Sứ giả bích đong đưa hai xúc tu của mình, bắt đầu cân nhắc: “Để ta suy nghĩ chút xem hình phạt mới là gì… Vậy thì Hạ Hải, ngươi cho tám quả tim này vào máy ép nát ra, thêm vài viên đá giả làm nước dưa hấu, đổ ra ba cốc rồi đưa cho ba cô gái ở phòng hát đối diện. Ta muốn nhìn xem sau khi uống họ sẽ phản ứng thế nào, ha ha ha ha!”
Trò chơi trừng phạt mà Sứ giả bích nói ra… dù chỉ tưởng tượng một chút cũng không thể chịu đựng nổi.
Lâm Việt, Lâm Dương Dương và Lý Tư Không đều cau mày.
Cũng không biết do quá mệt hay đã sớm lường trước, Hạ Hải chỉ ngẩn ngơ nhìn chiếc hộp độc ác kia, không mắng cũng không giận. Anh ta phiền não hít một hơi, chuẩn bị ôm khay bánh đựng tám trái tim đi.
Lâm Việt cảm thấy lý trí của mình đang bị chiếc hộp từng bước đẩy lùi.
Dù những người bị hại kia đều là NPC… Anh vẫn không thể chấp nhận được.
Trong tiềm thức Lâm Việt chỉ muốn thoát khỏi những hình phạt cực độ kinh tởm này. Anh cau mày chỉ vào y phục của Hạ Hải: “Ông xem trên người cậu ta toàn máu, còn dính cả khúc ruột, bộ dạng thế này mà đi đưa “nước dưa hấu” thì ông dám uống à?”
Sứ giả bích như trong mộng mới tỉnh: “Ngươi nói đúng… Để cậu ta ép xong “nước dưa hấu” rồi mang về đây, lần quay đĩa tiếp theo ai nhận trừng phạt thì ta cho người đó đi tiễn. Ta thông minh quá!”
Nói rồi nó vỗ vỗ xúc tu, dường như đang tự khen cho sự nhanh trí của mình.
Họa này đã chắc chắn không thể tránh khỏi. Hạ Hải yên lặng ôm khay bánh rời khỏi phòng.
Trong lúc Hạ Hải đi ép nước, Sứ giả bích lại bắt đầu lượt chơi chọn lựa kế tiếp.
Lần này đĩa quay chọn trúng Lý Tư Không, vẫn là “thử thách”.
Lý Tư Không ngẩng đầu nhìn Sứ giả bích, trong mắt lóe lên sợ hãi.
Sống sót trong Thế giới luân hồi lâu như vậy, cậu ta cũng đã trải qua không ít chuyện, thế nhưng trong những cuộc chiến mà cậu ta đã gặp, người luân hồi giết chóc lẫn nhau hầu như luôn bởi nguyên nhân lợi ích, thủ đoạn họ sử dụng cũng tương đối văn minh. Loại chỉ đơn thuần tìm kiếm niềm vui như Sứ giả bích này… cậu ta chưa từng thấy.
Hơn nữa những “trò vui” của nó còn khiến người ta phẫn nộ.
Không chỉ vậy, nếu đụng phải người luân hồi biến thái thì họ có thể phản kháng, có thể giết chết đối phương, nhưng họ lại không rõ thực lực của kẻ trước mặt kia, chỉ là xét theo đòn tấn công Hạ Hải vừa rồi có thể nhìn ra nó có sức chiến đấu nhất định. Nó có khả năng giết chết họ nhưng lại không dùng, trái lại chọn cách dằn vặt họ từng chút một, chỉ riêng điểm đó đã khiến Lý Tư Không sợ đến nổi gai ốc, càng nghĩ càng kinh hoảng.
Theo lời nó đã nói, người bị chọn lượt này sẽ là người phải đi đưa “nước trái cây”.
Không rõ tại sao, Sứ giả bích vẫn chưa hé răng. Sự im lặng của nó khiến Lâm Việt và ba người khác khó hiểu nhìn nhau.
Con mắt lớn trên mặt hộp kia không có con ngươi, tròng mắt đã biến thành một màn hình, trong hình đang chiếu ra bóng lưng của Hạ Hải.
Xem ra không phải nó đang ngẩn ngơ mà là đang tập trung toàn bộ lực chú ý vào Hạ Hải, giám sát anh ta.
Là vì sợ Hạ Hải gây sự đây, cũng rất cẩn thận.
Thoạt trông có vẻ hiện giờ là một cơ hội tốt để ám sát nó, nhưng nhóm Lâm Việt chưa từng có ý nghĩ ấy. Quy tắc của thế giới này là phải vượt qua tầng tầng lớp lớp thử thách của Sứ giả bích mới có thể thuận lợi rời đi, nếu nó chết thì trò chơi “nói thật hay thử thách” cũng không thể tiếp tục, vậy bọn họ sẽ vĩnh viễn kẹt lại nơi đây.
