Móng tay nhọn hoắt của bà chủ bị cản lại khi chỉ cách vai cô có vài cm.
Cây thông bồn cầu chặn ngang khiến nó không tiến thêm được nữa.
Vừa chạm vào cây thông bồn cầu, bà chủ nhà hàng lập tức rít lên rồi rụt tay về, lùi vào trong bóng tối.
Đường Tâm quyết vung cây thông bồn cầu, dường như vừa rồi cô chỉ gạt nhẹ một cái vậy: “Bà chủ, làm sao thế?”
Cơ mặt bà ta co rút liên tục nhưng không ra tay nữa, chỉ nở một nụ cười cứng ngắc: “Đùa chút thôi ấy mà, cô gái, cô đừng để ý.”
Nói xong, bà ta thật sự đứng trong nhà hàng không nhúc nhích cứ như đang tiễn Đường Tâm Quyết thật vậy.
Chỉ cần rời khỏi nhà hàng là không bị tấn công nữa? Hay là...
Thấy móng tay bà chủ bình thường trở lại, Đường Tâm Quyết vẫn không nhúc nhích, ra vẻ muốn đứng lì ở cửa: “Bà chủ, bà không định tiễn tôi ra đường lớn sao? Đây là lần đầu tôi tới đây, tôi sợ lạc đường.”
Chiếc xe mui trần đậu cách cô có năm bước chân.
“...”
Vẻ mặt bà chủ nhà hàng hết sức khó coi, cuối cùng bà ta khó chịu nói: “Cô đang đứng trên đường lớn rồi.”
Một khi rời khỏi căn nhà bước vào phạm vi đường lớn sẽ bị quy tắc của đường lớn trói buộc.
Đường Tâm Quyết gật đầu: “Xem ra “Những điều cần biết khi du lịch trên quốc lộ” không chỉ áp dụng với mỗi khách du lịch thôi, đúng không?”
Bà ta né tránh không trả lời câu hỏi này, cứng ngắc nói: “Còn về chuyện lạc đường... Cô gái nhỏ, không cần lo, bà Mayas sẽ cầu nguyện cho cô.”
Người phụ nữ trung niên ẩn mình trong bóng tối nở nụ cười quái dị: “Không có ai lạc đường trên con đường này hết, tất cả mọi người sẽ tìm được đích đến của mình, bà Mayas sẽ chờ cô ở nhà...”
“Ờ, cho tôi một phần cơm tiện lợi đi.”
Đường Tâm Quyết ngắt lời bà ta: “Nhớ hâm nóng, phần cơm đủ ăn cả ngày, tìm bà Mayas để thanh toán.”
Bà chủ nhà hàng: “...”
Bà ta giận mà không dám nói, xoay người xách thằng nhóc không mặt vào bếp, tiếng mắng chửi và tiếng đánh bôm bốp truyền ra: “Mày chạy ra ngoài quậy phá này, không làm bài tập này, không biết giúp đỡ này, chỉ biết kiếm chuyện cho tao làm thôi... Đẻ mày thà đẻ cục xá xíu...”
Đánh con xong, mấy phút sau bà chủ cầm một cái hộp ra, thằng nhóc không mặt thì nấp sau khung cửa, lặng lẽ thò đầu ra thăm dò.
“Đây là phần cơm cô gọi, chúc cô thuận buồm xuôi gió.”
Bà ta nghiến răng nghiến lợi nói “Thuận buồm xuôi gió”, ánh mắt bà ta nhìn chằm chằm Đường Tâm Quyết mãi đến khi xe cô đi khuất bóng mới thôi.
Hai mươi phút sau, chiếc xe dần dần đi chậm lại, dừng ở ven đường.
Đường Tâm Quyết buông tay lái, cố gắng ngăn chặn cơn đau đầu và nôn nao trong dạ dày, hít sâu mấy hơi.
Bàn tay phải vừa cầm cây thông bồn cầu ngăn chặn đòn tấn công của bà chủ nhà hàng xòe ra, chỗ hổ khẩu nứt toác, máu tươi giàn giụa.
