Những oán niệm trước khi chết và ký ức của người luân hồi nữ truyền vào não bộ Lâm Việt đều ám đầy thù hận, nặng nề đến khiến người ngạt thở.
Trong hồi ức là hình ảnh một ngôi nhà ấm áp.
Ngôi nhà đó nằm giữa vùng quê bên rìa một thành phố nhỏ nước Đông Doanh. Gia đình chủ nhà có năm người, người cha chất phác trung thực, người mẹ cởi mở nhiệt tình. Hai vợ chồng chung sống đã lâu mà không có con, bởi vậy họ quyết định nhận nuôi một cô bé, chẳng ngờ sau khi nhận con nuôi một năm họ lại may mắn mang thai, sinh được hai cô con gái song sinh nữa.
Cô con gái nuôi càng lớn càng xinh đẹp hơn người, thành tích học tập xuất sắc lại có năng khiếu hội họa và nhiếp ảnh, đối nhân xử thé cũng khéo léo cẩn thận nên được rất nhiều người yêu quý. Hai cô em gái sinh đôi trái lại chỉ kế thừa bề ngoài bình thường của cha mẹ, không có năng khiếu đặc biệt nào, cũng không phải tuýp người hướng ngoại phóng khoáng. Tuy vậy hai cô em đều không ganh tỵ với chị gái, thậm chí còn luôn tự hào về chị, mỗi khi nhắc đến chị đều vô cùng vui vẻ, hai mắt sáng rỡ líu ríu kể đủ chuyện. Cha mẹ các cô cũng đối xử rất tốt với con gái lớn, luôn để cô bé sống hạnh phúc như một công chúa dưới mái nhà này.
Nhưng tất cả đã chấm dứt sau một trận hỏa hoạn, cả nhà năm người đều vùi thân trong biển lửa. Khi bọn họ lần nữa tỉnh lại, trước mắt đã là Thế giới luân hồi.
Mỗi người đều phải trải qua rất nhiều khó khăn mới có thể may mắn tới được thành Cực Lạc, tìm lại được nhau, cả nhà đoàn tụ. Chỉ cần có thể ở bên nhau, dù phải sống trong nơi đầy rẫy những quy tắc vặn vẹo kinh khủng này, họ vẫn sẽ hạnh phúc.
Bởi vì gia đình họ có một ưu thế mà những đội ngũ khác không có – đoàn kết.
Người một nhà cùng nhau đối diện với bóng tối bủa vây, hai tay dính đầy máu tươi từng vô số lần khiến người mẹ hiền lành hổ thẹn suy sụp, vậy nhưng nhờ có tình thân, họ vẫn có thể tiếp tục sống sót.
Khi tham gia vòng Thế giới luân hồi này, bọn họ cũng như những người khác ôm hy vọng giết chết gã con mồi giàu có nhất thành phố, giành lấy tài sản đủ sinh sống cả đời trong thành Cực Lạc, sau đó yên ổn chết già.
Đáng tiếc rằng ngay trong đêm đầu tiên họ bước tới nơi đây, giấc mộng mỹ mãn đã bị đập vỡ tan tành.
Cô con gái lớn xinh đẹp rơi vào tầm ngắm của Suriel. Cô gái đáng thương không có dị năng cũng không có tố chất tâm lý vững vàng như Yulia, không biết cái gì là đưa đẩy, không biết dùng sắc đẹp mê hoặc đối phương. Sự căm ghét và phản kháng của cô khiến Suriel bất mãn… Kết cục, thân thể cô gái bị hắn ta xẻ thành hơn năm mươi mảnh, cái đầu giữ lại trưng bày thưởng thức, toàn bộ phần còn lại ném cho chó mèo hoang ăn.
Sau khi hay tin con gái qua đời, người cha vẫn luôn thương con như mạng gần như mất trí, quyết sống mái một trận với tên biến thái kia, cuối cùng một đi không trở lại. Suriel thậm chí còn cố ý tìm mẹ con ba người, đứng trước mặt họ làm nhục cái đầu cô con gái lớn, tiểu lên thi thể người cha.
Ba mẹ con đau khổ đến chết đi sống lại, thế nhưng họ không có cách nào phản kích, chỉ có thể chạy trốn. Đó chính là lúc họ gặp hai người đồng đội khác – thanh niên da đen Oneal và gã da trắng cao lớn Ryan.
Hai người đàn ông kia cũng ôm mối thù với Suriel. Chỉ mấy tiếng đồng hồ trước khi gặp ba mẹ con, đội của họ đụng phải tên điên Suriel, bị hắn ta diệt mất ba người, trong đó có hai người có sức mạnh đặc biệt đã bị biến thành con rối.
Năm con người tràn đầy thù hận tập hợp với nhau, tạo thành một đội ngũ mới.
Một đội tử sĩ.
