Cửa vừa khóa lại, huyết thi bên ngoài lập tức lao “rầm” tới!
Phía sau cửa chính là phòng tiếp khách và phòng làm việc. Trong tòa bệnh viện cũ kỹ, cánh cửa ấy có vẻ khá yếu ớt, không mấy rắn chắc. Quái vật vừa va một lần, cửa phòng đã thủng một lỗ, bản lề kim loại cũng bị long ra một chút, nếu bị đụng thêm vài cú nữa, nó thật sự có thể xô nát cánh cửa này!
Lâm Dương Dương có phần hoảng hốt: “Anh, em còn chưa kịp tìm cái chất lỏng kia!”
Hiện tại họ có đi tìm “chất lỏng màu lam thần bí” quả thực cũng không còn kịp nữa. Lâm Việt vội vã lấy ra hai bộ chăn bông trong không gian chèn kín lỗ thủng, thúc giục Lâm Dương Dương: “Kéo cái bàn kia qua chặn rồi em vào bên trong ngay! Khóa chặt cái cửa kia!”
“Bên trong” là chỉ trong nhà xác.
Lâm Dương Dương rất nghe lời, cô tin tưởng phán đoán của anh trai, cũng tin rằng anh sẽ không tự tìm đường chết. Cô kéo một chiếc bàn tới ngăn trước cửa rồi ngoan ngoãn chạy vào trong nhà xác, đóng kỹ lớp cửa thứ hai.
Cánh cửa rất cứng chắc, xem ra huyết thi sẽ không thể phá vỡ được.
Lâm Dương Dương vừa trốn xong, lớp cửa phía ngoài đã không chống đỡ nổi nữa.
Cửa gỗ cũ bị xô gãy một nửa, ván gỗ vỡ nát. Những mảnh gỗ bị sức mạnh khổng lồ trùng kích văng ra, một mảnh đâm trúng bả vai Lâm Việt, có hơi đau.
Chút cảm giác đau đớn đó khiến Lâm Việt càng thêm bình tĩnh.
Trong tình huống hiện giờ… phải làm thế nào?
Huyết thi bên ngoài vẫn đang xô cửa, chỉ cần va chạm thêm một lần nữa, cả cánh cửa sẽ hoàn toàn vỡ nát.
Tiếng khóc kêu của Uông Tư Thần vang vọng không ngừng. Nó cho rằng Lâm Việt đã bỏ rơi mình, không quan tâm tới mình nữa, vừa khóc thảm thiết vừa lớn tiếng gọi “chú ơi”.
Nhưng dù nó ồn ào đến vậy, huyết thi cũng không buồn để ý.
Nghe tiếng khóc kia, Lâm Việt hơi nhướn mày, trong lòng thầm nghĩ: Xin lỗi cậu bạn nhỏ, e rằng phải để cháu khóc thêm một lát rồi. Dù sao thằng bé và huyết thi chỉ có quan hệ con mồi và kẻ đi săn, không có thù hận gì khác, chẳng đến mức không phải nó thì không ăn.
Cửa đã sắp vỡ, Lâm Việt dứt khoát không ngăn cản quái vật nữa. Anh bước mấy bước vọt vào bên trong, hô to một tiếng: “Mở ra!”
Cửa bật ra tức thì. Lâm Dương Dương dùng tốc độ nhanh nhất kéo Lâm Việt vào, sau đó mấy người cùng hợp lực khóa kín cửa lại.
Họ vừa khóa trái, huyết thi đã lao tới va “rầm” vào cánh cửa, nhưng lớp cửa này lại không hề suy chuyển.
Sau vài cú va chạm, huyết thi rốt cuộc bỏ đi.
Quái vật đã rời khỏi nhà xác, tiếng bước chân “thùng thùng” giẫm trên mặt đất, càng lúc càng xa.