Sức lực của quỷ quái không hề nhỏ, dù cây thông bồn cầu không bị hư hại nhưng cơ thể con người lại khó mà chịu được.
Nếu đánh nhau với NPC kia trong nhà hàng, thì dù có đủ cả bốn người ở đây cũng không thể tránh khỏi việc phải nếm chút đau khổ.
Hình ảnh bà chủ nhà hàng sắc mặt có phần kiêng dè hiện lên trong đầu Đường Tâm Quyết, hàng mày cô nhíu chặt lại.
Bà chủ nhà hàng đang nói dối, từ đầu đến cuối bà ta đều nói dối.
Đồng hồ của Quách Quả, quần áo trên người hai NPC có dấu vết chiến đấu. Trong nhà hàng không có bất kì cạm bẫy gì cả, mối nguy hiểm duy nhất chỉ đến từ việc chọc giận NPC.
Với lại bà chủ nhà hàng kiêng dè cô một cách khó hiểu... Một loại kiêng dè pha lẫn thái độ thù địch.
Vừa muốn tấn công cô, lại vừa do dự vì một nguyên nhân nào đó, cuối cùng bà ta buông tha cô vì quy tắc của đường cái.
Bất kể là hành động hay phản ứng của bà ta đều rất kì quái.
Dù chiếc áo khoác của thằng nhóc không mặt trong tay cô sẽ tạo nên hạn chế gì đó mà cô không biết với NPC, nhưng cô đi một vòng trong nhà hàng mà không gặp nguy hiểm gì thì có vẻ hơi an toàn quá.
Càng an toàn càng không hợp lý.
Không có chuyện không gặp nguy hiểm trong phó bản của bài kiểm tra, quán cà phê an toàn, nhà hàng thì miễn cưỡng coi như an toàn, trên đường đi cũng an toàn... Vậy nguy hiểm ở đâu?
Đường Tâm Quyết nhắm mắt, từng chuyện xảy ra trên đường tái hiện trong đầu cô: Tỉnh lại trong xe, đi xe, đối thoại với NPC... Mỗi chi tiết đều được chải chuốt cận thận để tìm điểm đột phá.
Cảm giác khác thường càng ngày càng mạnh, nhưng lại như có một tầng sương mù che phủ tiềm thức, không thể nhìn xuyên qua nắm bắt chân tướng.
Đường Tâm Quyết bóp bóp giữa hai mày.
Nếu tin tức có thể thu thập được chỉ có bằng này thì càng chẳng có cách nào đoán được vị trí của bạn cùng phòng.
Manh mối duy nhất có liên quan đến bạn cùng phòng là Quách Quả đã từng đi qua nhà hàng, rất có thể cô ấy đã xảy ra xung đột với NPC, còn để lại một cái đồng hồ đeo tay. Nhưng qua quan sát của cô, dù là trong nhà ăn hay ngoài ven đường đều không có bất kì một tia hơi thở quen thuộc nào.
Cô bỏ qua vết thương trên tay, mở điện thoại xem [Trạng thái của các thành viên trong phòng ngủ], trừ cô có vết thương nhẹ nên mất 2 điểm mức độ khỏe mạnh thì ba người khác còn đầy.
Chuyện này lại càng không bình thường.
Cô chỉ đánh có một đòn đơn giản mà đã bị thương, nếu dấu vết đánh nhau trên người hai NPC là do Quách Quả hoặc những người khác tạo thành, vậy mức độ khỏe mạnh của họ không thể còn đầy được.
Rốt cuộc vấn đề ở đâu?
Tiếng bụng kêu ọt ọt phá vỡ yên tĩnh, Đường Tâm Quyết quyết định nghỉ ngơi ăn cơm cái đã.
Cô phun xịt cầm máu, dán băng cá nhân lớn lên vết thương xong thì mở hộp cơm, vừa ngửi thấy mùi thức ăn cô đã khựng lại.
