Trò Chơi Sinh Tử

Chương 20: Q.1 - Chương 20: Họa vô đơn chí




Đạt mập dồn hết sức cắm thanh kiếm xuyên qua cổ họng quái xà. Từng tia máu đỏ thẫm bắn tung toé lên lưỡi kiếm trong như thu thuỷ. Cùng lúc đó, hắn cảm giác có vật gì đó đang xuất phát từ trong đầu hắn, len lỏi tới cánh tay, khuỷu tay rồi chui ra từ mu bàn tay. Dường như sinh vật ấy giống như một con sói đói, thèm thuồng thi thể trước mặt. Hạt giống nhanh chóng xuất hiện, mặc kệ biểu hiện của Đạt mập, bắt đầu hấp thu đám hắc khí đang từ từ tuôn ra từ Snarings.

Một cảm giác sợ hãi không nói lên lời dần dần xuất hiện trong đầu mập mạp. Phải chăng ở trong cơ thể hắn ẩn nấp một con ký sinh trùng đáng sợ? Phải chăng nó cũng y như những phim kinh dị hắn từng xem? Liệu rằng đến một ngày kia, khi không tìm được thức ăn, con kí sinh trùng này có quay lại cắn nuốt chính bản thân mình không?

Mặc dù đã từng chứng kiến Bá Long hấp thu một con quái vật tương tự, nhưng Đạt mập vẫn không nén nổi kích động. Hắn quay sang lắp ba lắp bắp:

- Long. Liệu . . . liệu đến một lúc nào đó . . . sinh vật này . . . đói quá mà quay sang cắn nuốt chúng ta không?

Bá Long phì cười:

- Thằng béo này không phải vừa rồi nghiêm trang lắm sao? Còn hùng hùng hổ hổ đi cứu Uyên nữa. Thế mà mới gặp có chút chuyện như thế này đã sợ rồi.

Đạt mập hừ một tiếng, rung rung cái bụng mỡ 6 ngấn của mình, liếc mắt nói:

- Thì sao, kệ tao. Sợ thì vẫn sợ, còn cứu thì vẫn cứu.

Bá Long lắc đầu, tặc lưỡi:

- Nếu mày sợ thì bỏ cuộc đi. Càng đi vào sâu bên trong rừng, cấp độ quái vật càng cao, nguy hiểm càng lớn. Mày không có khả năng tự bảo vệ thì ngay cả mạng cũng khó giữ, chứ đừng nói tới chuyện cứu người.

- Nhưng . . .

Đạt mập còn muốn nói gì nữa nhưng đã bị Bá Long ngắt lời:

- Yên tâm đi, tao cảm thấy nó vẫn an toàn . . . chí ít là cho tới bây giờ.

Bá Long trả lời rồi thở dài, hiển nhiên là câu sau hắn vẫn chưa nói ra khỏi miệng. Ánh mắt hắn khẽ nhìn về sinh vật giống như chất lỏng đang không ngừng thay đổi hình dạng trên vai. Từ khi NPC cấy cho hắn hạt giống này thì cuộc sống của hắn đã bị đảo lộn hoàn toàn. Hắn giống như một quân cờ trong một bàn cờ lớn, đang bị những bàn tay to lớn chi phối.

Mang trong mình một hệ thống, một sinh vật lạ trong game thì còn được. Nhưng ngộ nhỡ đây là hiện thực thì sao? Phải chăng như vậy đồng nghĩa với việc có ai đó luôn đi theo sau hắn, luôn biết hắn ở đâu, làm những gì. Trừ phi . . . bản thân phải đạt được một cấp bậc nào đó, đủ cao, đủ mạnh để tiếp xúc với những bí mật này. Nếu không, cũng đừng nghĩ tới chuyện thoát khỏi khống chế để quay trở về trái đất.

Nhìn Đạt mập lúc thì hứng thú, lúc thì sợ hãi viên tinh thể trên tay, Bá Long lại thầm hâm mộ hắn. Giá mà hắn cũng vô lo vô nghĩ như Đạt mập thì tốt, ít nhất cũng có cuộc sống đơn giản, bình yên ở thế giới này.

Từng làn khói đen dần dần bị viên tinh thể trắng muốt trên tay Đạt mập hấp thu hết. Hắn ngửa cổ lên trời, cười khà khà, oang oang cái mồm, hét lớn:

- Ha ha. Cuối cùng anh cũng đã giết được con quái đầu tiên rồi.

- Long “đệ” . Chú thấy anh “bá” không? Ngay con quái đầu tiên đã được 50% cơ đấy. Chỉ còn một con quái cấp 4 nữa là anh mày có thể lên cấp rồi.

