Quy tắc ngầm của Thế giới luân hồi – mạo hiểm càng nhiều, thu hoạch càng lớn.
Con chuột bạch biến dị có sức chiến đấu 200 này tuy khó đối phó, nhưng nếu giết được nó thì chắc chắn phần thưởng nhận được sẽ vô cùng giá trị!
Đang lúc Phong Mặc âm thầm tính toán xem phải giết con chuột trước mắt thế nào, cái cổ treo đầy u bướu bỗng giật giật, một đôi mắt đỏ ngầu chằm chằm chiếu tới vị trí của hắn.
Hắn đang trốn sau một cây cột rất lớn, vốn nghĩ đã đủ an toàn, vậy mà vẫn bị phát hiện.
Hừ, giác quan nhạy bén của động vật quả nhiên phiền phức.
Chuột bạch biến dị di chuyển thân thể mập mạp, từ từ tiến về phía Phong Mặc. Mỗi bước chân đều khiến cái bụng nứt rỉ ra chút máu lẫn với dịch nhầy, lớp u thịt trên mình nó không ngừng lan ra càng lúc càng nhiều, kích thước u cũng ngày một lớn hơn, phình lên bằng một nắm tay người. Chẳng mấy chốc, những cục u bướu đã che khuất hoàn toàn thân thể vật chủ, khiến người ta hầu như không thể nhìn ra nó vốn là động vật gì, từ xa nhìn lại chỉ như một viên thịt lớn đang nhúc nhích mà thôi.
Có điều thứ thoạt trông ngốc nghếch chậm chạp đó kỳ thực lại có tốc độ nhanh đến bất ngờ!
Con chuột bạch như một quả bóng bay thuận gió mà lăn, chỉ trong khoảnh khắc đã xuất hiện ngay trước cây cột mà Phong Mặc đang ẩn nấp. Ánh mắt nó lóe lên sát khí, hung tợn ra tay.
Trước ngực con chuột có bảy tám cục u thịt vô cùng lớn, trong vòng mấy giây, tất cả những cục u đó đều biến thành màu đen, bề mặt nhẵn nhụi bò đầy vệt mạch máu ngoằn ngoèo của chúng bị phình lên căng tròn quá mức, lớp màng bọc sáng bóng quái dị dường như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào.
Chớp mắt tiếp theo, chúng thực sự nổ tung!
Từ u thịt đen kịt bắn ra vô số giòi bọ, mỗi con đều lớn cỡ ngón tay út. Đám bọ thoạt trông mềm nhuyễn, vậy mà cơn mưa bọ này lại để lại vô số hố nhỏ lỗ chỗ trên cột xi măng. Cây cột cứng rắn trước sự tấn công của chúng chẳng khác nào sợi mì mềm nhão, chúng uốn mình chui vào trong, chẳng mấy chốc đã moi ra một loạt hang động nhỏ giữa lớp vật liệu!
Một vài con bọ lạc đàn rơi tung tóe bên chân Phong Mặc, vừa ngửi được hơi người sống, chúng tức thì như bị kích thích cực độ, điên cuồng bò về phía hắn!
Phong Mặc nhanh nhẹn tránh đi, tuy vậy vẫn có vài con bọ chui xuyên qua đế giày, bắt đầu gặm cắn ngón chân của hắn.
Mỗi khi những cái miệng nhỏ của chúng gặm một cái, hắn đều có thể cảm nhận được một mẩu thịt lìa khỏi cơ thể mình. Thế nhưng hắn không thể bỏ thời gian gạt chúng ra, bởi chỉ cần hắn ngừng lại một chút thôi, đám giòi bọ khác xung quanh sẽ lập tức chen nhau leo lên ăn sạch hắn!
Phong Mặc dựa vào thân thủ linh hoạt lùi lại, lộn ngược một vòng về phía sau tránh hơn chục con bọ truy đuổi, không ngờ chưa đợi hắn kịp đứng vững, trên ngực con chuột bạch lại thêm năm cục u “chín muồi” nổ tan, tiếp tục phun ra hàng trăm con bọ mới, tất cả đều chuẩn xác văng thẳng tới hắn.
Quá nhanh!
Phong Mặc dồn hết toàn lực cũng chỉ có thể tránh được ba luồng đạn giòi bọ, còn lại hắn thực sự không cách nào né được. Hai đàn bọ cuối cùng đều nhắm vào chân trái, nếu bị chúng đánh trúng thì chắc chắn cái chân này sẽ bị lũ đục khoét phế đi trong chớp mắt!
