Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 44: Chương 44: Giám định và thưởng thức tác phẩm điện ảnh kinh điển




Màn đêm buông xuống, cuối cùng bốn người phòng 606 mới có cảm giác đang ở trong phim.

Xung quanh như bị tua nhanh, thời gian lướt qua với tốc độ không tưởng, bốn người chỉ kịp thương lượng sơ sơ, còn chưa kịp bắt đầu chuẩn bị thì màn đêm đã xuất hiện ngoài cửa sổ.

Khung cảnh ngoài cửa sổ chỉ còn là những mảng mờ mờ, nhiệt độ trong phòng dường như cũng tụt xuống vài độ. Không cần nói nhiều, tất cả mọi người đều ăn ý sẵn sàng đạo cụ.

Khi nội dung cốt truyện đi đến cuối cùng, phó bản này mới để lộ mối nguy hiểm.

Quách Quả nắm sợi dây chuyền giọt nước trên cổ, đứng trước ban công tập trung tinh thần nhìn chằm chằm bên ngoài, một lúc sau cô ấy lùi lại: “Tối quá, nhưng không phải kiểu tối của ban đêm bình thường, mà...”

“Giống như có vô số bóng đen chen chúc lúc lúc khiến cả thế giới biến thành màu đen.” Đường Tâm Quyết miêu tả hộ cô ấy.

“Đúng!” Quách Quả gật đầu thật mạnh, hít sâu một hơi: “Cái bóng đen này giống đám quỷ lang thang biết nhập vào người trong “Hướng dẫn bảo vệ bốn mùa”, nhưng chúng nó có thêm một chút khí đen so với đám quỷ lang thang đó.”

Dù đám khí đen đó có thể hiện điều gì đi chăng nữa thì lúc này bên ngoài cũng đang vô cùng nguy hiểm.

“À, đúng rồi.” Quách Quả sực nhớ ra điều gì, nói với ba người: “Lúc nãy khi gọi video với sư phụ Ngụy Tiên, tớ thấy sau lưng ông ta có một người.”

Một người?

Đường Tâm Quyết nhíu mày, cô tin chắc rằng mình chỉ thấy mỗi một tên mập, vậy tức là Quách Quả nhìn thấy quỷ.

“Cậu nhìn bằng mắt âm dương à?”

Quách Quả gật đầu, còn đưa tay miêu tả một chút: “Người đó là một nam thanh niên trông còn khá trẻ, chắc tầm tuổi bọn mình, trên cổ có một vết thương cực lớn giống y như quỷ không đầu trên phim ấy, vết thương ở cùng vị trí với đám Kim Văn.”

Kết nối với tin tức mà bọn cô có được là vừa khớp với bốn nam sinh mới chết tuần trước.

Lúc sư phụ Ngụy Tiên định lừa bịp mọi người, chính con quỷ đứng sau lưng gã ta lắc đầu nên Quách Quả mới biết gã ta đang nói dối. Chỉ tiếc mắt âm dương của cô ấy mới sơ cấp và thời gian gọi video cũng khá ngắn ngủi nên không moi thêm được tin tức gì nữa.

Cùng một phó bản mà gặp liền hai NPC thân thiện khiến những người đã quen với đám NPC chỉ giỏi đào hố như điên kia không khỏi cảm thán.

“Tiếc là...”

Trương Du đang định nói gì thì thấy Đường Tâm Quyết giơ tay ra hiệu im lặng.

Ngoài cửa phòng ngủ có tiếng bước chân dồn dập bắt đầu từ phía đầu cầu thang. Một người, hai người... Dường như có một đám đông đang hoảng loạn chạy trốn về phía này.

Có tiếng hét vang lên, dường như một nữ sinh nào đó vừa trượt chân. Sau đó là tiếng bước chân càng thêm hỗn loạn và tiếng gào khóc thê lương, tiếng vật nặng rơi xuống đất liên tục, chỉ một lát là biến mất.

Nghe tiếng đoán khoảng cách, dường như không có ai đến được trước cửa phòng ngủ.

Đừng nhúc nhích, Đường Tâm Quyết ra hiệu cho ba người.

Cũng không lâu lắm, lại có tiếng thứ gì đó lăn trên mặt đất chậm rãi xuất hiện.

Lộc cộc lộc cộc.

Từ đầu cầu thang lăn đến hành lang, lăn đến cửa phòng ngủ thì dừng lại.

Rầm, rầm, rầm.

