Gặp
được người lữ hành không phải chuyện khó, thế nhưng gặp phải là người
không bị thương, hoặc là anh ta không ném đồ đi, người chơi cũng không
giúp anh ta trị liệu thì tất cả đều giống nhau. Các trường hợp như vậy
đều không tính là hoàn thành nhiệm vụ, cũng không được khen thưởng gì
cả.
Cũng chính vì có nhiều cái nếu như vậy nên việc Hạ Mạt gặp được xem như
là chuyện rất khó. Hạ Mạt được khen thưởng là một bản đồ. Điều này làm
cô cười đến mang tai rồi. Bản đồ là gì chứ? Bản đồ còn quý giá hơn mấy
thứ trang bị kia nữa!
“Tôi là thành viên của hội lữ khách. Hội của chúng tôi là hội lớn nhất
trong những người vẽ bản đồ. Chúng tôi đi khắp nơi để đo đạc và vẽ bản
đồ ở nhiều nơi. Lần này đi đến đây cũng là vì muốn vẽ chi tiết bản đồ ở
đây. Nếu không phải cô cứu, sợ là đã chết ở nơi này. Thật sự cám ơn cô
rất nhiều. Tôi chẳng có gì đưa cho cô, chỉ là quyển bản đồ này là do tôi vẽ lại địa hình cùng phó bản. Hi vọng nó sẽ giúp được cô.”
Người lữ hành nói đến đây thì đem ra một huy hiệu bằng đồng rất giản dị đưa cho cô.
“Đây là huy hiệu hội, tuy rằng cô sử dụng sách bản đồ của tôi, nhưng nó
cũng chỉ là một phần nhỏ của thế giới này thôi. Nếu như sau đó cô đi đến nơi không có trên bản đồ, cầm huy hiệu này đến hội rồi giao cho họ một
số tiền nhỏ. Sẽ có người giúp cô vẽ bản đồ nơi đó.”
“Cám ơn anh rất nhiều” Cô chân thành nói.
Thật sự rất cảm kích NPC này.
Không có gì có thể so sánh với lễ vật này. Có huy hiệu này rồi, cô sẽ
không sợ lạc đường nữa. Đi đến nơi nào cũng có thể rút ngắn thời gian
lại, nhờ đó đề cao hiệu suất của bản thân. So với trang bị gì đó càng có ý nghĩa hơn. Huống hồ, dựa theo kiến thức về hiệp hội lữ khách về đời
trước thì nếu không có huy hiệu này, muốn nhờ bọn họ vẽ bản đồ không chỉ đơn giản là có tiền đâu. Đã khó lại càng khó.
Người lữ hành nghỉ ngơi thêm một thời gia, Hạ Mạt đưa cho NPC thêm một
lọ thuốc và một ít thịt hồ ly. Lúc này hai người mới tách ra. Người kia
là một người rất nhiệt tình, anh thậm chí còn mời cô khi nào rảnh thì có thể đến hội để nói chuyện phiếm. Hạ Mạt tất nhiên là đồng ý.
Sau khi tạm biệt người lữ hành, Hạ Mạt không chờ được nên lấy bản đồ ra
xem. Lúc này hệ thống nhắc nhở cô là có muốn mang bản đồ của mình nhập
vào bản đồ hệ thống không? Hạ Mạt xác nhận, chỉ cần làm vậy thì cô có
thể xem bản đồ giả lập được rồi.
Sau khi nhập bản đồ thì cô thấy vị trí của mình hiện ra trên bản đồ. Hạ
Mạt nhìn thấy phía trên bản đồ có một hàng chữ “Chân núi phía tây Hồ Lạp Sâm”
Hồ Lạp Sâm thật sự rất lớn, không thể nào vẽ lên một tấm được, dù người
lữ hành đã đưa cho cô tập bản đồ. Chỉ là số lượng bản đồ đầy đủ của Hồ
Lạp Sâm đến tận sáu tấm.
Bản đồ giả lập của Bụi Trần mang theo một chức năng, chỉ cần người chơi
sử dụng thì có thể kiểm tra bản đồ. Đơn giản là giống như một đồng hồ đo vậy. Sau khi đưa bản đồ nhập hệ thống, bản đồ giả lập sẽ tự động mô
phỏng địa hình của nơi mình có bản đồ. Chỉ là bản đồ này được thu nhỏ
một chút, so với cảnh thật không khác nhau gì cả. Qua đó có thể nhìn
thấy hình ảnh của nơi bạn đang đứng. Chức năng còn có thể kiểm tra độ
thật giả của bản đồ. Nếu không trùng khớp có nghĩa là bản đồ ấy là bản
đồ giả.
