Trò Chơi Sinh Tồn Trong Phòng Ngủ Nữ Sinh

Chương 8: Chương 8: Quy tắc văn minh trong phòng ngủ




Trong chớp mắt khi nghe giọng nói kia, cả ba người trong phòng ngủ đều trừng mắt nín thở.

Đây rõ ràng là giọng Trương Du mà!

“Có ai không? Có nghe tiếng tôi nói chuyện không?”

Trương Du ép giọng xuống thật nhỏ, nói chuyện vừa vội vừa nhanh, dường như cô ấy đang rất gấp gáp.

“Có đây.” Đường Tâm Quyết vội vàng trả lời, cố nén cả đống vấn đề còn đang thắc mắc xuống.

Trương Du ở đầu kia điện thoại cũng sửng sốt một chút, sau đó vui sướng gọi: “Tâm Quyết? Điện thoại gọi được cho các cậu thật! Bây giờ các cậu đang ở phòng ngủ à, phòng ngủ sao rồi? Bên tớ... Ơ, sao các cậu không nói chuyện?”

Dường như đã phát hiện ra bạn cùng phòng ở đầu kia điện thoại quá im lặng, Trương Du luôn vô cùng tinh tế lập tức hiểu ngay: “Tên tớ vốn là Trương Trí Tuệ, lúc học năm nhất đã đến cục công an tự đổi tên thành Trương Du. Lúc học năm hai đang học khoa tài chính thì chuyển sang chuyên ngành ngoại ngữ. Năm ba, cậu giúp tớ tiễn tên lừa đảo chết tiệt đã lừa tiền tớ đến Châu Phi trên danh nghĩa tình nguyện viên xóa đói giảm nghèo, về sau bố mẹ tên đó phải gọi điện xin cậu mới chịu thôi... Mấy chuyện này đã đủ để chứng minh chưa? Tớ là Trương Du mà, thật đó!”

Đường Tâm Quyết: “... Đủ rồi. Tớ là Đường Tâm Quyết đây. Bây giờ cậu đang ở đâu? Có an toàn không?”

“Tớ đang ở trong buồng điện thoại cạnh một cái siêu thị, xung quanh toàn là sương mù, không tìm thấy đường về phòng ngủ. Không có thời gian nên bây giờ tớ không thể nói được gì nhiều... Không ổn, nó về rồi!”

“Ai về cơ?”

“Là ông chủ siêu thị, tớ phải tranh thủ đi trốn đây.” Giọng nói của Trương Du toát ra sự sợ hãi: “Sau ít nhất 15 phút nữa tớ mới có thể gọi điện tiếp cho các cậu được, các cậu đợi tớ 15 phút được không? Nhất định phải đợi tớ đấy!”

Điện thoại vang lên tiếng “tút... tút...”, đầu kia đã cúp máy.

Cho dù thời gian rất ngắn, Trương Du chưa kịp nói gì, nhưng chỉ cần biết cô ấy an toàn là ba người trong phòng ngủ đều thở phào nhẹ nhõm.

Có điều cuộc nói chuyện ngắn ngủi lại đem đến nhiều bí ẩn hơn nữa, chỉ đành chờ 15 phút nữa hỏi thăm thêm vậy. Đường Tâm Quyết bỏ cái điện thoại ra, trên tay cô xuất hiện một mảng xanh trắng và cảm giác lạnh lẽo âm u.

[Chạm vào vật không thể chạm vào, mức độ khỏe mạnh -1]

Đây là do sử dụng đồ dùng của quỷ quái sao?

Ba người lại tiếp tục bận rộn, mất tầm 13 14 phút đã lục soát xong xuôi khu vực của mình nhưng không thấy thứ gì lạ nữa. Cuối cùng bọn cô quyết định tụ lại ngồi chờ điện thoại của Trương Du.

Đường Tâm Quyết còn đang nghiên cứu điện thoại nắp gập của Tiểu Hồng, vừa ngẩng đầu lên đã thấy hai người bạn cùng phòng đang ngồi xổm trước mặt cô, có vẻ muốn nói lại thôi.

