Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 120: Chương 120: Giải đấu hữu nghị các phòng ngủ




Trước khi thức tỉnh dị năng thì cảm giác của Đường Tâm Quyết đã nhạy vượt xa đa số người bình thường.

Khi mở ra tinh thần lực, dù bên cạnh chỉ thay đổi một chút xíu cũng không thể tránh thoát khỏi cảm giác của cô.

Ví dụ như ngay khi nhiệm vụ Phơi quần áo chấm dứt, màn hình điện thoại xuất hiện nhắc nhở, tinh thần lực của cô đã tự động tập trung tại một nơi trên ban công.

Gió nhẹ lướt qua, chiếc áo choàng phơi nắng hơi phất lên, nhẹ nhàng rung rung.

Đường Tâm Quyết nhìn nó.

Quỹ đạo rung động này không đúng.

Bình thường vải vóc bị gió thổi bay lên rồi rũ xuống tạo thành gợn sóng chứ không giống như bây giờ, mới rũ xuống được một nửa thì dừng lại, loáng thoáng tạo thành một hình bán cầu.

Giống như... Bên trong đang giấu thứ gì đó!

Tốc độ ra tay của cô còn nhanh hơn gió, lúc áo choàng bị hất lên, cái sinh vật dị dạng trông như bộ xương khô màu xanh lam còn chưa kịp trốn tránh, hoàn toàn lộ ra ngoài.

Con quái vật há cái mồm đầy răng như đang uy hiếp, lại như muốn cắn cô.

Bộ móng vuốt sắc bén của nó làm động tác nhào tới giả vờ xong lại đạp mạnh một cái bắn ra ngoài. Nhưng nó không ngờ kế giương đông kích tây của nó không thành công, bởi vì Đường Tâm Quyết túm hai đầu áo choàng lại tạo thành một cái túi giữ chặt con quái vật xanh bên trong.

Thứ đó ở trong áo choàng.

Cô khuếch tán tinh thần lực nói.

Giọng nói của cô không hề to nhưng vẫn có thể truyền tới ba ban công khác cùng lúc.

Trong mắt Đường Tâm Quyết, năm ngọn lửa đỏ rực của tinh thần lực đang hừng hực cháy, từng ngọn lửa lớn nhỏ đậm nhạt khác nhau, trong đó ngọn lửa lớn nhất sáng nhất có màu vỏ quýt đang ngập ngừng do dự.

Cô là ai? Tại sao tôi lại phải tin cô?

Đường Tâm Quyết: Cô có thể không tin, trò chơi đã từng nhắc nhở rất mơ hồ rồi. Có lẽ thời gian thứ này xuất hiện rất ngắn, cẩn thận đừng để nó chạy mất.

Ánh mắt cô chạm tới ban công tầng 3, tuy ngoài miệng nữ sinh tóc dài bảo không tin nhưng lại nhanh nhẹn chạy tới chỗ áo choàng, tóm được con quái vật màu lam chưa kịp biến mất.

Nửa người con quái vật đã mất hút dưới tấm áo, chỉ một giây nữa thôi là nó thoát. Nó nhe răng về phía nữ sinh tóc dài như đang cười nhạo cô ấy.

Nữ sinh tóc dài cũng khoe hàm răng trắng, sau đó tấm khiên từ trên trời rơi xuống nện u đầu con quái vật trong áo, cả nó cả áo rơi thẳng xuống đất.

Cùng lúc đó, ở một ban công khác cũng nhận được tin, một nam sinh lặng lẽ chạy tới và tìm thấy con quái vật trong áo choàng.

Giọng nữ kia nói thật?!

Cậu ta vừa căng thẳng nhìn ngó xung quanh vừa lôi chảo ra hùng hổ đập rụng con quái vật. Ai ngờ chưa kịp nghĩ nên xử lý ra sao thì ngay giây sau nó đã tan đi... Biến mất?

Biến mất đúng theo nghĩa đen, trên mặt đất chỉ còn lại vũng nước đọng.

Xem ra là không được để nó tiếp xúc trực tiếp với mặt đất. Đường Tâm Quyết mở mắt ra, ước lượng cân nặng của thứ trong áo choàng xong thì ném nó vào phòng.

Trương Du bắt lấy, cái lạnh buốt giá bò dọc cánh tay từ chỗ tiếp xúc khiến cô ấy không nhịn được nổi cả da gà.

Mà lạ một cái, sau khi bị áo choàng bọc lấy thì bộ xương xanh quái dị không giãy giụa nữa. Quách Quả không dám chạm vào, chỉ có thể ló đầu qua vai Trịnh Vãn Tình xem hai người mở cái bọc vải đen ra.

Nắm đấm của Trịnh Vãn Tình và cuốn sổ của Trương Du đã chuẩn bị sẵn sàng, khi miếng vải đen mở ra, hai người đồng loạt khựng lại nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Bên dưới cái áo choàng đen sì là một quả cầu tròn vo màu xanh đậm!

Con quái vật kia... Kết kén hả?

Quách Quả sững sờ hỏi. Nếu không phải thì cô ấy thật sự không thể nghĩ ra lý do nào khác cho sự biến đổi trong khoảng thời gian quá ngắn ngủi này.

Trương Du cau mày xoay quả cầu một vòng: Không phải kén, đây chính là con quái vật đó.

Chỉ là không biết tại sao nó lại biến đổi từ một con quái vật xấu xí có thể tấn công người thành một quả cầu bự tròn vo không hề có sức tấn công.

Mọi người trầm tư, đúng lúc Trương Du muốn sờ thử xem sao thì Đường Tâm Quyết bỗng ra hiệu im lặng.

Suỵt, các cậu nghe này.

