Phong Mặc cũng đã nhìn thấy tin báo tử trên bầu trời.
Trong tưởng tượng của Lâm Việt, sau khi biết nguyên nhân cái chết của Osawa Emi, hắn hẳn sẽ mỉm cười? Hoặc có lẽ sẽ vỗ tay khoái chí, hoặc tỏ vẻ hả hê, nếu không sẽ tràn ngập hiếu kỳ muốn tìm hiểu cho rõ?
Thế nhưng chẳng biết tại sao, nét mặt hắn lúc này lại hoàn toàn nghiêm túc.
Lâm Việt nhạy bén nhận ra có gì đó không đúng, hỏi: “Sao vậy?”
Gương mặt nghiêm túc pha chút hoang mang, Phong Mặc nhíu mày muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn lắc đầu, làm bộ bình thản: “Không có gì, hơi nhức đầu thôi, chắc tại ảnh hưởng của “mị ma” chăng?”
Lâm Việt biết hắn đang nói dối, hắn rõ ràng có suy nghĩ gì đó, chỉ là không muốn nói ra. Anh cũng không vạch trần hắn, coi như bản thân không phát hiện.
Hai người ngồi trong góc quán cà phê, cùng đợi ba đồng đội tới. Lâm Việt móc ra thuốc lá và bật lửa từ nhẫn không gian, cứ nắm chặt tay trừng trừng nhìn nó, không ngừng đấu tranh nội tâm dữ dội.
Cơn thèm thuốc bốc lên, nhưng mùi quá nồng sẽ kéo kẻ địch tới, anh không dám hút. Giằng co với chính mình trong chốc lát, anh lại ủ rũ cất bao thuốc và bật lửa vào.
Vẻ mặt Lâm Việt mỗi lần đấu tranh với cơn nghiện thuốc đều lọt vào đáy mắt Phong Mặc. Hắn cảm thấy hình ảnh này rất thú vị, không nhịn được cong cong khóe môi.
Lâm Việt ngẩng đầu đối diện với đường nhìn của hắn, mất tự nhiên vò vò tóc mình: “Nhìn tôi làm gì? Mặt tôi bẩn quá rồi hả?”
Lăn lộn suốt ba ngày trong thế giới này, cả đội Lâm Việt đều đã bẩn vô cùng. Ngoài ngày đầu tiên vừa tới có chút hứng thú tắm rửa, hai ngày tiếp theo bọn họ không có tâm trạng cũng chẳng có điều kiện để tắm, hơn nữa trong mỗi cuộc chiến khó tránh khỏi dính chút máu, hiện giờ tóc Lâm Việt đã bóng đầy dầu, rất ảnh hưởng hình tượng.
Thấy Lâm Việt băn khoăn vì chuyện này, Phong Mặc không khỏi bật cười: “Đúng rồi, bẩn lắm. Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu sao Osawa Emi lại si mê anh thế? Người luân hồi ngày nào cũng đánh đánh giết giết, trốn chui trốn nhủi, hầu như những người chúng ta đã gặp đều bẩn lem nhem, làm gì có ai rảnh rỗi nghĩ chuyện yêu đương.”
Lâm Việt nhìn mái tóc nâu của Phong Mặc, thầm thắc mắc sao trông hắn không bẩn như mình, trái lại còn có vẻ rất sạch sẽ?
Anh lạnh mặt vươn tay, thử sờ mái tóc của hắn.
Rốt cuộc có thể yên tâm rồi, cũng bóng dầu y như tóc anh vậy.
Lâm Việt hừ một tiếng: “Chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, đừng có chó chê mèo lắm lông.”
Lần này đổi lại Phong Mặc phải ngượng ngùng. Hắn đẩy tay anh ra, cười nói: “Nhưng mà Osawa Emi cũng chả thích tôi, anh quan tâm tôi bẩn hay không làm gì?”
Lâm Việt không có hứng thú xem xét cô ả biến thái kia, anh đang suy nghĩ một chuyện khác: “Những người thợ luân hồi trong căn cứ của Tống Kim Dân sẽ không bẩn, bọn họ có chỗ vệ sinh cá nhân lại tuyệt đối an toàn, mà đối với chúng ta thì chuyện được an toàn tắm rửa là quá xa xỉ. Nói vậy chúng ta cứ lăn lộn thế này còn chẳng bằng họ…”
Phong Mặc đang định chế giễu Lâm Việt vài câu bỗng nghe anh nhắc tới thợ luân hồi, hắn ngẩn ra, cùng anh bàn luận về đề tài này: “Vậy anh có từng nghĩ đến một vấn đề – có lẽ thợ luân hồi cũng không thê thảm lắm? Biết đâu chỉ là chính chúng ta không đủ tầm nhìn, khi ở thành Cực Lạc chỉ biết cái khổ của người ở tầng đáy mà không biết những gì người ở bên trên đang làm. Biết đâu những kẻ giàu có đang nắm giữ nguồn kinh tế của thành Cực Lạc thật ra không xấu xa như chúng ta tưởng.”