Không phải mùi đồ ăn khó ngửi, mà là một khi đói đến mức độ nào đó, hàm lượng đường trong máu giảm thấp khiến cơn buồn nôn xuất hiện.
Bây giờ là 4 giờ, mới có một tiếng kể từ khi cô uống xong ly cà phê kia, thế mà dạ dày như đã bị vét sạch, cảm giác đói khát lan tràn khắp cơ thể.
Đường Tâm Quyết tính toán một chút, khi chạy trên quốc lộ thể lực tiêu hao nhanh gấp khoảng mười lần bình thường.
Cho nên tuy cô mới lái xe có một tiếng mà cứ như đã lái liên tục sáu tiếng vậy, đói khát không thể chịu nổi.
Suy ra nếu không có những thứ đồ ăn NPC “Đưa tặng” để lót dạ thì người bình thường không thể sống nổi trên đường hai tiếng, khỏi phải bàn đến chuyện đến được “Nhà bà Mayas” trước khi trời tối.
Nếu vậy thì những điều khác cũng vừa vặn ăn khớp: Bà Mayas muốn cô hoàn thành nhiệm vụ; Những NPC khác bị bà Mayas nhắc nhở nên có chung một mục đích, phải hỗ trợ thí sinh hoàn thành đoạn đường này.
Không có bất kì mối nguy hiểm rõ ràng nào, ánh mắt Đường Tâm Quyết càng ngày càng sâu.
So với quỷ quái khó đánh bại, cảm giác thiếu thốn tin tức càng khiến người ta bất an hơn.
Giống như có một bàn tay vô hình bịt kín mắt cô, dù con đường thông thoáng rộng rãi nhưng cô có cảm giác đang đi một mình trong sương mù, không thể xác định phương hướng.
Cơn đau đầu cứ lởn vởn không dứt như muốn nhắc nhở cô điều gì đó. Mỗi khi Đường Tâm Quyết sắp bắt được thì nó lại tan ra.
Một hồi lâu sau, cô cất kĩ hộp cơm mới ăn được một nửa, xác nhận thể lực đã khôi phục, dẹp hết những suy nghĩ lộn xộn đi, tiếp tục lái xe.
...
Lúc căn nhà thứ ba xuất hiện, Đường Tâm Quyết đi thẳng đến gần không chút do dự.
Căn nhà này giống hai cái trước y như đúc, từ trên xuống dưới xanh lè.
Đây là một trạm xăng dầu.
Cô đánh tay lái, dừng xe lại bên cạnh trạm xăng dầu. Đi hết đoạn đường vừa rồi, kim đồng hồ biểu thị vạch xăng vừa đúng lúc cạn đáy.
Mọi chuyện dường như đã được tính toán an bài kĩ lưỡng, đảm bảo chiếc xe này có thể bon bon một đường về đích.
Bên trong trạm xăng dầu rất yên tĩnh, Đường Tâm Quyết bấm còi xe, một người mặc đồng phục lao động màu vàng bước ra khỏi cánh cửa xanh lục.
Lần này là một thanh niên cao gầy, đầu tóc rối bù xù, da trắng bệch, cậu ta không nở nụ cười khoa trương như hai NPC trước, ngược lại cậu ta tỏ ra vô cùng lạnh lùng.
Người thanh niên đến gần vốn định xem chiếc xe, nhưng rồi lại liếc Đường Tâm Quyết một cái, khóe miệng giật giật uể oải hỏi: “Đổ bao nhiêu?”
Đường Tâm Quyết: “Đầy bình.”
Người thanh niên rút vòi bơm xăng xuống, đứng trước bình xăng bắt đầu đổ.
Chưa đầy hai giây sau, cậu ta bỗng nhiên nói: “Ô, hỏng rồi.”
Cái gì hỏng rồi? Đường Tâm Quyết định quay đầu lại theo bản năng, chợt cảm giác nguy hiểm kéo tới, trong nháy mắt cô lập tức cúi đầu...