Đường Tâm Quyết: “... Muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Quách Quả cười gượng hai cái: “Chuyện đó, bạn trai cũ cặn bã của Trương Du suýt nữa phải đến Châu Phi làm thợ mỏ ấy, cậu làm thật sao?”

Trịnh Vãn Tình: “Chẳng phải lúc ấy mọi người nói là tên đó lừa bạn gái cũ có quyền có thế nên bị trả thù dẫn đến đầu óc có vấn đề sao?”

Đường Tâm Quyết nhớ lại: “Ờ, cái đó là tớ bịa ra để đánh lạc hướng mọi người đó. Thủ đoạn của tên đó thiểu năng quá, không lừa được người có quyền có thế đâu.”

Hai người: “...”

“Nói cách khác, độc thủ đứng sau, à không không, người cầm đầu là cậu thật sao?”

Thấy cô gái trước mặt tỏ vẻ ngầm thừa nhận, Quách Quả lã chã rơi lệ: “Quyết thần, tớ chỉ biết cậu là người giấu tài, nhưng không ngờ cậu lại tàn nhẫn đến thế, bảo sao cậu còn dám đập cả quỷ. Về sau em đây phải ôm đùi chị mà sống rồi!”

Trịnh Vãn Tình cau mày, không đồng ý với cái kiểu ai cho bú người đấy là mẹ của Quách Quả: “Cậu dừng đi, Tâm Quyết yếu ớt nhiều bệnh từ nhỏ, đùi cậu ấy còn không thô bằng cánh tay cậu nữa đó. Lúc trước chắc chắn là do Trương Du bị lừa nên cậu ấy mới đành bất đắc dĩ làm vậy. Cậu đừng có mà dựa hết vào người khác nữa! Cậu phải cố gắng tự lập tự cường, hiểu chưa?”

Quách Quả trợn mắt, vừa định mỉa mai lại thì nghe tiếng chuông vang lên, chiếc điện thoại nắp gập kiểu cũ trong tay Đường Tâm Quyết lại bắt đầu phát ra tiếng chuông chói tai.

Trương Du gọi lại rồi!

“A lô, Tâm Quyết, tớ chỉ có năm phút để nói chuyện thôi, chúng ta nói ngắn gọn nhé. Với lại chẳng biết vì sao hình như trời tối nhanh lắm.”

“Bởi vì tốc độ thời gian trôi đấy.” Đường Tâm Quyết trả lời, nhanh chóng đem tin tức thu thập được trong phòng ngủ nói qua một lượt với Trương Du: “... Nhiệm vụ của bọn tớ là tìm ra thứ Tiểu Hồng làm mất.”

Trương Du đầu kia điện thoại hít ngược một hơi, sau đó cũng nhanh chóng báo lại tình huống hiện tại của mình: “Đêm qua tớ cũng nghe có người gọi tên tớ, nhờ tớ giúp, tớ không tự chủ được đứng dậy xuống giường đi theo giọng nói đó. Đợi đến khi tớ tỉnh ra thì đã đứng bên ngoài, trong tay còn cầm một tờ giấy.”

Cô ấy đọc dòng chữ trên tờ giấy lên: “Cách siêu thị Khư Vô 50m, con hẻm ngược, dưới đèn đường, nhắc Tiểu Bạch đừng quên cuộc hẹn buổi tối.”

Cô ấy thở dài một hơi: “Đây là nhiệm vụ Tiểu Hồng giao cho tớ, nhưng tớ tìm đến bây giờ cũng vẫn không thấy ngoài siêu thị có con hẻm ngược nào cả, có lẽ phải chờ đến tối khi sương mù tan đi mới thấy rõ được.”

“Tớ tìm thấy bốt điện thoại công cộng, định gọi cho các cậu nhưng buồng điện thoại lại nhắc là không nằm trong vùng phủ sóng, tự động kết nối đến dãy số gần đây...” Giọng nói Trương Du hơi run rẩy: “May mà người nghe điện là các cậu.”

