Không chỉ có như vậy, những kĩ năng học ở NPC không phải chính gốc. Hạ Mạt
đang cầm trong tay là sách gốc của Công Trình Học. Đặc biệt lại là một
nghiên cứu của một học giả lớn. Đây không phải là thứ có thể đem đi so
sánh với những sách kĩ năng cơ bản của NPC cho người chơi được!
Thứ gọi là nghiên cứu công trình học, nghĩa không khác gì tên gọi. Hãy
sử dụng nghĩa gốc của những từ này mà hình dung. Trong Bụi Trần có rất
nhiều học giả lớn, những người này kiến thức uyên bác, mỗi người có một
sở trường riêng.
Bọn họ không chỉ có học vấn cao, đặc biệt là trong sở trường của mình có một trình độ rất cao. Giống như giáo sư tiến sĩ ngoài đời thật vậy. Họ
còn với những nghiên cứu của mình viết thành những sách hướng dẫn kĩ
năng. Bên trong, nội dung không thể so sánh với sách phổ thông được. Đó
là cái nhìn toàn diện về lĩnh vực họ nghiên cứu, nội dung đều là dùng
thuật ngữ chuyên môn và đánh giá từ góc độ học giả. Không cần phải nói
đến độ hữu dụng của nó, mức độ mắc sai lầm sẽ giảm đi rất nhiều.
Ví dụ như Khố Nhĩ Ba, nếu ông ta đã viết thành sách thì so sánh với một
quyển sách cũng nói về công trình học với sách của ông ta viết thì bên
trong không những cao siêu mà còn có nhiều nội dung nhỏ, phân tích rất
tỉ mỉ. Bản vẽ vừa chi tiết vừa nhiều hơn sách của NPC thông thường rất
nhiều.
Cũng vì nguyên nhân như vậy nên Hạ Mạt mới vừa nhìn thấy những quyển sách này thì trong lòng chuyển từ ngạc nhiên sang sửng sốt!
Khố Nhĩ Ba là một trong những người nắm giữ thành tựu cao nhất về công
trình học trong Bụi Trần! Trước tiên đừng nói đến kĩ năng này vốn dĩ cực kì khó học, muốn cũng phải có mà học được mà còn dựa vào may mắn nữa.
Chưa kể đến chuyện đó mà hãy nói đến việc bản này là bản chính tay Khố
Nhĩ Ba tự mình nghiên cứu và viết ra… Thật sự khiến cho Hạ Mạt không thể nào bình tĩnh được nữa. Cô lật ra bốn quyển sách, trong này không có
quyển công trình học cấp độ Tông Sư và Đại Tông Sư. Xem ra hai quyển này chính là phần thưởng cuối của nhiệm vụ này.
Tuy rằng sách kĩ năng trong tay chỉ đến cấp độ Đại Sư. Thế nhưng quá đủ
dùng rồi. Trong vòng năm năm trở lại đây, những quyển kĩ năng này đủ
cường đại để cung cấp cho cô đầy đủ vũ trang để trở thành một người chơi cao cấp rồi!
Khố Nhĩ Ba dùng đôi mắt chỉ còn là một lổ thủng đen ngòm nhìn cô, trong âm tranh khô khan không có chút vui vẻ. Ông ta nói:
“Xem ra những thứ đồ này đủ thể hiện thành ý rồi?”
Hạ Mạt gật gật đầu hướng về phía ông, mỉm cười.
“Đương nhiên là đủ rồi! Khố Nhĩ Ba tiên sinh, những thứ này đều là đồ
quý giá so với tôi. Người định nhận tôi làm đồ đệ sao? Muốn dạy tôi về
công trình học sao?”
Nói xong cô vỗ tay trên một quyển sách.
“Nếu không phải như vậy, tuy chúng quý giá nhưng với tôi… chẳng qua là một đống giấy vụn”
Lời nói của cô không khiến ông ta cao hứng chút nào. Dù lời của cô thật sự là thật. Nhưng Khố Nhĩ Ba có chút do dự.
“Ta có thể dạy cho ngươi công trinh học, nhưng nếu muốn ta nhận ngươi làm đồ đệ… ta nghĩ ngươi sống không được lâu đâu”
Xem ra, ông ta thật sự có một phiền toái rất lớn. Hạ Mạt lục lại kí ức
xem một đời trước có ai từng làm qua nhiệm vụ này không. Thế nhưng cô
không nghĩ ra ai cả. Có thể hiểu là, một đời trước chưa có ai phát động
được nhiệm vụ kinh khủng đến mức này. Hoặc là cô vốn dĩ đã qua một đời,
nên với trò chơi quen thuộc… cũng mở ra một hiệu ứng khiến mạch nhiệm vụ thay đổi theo cô. Như vậy là nhiệm vụ này không có hướng dẫn rồi. Muốn
chọn thế nào là tùy vào chính bản thân mình thôi.
Cô nghĩ ngợi một hồi, những học giả này không thu đồ đệ. Nếu trở thành
đồ đệ của họ thì có thể nắm giữ năng lực học tập cao hơn người chơi bình thường một chút. Chuyện này cũng chỉ là bình thường thôi, không phải ưu thế gì lớn. Nhưng sau khi trải qua một đời cô bị kĩ năng sống cao cấp
dằn vặt đến mức chết đi sống lại thì có thể hiểu được là năng lực học
tập sau này trọng yếu bao nhiêu rồi.