Bọn họ ngay từ đầu đã không ảo tưởng rằng mình có thể giết Suriel. Họ cố ý xung đột với nhóm Lâm Việt, sau khi bị Suriel phát hiện, ba mẹ con liền hy sinh bản thân cho hắn ta dùng làm con rối, tìm mọi cách tranh thủ cơ hội cho hai người còn lại. Đáng tiếc, trong mắt Suriel chút năng lực của họ chẳng đáng là gì, bởi vậy hắn ta chỉ giữ lại cô gái có khả năng biến thành thanh kiếm, còn mẹ và em gái cô ta đều bị giết chết.
Bọn họ bất chấp tất cả cố ý gây động tĩnh lớn như thế chính là để kéo những người luân hồi gần đó tới, mong họ sẽ hợp lực đánh chết tên ác ma Suriel này!
Cho tới khoảnh khắc trút hơi thở cuối cùng, trong lòng cô gái luôn chỉ nghĩ đến một chuyện duy nhất – báo thù. Căm hận của cô ta ngưng tụ lại thành một cụm từ tiếng Đông Doanh đầy u oán, quanh quẩn ám ảnh trong đầu Lâm Việt không đi.
Tuy anh không biết tiếng Đông Doanh, nhưng từ ngữ điệu cũng có thể chắc chắn, đó nhất định là một lời nguyền rủa.
Nỗi đau đớn tột cùng là cây cột trụ chống đỡ tâm hồn cô gái, giúp cô ta không hoàn toàn bị biến thành tay sai vô tri vô giác của tên ma quỷ, khiến cô ta luôn luôn tràn đầy bất cam và nhục nhã, cũng chính bởi vậy, cô ta mới có thể bị chó trắng dụ tới đây.
Chuỗi vòng tay mà con chó tha về là của cô con gái lớn, món quà mừng hai mươi tuổi mà cả gia đình đã chọn cho lễ trưởng thành của người chị cô ta luôn hết mực yêu thương, cũng chính là thứ vật phẩm tùy thân duy nhất theo chị cô ta tới Thế giới luân hồi.
Oán niệm của người luân hồi nữ có ảnh hưởng vô cùng lớn tới cảm xúc của Lâm Việt. Anh có một nhược điểm trí mạng, đó chính là căn bệnh tâm lý khiến tinh thần anh mẫn cảm yếu đuối, dễ bị các yếu tố bên ngoài tác động, nảy sinh các cảm xúc vui vẻ, đau buồn, giận dữ quá mức bình thường.
Khó khăn lắm mới xoa dịu được tâm trạng xúc động, Lâm Việt nhíu mày lau hai hàng nước mắt, lấy lại bình tĩnh. Anh nhìn chiếc vòng trên mặt đất, lẳng lặng nhặt lên.
Đó là một chuỗi thạch anh điểm năm hạt vàng ròng, trên mỗi hạt châu vàng đều khắc vài chữ Đông Doanh khác nhau, hẳn là tên của năm người trong gia đình họ.
Phong Mặc từng nói hắn biết tiếng Đông Doanh, Lâm Việt liền đưa chuỗi vòng cho hắn, hỏi: “Cậu đọc được chữ Đông Doanh không?”
Phong Mặc nhìn một hồi, chậm rãi phiên dịch từng cái tên: “Ừm… Osawa Ryo, Osawa Chiyo, Osawa Emi, Osawa Yumi, Osawa Masami.”
Chỉ là vài cái tên bình thường, họ có biết cũng vô ích. Nói một cách châm chọc, hiện tại tác dụng duy nhất của chuỗi vòng này chỉ là lưu lại cái tên lập bia mộ mà thôi.
Bản thân còn đang đứng bên bờ sinh tử, Lâm Việt đương nhiên không có thời gian thương tiếc ai điếu cho một gia đình xa lạ. Anh thuận tay bỏ chuỗi vòng vào nhẫn không gian, hỏi con chó trắng: “Có cách nào dụ những con rối khác đến đây không?”
Con chó bình thản đáp: “Hai con rối lúc nãy đã về báo tin rồi nên hơi khó. Hơn nữa tôi có một tin xấu muốn cho anh biết trước: Suriel và con rối có liên hệ tinh thần, có thể biết ai đã giết con rối của mình. Hắn ta chắc chắn đã nhớ mặt anh rồi đấy.”
“… Mày đúng là thông minh, tính toán giỏi lắm.” Vẻ mặt Lâm Việt rét lạnh như hồ băng. Con chó biến dị xem như đã hoàn toàn buộc chặt anh vào với nó rồi, dù anh có không muốn nhận nuôi “thú cưng” cũng không được.
Chó trắng vẫy vẫy cái đuôi, “thật thà” đáp lời: “Sao mà gọi là tính toán được? Trước khi hợp tác anh có hỏi tôi chuyện đó đâu, tôi chỉ là một con chó làm sao biết tính toán chứ?”