Giữa thời khắc chỉ mành treo chuông, một quả cầu ánh sáng đột ngột bay tới chắn trước hai luồng giòi bọ. Quả cầu chỉ lớn bằng viên bi lơ lửng trên độ cao hai mét, mạnh mẽ nổ tung.
Phong Mặc phản ứng nhanh nhạy, nằm sụp xuống ngay trước khi quả cầu nổ. Hắn biết rõ dị năng của Lâm Dương Dương có sức công phá thế nào, bởi vậy cũng nằm xuống rất đúng lúc, sóng xung điện chói lòa vừa vặn xẹt qua lưng hắn, để lại trên áo khoác ngoài một vết rách cháy đen.
Quả cầu ánh sáng đốt trụi đám bọ đang lao tới, chúng lả tả rơi xuống mặt đất, lúc nhúc giãy giụa không ngừng.
Nhân cơ hội đó, Phong Mặc vội bò dậy chạy ra khỏi cửa.
Thân hình khổng lồ của chuột bạch biến dị nghiêng đi, như một cơn gió vun vút phóng tới. Hắn mới chạy xa ba thước, quái thú kia đã đuổi kịp rồi.
Phong Mặc liếc nhìn lồng ngực to lớn trước mắt, lại xuất hiện thêm vài cục u tím đen!
Thứ u bướu quỷ quái này “chín” quá nhanh rồi! Hắn lại chỉ có sức chiến đấu 60 điểm, đối diện với con chuột có sức chiến đấu 200 quả không đủ chịu một kích.
Đúng lúc này, ba bóng người vọt tới.
Lâm Việt, Lâm Dương Dương và Yulia chắn giữa Phong Mặc và con chuột khổng lồ. Chỉ nghe Lâm Việt hô một tiếng “Trên!”, phần ngực chuột bạch tức thì trúng ba cú đá.
Cả ba người đều có sức chiến đấu 100 điểm, theo lý thuyết, họ đủ khả năng ngăn chặn con chuột này. Thế nhưng trên thực tế sức chiến đấu của nó rất có thể đã vượt qua con số 200, dù sao nó có hình thể to lớn, phản ứng nhanh nhạy, những u bướu treo quanh thân lại là mối đe dọa không thể coi thường.
Trong tình cảnh này, ba người Lâm Việt, Lâm Dương Dương và Yulia cố gắng cũng chỉ có thể miễn cưỡng đánh ngang tay với nó mà thôi.
Ba người hợp lực tung ra ba cú đá, mục tiêu đều là những cục u sắp chín muồi, ba bướu thịt đồng thời bị đạp vỡ khiến con chuột phải lùi về phía sau bảy, tám mét.
Từ những cục u vỡ tràn ra chất nhầy xanh lục, trong đó lộ ra vô số giòi bọ nhỏ li ti. Có lẽ bởi những u thịt này còn chưa chín, đám giòi bên trong cũng đều đã chết, nằm yên không nhúc nhích trong lớp dịch nhầy.
Phong Mặc nhanh nhẹn gạt hết vài con bọ còn đang cắn chặt chân mình xuống, một cước đạp chúng bẹp nát, lùi về phía sau Lâm Việt.
Vừa rồi Lâm Việt không kịp sử dụng dị năng hóa thành hình thú, vội vàng dùng chính hình người xông lên cứu Phong Mặc. Hiện giờ chuột bạch đã bị đẩy lui, anh liếc qua hình xăm biểu thị năng lượng còn lại 25%, cân nhắc xem nên sử dụng dị năng để tấn công hay dẫn theo mọi người chạy trốn.
Ngay lúc anh vẫn băn khoăn không biết nên tấn công hay phòng thủ, Phong Mặc bỗng nhiên kêu lên: “Nhược điểm của nó là thuốc khử trùng! Thử xem hiệu quả thế nào trước rồi tính!”
Lời này khiến Lâm Việt thoáng chút yên tâm, anh liền lôi ra hai bình thuốc khử trùng từ không gian, mở nắp vẩy về phía con chuột.
Chuột bạch biến dị vốn đang trên đà lao tới tấn công anh đột ngột bị vẩy đầy thứ nước tỏa mùi gay mũi, con vật khứu giác nhạy bén hoảng hốt rít lên tránh xa vài mét.
Đôi mắt sợ hãi trừng trừng nhìn bình thuốc trong tay kẻ thù, thứ mùi nồng nặc ám ảnh khiến nó run lên bần bật.
Mùi hương này khiến nó nhớ tới một lần “thí nghiệm” tàn khốc nhất.
