“Má!”
Hệ thống vừa nói xong, đến Trương Du cũng không nhịn nổi phải chửi bậy một tiếng.
Mỗi lần bọn cô nghĩ rằng rốt cuộc cũng qua cửa rồi, cuộc thi lại bới ra thêm việc, thử thách giới hạn sức chịu đựng con người.
Viết cảm nhận xong phải chấm điểm thì cũng thôi, đây lại để cho “Toàn bộ thành viên lớp 12-1 chấm điểm” là ý gì hả?
Toàn bộ thành viên chẳng phải bao gồm cả đám Vương Bằng Phùng Uyển, bao gồm cả đám quỷ trong bản ghi chép tử vong của bộ phim này sao!
Nhớ đến cảnh bị lũ quỷ đuổi giết và cả mối thù bốn người kết với đám quỷ nhân vật chính... Cảm giác không ổn dâng lên trong lòng.
Trương Du nghĩ nghĩ, an ủi: “Có lẽ không ảnh hưởng nhiều lắm đâu... Tớ nhớ yêu cầu qua bài kiểm tra này chỉ nói viết đủ bốn bài cảm nghĩ, chứ không bảo cảm nghĩ phải được bao nhiêu điểm á!”
Đường Tâm Quyết cũng gật đầu khẳng định để bạn cùng phòng yên tâm hơn: “Đúng, dựa theo quy tắc cuộc thi, chỉ cần tớ viết cảm nghĩ xong thì bài kiểm tra này cũng kết thúc rồi.”
Phần chấm điểm tiếp theo chắc chỉ là quy trình thôi, dù điểm cao hay thấp cũng không ảnh hưởng đến kết quả chung cuộc.
Đến lúc này không khí căng thẳng mới vơi bớt. Chỉ mấy giây sau, gần như ngay khi mọi người vừa thảo luận xong thì tiếng nhắc nhở đã vang lên:
[Đã chấm điểm bài cảm nghĩ xong! Điểm số của bạn là 65 điểm (trên thang 100).]
“Oa!” Quách Quả ngạc nhiên.
Không chỉ mình cô ấy, số điểm này cao hơn dự tính của tất cả mọi người, ít ra nếu lấy trên thang điểm 100 thì đây chính là số điểm vừa đủ đạt rồi.
Dựa trên sự ác ý của đám quỷ quái với thí sinh mà chúng nó còn có thể cho con điểm vừa đủ qua môn, đúng là chuyện cảm động đất trời.
Trương Du suy đoán: “Chắc do Tâm Quyết giết Triệu Minh Đào, hoặc tại chúng ta khiến mấy nhân vật chính ăn đủ?”
Dù sao đối với đám học sinh chết yểu kia mà nói, mấy nhân vật chính này ít nhiều gì cũng là đầu sỏ phạm tội khiến cả lớp 12-1 chết hết.
Hoặc cũng có thể là đám “Học sinh” này đồng ý với quan điểm bài cảm nghĩ của Đường Tâm Quyết, hoặc là cho bừa... Nói tóm lại, bọn họ không thể biết nguyên nhân thật sự.
Quy tắc kiểm tra cũng công nhận số điểm này không hề thấp.
[Chúc mừng các bạn nhận được đánh giá “Đạt tiêu chuẩn”, trở thành những người nằm trong top đầu bài kiểm tra giám định điện ảnh! Có thể nhận phần thưởng...]
Vầng sáng rọi xuống từ trên trời, phần thưởng còn chưa kịp xuất hiện thì lời nhắc đã khựng lại.
Dưới vầng sáng, Lý Tiểu Vũ cười hì hì bỏ tay xuống, nghiêng đầu nhìn mọi người: “Tạm thời tịch thu phần thưởng này nhé.”
“???”
Trương Du: “Tại sao?”
Trịnh Vãn Tình: “Cô làm trò gì thế hả?”
Quách Quả nắm chặt sợi dây chuyền, nuốt nước bọt.
Đường Tâm Quyết nhìn thẳng vào mắt Lý Tiểu Vũ đang tươi cười đầy giả tạo, gương mặt lạnh lùng khiến người khác không rõ tâm trạng cô bây giờ.
Thấy phản ứng của bọn cô, Lý Tiểu Vũ cười càng to hơn, cô ta cười ngửa trước ngửa sau, cười sặc sụa mãi mới ngừng lại được, đôi mắt hí bẩm sinh híp lại thành một đường chỉ: “Bởi vì không muốn mấy người nhận quà nên mới tịch thu đó.”