Nó rõ ràng đang giả ngu, anh cũng chẳng muốn tranh luận nữa.
Thần hộ vệ gian xảo của Phong Mặc tức thì lăn ra cười: “Nhân loại ngu xuẩn! A ha ha ha ha! Nếu mày vẫn cứ coi đám mèo chó biến dị như động vật mà đối xử thì sẽ còn lọt hố nhiều! May cho mày là con chó này không có ý đồ xấu đấy, lỡ mà có thì nó đã gọi hết đám tay chân của Suriel đến từ lâu rồi…”
Thấy sắc mặt Lâm Việt càng lúc càng khó coi, Phong Mặc liền đúng lúc thu hồi con yểng, cười cười nói với anh: “Đừng quan tâm, nó lúc nào cũng độc mỏ như thế. Nói cứ như là chúng ta muốn làm gì cũng được ấy, với cái loại dị năng của con chó này thì nó dính vào ai người đó phải chịu, làm sao ném nó đi được đây.”
Chó trắng ngoắc ngoắc đuôi, gật đầu tỏ vẻ tán thành.
Tuy vậy, lời nói độc địa không chút thiện chí của con yểng kỳ thực đã cho họ một hồi chuông cảnh tỉnh. Xem ra họ phải nhanh chóng thay đổi thái độ đối xử với lũ động vật biến dị này, chúng hiện giờ đã có trí tuệ không thua kém loài người, biết suy trước xét sau khó lòng phòng bị.
Lâm Việt kiểm tra đồ đạc rơi ra từ thi thể người luân hồi nữ, một tấm thẻ luân hồi cấp ba và đá dị năng có tỷ lệ kích hoạt thành công 31%. Tuy đá dị năng không phân chia cấp bậc, vậy nhưng tỷ lệ thành công càng cao càng có giá trị, tỷ lệ 31% này hẳn phải tương đương với thẻ luân hồi cấp ba trở lên.
“Quay lại tìm mọi người thôi.”
Lâm Việt cùng Phong Mặc mượn năng lực ẩn nấp của con chó trắng, bình an vô sự trở về tập hợp với đồng đội trong ống dẫn nước. Trong suốt thời gian hai người rời đi, Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn may mắn không hề bị ai phát hiện, cũng không gặp phải bất cứ chuyện bất ngờ nào.
Vừa nhìn thấy Chung Linh, Lâm Việt liền đưa chiến lợi phẩm vừa đoạt được cho cô: “Nâng cấp thẻ của em rồi thử kích hoạt dị năng xem sao.”
Món hời từ trên trời rơi xuống khiến Chung Linh kinh ngạc. Cảm động và vui sướng như sắp tràn ra khỏi đôi mắt cô, vậy nhưng lời nói ra miệng lại thành một câu ngốc nghếch: “Cái này… Cảm ơn anh, em không biết phải làm sao mới trả lại được.”
Lâm Việt gạt đi: “Cả đội giờ có mình em yếu nhất, không cho em dùng thì cho ai?”
Tuy Lâm Việt tỏ ra không có gì quan trọng, thế nhưng Chung Linh không cách nào bình thản nhận ý tốt của anh.
Cô hiểu rõ, sự quan tâm nhường nhịn này không phải là đương nhiên. Với quy tắc của Thế giới luân hồi, kẻ yếu đuối bị đồng đội vứt bỏ mới là “đương nhiên”, dù sao mỗi một thế giới họ lại có thể đổi một nhóm đồng đội khác, chẳng có ai không thể tách khỏi ai cả.
Chỉ là nếu đã được người khác quan tâm, vậy việc của cô chính là không phí hoài những gì mình được nhận.
Chung Linh nhanh chóng dung hợp tấm thẻ mà Lâm Việt đưa, nâng thẻ của mình lên tới cấp ba rồi thử kích hoạt.
Kết quả, tấm thẻ đã nâng cấp gọi ra được một con sói.
Mỗi lần gọi ra được một con, vậy nhiều lần sẽ gọi ra được một đàn. Tuy chưa biết chiêu này tối đa có thể sử dụng bao nhiêu lần, nhưng sau khi gọi ra ba con sói thì năng lượng của thẻ đã hao đi 40%, cô cũng không dám tiếp tục lãng phí. Hơn nữa tấm thẻ của cô dù thăng bao nhiêu cấp chắc chắn cũng chỉ có khả năng tạo ra động vật, so với nó, cô càng nóng lòng muốn thử kích hoạt dị năng hơn.
Ôm tâm trạng thấp thỏm hồi hộp, cô bắt đầu hấp thụ viên đá dị năng.
Thành công!
Một khung thông báo lập tức xuất hiện, từng hàng chữ đỏ rực ánh lên đôi mắt mừng rỡ: [Bạn đã kích hoạt dị năng “Ma thần nhập thể”.].