Người lữ hành tặng cho cô bản đồ thật. Vì vậy Hạ Mạt an tâm nhìn bản đồ
giả lập quan sát để nắm được tình hình xung quanh. Tất nhanh, cô phát
hiện ra ở hướng nam cách cô 5 km có một thác nước nhỏ.
Nhìn đến đây cô không chờ được nên hướng phía thác nước đi nhanh. Trên
người nước đã uống hết, nếu cô không lấy thêm nước chỉ sợ cô sẽ chết
khát trong khu rừng này mất.
Nhìn trên bản đồ thì khoảng cách rất ngắn, nhưng nếu tự mình đi lại thật cực khổ. Khu đất trống trong rừng đến thác cũng không xa lắm, nhưng dọc đường địa hình rất xấu. Mặt đất ẩm ướt nhớp nháp, hơn nữa lâu lâu có
quái vật chạy ngang qua. Lộ trình chỉ 5 km mà cô đi đến nửa ngày đường.
Cô đứng ở trên gò nhỏ không cao lắm, ở đây có thể nhìn thấy thác nước
phía xa. Cô nhìn thấy có vài giọt nước bắn tung tóe, không khí như vậy
mà dịu đi rất nhiều. Cô hít một hơi thật sâu, trong cổ họng khô khốc cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Vì vậy khi nhìn thấy thác nước ở phía xa,
cô không kiềm chế được sự hưng phấn của mình, đi thật nhanh về phía thác nước.
Lúc nhảy xuống chạy đi thì xung quanh chỉ toàn cây là cây. Hạ Mạt đi chậm lại.
Cô nheo mắt, cô lạc đường sao? Hay cô nhầm lẫn gì rồi?
Rõ ràng cô vừa nhìn thấy một thác nước khổng lồ có một bóng người. Sao nháy mắt đã không thấy tăm hơi?
Tuy rằng cô muốn tìm hiểu nguyên nhân, nhưng cô không nôn nóng chậm rãi
lùi lại mấy bước chân, sau đó trong một chu vi nhất định quan sát xung
quanh. Phát hiện ra là đối diện thác nước có một cây cổ thụ, cô di
chuyển đến đó rồi leo lên. Đợi đến khi ẩn nấp hoàn toàn trong bóng cây
rồi mới qua những chiếc lá quan sát thác nước bên kia.
Hình như cô sai rồi, vì ngoài âm thanh nước như dung nham cuồn cuộn chảy thì chẳng còn âm thanh nào khác cả. Làm gì có người nào chứ? Cô nhìn
lầm rồi sao? Hạ Mạt hơi nghi ngờ nhưng vẫn như cũ không rời mắt khỏi
thác nước.
Đa nghi không phải tốt, nhưng trong tình huống này thì đa nghi cũng chẳng mang lại hậu quả xấu gì cả.
Cô bình tĩnh lại, dự định ẩn nấp để quan sát một chút. Bây giờ còn rất sớm để phán quyết một chuyện gì đó. Không cần phải gấp.
Ở đây nếu như gặp phải người chơi thì không thể đánh đồng với những
người mới ở trấn tân thủ được. Có thể trong một thời gian đến được đây
tuyệt đối không phải là người đơn giản. Giống như cô vậy, bởi cô là
người trọng sinh nên giống như hack có thể đến được đây. Còn người kia
chỉ mới một thời gian thôi mà? Nếu cô cùng người như vậy đối đầu chẳng
có chuyện gì tốt cả.
Nếu nói về kiên nhẫn, Hạ Mạt không thể tính là người có kiên nhẫn được.
Thế nhưng với người đã từng chết thì mỗi giây lúc này đều là kì tích, vì vậy cô không ngại lãng phí đâu.
Ông trời luôn trả công cho những người chịu trả giá. Rất nhanh, hơn nửa
giờ sau rốt cuộc thì Hạ Mat cũng có thể thấy từ góc chết của cô có một
người xuất hiện. Bởi vì cách xa quá nên không rõ giới tính. Anh khoác
một áo choàng dài, đầu và mặt đều ẩn giấu sau áo choàng nên khiến cho
người ta cảm thấy rất thần bí.
Anh đứng dưới thác nước, ngẩng đầu quan sát mấy khối đá. Khi nhìn thấy
rồi anh đột ngột nhảy lên, mượn lực nhảy lên đá. Anh di chuyển rất
nhanh, đá vừa nhỏ vừa mấp mô mà anh di chuyển chẳng khác nào đi trên đất cả. Cứ như vậy anh mượn lực lên được hòn đá nổi lớn nhất bên thác nước.
Còn Hạ Mạt thì lại bị những động tác này dọa đến kinh ngạc không thôi.