Âm thanh vừa vang lên kia, là tiếng Bàn Cổ.
Lâm Việt nheo mắt, hỏi: “Ai?”
Giọng nam từ trong chiếc vòng đáp lại: “Giống hai người, tôi cũng là người gia nhập vào phe Tống Kim Dân, làm việc cho ông ta. Ông chủ rất thích Yulia, cũng khá buồn vì cái chết của cô ta nên muốn gặp các cậu một lần. Tôi gửi bản đồ cho các cậu, chờ một chút.”
Chiếc vòng tay trên thi thể Mạc Ly thoạt trông không khác gì chiếc mà Lâm Việt đeo lúc trước, chỉ là hình như nó có nhiều chức năng hơn. Người đàn ông bên kia đầu dây vừa dứt lời, một tấm bản đồ thành phố nửa trong suốt bỗng bắn ra từ chiếc vòng đó.
Giọng nam trầm thấp lần nữa vọng ra: “Đến đây đi, hoan nghênh hai cậu gia nhập căn cứ. Đi theo bản đồ sẽ tìm được lối vào.”
Lâm Việt bán tín bán nghi nhặt chiếc vòng lên. Trong tấm bản đồ trên đó quả thực có hiển thị một con đường, nhưng cuối con đường kia lại dẫn đến đáy một hồ nước nhân tạo.
Nhặt tấm thẻ luân hồi và đá dị năng rơi ra từ xác Mạc Ly, Lâm Việt vẫn không yên tâm, anh lên tiếng hỏi người bên kia đầu dây: “Anh vừa nói là “qua cửa”, ý anh là gì?”
Đối phương bình tĩnh trả lời: “Ba con mèo nhỏ đó là thú cưng ông chủ Tống nuôi. Cái tên ấu dâm không có mắt kia bình thường che giấu kỹ lắm, nếu không phải gần đây ba con mèo biến dị lên đến cấp ba thì ông chủ cũng không biết hắn đã làm gì chúng nó, ông chủ rất tức giận nên sai tôi tìm cách xử lý hắn. Tên họ Mạc đó bề ngoài thì tử tế, kỳ thực lại rất thích khoe khoang “chiến tích huy hoàng” của mình với người khác, tôi đoán quá nửa là hắn sẽ khoe chuyện này với mấy người mới gia nhập như các cậu nên mới nhân tiện thêm một mục khảo sát: nếu như sau khi hắn để lộ bộ mặt ghê tởm mà các cậu giết hắn, tôi sẽ tin các cậu là người tốt thật sự, như vậy mới có thể đồng ý nhận các cậu vào đội.”
Lâm Việt không nói lời nào.
Xem ra Tống Kim Dân là một kẻ luôn không có cảm giác an toàn, những người bảo vệ bên cạnh chỉ cần lộ ra chút dơ bẩn sẽ lập tức khiến hắn mất lòng tin, chỉ có người tính tình hiền lành mới có thể đứng cùng hắn lâu dài.
Còn về phần bản thân Tống Kim Dân là hạng người gì… Lâm Việt không muốn phỏng đoán, anh hiện tại chỉ muốn biết một điều…
“Nếu vừa rồi chúng tôi không giết Mạc Ly thì sao?”
Người đàn ông giấu mặt cười nói: “Thật ra các cậu không giết hắn thì cũng không sao, cùng lắm là… tôi sẽ thêm vài mục khảo sát khác thôi.”
Lâm Việt liếc nhìn Phong Mặc, ngầm hỏi ý hắn.
Phong Mặc cười gật đầu: “Đi thôi. Không có vấn đề gì đâu, nếu bọn họ muốn hại chúng ta thì chúng ta đã chết lâu rồi.”
Khóe môi Lâm Việt hơi cong lên như muốn cười lạnh, nhưng vừa nghĩ tới mình còn đang bị theo dõi, anh liền nhanh chóng dừng lại, rốt cuộc tạo thành một biểu cảm hơi khó coi như cơ mặt bị chuột rút vậy.
Biểu cảm nhỏ này lọt vào mắt Phong Mặc, hắn vươn tay vỗ vai anh, nở nụ cười ấm áp: “Đừng lo, thư giãn đi, có tôi ở đây mà, tôi sẽ không để anh gặp nguy hiểm.”
