua màn sớm, toàn bộ phe học sinh tốt được x2 phần thưởng, những người có đạo cụ nhiệm vụ lúc 9:00 sẽ tự động tiến vào giai đoạn hai.]
Mọi người giật mình, đây là “Tin tức tốt” đầu tiên mà trò chơi đưa ra kể từ lúc bắt đầu giải đấu tới giờ!
Nhưng mà chưa đầy một giây sau hệ thống lại nói tiếp: [Những người không có đạo cụ nhiệm vụ, vào lúc 9:00 sẽ bị xóa bỏ tập thể.]
Lộp độp, tiếng mưa đập vào kính cửa sổ nhẹ nhàng vang lên.
Tiếng hạt mưa đập vào cửa kính càng ngày càng dày đặc, nương theo tiếng gió như khóc như than, khung cửa rung lên lạch cạch.
Xoạch, Đường Tâm Quyết kéo rèm ra.
Dưới bầu trời đã hoàn toàn tối sầm, cuồng phong quét ngang màn mưa che trời lấp đất, cuồn cuộn trút xuống.
Cơn mưa này mạnh hơn gấp mấy lần cơn mưa ban đầu.
Mưa to che đậy tầm nhìn và các giác quan khác của con người, xóa mờ tất cả mọi hành động, dù có người chủ động tấn công trong hoàn cảnh này thì cũng rất khó bị tìm ra vị trí.
Đây nghiễm nhiên là một cơ hội tuyệt vời thiên nhiên ban tặng, giãy không thoát tránh không khỏi, chẳng khác gì một cuộc săn.
Cách một cái ban công trống trơn và màn mưa dày đặc, có thể dễ dàng nhìn thấy hơn nửa số ban công đối diện treo hàng loạt áo choàng đen đang múa may trên giá phơi đồ.
Tiếng thông báo của điện thoại trở nên vô cùng yếu ớt giữa tiếng gió táp mưa sa.
[Các bạn có cơ hội thu thập đạo cụ một lần nữa.]
[Các bạn có chấp nhận không?]