Một tiếng nhắc nhở có chút quái dị của hệ thống lặng lẽ vang lên trong đầu bốn người.

...

Từ lúc bắt được quái vật trên sân thượng tới giờ chỉ mới có thoáng chốc.

Ngoài sân thượng, rất nhiều thí sinh không phát hiện ra sự tồn tại của quái vật, chỉ có vài người trùng hợp biết đến. Có người xông vào ẩu đả với quái vật, cũng có người trốn đi tìm cứu viện.

Chuyện này hấp dẫn sự chú ý của các thí sinh xung quanh, nhưng khi mọi người muốn nghiên cứu kĩ thì mấy sinh vật màu lam đó đã nhanh nhẹn chui vào trong áo choàng. Soạt một cái, áo choàng bị giật xuống, bên trong trống không.

Cũng giống như sự xuất hiện không báo trước, chúng biến mất hoàn toàn không một dấu hiệu.

Trò chơi muốn làm gì? Mấy con quái vật này là thứ gì? Các thí sinh còn đang ngơ ngác chẳng hiểu gì thì dưới tầng có tiếng người gào lên.

Anh Phan! Tại sao anh cũng chết rồi!

Tầng 1 tòa A, tóc vàng tắt thở trên ban công, một nam sinh to béo da ngăm ào ra ôm lấy thi thể tóc vàng gào thét: Anh Lý chết rồi, anh cũng chết, còn mình em biết phải làm sao đây? Chẳng phải là muốn giết em ư!

Gã ta gào to đến mức gân xanh hằn lên, giọng nói vang khắp hai tòa nhà. gừa hào còn vừa dùng đôi mắt to như chuông đồng trừng thí sinh bên cạnh, hung dữ hỏi: Có phải mày làm không?

Không phải tôi, không phải tôi!

Nữ sinh bị gã ta trừng vội xua tay lùi lại, ngay cả áo choàng rơi dưới chân cũng không dám nhặt, hoàn toàn không muốn hiện diện trước mặt nam sinh béo đầu óc trông hơi không nhanh nhẹn lắm này.

Cũng may gã ta giận thì giận vẫn biết kéo thi thể tóc vàng lại, trông như định đem về phòng. Xung quanh không ai dám can, chỉ lặng lẽ theo dõi động tác của gã ta.

Đối với các thí sinh mà nói, hình tượng chim lợn hung hãn biến thái đã trở thành biểu tượng, nếu có thể không chọc thì không ai đi chọc. Vậy nên dù chim lợn to gan xuất hiện trước mắt thì cũng không ai nhúc nhích, thậm chí mọi người còn mong gã ta về phòng sớm chút.

Nhưng một chân gã ta mới bước vào phòng, tay kéo cửa sổ chuẩn bị đóng thì chợt khựng lại.

Nữ sinh phòng bên đang lén lút nhặt áo choàng: ...

Không phải tôi thật mà, chính miệng anh ta từng nói có một người nào đó tên Việt Khung nguyền rủa anh ta, không liên quan gì đến tôi hết! Đừng giết tôi!

Nữ sinh nắm chặt đạo cụ bảo vệ lùi lại từng bước một, vì quá căng thẳng mà bắt đầu ứa nước mắt.

Mãi đến khi cô ấy lùi sát cửa sổ thì gã béo vẫn không nhúc nhích. Nhìn kĩ mới thấy gân xanh trên cánh tay gã ta hằn hết lên vì dùng lực, nhưng gã ta vẫn đứng bất động tại chỗ.

Tình trạng này trông cứ như là...

Nữ sinh hoảng hốt.

Trông cứ như bị khống chế!

Ở nơi mà mọi người không quan sát được, mặt gã ta đã đỏ bừng lên, hàm răng nghiến kèn kẹt, liều mạng muốn thoát khỏi trói buộc trên người.

Nhưng bất kể gã ta dùng sức thế nào vẫn không thể đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể, chỉ có thể đứng im không nhúc nhích, đáy lòng sợ hãi không thôi.

Màn trước Phan Long cũng có nói, chỉ sợ trong giải đấu này có người mang dị năng hệ tinh thần, nhưng gã ta không ngờ mình lại xui đến mức đụng phải.

Gã béo há mồm đầy khó nhọc, muốn cầu cứu bạn cùng phòng theo bản năng, nhưng rồi gã ta chợt nhận ra một chuyện còn đen hơn nữa: Gã ta không còn bạn cùng phòng.

Thi thể Phan Long trong tay đã lạnh ngắt, dấu ấn tử vong từ từ biến mất. Gã béo sợ đến mức siết chặt tay, dùng hết sức gào to lên: Mày là ai, mày muốn làm gì?

Trả lời gã ta là một giọng nữ lạnh lùng lạ hoắc.

Muốn cái mạng mày.

Mũi tên màu hồng nhạt bay xẹt tới như sao băng!

[Cung tên may mắn: Mỗi khi kéo cung có 50% xác suất tự động nhắm trúng mục tiêu. Muốn biết vận may của mình sao? Dùng sinh mạng của mục tiêu kiểm chứng đi nào!]

Cách nhau sáu tầng nhà, trên ban công phòng 606 xuất hiện bốn nữ sinh từ bao giờ.

Đứng sát lan can nhất, Đường Tâm Quyết lắc lắc quả cầu được gói trong áo choàng, bên cạnh cô là nữ sinh tóc ngắn đang kéo cung, cắn môi nhắm thẳng vào tầng 1.

Các vị chim lợn thân mến, hãy tranh thủ vài phút cuối cùng đi. Đường Tâm Quyết dịu dàng nói: Thời khắc đi săn bắt đầu rồi.

Chỉ có điều, lần này sẽ là chúng tôi săn các vị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.