Quách Quả: “Đây là phần thưởng quy tắc phát cho bọn tôi... Cô... Cô muốn vi phạm quy tắc sao?”
“Thì sao, mấy người định làm gì nào?” Lý Tiểu Vũ trợn mắt lên, dài giọng: “Định... Báo cáo hả?”
Đường Tâm Quyết lạnh lùng nhìn cô ta.
Ba người còn lại cũng im lặng, không khí chìm vào yên tĩnh.
Chuyện bọn cô báo cáo với hệ thống xảy ra từ bài kiểm tra trước, sao Lý Tiểu Vũ biết được?
Lý Tiểu Vũ tỏ vẻ thỏa mãn, dường như cô ta rất hưởng thụ khi nhìn thấy gương mặt nghi ngờ và đề phòng của người khác. Chỉ tiếc là những cảm xúc đó không xuất hiện trên mặt Đường Tâm Quyết, cô chỉ bình tĩnh đứng đó, cơ thể có vẻ nhỏ bé hơn cả Lý Tiểu Vũ lại thả lỏng bình tĩnh.
Đường Tâm Quyết nhìn Lý Tiểu Vũ, nói với không khí: “Chúng tôi đã hoàn thành câu hỏi của bộ phim này, bây giờ chúng tôi muốn quay về hiện thực.”
Hệ thống nhận được yêu cầu của Đường Tâm Quyết bèn bắt đầu vận hành lại:
[Đã nhận được tín hiệu của thí sinh... Đang kết nối... Đang thoát...]
Trước khi cảm giác bị hút đi xuất hiện, tiếng cười lanh lảnh của Lý Tiểu Vũ vẫn kịp vọng vào tai mọi người: “Các cô tưởng mình thắng thật sao? Dựa vào quy tắc bài kiểm tra ép độ khó xuống thấp, tránh thoát khỏi kẻ thù bị đè thực lực xuống yếu hơn cả mình, sống sót thoát khỏi phó bản độ khó cấp C là nghĩ mình có được thắng lợi thực sự rồi à?”
“Hãy tiếp tục trưởng thành đi, tại nơi quỷ quyệt sinh sôi ác ý hội tụ, khi các cô đã có đầy đủ năng lực và không thể không đối mặt, chúng tôi sẽ chờ...”
Khung cảnh xung quanh bắt đầu xoắn lại và trở nên hỗn độn, tiếng Lý Tiểu Vũ ngâm nga một bài hát quen thuộc vang lên:
“Chúng ta đều giống nhau”
“Tất cả mọi người đều giống nhau”
“Chào mừng đã bước vào thế giới của chúng tôi”
“Hiểu rõ tất cả những gì mà chúng tôi làm...”
“Chúng tôi chính là... Lớp 12-1 hài hòa thân thiện...”
...
Lần này, ý thức vừa trở lại trong cơ thể, mọi người đã vội bật dậy hành động.
Đường Tâm Quyết nhanh tay tắt bộ phim tiếp theo chuẩn bị phát, Trương Du kiểm tra cơ thể xem có thiếu gì không, Trịnh Vãn Tình nhoài người uống nước, Quách Quả chạy nhanh vào nhà vệ sinh nôn ọe.
[Suy nhược tinh thần: Mức độ khỏe mạnh -30]
[Debuff: Mức độ khỏe mạnh của bạn giảm liên tục trong một khoảng thời gian ngắn.]
Tất cả mọi người đều dính debuff này, trong đó Quách Quả nặng nhất Đường Tâm Quyết nhẹ nhất, nhưng dù có nhẹ thì mức độ khỏe mạnh của cô cũng đã tuột tới vạch vàng.
“Cũng may vết thương trong phó bản không ảnh hưởng đến cơ thể bên ngoài.”
Sau khi kiểm tra thấy cơ thể mình hoàn toàn bình thường, Trương Du thở phào nhẹ nhõm, cảm giác bị giết chết trong phó bản gây ám ảnh tâm lý chết đi được.
Đường Tâm Quyết xem xét mấy bộ phim còn lại, gật đầu: “Đây chính là điểm dễ của phó bản cấp C.”
Nếu là phó bản cấp B hoặc cấp A, chết trong phó bản chưa chắc đã có thể sống lại đơn giản thế này.
