Đáng tiếc, Lâm Việt không có tư cách phản đối.
Đám nhóc học trò cũng không cho anh cơ hội phản đối. Thiếu niên cầm đầu dẫn nhóm học sinh lớp mười vội vã ra khỏi phòng học, sau đó khóa kín cả hai cánh cửa đầu và cuối lớp.
Lâm Việt có thể nghe được tiếng trách móc của những thiếu niên khác vọng lại từ hành lang…
“Chúng ta chờ ở đây gần hai tiếng mà cậu lại làm cái trò này? Chán vãi!”
“Đúng đấy, cậu quá là nhát đi?”
“Cậu có giết lão thì cũng chẳng bị phạt, sao phải tốt bụng thế?”
Thiếu niên thấp bé nhỏ giọng phân trần: “Xin lỗi… Nhưng mà tớ thấy thầy ấy thật sự là đang đau lắm. Thôi bỏ đi… Xin lỗi đã làm các cậu thất vọng, tớ mời các cậu đi ăn nhé.”
Thiếu niên hết hứa hẹn lại an ủi tâm trạng của các bạn học một hồi, rốt cuộc chúng cũng quên chuyện của Lâm Việt, vui vẻ bắt đầu tính xem lát nữa nên ăn gì.
Nhưng lời của cậu nhóc kia đã giúp sự tuyệt vọng và khinh thường đối với các NPC trong lòng anh phần nào tan chảy.
Thì ra dưới quy tắc vặn vẹo của Thế giới luân hồi và bầu không khí trong ngôi trường đã bị chiếc hộp xấu xa biến đổi, vẫn còn có linh hồn hiền lành như vậy tồn tại.
Anh cau mày nhớ lại “luật” mà thiếu niên vừa nói.
Không được chữa.
Không được cầm máu.
Không được rời khỏi phòng học.
Phải ở yên đây đến bảy giờ sáng mai.
Hừm…
Lâm Việt ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường.
Hiện tại là tám rưỡi tối. Anh còn phải chờ đợi trong phòng học này thêm 10 tiếng rưỡi nữa.
Lâm Việt kiểm tra qua những thứ trong nhẫn không gian của mình. Anh cần một lượng nước lớn, đáng tiếc trước đó không có thời gian bổ sung nước trong không gian, giờ chỉ còn khoảng bốn, năm chục bình nước lấy từ cửa hàng tiện lợi trong thế giới quỷ.
Hình như có thể miễn cưỡng dùng một cách…
Anh yên lặng móc ra một cây dao gọt hoa quả từ không gian, đầu ngón tay nhẹ vuốt lưỡi dao nhỏ.
Phải làm nhanh một chút.
Anh lấy một chiếc gương trong không gian đặt lên bàn, cầm dao lên, nhìn vào mặt gương, nhẹ nhàng khoét dấu xăm trên ngực xuống.
Hình xăm trên ngực và hai cánh tay được xăm trước, vết máu đã khô. Giờ anh phải lột vết thương này ra, có vậy mới đảm bảo rằng ngày mai Lâm Dương Dương có thể chữa trị cho anh hồi phục lại như ban đầu.
Cảm giác “tự mình hại mình” không dễ chịu chút nào. Anh cố gắng khống chế lực tay, đưa dao men theo những đường nét xiêu vẹo, nhẹ nhàng cắt rời từng chút.
Đau đớn khó nhịn chuyển thành tiếng thở dốc nặng nề và âm thanh rên rỉ.
Không thể quá nặng tay, sẽ mất rất nhiều máu.
Không được quá chậm chạp, máu ở các hình xăm khác sẽ khô mất.
Loại vết thương chồng lên vết thương này quả thật nhức nhối đến tột cùng. Vừa rồi khi họ dùng máy xăm vẽ những thứ này lên cơ thể anh tuy rằng cũng đau, nhưng cái đau đó còn kém hơn hiện tại mấy phần.
Lâm Việt nhịn đau hủy đi dấu vết ở ngực và bụng, tiếp đến lại chuyển dao tới hình vẽ trên hai cánh tay. Vết thương sau lưng và trên mặt anh đều còn rất mới, có thể cảm giác được vùng lưng vẫn đang đau rát, còn chưa muộn.
