Mắt nhìn thấy Boss bị đám người vây công chết không nhắm mắt, Hạ Mạt hơi
nhíu mi rồi nghiêng đầu nhìn về Trường Phong cách mình không xa, cô hơi
hơi trầm tư. Vẫn là nên bán cho anh chút nhân tình, dù sao sau này cùng
nhân vật lớn quen biết không phải dễ dàng, nếu như lúc nào bán cho anh
một món nợ ân tình thì sau này anh thành danh nịnh nọt hữu hiệu hơn
nhiều.
Cô nghĩ đến đây thì không do dự gì nữa, trực tiếp bước đến gần anh.
Không âm thanh chạy đến bên người Trường Phong. Cô dùng thanh âm chỉ hai người nghe được nói: “Cẩn thận boss chết có biến cố ”
Trường Phong vốn là đang chuyên tâm đánh boss, nghe được Hạ Mạt nói như
thế thì chưa kịp định thần, suýt chúc nữa bị boss công kích suýt chết.
Cũng may Hạ Mạt có động tác khá nhanh giúp anh phá vỡ tấn công, nếu
không có lẽ Trường Phong đã chết lâu rồi. Anh nhìn Hạ Mạt hơi sững sờ,
sau đó lập tức minh bạch ý của cô. Trong lòng không khỏi chìm xuống.
Không phải là anh không nghĩ đến vấn đề này, chỉ là vì anh nghĩ những
người này đều là bạn bè của mình, tất nhiên anh sẽ lấy chân thành đối
xử. Đây là việc mà trước giờ chưa bao giờ dao động được anh, nhưng khi
nghe được Hạ Mạt nhắc nhở như vậy, trong lòng vẫn có chút đắn đo.
Chính lúc đó, boss kêu thảm một tiếng. Rồi không cam lòng ngã xuống.
Chuyện phát sinh phía sau, Hạ Mạt cảm thấy điều là trong dự liệu. chỉ là quan sát sắc mặt Trường Phong thì có vẻ như anh đã chuẩn bị tâm lí, thế nhưng vẫn có chút không ứng phó kịp.
Thủ lĩnh đạo tặc có ba thanh vũ khí. Một là thanh trường kiếm trong tay, vừa nhìn đã biết so với thuộc hạ thì cao cấp hơn một ít, tuy rằng vẫn
rất thô ráp nhưng trên chuôi dao dụng tâm điêu khắc. Lưỡi kiếm cũng sáng loáng được mài đầy đủ. Còn có một tấm khiên, nhưng tấm khiên so với
kiếm trong tay boss vẫn còn thấp kém hơn một chút. Khác là khiên này một mặt có mây tre đan lại rất cứng rắn. Đương nhiên là không cần biết là
nó dùng kim loại quý giá hay kém, ngay cả một khiên kim loại bình thường cũng có thể so sánh được. Đại khái là vì đây là tấm khiên đầu tiên của
trấn Tân Thủ, phẩm chất không tốt cũng không sao. Ít nhiều cũng có thể
nâng cao khả năng sinh tồn. Cuối cùng là một con dao găm. Con dao này là món bảo bối mà đạo tặc mang theo. Chỉ là tỉ lệ ngẫu nhiên, trong lúc
chiến đấu cũng không dễ xuất hiện. Con dao sáng loáng, sắc bén. Có vỏ
bằng da cá sấu, chỉ chừng đó đã biết con dao này không phải vật bình
thường.
Ngoại trừ ba vũ khí, y phục trên người đạo tặc dĩ nhiên là không thể
mặc, nhưng đai lưng hoàn hảo không chút trầy xước. Cũng là một chiến lợi phẩm. Ngoài ra trong người đạo tặc còn có một túi tiền bên trong còn có vài món tốt. Lần đánh boss này thu hoạch vẫn rất phong phú. Nếu như đây là một trò chơi bình thường, nhất định mọi người sẽ vui mừng khôn xiết, thiên hạ thái bình. Nhưng đây không phải trò chơi bình thường, đây là
Bụi Trần. Là trò chơi quyết định ai có thể sống đến cuối cùng.
Đang đối mặt với việc thực lực của mình sẽ tăng cao, thời điểm lấy được
trang bị quyết định khả năng sống sót của bản thân.Thì ắt sẽ có người
động tâm.
Bản tính của con người vốn là tham lam, chỉ có một loại lễ nghĩa goi là
“liêm sỉ” che giấu. Chỉ là tại lúc này, thời điểm quyết định sinh mạng
và sự sống còn, thì cái gì gọi là liêm sỉ, tam cương ngũ thường chỉ là
phí lời. Nhân tính bên trong con người đều như một con quái thú tham
lam, cứ như vậy phát ra. Trần trụi rêu rao, bành trướng. Trong nháy mắt, đã trở thành một biển máu. Người nào cũng như mãnh thú.