Tiếng gõ cửa nặng nề xuất hiện.

Không, không hẳn là gõ, là “Đập đầu” thì đúng hơn. Tiếng động này giống như có một đám người đang thi nhau đập đầu xô cửa.

Một suy nghĩ thoáng hiện lên trong đầu, bốn người nhìn nhau ngầm hiểu.

Mà có vẻ cánh cửa đó thực sự bị “Xô” ra, không ngoài ý muốn lắm, những tiếng kêu càng hoảng sợ càng thảm thiết hơn bắt đầu vang lên.

Hành lang dần dần yên ắng lại, tiếng thứ gì đó lăn trên mặt đất lại xuất hiện, một cái, hai cái, ba cái... Lăn càng ngày càng xa.

Trong phòng yên lặng đến mức nghe được cả tiếng kim rơi. Để đề phòng không kìm được lỡ miệng, Quách Quả bịt kín miệng mũi lại, nghe tiếng lăn của thứ kia mà da đầu giật thình thịch, khó chịu đến mức dạ dày cuộn lên.

“Rầm!”

Tiếng đập đầu rốt cuộc đã xuất hiện trước cửa phòng bọn cô, dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng mọi người vẫn không tránh khỏi giật bắn lên.

Đạo cụ kiểm tra ác ý réo ầm ĩ, bốn người không hề có ý định mở cửa.

Nhưng ngoài cửa cũng không chịu bỏ qua, từ tiếng đập cửa nặng nề chậm rãi từng cái từng cái biến thành càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dồn dập... Cuối cùng là vô số “Thứ” cùng nhau đập cửa khiến cánh cửa rung lên bần bật.

“Rầm rầm rầm rầm rầm!”

Quách Quả khó chịu bịt tai, thì thầm hỏi nhỏ: “Chúng ta cứ đợi thế này thôi sao?”

Từng luồng ác ý xông tới khiến đầu cô ấy muốn nổ tung.

Trương Du an ủi: “Chúng ta đứng sát vào nhau mở lá chắn bảo vệ tập thể, đừng lo.”

Vừa dứt lời xong chợt thấy Đường Tâm Quyết quay phắt lại ném bùa đóng băng ba thước về phía ban công!

“Két”, lớp băng dày phủ kín hai cánh cửa sổ sát đất, một bóng đen hình tròn bắn ra lăn lông lốc ngoài ban công.

Dưới ánh sáng tù mù, cái bóng đen đang lăn lộn đó rõ ràng là đầu của một nữ sinh, thậm chí bọn cô còn có thể nhìn thấy tròng mắt nó đang đảo đảo, khóe miệng há ra chảy máu ròng ròng.

Mấy cái “Thứ” chịu trách nhiệm mở cửa này không ngờ lại biết vào phòng bên cạnh rồi đi thông qua ban công dùng chung giữa hai phòng để lao vào!

Cửa ban công không chắc chắn như cửa phòng, cái đầu này tranh thủ lúc bọn cô bị đám đầu ngoài cửa thu hút sự chú ý mà lén lút mở được một khe cửa sổ, nếu chậm thêm chút nữa có khi nó đã xâm nhập thành công rồi.

Mọi người vội vàng chốt chắc lại cửa sổ, Đường Tâm Quyết sử dụng [Tiếng hét của quỷ] làm mấy cái đầu người lao nhao lăn ra khỏi ban công.

“Có trách cũng chỉ biết trách trên đầu chúng mày mọc hai cái lỗ tai thôi.” Đường Tâm Quyết cất cây thông bồn cầu đi.

Đầu: “...”

Quách Quả vừa định bật cười bỗng thấy mấy cái đầu biến thành mặt quỷ nhào về phía cửa sổ, cô ấy giật mình lùi lại mấy bước, đập người vào góc tường, đau đến mức mắt mũi tối sầm.

Không đúng, sau khi cơn đau biến mất, màn đen trước mắt vẫn không hề tản đi. Quách Quả giật mình thon thót, lập tức mở đèn pin trên di động, ánh sáng lóe lên soi rõ khung cảnh xung quanh, da gà da vịt Quách Quả nổi lên từng mảng.

Cô ấy đang đứng ngoài hành lang!

Sao đột nhiên lại bị kéo ra khỏi phòng ngủ?!

Đúng lúc này, chỗ đầu cầu thang vang lên tiếng đầu lăn lộc cộc quen thuộc.

“Má nó!”