Bàn học trong ngôi trường này đều làm bằng gỗ, chất liệu có vẻ rất tốt, mỗi bàn có kèm thêm một ngăn kéo cao khoảng mười centimet.
Lâm Việt rút ngăn kéo của hai chiếc bàn ra, lật ngược bàn lại rồi đặt nằm kế nhau dưới sàn, bẻ gãy chân bàn và thanh ngang nối tiếp chúng. Xong đâu đấy, anh lấy một chiếc áo mưa từ không gian dính vào mặt trong và các góc bàn, kéo lên ngang bằng với độ cao của ngăn kéo vốn có, nhờ phần vách cao hơn mười centimet, chiếc áo mưa đã trở thành một bồn nước đơn giản.
Những chỗ dễ thủng rách đều được Lâm Việt dùng băng dính gia cố. Anh nhanh chóng thực hiện các thao tác phòng ngừa rò rỉ nước rồi mở nắp hơn mười chai nước suối, rót vào áo mưa. Hai chiếc bàn học đã gãy chân và thanh ngang chớp mắt biến thành một giường nước cỡ nhỏ.
Lâm Việt nằm xuống đó. Nửa người trên của anh vừa vặn đủ nhét lọt trong “giường”, phần lưng mang hình xăm chìm dưới nước, lạnh lẽo, đau nhức.
Chỉ cần luôn ngâm vào nước, miệng vết thương sẽ không khép lại. Sau một đêm, dù anh có bỏ lỡ thời điểm vàng để chữa trị thì hình xăm sau lưng cũng sẽ bị nước ngấm trương phồng, sẽ không còn rõ ràng nữa.
Vết thương đau đớn đã định trước sẽ không để anh được chợp mắt. Lâm Việt liếc nhìn một ngăn kéo nằm chỏng chơ bên cạnh, từ trong đó ló ra một cuốn sách, bìa sách tên “Các vì sao nghe thấy lời tôi”.
Thử lật vài trang, anh phát hiện ra đây là một cuốn tiểu thuyết giả tưởng ngắn, viết về khoa học viễn tưởng, ma quỷ thánh thần, tôn giáo, nhân tính… Tên của tác giả cổ quái kỳ lạ, lối hành văn bình thường non nớt, ấy thế nhưng nội dung lại bay bổng sáng tạo, thú vị mười phần.
Đêm dài buồn chán, cuốn sách tiện tay nhặt được này cũng trở thành một thứ thích hợp để anh giết thời gian.
Bóng tối qua đi, nắng mai thức giấc.
Lâm Việt đã đảo qua lộn lại “Các vì sao nghe thấy lời tôi” hai lần, trên trang sách phủ kín dấu vân tay dính máu của anh.
Mà cũng trong một đêm, anh đã xẻ nát vết thương trước ngực và trên mặt mình hai lần, dùng nước thấm ướt chỗ đau vô số lần. Bể nước mà anh ngâm mình giờ đã biến thành màu đỏ đục ngầu, tất cả thương tích ở nửa người trên cũng bị ngấm nước sưng lên trắng nhợt, tê dại mất cảm giác.
Lâm Việt nằm giữa “giường nước”, nhìn chằm chằm đồng hồ trong lớp học.
Cứ yên lặng nằm như thế, mặt không đổi sắc hướng về phía đồng hồ, thoạt trông chẳng khác nào một thi thể.
6:59.
Kim giây tích tắc chuyển động, nhích từng nhịp chậm rãi tới bên trái số 12, vòng tròn đã sắp khép kín lại.
Khoảnh khắc kim giây trùng lên kim phút ở con số “12”, Lâm Việt vừa rồi còn mang bộ dạng xác chết vọt đứng lên.
Anh túm lấy áo của mình, bước nhanh về phía cửa sau lớp học – lối ra gần nhất.
Một mũi tên ánh sáng dẫn anh tới vườn hoa nhỏ tại tầng một. Sứ giả bích và bốn đồng đội đều đang ở đó, đợi anh quay về.