- Quái vật đâu, mau đến đây với anh. Anh muốn đồ sát hết chúng mày để lên cấp.

Chẳng hiểu có phải Đạt mập mồm thối hay không mà khi hắn vừa mới dứt lời. Từ phía xa xa đã vọng lại một chùm những tiếng rít rít, xì xì chói tai.

Iker đang đứng bên cạnh Bá Long bỗng nhiên bụm chặt hai tai, trong đầu đau đớn như muốn nổ tung. Mập mạp cũng chẳng khá hơn, điên cuồng ôm lấy hai bên tai, lăn qua lăn lại. Ngay cả Bá Long cũng không ngoại lệ, những âm thanh xì xì tiến thẳng vào trong tai, khiến màng nhĩ hắn như có hàng trăm mũi kim đâm vào.

Beep . . . beep . . . . .

Hệ thống sinh tồn - Phát hiện Snarings cấp 4 . . .

. . . Hệ thống sinh tồn - Phát hiện Snarings cấp 5 . . .

. . . . . . Hệ thống sinh tồn - Phát hiện Snarings cấp 6 . . .

. . . . . . . . . Hệ thống sinh tồn - Phát hiện Snarings cấp 4 . . .

. . . . . . . . . . . . Hệ thống sinh tồn - Phát hiện Snarings cấp 7 . . .

Đến khi hàng loạt thông báo hiện ra trước mắt Bá Long mới hiểu được rốt cuộc mình bị cái gì tấn công. Sắc mặt hắn xám xịt như tro. Bá Long không nhầm thì những tiếng kêu rin rít, the thé kia chắc hẳn là kĩ năng công kích từ xa mà mỗi con Snarings lên cấp 5 đều học được.

- Mẹ kiếp, Đạt mập à. Mày có phải sao chổi không, sao thối mồm vậy?

Xốc ngược Iker lên vai, Bá Long kéo theo Đạt mập, cắn răng chạy về phía trước. Kĩ năng của đám Snarings quá mức quỷ dị khiến hắn không thể nào chống đỡ được. Hắn cứ tưởng khi lên cấp là đã có thể thoải mái cầy kéo cấp cho Đạt mập rồi, không ngờ rằng chỉ mới đám quái đầu tiên đã gặp tình cảnh chạy trối chết như thế này. Cũng may cho hắn, tuy lũ Snarings đông nhưng tốc độ không nhanh. Bằng vào thân thể đã được cường hóa của mình, Bá Long rốt cục cũng bỏ xa được chúng.

Không biết chạy qua bao lâu, mãi tới khi không còn nghe được động tĩnh từ phía sau, Bá Long mới ngừng lại, thở ra hồng hộc.

- Mệt muốn chết. May mà mấy con rắn đó không dai sức như lũ Workant, nếu không cả lũ đã đi gặp “ông bà ông vải”.

- Tại mày đó béo, lần sau có được cái gì thì cũng ngậm mồm vào hộ tao. Không thì chết lúc nào cũng chẳng biết đâu.

Bá Long thờ phù phù vài hơi, lẩm bẩm vài câu trong miệng, sút cho mập mạp một cú rồi đưa mắt đánh giá xung quanh. Vừa rồi bị lũ Snarings đuổi sát quá nên hắn không kịp nghĩ nhiều mà chỉ cắm đầu chạy, ngay cả chạy như thế nào cũng không rõ. Bây giờ nhìn lại, hắn bất chợt cười khổ.

Lạc đường! Lại còn lạc đường trong khu vực sương mù nữa mới chết.

Khung cảnh xung quanh bị sương mù nồng đậm bao phủ, giơ tay cũng chẳng thấy năm ngón. Phía xa xa còn mơ hồ nghe được tiếng suối chảy róc rách. Dựa theo bản đồ thì phải hai ba ngày nữa hắn mới tới được con suối gần nhất, chẳng lẽ chạy bậy chạy bạ mà hắn đã tìm được đường tắt. Điều này dường như quá vô lý thì phải?

Nghĩ ngợi một lát, hắn lôi từ trong túi ra tấm bản đồ Gnoshtlad, cố gắng lắm mới nhìn được dấu tròn đỏ đánh dấu vị trị của mình trên bản đồ. So với ngày hôm qua thì vị trí của nó so với Gnoshtlad đã gần hơn không ít, nhưng khoảng cách giữa nó và dòng sông kia vẫn còn xa cả trăm cây số. Tấm bản đồ này được liệt vào danh sách thần khí, cấp độ còn cao hơn Dao Nhím Bạc thì cũng không phải loại tầm thường. Nó tương tự như một cái bản đồ có tích hợp hệ thống GPS (hệ thống định vị toàn cầu). Chỉ cần hắn còn trên địa phận của bản đồ, không sợ nó chỉ sai hướng.