Cách một cánh cửa, Lâm Việt có thể nghe được Uông Tư Thần gào từng tiếng, khóc đến ngạt thở. Nhìn thấy huyết thi bước ra, thằng bé lại bắt đầu thét chói tai, chỉ là tiếng khóc cứ dần dần nhỏ đi, tiếng gào cũng đứt quãng.
Sau đó, từ phía xa văng vẳng những tiếng la hét hỗn loạn, chắc hẳn là huyết thi đang đuổi theo những người qua đường hiếu kỳ đứng xem.
Quả đúng như Lâm Việt đã nghĩ, con quái kia căn bản không nhìn đến Uông Tư Thần cũng không tiếp tục phá cửa, cứ thế bỏ đi!
Huyết thi đã chuyển mục tiêu công kích sang những NPC khác, tiếng khóc của Uông Tư Thần cũng dừng lại. Thằng bé chạy vào bên trong, tìm tới cánh cửa thứ hai nơi nhóm Lâm Việt ẩn nấp, đập cửa cầu xin: “Chú ơi, quái vật đi rồi, cho cháu vào được không? Cháu sẽ nghe lời, đừng bỏ cháu lại một mình, hu hu hu…”
Qua một thời gian quan sát, Lâm Việt đã nhận ra huyết thi kia không biết nói tiếng người, âm thanh này chắc chắn do chính miệng Uông Tư Thần phát ra, không có gì đáng nghi.
Lâm Việt hé cửa, Uông Tư Thần vội vã chui vào.
Cậu nhóc ngẩng đầu hoảng hốt nhìn Lâm Việt, dường như thực sự nghĩ rằng mình đã làm gì sai nên mới bị “vứt bỏ”.
Lâm Việt vội xoa đầu Uông Tư Thần, nghiêm túc giải thích: “Chú thấy quái vật không ăn được cháu nên mới để cháu ở ngoài. Cháu sợ lắm phải không? Xin lỗi, lần sau chú sẽ không làm thế nữa.”
Vừa rồi tình hình nguy cấp khiến anh không kịp giải thích một câu, quả thực đã quá vô ý, dọa Uông Tư Thần sợ hãi. Anh rất muốn cho thằng bé vài món đồ ăn vặt, muốn trấn an lũ trẻ thì bánh kẹo là hiệu quả nhất, đáng tiếc thân phận của nó đặc biệt, không có thực thể cũng không chạm được mấy món quà vặt đó.
Không còn cách nào khác, anh chỉ có thể ôm thằng bé một chút, cố gắng điều chỉnh vẻ mặt của mình cho ôn hòa hơn.
Uông Tư Thần rất biết điều, sau khi nghe Lâm Việt nói, nó tựa hồ đã hiểu, ngoan ngoãn gật đầu. Quái vật kia đích xác vẫn luôn coi nó như không khí, không ăn thịt nó.
Thân là người trong cuộc, Uông Tư Thần nhanh chóng hiểu ý Lâm Việt, nhưng bên cạnh lại có kẻ khác không muốn hiểu.
Từ góc phòng vang lên tiếng hừ lạnh của Tiểu Tuyền: “Trẻ con dễ lừa thật.”
Lâm Việt lạnh lùng liếc Tiểu Tuyền. Cậu ta bị Lâm Dương Dương trói lại bằng ga trải giường, mặt mũi sưng vù ngồi trong góc, xem ra vừa ăn một trận đòn.
Sự tồn tại của cậu ta khiến Lâm Việt bất mãn: “Sao hắn còn sống?”
Lâm Dương Dương đầy phẫn nộ đáp: “Lúc đầu em định giết, nhưng tốt xấu gì hắn cũng còn ít điểm nên em giữ lại cho anh, giết hay không là do anh quyết.”
Lâm Việt nhìn con số “6” trên đỉnh đầu Tiểu Tuyền, cảm thấy có chút châm biếm.
Cậu ta chỉ trị giá 6 điểm mà thôi.
Lúc này đây, Lâm Việt vốn luôn mềm lòng đột nhiên không tiếp tục bảo vệ Tiểu Tuyền nữa. Anh bình tĩnh nhìn cậu ta, lạnh giọng nói: “Giết đi.”