Thông qua “kênh truyền hình trực tiếp” của Sứ giả bích, bốn người khác đã biết tất cả những chuyện xảy ra, cũng biết không cần lo lắng về an toàn của anh. Bóng anh vừa xuất hiện, Lâm Dương Dương lập tức nhào tới, vội vã sử dụng thẻ của mình bắt đầu công việc chữa trị.
Mặc dù đã nhìn thấy những gì anh làm qua màn hình, thế nhưng khi tận mắt nhìn thấy làn da bị ngâm nước đến sưng phù hoại tử của Lâm Việt, Lâm Dương Dương vẫn không khỏi đau lòng, viền mắt đỏ hồng chực òa khóc.
Bởi Lâm Việt không ngừng kích thích vết thương hết lần này tới lần khác, ngăn chúng khép miệng, năng lực chữa trị của Lâm Dương Dương có thể đạt được hiệu quả tương đối khá. Hơn mười giây sau, vết thương trên mặt anh đã hoàn toàn lành lặn, không để lại chút dấu tích từng bị “hủy dung” nào.
Lâm Dương Dương nhanh nhẹn chuyển qua chữa trị hình xăm trên người Lâm Việt. Với vùng ngực, bụng và hai cánh tay, bởi anh liên tục dùng dao khoét sâu vết thương, tấm thẻ cứ thế coi tổn thương này và dấu xăm ban đầu là một, chữa trị rất ổn, cũng không có nửa vết sẹo.
Hình xăm sau lưng đáng tiếc hơn một chút. Bởi người xăm xuống tay chỗ nhẹ chỗ nặng, vết sâu có thể tính là vết thương để chữa lành, nhưng tấm thẻ sẽ không phân biệt được những vết quá nông và da thường, cũng không cách nào chữa trị chúng, vậy nên cuối cùng sau lưng Lâm Việt vẫn để lại một chút dấu vết mờ nhạt. May sao các đường nét do dấu kim xăm đâm quá nhẹ tạo ra đều xiêu xiêu vẹo vẹo không thành hình, chỉ là hơn mười nét nguệch ngoạc trên lưng anh mà thôi, không nhìn ra bất cứ hàm nghĩa dơ bẩn nào.
Lâm Dương Dương mô tả lại tình hình vùng lưng sau khi đã xử lý cho Lâm Việt nghe. Chút “đáng tiếc” kia đối với anh cũng chẳng phải vấn đề lớn, anh chỉ nhẹ gật đầu, nói lời cảm ơn với em gái.
Để ứng phó với thử thách kế tiếp của Sứ giả bích, đêm trước đó Phong Mặc, Lâm Dương Dương, Lý Tư Không và Hạ Hải đã thay phiên nhau nghỉ ngơi, hiện tại tạm coi như tỉnh táo. Lâm Việt trái lại một đêm không chợp mắt, tuy Lâm Dương Dương có thể trị vết thương trên thân thể anh, nhưng cảm giác mệt mỏi rã rời lại không hề dịu xuống.
Nhìn anh uể oải như vậy, Phong Mặc cười thúc giục Sứ giả bích: “Được rồi, chúng ta nhanh bắt đầu lượt chơi tiếp đi.”
Sứ giả bích nheo mắt lại, cất giọng nói đầy ác ý: “Lượt chơi tiếp? Lượt này còn chưa kết thúc đâu! Lúc ở KTV Lâm Việt đã vi phạm quy tắc cảnh báo các NPC sơ tán, tự nguyện chấp nhận nhân đôi hình phạt. Nhiệm vụ của cậu ta mới hoàn thành một nửa thôi.”
Nghe nó nói vậy, dây thần kinh vừa thoáng thả lỏng của Lâm Việt lại tức khắc căng lên.
Anh nhìn Sứ giả bích: “Tôi nghĩ khi nãy đã tính là gấp đôi được rồi.”
Thông thường một giáo viên chỉ phải chịu một lần trừng phạt của học sinh, mà trong một đêm anh đã trải qua hình phạt của cả ba khối lớp, đây vốn đã là quá số lượng rồi.