Có điều nhân lúc nó lơ là, họ có thể tạm nghỉ ngơi một lát.
Lâm Việt chỉnh đèn trong phòng tới mức sáng nhất. Ánh đèn mờ ảo khiến anh cảm thấy rất áp lực.
Phong Mặc có chút hăng hái đứng trước Sứ giả bích, mặt mang nụ cười nhìn màn hình theo dõi, cùng nó giám sát từng hành động của Hạ Hải.
Lâm Việt suy nghĩ vài giây, cũng đứng cạnh Phong Mặc cùng xem.
Hạ Hải trong màn hình có vẻ rất phiền muộn. Cuối tầng lầu này chính là quầy pha chế, khi anh ta đến đó, hai nhân viên phục vụ trong quầy đã ngã gục trên đất, cả hai đều bị chặt đầu, máu nóng ào ào chảy ra, hiển nhiên là mới vừa bị giết.
Nhìn thi thể hai người nhân viên, Hạ Hải sửng sốt một chút rồi đặt khay tim lên quầy bar, bắt đầu rửa tay rửa mặt. Cũng không biết là để tỉnh táo hơn hay để giải quyết tâm trạng sầu não, anh ta rửa rất lâu.
Lâm Việt chú ý tới trong hành lang có rất nhiều thiết bị báo cháy. Những đầu dò khói im lìm khiến chân mày anh thoáng nhíu, tựa hồ vừa nghĩ tới điều gì.
Trong khi Phong Mặc và Lâm Việt đang quan sát Hạ Hải, Lâm Dương Dương và Lý Tư Không đang ngồi trên ghế salon nói chyện phiếm. Bởi hai người xấp xỉ tuổi nhau, ít nhiều cũng có vài đề tài chung để tán gẫu.
Thấy Lý Tư Không có chút lo âu, Lâm Dương Dương liền trấn an cậu ta: “Tuy tôi cảm thấy thế giới này rất kỳ quái, nhưng mà quy tắc của Thế giới luân hồi nhất định sẽ bảo vệ chúng ta. Không cần căng thẳng, cứ làm theo lời nó là được, nó chỉ để chúng ta đi hại NPC, toàn người giả thôi, đừng có áp lực tâm lý quá.”
Lý Tư Không nghe cô nói, khuôn mặt dần đỏ lên: “Cô còn nhỏ hơn tôi phải không? Đừng dỗ tôi như thế, tôi có yếu đuối thế đâu…”
Miệng nói như vậy nhưng thiếu niên vẫn chẳng khác nào chú nai con, đôi mắt ướt nước long lanh, trong sự ngây ngô lộ vẻ lúng túng ngơ ngác.
Không hiểu sao từ Lý Tư Không lại tỏa ra cảm giác vô cùng trong trẻo thuần khiết, dường như chưa từng bị Thế giới luân hồi đầy cặn bã này nhuốm bẩn. Tuy Lâm Dương Dương thoạt trông nhỏ hơn cậu ta một chút, thế nhưng cô đã trải qua rất nhiều chuyện, ánh mắt đã sớm chẳng còn trong veo nữa.
Không… Ngay cả những thiếu niên bình thường chưa từng đặt chân tới Thế giới luân hồi cũng rất hiếm người có đôi mắt sạch sẽ như cậu ta.
Bởi vậy, Lâm Dương Dương cũng rất hiếu kỳ: “Anh từng trải qua những thế giới thế nào?”
Nghe cô hỏi, Lý Tư Không thoáng cau mày, thành thật đáp: “Tôi đã trải qua năm thế giới: zombie, địa ngục, thế giới game, bộ tộc côn trùng, khủng hoảng máy móc. Đều là kiểu khá bình thường thôi, giống chơi game hơn ấy, có đồng đội cùng nhau đánh quái lên cấp. Vì tôi còn nhỏ nên đồng đội cũng hay bảo vệ tôi… Được rồi, có lẽ tôi thật sự cần cô khuyên nhủ, tôi còn chưa từng thấy cái gì đen tối, xin lỗi…”
Trước kia khi tập hợp thành đội ở thế giới hồ ước nguyện, Lâm Việt đã từng hỏi cậu ta vấn đề này. Biết những thế giới cậu ta từng gặp đều khá bình thường, không có nơi nào quá kích thích, anh còn từng khuyên cậu ta đừng gia nhập đội ngũ của mình, bởi tính cách của Phong Mặc chính là thích tìm sự kích thích.
Nhưng Lý Tư Không vẫn nhập đội.
Cũng bởi chưa trải qua thế giới nào quá u ám, khi bốn thành viên trong nhóm cậu ta rơi vào tay một đám người luân hồi, cậu ta đã không kịp thời nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề. Kết quả cũng vì muốn cướp mười mấy tấm thẻ cấp hai mà bốn đồng đội của cậu ta đều chết hết, còn cậu ta dùng năng lực của mình may mắn trốn được.