Lần đó, có một vài nhân viên mới tới buồn chán nảy ra một ý tưởng, họ bắt ba con chuột bạch ngâm vào nước khử trùng. Những thí nghiệm tàn nhẫn ngày nào cũng có, kỳ thực nó đã nhìn nhiều đến chết lặng, thế nhưng những nhân viên mới tới kia không có kinh nghiệm, làm việc cũng tương đối qua loa, bởi vậy khi chia lồng, họ vô ý đặt nó ở ngay sát ba con chuột bạch đã bị ngâm thuốc.
Trong mùi nước khử trùng nồng nặc, nó tận mắt chứng kiến cái chết của ba con chuột xấu số. Kể từ đó, thứ mùi kia đối với nó đã trở thành một bóng ma ghê rợn, mỗi lần phòng thí nghiệm được sát trùng, sự sợ hãi đó sẽ lại sống dậy trong nó, bắt nó nhớ mãi không quên.
Trong tiềm thức của nó, mùi thuốc sát trùng chẳng khác nào… mùi của cái chết.
Thừa dịp chuột bạch cứng đờ hoảng loạn, Lâm Việt lục tìm tất cả nước khử trùng trong không gian quăng cho Lâm Dương Dương, sau đó dùng dị năng hóa thành hình thú, gầm lên đánh tới con chuột!
Cử động của con chuột bạch có vẻ chậm chạp hơn hẳn, tốc độ chín của các u thịt trên mình nó cũng giảm đi, hơn nữa nó không thể cùng lúc tạo ra đến vài túi mủ đầy giòi bọ như trước, mỗi lần chỉ có thể “thúc chín” một túi.
Nó như vậy rõ ràng dễ đối phó hơn rất nhiều. Lâm Việt không chần chừ, dồn lực đánh tới chân trái của nó!
Trên thân thể chuột bạch biến dị treo quá nhiều u thịt, bởi vậy tứ chi của nó thoạt trông vô cùng nhỏ yếu. Nếu nó đã chọn cách đứng thẳng để hoạt động, vậy anh sẽ phế bỏ chi sau của nó!
Yulia liếc mắt liền hiểu ý định của Lâm Việt, xông lên cùng anh công kích chân trái con chuột. Lâm Dương Dương cũng tận dụng phần năng lượng dị năng ít ỏi còn lại của mình bay tới bên cạnh quái vật kia, ra sức vẩy thuốc khử trùng xung quanh vùng đầu nó.
Mùi nước khử trùng kích thích đại não, con chuột sợ hãi dần dần trở nên phẫn nộ!
“Rắc” một tiếng, âm thanh xương gãy giòn tan, Lâm Việt đã cắn nát mắt cá chân trái của chuột bạch.
Con chuột không đứng vững lảo đảo một cái. Bị kích thích đến cực điểm, nó bỗng nổi điên dùng chính thân hình to lớn của mình làm vũ khí, hung ác đè xuống Lâm Việt!
Thân thể kia như ngọn núi ào ào đổ xuống. Hình thú của Lâm Việt không hề bé nhỏ, thế nhưng đặt cạnh con chuột bạch biến dị này vẫn chẳng khác nào đứa trẻ hai tuổi so với người trưởng thành, chênh lệch quá lớn.
Khi con chuột đè xuống, một loạt giòi bọ cũng theo đó rơi ra, điên cuồng cắn gặm khiến anh không cách nào né tránh.
Tất nhiên, sự chênh lệch sức chiến đấu của hai bên quá rõ ràng, dù cho không bị đám giòi bọ kia làm bị thương anh vẫn khó mà tránh được. Đã tránh không thoát, vậy chỉ còn cách cắn răng gắng gượng chống đỡ thôi!
U thịt mềm nhão như một lớp mút xốp dinh dính, Lâm Việt bị bọc kín bên trong, một vài cục u vỡ trào ra dịch nhầy xanh biếc thấm ướt bộ lông xù, vừa tanh vừa nóng khiến anh ghê tởm.
Lâm Việt ra sức dùng móng vuốt nhọn móc vào bụng con chuột, ý đồ xé rách da thịt nó chui ra. Thế nhưng ngâm trong chất nhầy xanh biếc kia chưa đầy vài phút đồng hồ, anh bỗng cảm thấy toàn thân dần dần tê dại uể oải, cánh tay giơ lên cũng không còn sức lực.