Hạ Mạt là người ngoài duy nhất, hơn nữa có thể liều mà đánh, cường hãn
mà sắc bén. Tự nhiên sẽ thành cái đích cho mọi người chỉ trích, phản bội tại chỗ, Bảy tám người đều xông về phía Hạ Mạt, bọn họ cầm trong tay vũ khí kim loại. Không ít vũ khí là chính cô đánh rơi ra. Chuyện này thật
buồn cười.
Nhưng cô một chút cũng không hoang mang, chuyện như vậy một đời trước cô đã gặp qua nhiều rồi. Không cần nói công đoàn thành thục, trong đội còn có phát sinh.Tại đây chỉ là công hội mới thành lập, nếu không có chuyện này mới thật sự là kì quái! Thân hình của cô hơi gầy, lại rất linh
hoạt. Thời điểm này mọi người đều chưa biết cách sử dụng vũ khí nên cô
né sang phải rồi lại sang trái, tránh được không ít công kích. Mà trong
tay cô hai thanh trường kiếm lại giống như cánh bướm lướt trên hoa. Tại
thân thể của những người công kích mình để lại những vết thương không
sâu không cạn.
Những người vây quanh cô lại không có cảm giác được Hạ Mạt công kích như vậy có gì không đúng. Trái lại còn nghĩ là cô cầm kiếm cả hai tay tay
nên khó trụ vững. Không cách nào cùng mọi người liều mạng nên chém bên
này một ít bên kia một ít. Trong lòng lại càng xem thường, một người phụ nữ, bất luận là lợi hại thế nào thì vẫn là nữ nhân. Không cần nói cùng
bảy, tám người đánh nhau. Coi như là cùng hai người đánh còn chưa chắc
có phần thắng.
Đạo lý này Hạ Mạt tự nhiên biết, vì lẽ đó cô ngày càng nhiều né tránh
cùng phòng bị, rất ít dây dưa chiến đấu. Chỉ nhìn thấy cô nhẹ nhàng như
nai con trong rừng, nhảy lên, tránh né, xoay chuyển. Hết thảy lưu loát
giống như nước chảy mây trôi. Để những người phía sau đuổi theo hết Đông sang Tây không thể bắt được.
Trường Phong thấy thời điểm những người khác đánh Hạ Mạt thì mở miệng
ngăn cản bọn họ. Tuy vậy, bọn họ chỉ vì vài trang bị trên đất mà ra tay
đánh nhau. Thậm chí còn ba bốn người ra tay đánh anh. Hiện tại Trường
Phong chưa có bản lĩnh như Hạ Mạt, chỉ bị ba bốn người đánh thì động tác trở nên hoảng loạn. Cũng còn tốt, thời điểm anh bị những người này quấn lấy. Chớp Mắt Vạn Năm đã hướng về phía anh chạy đến, cùng anh chống đỡ. Vừa né tránh vừa nói: “Chúng ta đi nhanh đi. Hai người chúng ta không
phải đối thủ của họ”
Trường Phong cũng biết là đồ vật hôm nay không thể cầm được, trong lòng
đã chết lặng. Nhưng khi nhìn thấy Hạ Mạt trong lòng lại lo lắng: “Lưu
Hỏa làm sao bây giờ?” Anh lại nghĩ đến việc cô vừa nhắc nhỏ, càng nóng
ruột hơn:”Không được, không thể bỏ cô ấy lai đây được. Nếu không cô ấy
chết chắc”
“Người kia lợi hại như vậy, sẽ không dễ dàng chết như vậy. Chúng ta đi
mau, nếu không ngay cả chúng ta cũng phải chết ở đây mất!” Chớp Mắt Vạn
Năm học dáng vẻ công kích của Hạ Mạt, hướng người gần nhất vung kiếm rồi kéo Trường Phong chạy đi.
Những người phía sau thấy bọn họ chạy, cũng không đuổi theo. Ngược lại
mục tiêu của bọn họ cũng không phải hai người đó, mà là những trang bị
kia. Liền nhanh chóng xoay người đoạt trang bị, chỉ lo không chiếm được
bất cứ thứ gì.
Trường Phong bị anh lôi kéo chạy vài bước, anh quay đầu lại nhìn. Bỗng
nhiên dừng lại bước chân, Chớp Mắt Vạn năm thấy anh như vậy liền quay
đầu hỏi: “Làm sao vậy…” Lời còn chưa dứt, thì Chớp Mắt Vạn Năm cũng đứng sững người ở đó, anh làm sao cũng không nghĩ ra… chỉ trong chớp mắt,
nơi này sao lại thành ra thế này?