Sứ giả bích hoàn toàn không biết xấu hổ, vung vẩy xúc tu tỏ rõ thái độ gian lận: “Ta không quan tâm! Ngươi nhất định phải nhận gấp đôi hình phạt! Ta đã chuẩn bị xong nhóm học sinh đứng đầu của các khối cấp hai rồi, tặng miễn phí cho họ một cơ hội chơi thật đã!”
Nó vừa dứt lời, hai sợi tua dài bỗng lóe lên ánh sáng đỏ.
Vài giây sau, ba học sinh trung học với gương mặt non nớt xuất hiện trước mặt Lâm Việt. Ba đứa nhóc hai nữ một nam, trong mỗi cặp mắt đều tỏa ra vẻ hiếu kỳ, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.
Bọn chúng dường như không hề nhận ra mình vừa đột ngột rơi xuống nơi này. Thời điểm chúng đặt chân tới đây, Sứ giả bích đã cài vào đầu cả ba vài thông tin cơ bản, bởi vậy chúng cũng không sợ hãi gì mà chạy thẳng tới bên Lâm Việt, vây quanh anh thảo luận.
“Thầy ơi sao thầy không mặc áo? Y như đồ biến thái. Ầy… Em thấy là thầy thiếu một món đồ đấy, hì hì hì…”
“Thầy ơi thầy sợ nhất cái gì? Nói cho em biết đi, gợi ý cho em xíu xíu!”
“Em không có XX nên là em rất tò mò… Nếu mà thái dọc cái ấy của đàn ông ra, thái thành hơn mười sợi ấy thì lúc đi tiểu nó ra hình gì? Có phân nhánh không?”
Ánh nhìn của đám học sinh này khiến Lâm Việt không rét mà run. Khác với các học sinh cấp ba trước đó, ánh mắt chúng còn điên cuồng hơn, tâm trạng còn hưng phấn hơn, dường như dễ bị cảm xúc điều khiển hơn, cũng không có thứ gọi là lý trí.
Trạng thái như vậy… rất nguy hiểm. Đặc biệt là nữ sinh thấp bé nhất kia, khi cô ta nói muốn thái sợi XX của anh, anh biết cô ta tuyệt đối không phải loại dễ thỏa mãn như thế.
Có điều… Tuy mấy NPC dễ bị cảm xúc khống chế này rất đáng lo, nhưng đây cũng là một nhược điểm có thể lợi dụng.
Lâm Việt nhìn ba học sinh cấp hai, thản nhiên đáp: “Tôi sợ nhất cái gì à? Thứ tôi sợ đáng sợ lắm, các cô cậu còn nhỏ quá, e là tôi nói ra sẽ làm các cô cậu hoảng đấy.”
Sự bình tĩnh và ánh mắt thâm thúy của anh rõ ràng không giống cái bình tĩnh đầy tang thương của các giáo viên khác, thái độ này quả nhiên đã khiến ba đứa nhóc chú ý.
Sáu con mắt hiếu kỳ đổ dồn về phía Lâm Việt, chúng hoàn toàn bị anh dẫn dắt, ồn ào thúc giục anh nói ra nỗi sợ của bản thân.
Lâm Việt âm thầm hài lòng.
Anh bắt đầu treo lên biểu cảm như đang hồi tưởng lại ký ức bị giày vò, cắn răng nhả ra năm chữ…
“Tôi sợ khu vui chơi.”
—
*Giải thích tí vụ cái bàn cho ai chưa hiểu.
Đại loại thì cái bàn trông như này, rút ngăn kéo, lật ngược, bẻ gãy chân (4) với thanh ngang nối mấy cái chân (5) đi thì nó sẽ thành một cái hộp nhưng mà thiếu nắp và một mặt hộp. Sau đấy lại ghép 2 cái bàn với nhau (ghép ở chỗ thiếu mặt bên cạnh của hộp ấy) thì là sẽ ra hình một cái hộp không nắp to hơn và đủ 5 mặt (4 mặt bên 1 mặt đáy), dán áo mưa vào nữa là chứa được nước, đổ nước vào làm cái bể con con, done.