Sau khi nghỉ ngơi bình tĩnh một lúc, mọi người ăn mấy miếng để khôi phục thể lực, tổng kết kinh nghiệm xem phim lần đầu.
Bài kiểm tra lần này không giới hạn thời gian, bọn cô có đầy đủ thời gian nghỉ ngơi dưỡng sức, không cần vội vàng xem cho hết bốn bộ phim.
“Đầu tiên, câu hỏi trắc nghiệm rất khó, gần như không thể tìm ra bất kì manh mối gì từ bộ phim.”
Đường Tâm Quyết viết ra ý thứ nhất.
Khi trả lời câu hỏi gần như chỉ có thể đoán mò, xác suất 25% một phát ăn ngay, còn xui cái là sẽ bị ép phải “Xem lại“.
“Tiếc là sợi dây chuyền của tớ không có tác dụng đối với câu hỏi trắc nghiệm.” Quách Quả rầu rĩ túm tóc.
“Cái bước xem lại này, dựa theo kinh nghiệm từ bộ phim đầu tiên, chắc là để chúng ta bước vào thế giới trong phim, dùng góc nhìn của nhân vật xem lại cốt truyện, sau khi cốt truyện kết thúc, câu hỏi trắc nghiệm sẽ mở ra ngay.”
Đường Tâm Quyết vẽ một dấu chấm than màu đỏ to đùng: “Giai đoạn này chúng ta nhất định phải trả lời đúng.”
Đây chính là mấu chốt để bảo đảm cho toàn bộ thành viên qua cửa an toàn không thương vong.
Ngoài ra, trong quá trình xem lại chắc chắn sẽ có nguy hiểm, khi bốn người bị tách ra chỉ đành tự lo thân đến đâu hay đến đó.
“Cuối cùng là về phần cảm nghĩ sau khi xem phim, chỉ cần viết xong là có thể rút lui an toàn khỏi phó bản rồi.”
Sau khi tổng kết xong các ý quan trọng, Đường Tâm Quyết nói: “Phần cuối này có thể giao cho tớ hoặc Trương Du chịu trách nhiệm.”
Cô có thể bảo đảm tinh thần ổn định viết bài trong hoàn cảnh nguy hiểm, Trương Du cũng có thể nghĩ bổ sung các yếu tố khác.
Nhưng khi gặp phải vấn đề khiến cô không thể lựa chọn đáp án trắc nghiệm, quyền lựa chọn sẽ được chuyển cho Trương Du.
Trịnh Vãn Tình giơ tay phát biểu: “Thế nếu Trương Du cũng không thể chọn đáp án thì đến lượt tớ hay Quách Quả?”
Quách Quả: “Đại tiểu thư, nếu như thật có lúc ấy thì chúng ta đừng làm khó nhau nữa, cứ nằm ngửa chờ chết được không?”
Trước khi hai người nổ ra chiến tranh vì quyền chọn đáp án, Trương Du cầm hai miếng bánh quy tống cho mỗi người một miếng, vừa quay đầu lại đã thấy Đường Tâm Quyết đang mở máy tính lên.
“Giờ mới có 6 giờ tối, chúng ta vẫn đủ sức hoàn thành một bộ phim nữa.”
Nhìn con trỏ chuột chạy trên màn hình, bốn người lập tức nghiêm túc hẳn.
Nên chọn bộ phim nào đây?
Trịnh Vãn Tình bỗng lên tiếng: “Dựa theo kinh nghiệm xem phim kinh dị từ trước đến nay của tớ, cùng một seri thì thường phần 2 sẽ có độ khó cao hơn phần 1.”
Do khán giả đã xem qua phần 1, biết yếu tố kinh dị và mạch truyện chính của phim nên nếu làm phần 2 đạo diễn sẽ phải tăng độ khó lên, thậm chí sửa lại nữa.
“Đại tiểu thư nói đúng đấy.” Quách Quả gật đầu lia lịa: “Với lại phần 1 phần 2 thường có liên quan đến nhau, nếu biết rõ một ít nội dung phim thì khi xem phần 2 sẽ thấy dễ hiểu hơn một tí.”
Thế nên lựa chọn của các cô đã gói gọn lại trong hai bộ phim.
“Chuyện kinh dị không đầu 1” hay “Ác linh sơn thôn 1” đây?