Kết quả khi bí quá hóa liều thất bại, cô ấy không dám tưởng tượng.

“Hơn nữa, cứ qua một khoảng thời gian thì mức độ khỏe mạnh của tớ lại tự động tụt xuống, bây giờ đã mất mười mấy điểm rồi.”

Đường Tâm Quyết có thể hiểu sự sợ hãi của Trương Du. Màn đêm buông xuống, quỷ quái đi lại, Trương Du lại phải ở bên ngoài đối diện với hoàn cảnh đáng sợ và nguy hiểm một mình, mọi người ở trong phòng ngủ không thể chia sẻ với cô ấy được.

Cô chỉ có thể căn cứ vào những tin tức hiện có để đưa ra phán đoán: “Trong nhật kí cũng ghi Tiểu Hồng có bạn trai, xem ra chính là Tiểu Bạch rồi. Đêm nay Tiểu Hồng sẽ đi hẹn hò với Tiểu Bạch, trước đó nó sẽ về phòng ngủ tìm “thứ bị mất”, nhân lúc này cậu hãy đi tìm Tiểu Bạch hoàn thành nhiệm vụ rồi trốn đi, nếu thật sự gặp phải tình huống nguy hiểm, hãy tới bốt điện thoại công cộng.”

Ban ngày không thể mở cửa phòng ngủ ra, chưa chắc ban đêm cũng không được. Cô có dị năng “lính quèn thông bồn cầu” này, ít nhất là có khả năng tự bảo vệ mình hơn Trương Du.

Trương Du vội vàng ừ ừ mấy tiếng: “Mọi người cũng phải cẩn thận đấy. Tiểu Hồng không phải người, chúng nó ôm ác ý cực lớn đối với chúng ta, không được dùng tư duy của con người phân tích chúng nó!”

Năm phút đã hết, cuộc gọi lại kết thúc.

Phòng ngủ im lặng trong chốc lát, vừa vì lo cho Trương Du, cũng vì lo cho tình hình của bản thân nữa. Đường Tâm Quyết đứng dậy trước: “Còn ba tiếng nữa là đến 8 giờ, nhưng thật ra chỉ có 15 phút thôi, chúng ta tranh thủ thời gian lục soát hết những chỗ còn lại.”

Để tiết kiệm thời gian, Đường Tâm Quyết quyết định dùng nhiệt độ để đoán xem có đồ dùng của quỷ quái hay không. Phòng ngủ nhỏ nhanh chóng bị lục lọi xong, ngoại trừ nhật kí trên bàn Quách Quả và điện thoại nắp gập trong tủ Đường Tâm Quyết thì không thu hoạch được thêm gì cả.

“Vậy vấn đề là, rốt cuộc là nhật kí hay điện thoại đây?”

Thấy sắp hết thời gian, ba người bắt đầu phân tích hai thứ trước mắt.

“Làm gì có ai mang nhật kí đi hẹn hò chứ? Tớ cảm thấy có lẽ là điện thoại.” Quách Quả suy đoán.

“Không thể để cả hai cái được sao? Quy tắc cũng không nói mà, cứ thả cả lên cho Tiểu Hồng tự chọn đi!” Thấy Đường Tâm Quyết đồng ý với ý kiến của mình, Trịnh Vãn Tình cào loạn tóc: “Tớ muốn hỏi vấn đề thứ hai hơn, rốt cuộc “bàn học của Tiểu Hồng” ở đâu?”

Theo yêu cầu của bài kiểm tra, dù các cô có tìm được đúng đồ nhưng không tìm đúng chỗ thì cũng xong đời.

Nói đến đây, trái tim của Đường Tâm Quyết chìm xuống, cô ngước nhìn Quách Quả, cô ấy im lặng không nói gì nhưng sắc mặt lại càng trắng hơn.

Cô hiểu, Quách Quả dường như đã phát hiện ra điều gì đó. Đường Tâm Quyết thở dài: “Tớ cho rằng, so với việc hỏi bàn học của Tiểu Hồng ở đâu thì nên hỏi bàn học của Tiểu Hồng là cái nào đúng hơn.”