Kỳ thực Lâm Việt rất muốn hỏi một câu, hỏi xem hắn lấy đâu ra cái tự tin lớn như vậy?
Có lẽ hắn chỉ đơn giản là một tên tự tin đến mù quáng, ấy vậy mà anh cũng là kẻ mù quáng tin theo, tinh thần đang căng thẳng cực độ nháy mắt được một câu nói của hắn xoa dịu.
Từ sau khi gặp phải BUG, Phong Mặc bỗng trở nên có phần quái dị, tuy Lâm Việt đã nhận ra nhưng lại chẳng biết phải mở miệng hỏi hắn thế nào. Nói gì thì nói, cứ làm theo lời hắn hẳn sẽ không sai.
Bước trên con đường mà bản đồ trong vòng tay đánh dấu, Lâm Việt và Phong Mặc cùng đi về phía căn cứ của Tống Kim Dân.
Chỉ cần theo đúng lối đi đặc biệt này, bọn họ sẽ tiến vào một đường hầm không gian. Bên trong đường hầm không có bất kỳ nguy hiểm nào, tất cả người luân hồi và thú biến dị đều biến mất, chỉ còn hai người bọn họ mà thôi.
Hai người sóng vai đi theo chỉ dẫn, vượt qua những lối rẽ như mê cung, thuận lợi tới được đáy hồ nhân tạo. Bởi không gian nơi đây đã bị bóp méo, rõ ràng bọn họ đứng dưới đáy nước nhưng quần áo lại không hề ướt, cũng có thể hô hấp như thường, cảm giác này quả có chút kỳ dị.
Kỳ dị một cách không dễ chịu chút nào.
Bước đi dưới đáy hồ đục ngầu không giống như khi đi tham quan đường hầm với đủ loại cá thong dong bơi lội trong thủy cung, trái lại giống như họ đang đi khơi thông cống thoát nước. Trong làn nước bẩn thỉu có thi thể trương phềnh rách nát trôi nổi, có những mảnh xương cốt trắng hếu rải rác trên lớp bùn, có đàn cá chép tranh nhau gặm mẩu tay chân đứt lìa rữa nát, ngay cả mùi nước vốn tanh tưởi cũng không át được mùi xác chết hôi thối.
Liên tục tiến về phía trước mấy trăm mét, cuối cùng Lâm Việt và Phong Mặc cũng đi tới giữa hồ, nơi đó chỉ có trơ trọi một tấm bia đá.
Người đàn ông giấu mặt nói chỉ cần di chuyển tấm bia này sẽ tới thẳng căn cứ, lập tức nhìn thấy Tống Kim Dân.
Tấm bia rất nặng, ngoài người luân hồi thì chẳng ai đủ sức di chuyển nó. Lâm Việt và Phong Mặc cùng hợp lực đẩy khối đá, dù đã dùng sức của cả hai người luân hồi khỏe mạnh mà vẫn không dễ dàng chút nào.
Trong lúc di chuyển tấm bia, bàn tay Phong Mặc chạm tới một hàng chữ viết lồi lõm. Hắn gạt lớp rêu xanh bám trên bia đá quan sát, chỉ thấy đó là một chuỗi ký tự khó hiểu…
[ 3%- 5%, dceeeaccbddd= 61, 0000035. ]
Phong Mặc không rõ những ký tự này có ý nghĩa gì, nhưng chẳng biết tại sao sau khi nhìn thấy nó, hắn chợt cảm thấy như có ai nện một đấm vào lồng ngực mình, trong lòng cồn cào bực bội, khó chịu vô cùng.
Không đợi Phong Mặc kịp nghiên cứu kỹ lưỡng, hàng chữ kia bỗng dần dần mờ đi, nhanh chóng biến mất.
Phong Mặc mặt không đổi sắc, cũng lười nói chuyện này cho Lâm Việt. Hai người nhấc tấm bia đá, để lộ ra một con đường mòn sáng choang phía trước.
Lâm Việt và Phong Mặc cùng bước vào lối đi kia. Cảnh vật xung quanh nhanh chóng thay đổi, trước mắt hai người hoa lên, ngay giây sau họ đã đứng trong một gian phòng.
Nội thất trang trí trong phòng khá sang trọng xa xỉ, bốn phía không có cửa sổ, xem ra là một văn phòng dưới lòng đất. Trước mặt hai người đặt một bộ bàn làm việc, một người đàn ông trung niên đang ngồi đó vùi đầu xem tài liệu.