Cảm giác kinh hoàng ập tới, Quách Quả bất chấp tất cả vội lôi chìa khóa cửa phòng ngủ ra, muốn tranh thủ về phòng trước khi đám đầu người đến.

“Rầm rầm rầm!”

Bỗng dưng có tiếng đập cửa dồn dập vang lên từ phía bên trong phòng, Quách Quả giật bắn mình lùi lại, chợt nhận ra một điều: Tiếng đập cửa này không giống dùng đầu đập, mà giống dùng tay đập hơn.

Nhưng sao người ở trong phòng lại phải đập cửa?

Tiếng đập vẫn vang lên liên tục, như đang cảnh báo cô ấy... Không nên đến gần?

Ý nghĩ này vừa thoáng xuất hiện, Quách Quả giật mình như chợt tỉnh mộng.

Giữa đột ngột bị kéo ra hành lang với đang gặp ảo giác, cô ấy nghiêng về phương án gặp ảo giác hơn!

Tiếng quỷ gào thét thê lương xé rách không gian, Quách Quả mở bừng mắt ngẩng lên, khung cảnh xung quanh đập vào mắt: Cô ấy vẫn đang đứng trong phòng ngủ.

Tay cô ấy đang đặt hờ lên cửa phòng ngủ, chỉ một chút xíu nữa thôi sẽ chạm đến tay nắm cửa.

Đường Tâm Quyết cũng vừa mới phá vỡ ảo giác tự tỉnh lại, đôi mắt ánh lên tia nhìn lạnh thấu xương, nương theo ánh mắt cô, Trương Du và Trịnh Vãn Tình cũng đang đứng bên cửa sổ sân thượng, vẻ ngơ ngác và hoảng sợ còn nguyên trên gương mặt.

Bọn họ lại bị kéo vào ảo giác một lần nữa, suýt thì dính bẫy rồi.

Nếu như không có tiếng gõ cửa cảnh báo kia thì dù Đường Tâm Quyết sử dụng [Tiếng hét của quỷ] cũng chưa chắc đã kịp... Quách Quả nghĩ lại mà sợ phát khóc: “Chúng ta nên làm gì bây giờ?”

“Chờ.”

Đường Tâm Quyết nắm chặt tay bạn cùng phòng, lời ít ý nhiều.

Đêm giết người cuối cùng trong phim kinh dị sẽ là một đêm dài dằng dặc.

Vô số cái đầu đập cửa không ngừng nghỉ, bốn người kéo đồ chặn cửa rồi dùng bùa đóng băng lại, tập trung tinh thần đứng tựa lưng thành một vòng tròn chính giữa phòng.

Không biết bao lâu sau, tiếng đập cửa ngừng lại.

Đầu tường trắng như tuyết chảy ra chất lỏng sền sệt đen đen đỏ đỏ, từ từ nhỏ xuống.

“Cổ tôi đau quá...”

“Đầu tôi rơi xuống rồi...”

“Cơ thể tôi ở đâu?”

“Đau quá... Đau quá...”

Trên tường bắt đầu xuất hiện lần lượt từng dấu tay đỏ tươi màu máu, có cào có đập, vô số dấu tay chậm rãi tràn đến gần chỗ bốn người.

Đường Tâm Quyết lên tiếng: “Cẩn thận cái dấu tay lớn nhất kia!”

Mọi người tập trung nhìn kĩ, thấy giữa một rừng dấu tay nhỏ nhắn có một dấu rõ ràng to hơn hẳn, hơn nữa nhìn hình dáng ngón tay thì đây là dấu tay của một người đàn ông trưởng thành mập mạp.

Trong nháy mắt, Trịnh Vãn Tình hét lớn tung đòn [Nắm đấm bao cát bự] có kèm theo một tờ bùa bảo vệ, nện mạnh xuống ngay chỗ dấu tay to đó.

Bùa bảo vệ không lửa vẫn cháy bùng, tiếng đàn ông trầm trầm rú lên thảm thiết.

Nó vừa chuyển hướng muốn trốn đã bị cây thông bồn cầu bắt dính ngay lập tức.

Đường Tâm Quyết nở nụ cười lạnh: “Sao nào, ông cũng cảm thấy bản thân hèn hạ nên chỉ có thể trốn trong một đám nữ sinh mò cá thôi phải không?”

Từ lúc dấu tay to bị khống chế, những dấu tay nhỏ còn lại rõ ràng lan chậm hơn như tỏ vẻ đồng ý trong im lặng.

Dấu tay đàn ông: “...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.