Cái vòi bơm xăng sượt qua đầu cô đập xuống mặt đất rồi văng xa hơn 10 mét, luồng khí đen như có thứ gì đó bị thiêu cháy bốc lên từ cái vòi bơm.
Người thanh niên chầm chậm đi đến gần, xem xét một lúc rồi nhún vai nói: “Vòi bơm xăng hỏng rồi, tôi đổi cái khác.”
Nói xong cậu ta chậm rãi đi vào trong căn nhà màu lục, đóng cửa lại.
Cảm giác cái vòi bơm xăng sượt qua đầu mát lạnh còn đây, Đường Tâm Quyết ngẩng đầu lên, kinh nghiệm nhiều năm chạy trốn trong những cơn ác mộng giúp cô có thể mô phỏng gần như chính xác nhất động tác ném vòi bơm xăng của người thanh niên.
Chỉ “Hỏng rồi” thôi sao?
Cô không tức giận hay lên tiếng chất vấn, vừa mới thoát được một mạng mà mặt cô thậm chí còn không có biểu hiện gì.
Không có bạn bè bên người, cô không cần phải trao đổi với bất kì ai hết. Gần như chỉ trong tích tắc, biểu cảm trên gương mặt cô lạnh lùng giống với thanh niên vừa rồi như đúc.
Cô quay đầu nhìn lại, người thanh niên kia bước vào cửa, trên cửa treo một tấm bảng “Không phận sự miễn vào“.
Trong bài kiểm tra này, những thứ và những nơi có kí hiệu cấm cứ khiến cho cô cảm thấy vô cùng nguy hiểm và muốn tránh xa.
Đường Tâm Quyết dời mắt, mở cửa xuống xe, bắt đầu đo đạc trạm xăng dầu này.
Diện tích trạm xăng lớn gấp khoảng hai ba lần nhà hàng, không hề có xe hay người nào khác, bên ngoài là rừng cây bị sương mù bao phủ.
Đường Tâm Quyết đi một vòng, không phát hiện thêm điều gì mới, nhưng người thanh niên cũng chưa ra khỏi phòng.
Đường Tâm Quyết nhẹ nhàng xoay xoay cổ tay, đang định đi gõ cửa thì chợt dừng lại.
Ánh mắt cô liếc xéo sang, một thân hình nho nhỏ lén lút chui ra khỏi bụi cây.
Cô đột ngột quay lại, thân hình nhỏ kia chưa kịp chạy trốn đã bị Đường Tâm Quyết nắm lấy mũ áo.
Là thằng nhóc không mặt.
“Sao em lại theo chị tới đây?”
Cuối cùng cũng thấy được một chuyện kì lạ, Đường Tâm Quyết hứng thú hẳn lên.
Thằng nhóc không mặt bị nắm chặt mũ cứ như là bị bóp điểm yếu vậy, nó không hề phản kháng mặc cho Đường Tâm Quyết quay tới quay lui, trông vừa nhỏ bé vừa đáng thương.
Nhưng tay chân nó vẫn giẫy đạp như cũ, muốn lấy thứ trong túi áo Đường Tâm Quyết.
Cô nhìn theo hướng tay nó với, mí mắt giật giật: Là đồng hồ của Quách Quả.
“Em trộm cướp đồ vật của người khác còn dám chạy theo đòi công khai thế à?”
Đường Tâm Quyết thấy hơi buồn cười, nhưng cô chợt giật mình, một suy nghĩ chưa bao giờ cô ngờ tới lóe lên trong đầu.
Cô bắt lấy suy nghĩ chợt lóe đó, mở miệng hỏi thẳng: “Có người chủ động đưa cho em cái đồng hồ này sao?”
Thằng nhóc không giãy nữa, gật đầu.
“Ai đưa cho em?”
Mấy giây sau, dưới ánh mắt của Đường Tâm Quyết, thằng nhóc chậm rãi giơ tay chỉ thẳng vào cô.