Một trái tim thuần khiết, quả thực rất khó có được trong Thế giới luân hồi.
Tuy khó có được, nhưng cũng là một sự sỉ nhục.
Nhìn ánh mắt ảm đạm của Lý Tư Không, Lâm Dương Dương không khỏi khó chịu. Cô vội vỗ nhẹ bả vai cậu ta, phô ra khuôn mặt tươi cười: “Không sao đâu, anh thật sự chưa gặp chuyện gì đen tối à? Tôi ghen tị với anh quá. Chưa từng bị mấy tên biến thái ở Thế giới luân hồi hành cũng chẳng có gì đáng xấu hổ, anh rất may mắn, thật đấy. Hiện tại chúng ta đều bị Sứ giả bích hành đây, cứng cỏi lên, cẩn thận chút, chẳng có gì quá to tát cả, sống sót mới là quan trọng nhất.”
Cảm thấy Lâm Dương Dương đang ở rất gần mình, mặt Lý Tư Không đỏ bừng, hơi dịch sang một bên kéo giãn khoảng cách giữa họ, nhẹ gật đầu.
Hai thiếu niên ngồi một bên giao lưu kinh nghiệm, Lâm Việt và Phong Mặc vẫn đang xem màn hình giám sát.
Hạ Hải đã rửa tay ít nhất ba phút. Xem ra anh ta muốn tỉnh táo lại còn cần chút thời gian.
Rửa thêm một lát nữa, anh ta dùng hai tay vỗ vỗ mặt, trong miệng lẩm bẩm gì đó, nhìn khẩu hình giống như đang nói “Con mẹ nó”. Cuối cùng, anh ta lên dây cót tinh thần, bắt đầu nhanh chóng thực hiện nhiệm vụ trừng phạt.
Mười phút sau, “nước trái cây” đã được ép xong.
Ba cốc thịt nát đỏ sậm sền sệt, trên khay và mặt ngoài cốc còn dính vài vệt chất lỏng đỏ bầm không rõ, nhìn bề ngoài hoàn toàn không giống nước dưa hấu.
Có quỷ mới uống thứ này.
Hạ Hải rủa một câu rồi bưng ba cốc nước trở về phòng. Khi anh ta vừa tới cửa, hình ảnh biến mất, con mắt của Sứ giả bích cũng khôi phục lại như ban đầu.
Hạ Hải đẩy cửa vào, đặt “nước ép” lên bàn trà để Sứ giả bích kiểm nghiệm.
Sứ giả bích dùng xúc tu rút một tờ giấy trên bàn ra, dùng giấy lau thịt nát dính dọc thành cốc và vết máu trên khay. Xong đâu đấy, nó dùng xúc tu phải cứa rách xúc tu trái, một ít chất lỏng tràn ra từ miệng vết thương, chảy vào ba chiếc cốc.
Nhìn lại thì… dường như quả thực trở nên giống nước dưa hấu hơn rồi.
Chuẩn bị xong, Sứ giả bích lúc này mới nhớ tới hình phạt của Lý Tư Không, vươn tua chỉ vào cậu ta: “Hình phạt của ngươi chính là đem ba cốc nước trái cây này đến phòng hát đối diện, nhìn tận mắt mấy cô gái trong đó uống chúng. Những người khác cũng phải cùng ta đi xem, ai không đi thì hình phạt kế tiếp phải tăng gấp đôi, phải trừng phạt hai lần!”
Nó đã đe dọa đến thế, họ dám không đi sao?
Lý Tư Không đứng lên, bắt đầu yên lặng sắp xếp ba cốc “nước dưa hấu”.
Phong Mặc mỉm cười, thoạt trông rất vui vẻ tuân lệnh.
Hạ Hải nhổ nước bọt, không nói thêm gì.
Lâm Dương Dương cũng đứng lên, sửa lại quần áo, nhăn mặt tới trước cửa chờ Lý Tư Không sẵn sàng.
Lâm Việt lạnh tanh liếc Sứ giả bích, móc thuốc lá và bật lửa của mình ra: “Tôi muốn ra ngoài hút điếu thuốc. Lần sau cứ gấp đôi hình phạt, không sao cả.”
Nói rồi anh quay lưng bước đi không ngoảnh lại, căn bản không hề để tâm tới chiếc hộp kia.
Sứ giả bích lặng lẽ ngó theo Lâm Việt.
Chỉ thấy anh đứng giữa hành lang, tựa tường bắt đầu hút thuốc, đường nhìn không rời khỏi bức tranh treo đối diện, tựa hồ rất hưởng thụ khoảnh khắc thanh nhàn mà điếu thuốc mang tới.