Người đàn ông trung niên đó chính là Tống Kim Dân.
Một người luân hồi khôi ngô tuấn tú đứng bên Tống Kim Dân. Anh ta thoạt trông chừng hơn ba mươi tuổi, bề ngoài chín chắn điềm tĩnh, thái độ lịch sự mỉm cười với hai người vừa xuất hiện: “Mời ngồi, ông chủ đang bận.”
Thanh âm này chính là giọng nam trước đó liên lạc với họ.
Phía sau hai người là một chiếc sô pha bằng da thật vô cùng mềm mại, Phong Mặc liền không chút khách khí ngồi xuống. Sô pha nhìn qua có vẻ rất êm ái, nhưng chạm vào thậm chí còn mềm hơn, hắn duỗi người tựa trên lưng ghế, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.
Lâm Việt liếc nhìn Phong Mặc, cũng theo hắn ngồi xuống, chỉ là tư thế ngồi của anh có vẻ nghiêm chỉnh hơn nhiều, nửa người trên hơi nghiêng về phía trước – chính là tư thế đã sẵn sàng cho mọi tình huống, bất kể tấn công hay phòng thủ.
Diện mạo của Tống Kim Dân giống hệt như trong lệnh truy nã, là một gương mặt đàn ông trung niên không có gì nổi trội, thậm chí còn hơi thừa cân, vậy mà khí chất tỏa ra từ hắn ta lại khiến người ta cảm thấy nhiệt huyết bừng bừng, chẳng khác nào một thiếu niên xông xáo.
Tống Kim Dân ngẩng đầu nhìn qua hai người, chỉ một cái nhìn này đã đủ khiến Lâm Việt nhận ra sự tự tin và mạnh mẽ toát ra từ xương tủy.
Nhưng Lâm Việt không có bao nhiêu hứng thú với Tống Kim Dân. Dị năng của hắn ta chẳng đủ gây nên sóng gió, dù bề ngoài có nguy hiểm ra sao, anh cũng không tin hắn ta có thể làm gì mình.
Người khiến anh thật sự phải kiêng kỵ là thanh niên bên cạnh.
Khuôn mặt này… Lâm Việt lờ mờ cảm thấy như đã từng quen biết, rồi lại không cách nào nhớ được mình đã gặp anh ta ở nơi nào. Có điều trên đời này, người xấu xí thì có đủ kiểu xấu, nhưng người ưa nhìn lại chẳng khác biệt bao nhiêu. Nam thanh nữ tú hầu như đều có chung đặc điểm, tổng hợp lại thành vài “loại hình” nhất định, nhìn thấy quen mắt cũng là chuyện thường.
Lâm Việt nhìn chằm chằm người thanh niên, càng nhìn lại càng khiến ký ức của anh thêm rối loạn, thực sự không nghĩ ra mình đã từng thấy khuôn mặt giống vậy ở đâu.
Ngay khi anh định gạt câu hỏi không sao tìm ra lời đáp này qua một bên, mu bàn tay người kia bỗng lóe sáng, thẻ luân hồi của anh ta biến thành một cặp kính mắt.
Người thanh niên đeo cặp kính lên, cất giọng nói; “Tôi xin tự giới thiệu một chút, tôi là người thủ hộ của Tống Kim Dân, tên Trịnh Hạc. Phong Mặc, tôi biết cậu cũng là người thủ hộ, xét trên phương diện nào đó thì tôi là anh trai cậu đấy.”
Phong Mặc thoáng run lên, không chút chần chừ sử dụng năng lực phân tích số liệu của mình, rà soát một lượt thông tin của Trịnh Hạc.
Vừa kiểm tra xong, Phong Mặc “Ồ” một tiếng, dựng thẳng sống lưng, mỉm cười chào hỏi: “Đúng thật! Chào, anh trai.”
Thấy hắn nhiệt tình đón nhận sự thật này như vậy, Trịnh Hạc có vẻ vô cùng hài lòng, gật đầu cười nói: “Mãi đến hôm qua tôi mới biết mình là người thủ hộ của ông chủ, phải mất một ngày mới chấp nhận được thân phận này. Có điều ông chủ đã biết tin về các cậu từ lâu rồi, thế nên ông ấy mới đồng ý đích thân gặp các cậu.”