Bị bao chặt trong chùm u bướu, lại thêm trọng lượng mấy tấn đè nặng bên trên, thậm chí ngay cả hít thở cũng vô cùng vất vả. Lâm Việt mơ hồ nghe thấy tiếng kêu sợ hãi của Yulia và Lâm Dương Dương, chẳng lẽ con chuột đang đè anh xuống này còn đồng thời làm gì đó khác, nếu không sao có thể dọa hai cô gái bản lĩnh hốt hoảng đến vậy?
Con súc sinh này… nó làm hại em gái anh sao?
Nghĩ tới những con giòi bọ ghê tởm lại đáng sợ, toàn thân Lâm Việt như bốc lên ngọn lửa, lần nữa vung vuốt điên cuồng cào cấu vùng bụng con chuột!
Anh không thể ngã xuống.
Tuy vậy, chất dịch nhầy trong u thịt của chuột bạch vốn có hiệu quả ăn mòn ý thức, Lâm Việt giãy giụa một hồi vẫn không thể thoát ra, cơ thể lần nữa rã rời mềm nhũn.
Thịch thịch.
Thịch thịch.
Trái tim con chuột nảy lên từng nhịp đều đặn, nhịp tim đập rất nhanh. Lâm Việt đang dính sát vùng bụng của nó thậm chí còn nghe được âm thanh nội tạng hoạt động.
Ngay lúc Lâm Việt cho rằng mình sẽ bị cảm giác bất lực này nuốt chửng, sức nặng phía trên bỗng nhẹ bớt đôi phần.
Lâm Dương Dương và Yulia đang hợp sức di chuyển con chuột, giải cứu Lâm Việt. Dưới hiệu quả chữa trị của Lâm Dương Dương, toàn thân anh như được tiếp máu, nhanh chóng chui ra từ bên sườn con chuột.
Lâm Việt vừa thoát ra vốn đã sẵn sàng tiếp tục nghênh chiến, thế nhưng anh bất chợt chú ý tới vẻ mặt của hai đồng đội có chút kỳ lạ.
Dường như là… đau thương?
Theo ánh mắt của Lâm Dương Dương, Lâm Việt liếc thấy cách đó vài mét… Thi thể của Phong Mặc.
Phong Mặc toàn thân bê bết máu nằm trên mặt đất, vùng bụng bị cào rách nát, nội tạng bên trong rơi vương vãi ra ngoài, sàn nhà quanh chỗ hắn nằm trắng đỏ lẫn lộn.
Mùi máu tươi, cảnh tượng thê thảm khiến người kinh hãi… Cái chết đẫm máu quen thuộc nháy mắt khơi dậy nỗi sợ từ sâu tận đáy lòng Lâm Việt.
Thi thể Phong Mặc khiến anh rơi vào điên cuồng!
Lâm Việt bỗng như biến thành quái vật không biết đau đớn, trừng lên đôi mắt đỏ sẫm tấn công chuột bạch biến dị, mạnh mẽ khóa chặt yết hầu nó!
Những u bướu bên dưới lần lượt nổ tung, cảm giác toàn thân tê dại rã rời, cảm giác bị giòi bọ cắn xé, cảm giác thư thái khi dị năng chữa trị của Lâm Dương Dương chạy khắp cơ thể… Tất cả hòa lẫn với nhau, thế nhưng với anh lúc này, mọi thứ đều vô cùng rõ ràng.
Anh chỉ còn nhớ được một điều duy nhất – giết!
Chỉ có giết chóc mới có thể giúp anh bộc phát hết những kìm nén và sợ hãi sâu trong tiềm thức, mới là ngọn đèn dẫn đường cho lý trí của anh!
Lâm Dương Dương và Yulia phối hợp rất ăn ý, liều lĩnh dốc sức cùng tấn công chuột bạch biến dị.
Chỉ là Lâm Việt đang trong cơn cuồng nộ không phát hiện…
“Thi thể” Phong Mặc mở mắt.
Phong Mặc thẳng lưng ngồi dậy. Hắn hất những thứ bừa bộn trên bụng xuống đất, dõi theo bóng lưng cao lớn nở một nụ cười xảo quyệt.
Vừa rồi Lâm Việt chỉ kịp nhìn thấy ruột gan rơi vãi trên bụng Phong Mặc, lại không nhận ra những mảnh xác thỏ rải rác xung quanh. Tất cả máu tươi và nội tạng kia đều là của những con thỏ này, chính là động vật do thẻ luân hồi của Chung Linh gọi tới.
Phong Mặc cố ý giả chết kích động Lâm Việt, bắt tay với Lâm Dương Dương và Yulia diễn một vở kịch bất ngờ.
Quả thật, rất thành công.