Vừa rồi Tiểu Tuyền nhốt anh và Uông Tư Thần ở bên ngoài chính là muốn dồn hai người vào chỗ chết. Nếu như huyết thi kia có thể ăn thịt Uông Tư Thần, vậy bây giờ họ đã là hai cái xác không hồn.
Tình huống này… không thể tái diễn nữa.
Lâm Việt đã vô cùng kiên nhẫn đối với cậu ta, bất kể cậu ta vô dụng thế nào anh vẫn đồng ý dẫn cậu ta theo, trò bắt cóc trước đó cũng chỉ là gây sự vặt vãnh, họ đều không để bụng.
Kết quả, anh “chiều hư” tên ngu ngốc này rồi.
Giờ cậu ta đã có ý hại người, vậy thì không thể giữ lại nữa.
Tiểu Tuyền vốn cho rằng mình đã hiểu tính khí của Lâm Việt, không ngờ lúc này anh lại vô tình đến thế.
Cậu ta luống cuống, vội vã tự biện minh: “Chằng qua là tôi cảm thấy anh rất mạnh, chắc chắn sẽ không bị huyết thi giết chết, tôi nào biết lại nguy hiểm thế! Hơn nữa tại sao anh chỉ nói tôi sai? Rõ ràng anh cũng nhốt thằng bé kia bên ngoài! Anh với tôi khác nhau chỗ nào?! Uông Tư Thần, tao hỏi mày, mày thấy Lâm Việt đáng ghét hơn hay tao đáng ghét hơn? Anh ta cũng ném mày ở ngoài không thèm quan tâm đấy!”
Nghe những lời cậu ta nói, Lâm Việt lại càng thêm tức giận.
Đảo lộn trắng đen, rũ bỏ trách nhiệm, còn định kéo anh xuống bùn?
Không đợi Lâm Việt mắng cậu ta, Uông Tư Thần lập tức chỉ vào Tiểu Tuyền, lớn tiếng lên án: “Không giống, chú là người xấu! Chú Lâm Việt chỉ muốn bảo vệ mọi người, chỉ định dùng cháu để dẫn quái vật rời đi, cháu hiểu hết!”
Tuy còn nhỏ tuổi nhưng chuyện vừa rồi nó vẫn hiểu rõ. Thoạt trông có vẻ Lâm Việt và Tiểu Tuyền đều bỏ mặc nó bên ngoài, nhưng điều kiện tiên quyết trong hành động của họ lại không giống nhau.
Tiểu Tuyền là “biết rõ họ sẽ chết”. Lâm Việt là “biết rõ Uông Tư Thần sẽ không chết”, thậm chí biết nó sẽ không chịu chút tổn thương nào.
Tuy cảm giác bị vứt bỏ rất đáng sợ, nhưng Lâm Việt trước đó vẫn luôn chăm sóc nó, chân thành thiện ý của anh nó có thể cảm nhận được, nó tin rằng anh sẽ không thực sự bỏ rơi nó. Từ khi mới gặp đến bây giờ, mỗi khi sợ hãi nó vẫn luôn ôm cánh tay anh, bởi nó biết anh đối xử tốt với mình.
Chứng kiến Uông Tư Thần thấu đáo như vậy, lửa giận của Lâm Việt nháy mắt tiêu tan.
Thật tốt.
May mà đứa trẻ này không bị tên ngu ngốc Tiểu Tuyền lừa gạt, tâm hồn nó vẫn rất ngây thơ trong sáng, cũng tin tưởng những điều lương thiện tốt lành.
Mà Tiểu Tuyền đã sớm dơ bẩn đến tận tâm can.
Lâm Việt lấy ra một cuộn vải gạc, lần nữa che kín đôi mắt Uông Tư Thần.