Hiển nhiên trong phòng ngủ chỉ có bốn cái bàn học, không nhiều thêm cũng không ít đi, bọn cô chỉ có thể chọn một cái rồi đặt đồ lên thôi.

“Cái bàn học bị chọn trúng đó chính là “bàn học của Tiểu Hồng“.”

Nhưng nếu như cái bàn đó đang thuộc về Tiểu Hồng, thì người vốn sở hữu cái bàn sẽ được coi là gì đây?

Trịnh Vãn Tình không hiểu sự đáng sợ trong câu này lắm, Quách Quả lại mẫn cảm nhận ra. Hai người, một thì ngơ ngác một thì run như cầy sấy, cũng không còn đủ thời gian để bọn họ bàn luận thêm nữa, Đường Tâm Quyết chỉ đành kết luận thẳng: “Nếu như nhất định phải chọn thì người được chọn sẽ tồn tại một điều kiện nào đó có liên quan đến Tiểu Hồng.”

Cô hơi ngừng lại một chút: “Người này sẽ là tớ hoặc Quách Quả.”

Tiếng khóc nức nở của Quách Quả ngắt lời cô: “Là mức độ khỏe mạnh.”

Cô ấy vừa sụt sịt mũi vừa mở mục [Thông tin cơ thể] ra, mức độ khỏe mạnh không biết đã bị -20 từ bao giờ, nhìn kĩ thì đa số đều là do bị ô nhiễm tinh thần nên mức độ khỏe mạnh mới giảm xuống.

“Bây giờ tớ đã bắt đầu nhìn thấy ảo giác, bên tai lúc nào cũng có tiếng nói chuyện, còn thấy trên mặt bàn tớ xuất hiện khói đen nữa.”

Quách Quả cố nhịn không cho nước mắt rơi ra, dũng cảm liều chết: “Bỏ đồ lên mặt bàn tớ đi, đó chính là cái bàn của Tiểu Hồng.”

Bỏ đồ xong, Trịnh Vãn Tình không biết nên an ủi Quách quả thế nào, chỉ có thể nói: “Chúng ta chỉ cần bỏ đồ vật lên bàn là có thể qua cửa, không sao đâu, chờ đến khi kết thúc bài thi, mức độ khỏe mạnh của chúng ta sẽ tự động phục hồi lại như Tâm Quyết...”

Đèn phòng ngủ chợt lóe lên, Trịnh Vãn Tình vừa nói dứt câu thì ngọn đèn cũng tắt phụt.

...

Đường Tâm Quyết mở mắt ra, cô vẫn đang nằm trên giường, xung quanh tối đen như mực.

Trong phòng rất yên tĩnh, hai người còn lại có lẽ cũng đã thức dậy nhưng không ai nói chuyện. Không biết qua bao lâu sau, ngoài cửa phòng ngủ có tiếng bước chân nặng nề, sau đó là một tiếng “két...“.

Cửa phòng mở ra.

“Đồ của tao... Đồ của tao... Bọn mày có mang thứ tao muốn để lên mặt bàn không?”

Giọng nói của “Tiểu Hồng” vờn quanh lối vào một lúc, sau đó nó kêu lên quái dị: “Ồ... Xem ra bọn mày tìm được đúng chỗ rồi.”

Đường Tâm Quyết chỉ có thể nhìn thấy một bóng đen gần như cao hơn cả khung cửa đang đứng ở cửa ra vào, cô nhìn chằm chằm cái bóng đó.

Bịch bịch bịch.

Tiếng bước chân đi đến chỗ bàn học dưới giường số 1 của Quách Quả, bóng đen chậm rãi quay người.

“Ha ha ha, cảm ơn bạn cùng phòng thân mến, giúp tao tìm được... Không, đây là cái gì?”

Giọng nữ khàn khàn bỗng trở nên chói tai như muốn đục thủng màng nhĩ người khác: “Chúng mày lừa tao, đây không phải là thứ tao muốn!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.