Về phần mà ông ta nhắc nhở, có thể gặp phiền phức…
Khóe môi cô khẽ cong.
Nhân sinh không phải là dùng phiền toái để giải quyết phiền toái sao?
“Tôi sẽ tự mình giữ mạng”
Hạ Mạt không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt trả lời một câu như vậy.
Khố Nhĩ Ba lẳng lặng nhìn cô, trong khuôn mặt không thấy gì rõ ràng gật nhẹ. Sau đó ông nói:
“Nếu đây là nguyện vọng của ngươi, ta cũng không từ chối”
Nói xong ông khẽ đưa tay, nắm lấy tay cô rồi giữ nó giữa hai tay mình.
Trong miệng của ông nói ra một chuỗi thần chú tối nghĩa. Hạ Mạt nghe
không hiểu gì cả, chỉ cảm thấy trong đầu mình đột nhiên có một chuỗi
giải thích, rồi sau đó nghe hệ thống văng vẳng bên tai.
“Bạn đã học xong nhập môn công trình học”
“Bạn trở thành đệ tử của Đại học giả Khố Nhĩ Ba. Năng lực lĩnh ngộ công trình học: +5”
Tiếp theo sau đó, cô cảm thấy trên tay trái của mu bàn tay giống như bị
lửa thiêu vô cùng đau. Cô mở mắt rồi quan sát. Một kí hiệu được khắc lên bàn tay cô. Một đóa bách hợp. Cô dùng tay phải chà chà, nhưng kí hiệu
kia giống như là một phần của bàn tay, làm gì đều không tẩy xóa được.
“Đây là kí hiệu riêng của ta. Điều này có nghĩa ngươi là đệ tử của ta”
Khố Nhĩ Ba không thể hiện cảm xúc gì đặc biệt, ông không muốn bàn thêm
về vấn đề này nữa. Ông ta lấy huy chương kì lạ trên ngực mình xuống rồi
đưa cho cô.
“Mang huy chương này đi đến Địa Ngục tìm một người tên là Đường Mã, chuyện sau đó cứ nghe là được”
Quả nhiên đây không phải là nhiệm vụ đơn giản. Tuy rằng bề ngoài chỉ là
một nhiệm vụ tìm người. Thế nhưng… địa ngục đó không phải là ai cũng có
thể đi vào. Chỉ có tổng thực lực qua 10000 điểm thì mới có tư cách vào.
Mới là có thể vào thôi, chưa nói đến việc khác. Một kiếp, Hạ Mạt cũng
chỉ có thể thông qua hình chụp của diễn đàn nhìn Địa Ngục là như thế nào thôi, cô chưa từng chạm đến cửa chứ đừng nói là vào.
Xem ra muốn hoàn thành nhiệm vụ này, không trở thành một người chơi cao
cấp thì không làm được. Một nhiệm vụ chạy nhỏ nhỏ mà còn vậy, nhiệm vụ
kia còn đến mức nào nữa?
Những lời cần nói đã nói hết, Khố Nhĩ Ba không nói thêm gì nữa, ông đi
đến gần ghế tựa sao đó ngồi xuống. Rất kì lạ, vốn dĩ không có mạng nhện
khi ông ngồi xuống lại phủ lên người, giống như lần đầu tiên Hạ Mạt nhìn thấy ông. Ông lại biến thành bộ dáng của một xác ướp.
Hạ Mạt quỳ xuống lạy ông rồi mới rời đi. Cô lên thuyền, hướng về một
hướng khác của dòng sông. Không gặp thêm quái vật gì cả, cô rất an toàn
rời khỏi đầm lầy.
Ra khỏi đầm lầy, là một rừng cây tươi tốt. Hai bên bờ một màu xanh lục như muốn đem người ta nuốt trọn.
Hạ Mạt hít sâu, nhận ra không khí ẩm ướt dâng đầy trong phổi. Tất cả
những bụi bặm bẩn thỉu đều được gội rửa sạch. Cô lấy trong túi ra một ít băng vải rồi quấn lấy dấu hiệu trên tay. Đến khi cổ tay và kí hiệu che
hết rồi không để chút vết tích thì mới thả lỏng được. Cô hướng về biên
giới của Mặc Sơn đi đến.
---
Cửu Tang đứng ở biên giới của đầm lầy, nhìn thấy trước mặt là một nơi
đầy chướng khí. Lông mày anh nhíu lại càng lúc càng sâu. Anh quan sát
xung quanh, không nhìn thấy bất cứ động vậy vào dám tiếp cận khói đen
nơi này. Chỉ sợ làn sương này có độc.
Anh cúi đầu tìm kiếm, trên đất hình như có dấu chân. Anh hơi do dự, rốt
cuộc có nên đi vào hay không? Cô gái kia hình như là tiến vào vùng này.
Mình có nên vào hay không? Lỡ xông vào rồi thì có khi nào bị trúng độc
mà chết không?
Thật là đau đầu mà!