Sau khi quấn băng vải cho cậu bé, Lâm Việt lại lấy ra một đôi nút tai, bịt kín hai tai nó. Anh nhẹ đẩy cậu nhóc tới bên Lâm Dương Dương, dặn dò em gái: “Trông nó một lát, đừng để nó nghe thấy chuyện kế tiếp.”
Lâm Dương Dương gật đầu, đỡ Uông Tư Thần ngồi xuống một bên, tung chăn trùm lên cả hai.
Nhà xác thật sự rất lạnh, lạnh đến khiến Tiểu Tuyền run lẩy bẩy.
Nhưng cậu ta run không chỉ bởi vì nhiệt độ nơi đây quá thấp.
Mà là bởi ánh mắt Lâm Việt quá lạnh.
Tiểu Tuyền cảm thấy nguy hiểm. Cậu ta có chút sợ hãi, rụt mình nép vào góc tường: “Anh… anh… anh muốn làm gì? Tôi đã nói tôi không cố ý muốn hại các anh, anh đừng có kích động chứ! Anh… anh không phải là quân nhân à? Quân nhân đều là người tốt, họ không giết người.”
Lâm Việt bật cười rồi, cười nhạt.
Quân nhân không giết người?
Quân nhân rõ ràng tồn tại để giết người.
Chỉ là họ giết kẻ thù, giết kẻ ác, giết con sâu làm rầu nồi canh, giết kẻ gây nguy hại cho người khác… Trước khi ra tay, họ cần cân nhắc thiện ác của đối phương.
Quả thực từ nhỏ đến lớn anh luôn được dạy phải làm người tốt, thế nhưng đồng thời cuộc sống cũng dạy anh không thể tha thứ cho một tên xấu xa ác độc.
Diệt trừ ác nhân vốn là việc thiện.
Lâm Việt bước về phía Tiểu Tuyền: “Tôi nghĩ kỹ rồi, xét theo tiêu chuẩn trong lòng tôi, cậu đã đạt điều kiện để chết.”
Hai lần làm ác, thiếu chút hại chết bốn người, con người này tuyệt đối không thể giữ nữa. Nếu chỉ đuổi cậu ta đi, với bản tính ghi thù kia, cậu ta chắc chắn có thể quay đầu hại họ, hiện tại cách tốt nhất là dứt khoát một đao kết liễu.
Lâm Việt nâng tay, nói với Anthony: “Dao.”
Trong tay Anthony còn nắm cây dao thái thịt, ông ta thoáng sửng sốt, đưa nó cho anh.
Lâm Việt cầm dao tiến tới gần Tiểu Tuyền.
Tiểu Tuyền rốt cục ý thức được… Lâm Việt thật sự nổi giận rồi!
Cậu ta nhìn chằm chằm cặp mắt sâu thẳm như hồ băng của anh, run lên bần bật.
Hóa ra một người tốt sau khi bị chọc giận lại trở nên đáng sợ như vậy!
Lưỡi thép vung lên.
Dao nhọn chém xuống cơ thể Tiểu Tuyền, một dao cắt đứt yết hầu. Máu tươi ồ ạt phun ra từ động mạch cổ của cậu ta, nhuốm đỏ cả tủ đông bên cạnh.
Cậu ta vốn đã rất yếu, bởi vậy chết cũng rất nhanh, không kịp u oán phẫn nộ đã kinh hoàng tắt thở.
Cũng không phải do Lâm Việt giết.
Khoảnh khắc anh vung dao lên, Tiểu Cơ đột nhiên từ một bên lao tới, đoạt lấy hung khí trong tay anh.
Tiểu Cơ mang theo lửa giận hừng hực, anh cảm thấy dường như cô ta còn phẫn nộ hơn mình.
Với sức lực của anh chắc chắn sẽ không bị một người cụt tay như Tiểu Cơ cướp được dao, nhưng nếu cô ta đã giận đến thế, vậy nhường cô ta.
Cô ta tự tay giết chết bạn trai của mình, không chút do dự.
Tiểu Cơ nâng cánh tay trái còn sót lại che kín khuôn mặt, thất thanh gào khóc!