Phong Mặc cũng tỏ ra vô cùng niềm nở vui mừng: “Nếu có rảnh thì chúng ta nói chuyện nhé, đây là lần đầu tiên tôi gặp “người” giống mình, cảm giác này đúng là rất tuyệt, hình như tôi hơi hơi hiểu “tình thân” là cái gì rồi.”
Vì e ngại còn có Tống Kim Dân bên cạnh, Trịnh Hạc không tiếp tục nói nữa, chỉ thản nhiên cười với Phong Mặc, qua phòng bên cạnh lấy một bình trà nóng, rót đầy chén trà đã cạn của Tống Kim Dân.
Lâm Việt rốt cuộc đã biết Trịnh Hạc giống ai.
Thì ra là thế! Là Phong Mặc!
Hai người này tuy đều là người thủ hộ, kỳ thực hình dáng không hề giống nhau, nếu so sánh đường nét khuôn mặt lại càng không có liên quan gì.
Thế nhưng thứ “cảm giác” không thể miêu tả này lại rất trùng khớp.
“Cảm giác” đó chính là… Bề ngoài bọn họ có những biểu cảm tâm lý rất bình thường, thực ra lại chẳng hề quan tâm tất thảy xung quanh, đáy mắt phẳng lặng không chút tình cảm!
Cũng không rõ có phải do chênh lệch tuổi tác, “hệ thống” có phần khác biệt, ở Phong Mặc ít nhiều vẫn mang nét ngây thơ thiếu niên và lòng hiếu kỳ tuổi trẻ, thế nhưng Trịnh Hạc lớn tuổi hơn lại hoàn toàn không có, thoạt trông vô tình hơn, cũng khó gần hơn.
Vừa rồi khi anh ta mỉm cười tiết lộ thân phận của mình với Phong Mặc, tuy miệng gọi Phong Mặc là “em trai”, trên thực tế lại lạnh nhạt hơn hắn nhiều. Trái lại Phong Mặc dường như đã thật sự nảy sinh cảm giác thân thiết với anh ta, ngay cả đôi mắt cũng sáng ngời lấp lánh.
Tống Kim Dân vẫn tập trung đọc những tài liệu trong tay, chén trà trước mặt cạn lại đầy, đầy lại cạn.
Lâm Việt và Phong Mặc cứ vậy chờ hơn mười phút. Hiện tại đang ở trên địa bàn của người khác, bọn họ cũng chỉ có thể kiên nhẫn.
Cuối cùng Tống Kim Dân cũng buông giấy tờ xuống, ngẩng đầu lên. Hắn ta nhìn hai người luân hồi trẻ tuổi, ánh mắt bớt chút nghiêm túc, lại thêm mấy phần thân thiết ôn hòa: “Cám ơn các cậu đã tự nguyện gia nhập vào phía tôi. Phần lớn người luân hồi bây giờ đều đang tìm cách giết tôi, nếu không có Trịnh Hạc bên cạnh có lẽ tôi không tài nào ngủ yên được. Chuyện các cậu giết cô gái Đông Doanh kia là sao? Có thể cho tôi xem đầu cô ta không?”
Lâm Việt lấy cái đầu của Osawa Emi ra khỏi nhẫn không gian, Trịnh Hạc liền cẩn thận bọc nó trong tấm khăn, mang tới trước mặt Tống Kim Dân.
Tống Kim Dân nhíu mày xem xét một hồi, thở dài: “Đáng tiếc quá, thoạt trông cứ nghĩ cô ta là một người tốt, không ngờ nhân cách thật lại tồi tệ như vậy. Cái đầu này cho tôi được không?”
Lâm Việt còn ước sao có người xử lý cái đầu này, anh suy nghĩ một chút, dứt khoát giao nó cho hắn ta: “Nếu ông muốn thì xin cứ lấy.”
“Cám ơn. Vậy giờ… chúng ta bắt đầu bàn chuyện hợp tác nhé.”
Tống Kim Dân bỗng đổi tư thế ngồi trang trọng hơn hẳn, ánh mắt cũng vô cùng nghiêm túc: “Cậu gia nhập vào bên tôi là để hủy hợp đồng cho em gái phải không?”
Lâm Việt sửng sốt.
Hắn ta thậm chí có thể đoán ra chuyện này?