“Như vậy, tiếng nước róc rách kia là từ đâu ra? Chẳng lẽ ở gần đây cũng có một con sông khác?” - Bá Long gập lại tấm bản đồ tự hỏi.

Không tìm được đáp án, hắn tiếp tục kéo Đạt mập cùng Iker đi về phía trước. Nếu như có một con sông thì nghỉ ngơi tại đó một lúc cũng tốt. Đó là những gì hắn nghĩ. Nhưng đến khi gặp được con sông ấy, lông tóc toàn thân hắn bỗng dựng đứng lên, không rét mà run. Nheo mắt nhìn về phía trước, Bá Long thấy một dải đất khô trắng, toàn một màu trắng đục của xương. Còn “nước” mà hắn từng tưởng tượng, là cả một cái hồ máu tanh rình.

Một cơn gió lạnh bất ngờ thổi qua làm bốc lên những màn bụi nhỏ, thổi lăn những cái lá khô lạo xạo, khiến mùi tanh tưởi của máu sộc thẳng vào mũi hắn. Một cảm giác lành lạnh, nhột nhạt sống lưng làm hắn phải rùng mình.

Bỗng nhiên, một tiếng “xột xoạt” rất nhỏ phát ra đằng sau lưng Bá Long.

- Ai!

Bá Long hét lớn, lập tức quay mặt ra phía sau, bàn tay lăm lăm thanh gương sắc bén. Ánh mắt ngưng trọng nhìn lại, nhưng phía này ngoại trừ sương khói mông lung thì chẳng có một điều gì khác. Hắn cảm thấy mình không nên đi sâu vào bên trong nữa, tốt hơn hết là quay về địa điểm cũ. Cho dù đối mặt với lũ quái xà còn hơn là phải đi trong đoạn rừng ngập tràn chết chóc. Chẳng biết có phải hay không mà hắn cứ có cảm giác ẩn dưới làn sương mù kia, có một đôi mắt đang theo dõi mình.

Hắn từ từ lần mò xuống đất, định vác theo Iker và Đạt mập để chạy về phía sau, nhưng lần mò mãi cũng chỉ thấy bụi cỏ thấp, đan xen trong sương mù, không hề có bất cứ một sinh vật sống nào.

- A! Đạt mập . . . Iker . . .

Bá Long hét lên đầy sợ hãi, vừa rồi Đạt mập cùng Iker vẫn còn bất tỉnh. Chính hắn đã đặt hai người bọn họ ngay trước mặt. Sao bây giờ lại không thấy bóng dáng một người nào? Là ai đã bắt họ đi? Trong lòng Bá Long vừa lo vừa sợ.

Hắn cắn răng đi tiếp về phía trước, bước từng bước một cách chậm rãi. So với một con mèo đang rình bắt chuột còn cẩn thận hơn. Bốn bề là sương khói mơ mơ hồ hồ khiến người khác không thể cảm nhận được phương hướng. Bá Long chỉ có thể đi được bước nào hay bước nấy.

Qua một lúc lâu, hắn cảm thấy sương mù dần dần yếu bớt, thay vào đó là một mùi tanh tưởi ngai ngái của tử khí. Đến khi sương mù tan hết, Bá Long kinh sợ phát hiện xung quanh đầy rẫy xác người. Có người da thịt nham nhở, có người bị ăn hết nội tạng, còn có người chỉ còn lại những cái xương trắng. Tất cả dù là thân xác còn mới hay là những người đã chết từ lâu đều được đặt chung vào với nhau, tạo thành con đường tử vong hướng tới một cửa hang tối om.

Bá Long nhìn về phía cửa hang, rất nhanh chú ý tới một đồ vật đang mắc trên cửa động. Nó là một cái vòng chân màu bạc, không rõ chất liệu, thỉnh thoảng lại ánh lên những tia sáng óng ánh.

Bá Long cảm thấy đồ kia có vài phần quen mắt. Nếu hắn không nhầm thì chính là đồ vật mà Iker từng đeo. Iker nói rằng đây là món đồ duy nhất mà mẹ nó để lại, được nó coi như tính mạng mình, cho nên không lý nào nó lại vứt ở đây. Chẳng lẽ là . . . Bá Long sợ hãi nhìn vào cửa hang động tối tăm phía trước, một dự cảm không tốt xuất hiện trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.