Lâm Việt gật đầu, trầm tư suy ngẫm: “Có. Thế nên kỳ thực tôi rất tò mò về những thông tin mà Osawa Emi từng nhắc tới. Có điều cô ta đã chết, giờ chúng ta muốn tìm hiểu chuyện liên quan đến Tống Kim Dân cũng không đơn giản…”
Ban đầu khi lựa chọn tham gia vòng Thế giới luân hồi này, mục tiêu của Lâm Việt đúng là giết chết Tống Kim Dân, giành phần thưởng của Thế giới luân hồi, giúp em gái hoàn toàn lấy lại tự do. Thế nhưng sau khi tới đây anh liền hiểu, mục tiêu đó quá mức viển vông, chẳng bằng…
Thử đổi sang một con đường khác?
Làm một vệ sĩ tận chức tận trách, yêu cầu Tống Kim Dân giúp Lâm Dương Dương hủy hợp đồng sau khi trở lại thành Cực Lạc cũng là một con đường, hơn nữa còn rất khả thi.
Đương nhiên việc này cũng rất nguy hiểm, dù sao anh không thể biết chắc liệu Tống Kim Dân có bất ngờ bán đứng người bên cạnh hay không. Dị năng của hắn ta là “mặt nạ dối trá”, năng lực đó khiến cho tất cả những lời nói dối của hắn ta đều không bị người khác phát hiện, thậm chí nếu đủ cấp bậc, hắn ta có thể biến một vài lời nói dối nhỏ thành sự thật.
Dưới sự che chắn của dị năng này, sẽ không ai biết hắn có đang đóng kịch hay không…
Trong khi Lâm Việt còn đang tính toán lợi hại của con đường này, Phong Mặc bỗng như một con mèo nhịn đói ba ngày đột nhiên nhìn thấy thịt, hai mắt sáng ngời tràn đầy khát vọng và hưng phấn: “Anh thì có hai cái mạng, tôi thì không sợ chết, chẳng bằng chúng ta đánh cược một lần?”
Lâm Việt biết Phong Mặc đã sớm có ý định gia nhập vào phe Tống Kim Dân. Lần trước anh từ chối là bởi Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn cũng đang ở trong địa bàn của hắn ta, anh lo họ sẽ bị liên lụy, nhưng giờ thì khác.
Lâm Việt suy nghĩ một chút, không gạt đi nữa: “Được, tôi có hai cái mạng nhưng tốt nhất cậu cũng đừng có chết. Lát nữa đợi ba người kia tới nơi, chúng ta thử đi tìm đầu Osawa Emi rồi đến gặp Tống Kim Dân.”
Anh vừa dứt lời, Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn đã âm thầm xuất hiện từ cửa sau tiệm cà phê.
Thấy bọn họ bình an vô sự bước vào, Lâm Việt thở phào nhẹ nhõm. Anh nhìn Lâm Dương Dương, nét mặt ấm áp thêm vài phần, vừa vẫy tay gọi cô vừa nhỏ giọng dặn: “Khóa chặt cửa.”
Sau đó liền quay sang liếc Phong Mặc: “Phong Mặc, cậu đi dò đường.”
Phong Mặc gật đầu, dùng dị năng biến thành hình dạng chó phốc sóc. Hình dạng này giúp hắn có thể dễ dàng luồn lách khắp thành phố, người luân hồi và thú biến dị cũng sẽ không chú ý đến hắn.
Lý do mà Lâm Việt chọn quán cà phê nhỏ này làm địa điểm gặp mặt Osawa Emi là bởi Phong Mặc đã đánh dấu nó trên bản đồ. Sát bên quán cà phê có một cửa tiệm may, chủ cửa tiệm kia có xây một hầm tránh nạn dưới đất, vô cùng bí mật lại dự trữ sẵn rất nhiều nhu yếu phẩm.
Quả cầu lông nhỏ xíu Phong Mặc tung tăng chạy một vòng xung quanh, thám thính tình hình kẻ địch gần đó. May mắn cho họ, đồ đạc trong cửa tiệm may kia đã bị càn quét sạch sẽ từ lâu, phòng ốc cũng bị hư hại do cuộc đụng độ của những người luân hồi, gạch đá ngổn ngang thoạt trông không an toàn chút nào, bởi vậy hầu như không ai dừng chân tại đó, người luân hồi hoặc thú biến dị đến gần cũng chỉ vội vã đi ngang.
Phong Mặc trở lại quán cà phê, dẫn bốn đồng đội cùng tới tiệm may.
Lâm Việt tìm được cửa ngầm thông tới hầm trú ẩn dưới quầy hàng của cửa tiệm. Anh ra sức kéo cánh cửa, lộ ra một cầu thang xi măng.
Phong Mặc đứng ngoài cửa hầm ngửi một cái. Không khí trong hầm có chút mùi mốc, thế nhưng không có mùi người, cũng không thấy mùi máu tươi hay xác thối, chắc hẳn vẫn chưa từng có ai ghé thăm.
Lâm Việt dẫn đầu bước vào hầm, đi trước dò đường.
Căn hầm này nằm ở độ sâu hơn mười mét dưới mặt đất, phải đi qua một cầu thang rất dài mới tới nơi, hơn nữa diện tích lớn hơn anh tưởng tượng rất nhiều. Có lẽ để phòng ngừa phóng xạ, toàn bộ nóc hầm được bọc một lớp nhôm rất dày, sóng vô tuyến cũng không truyền qua được.
Nơi trú ẩn được chia thành hai gian, mỗi gian rộng hơn ba mươi mét vuông. Gian thứ nhất đặt sáu chiếc giường, một bộ nhà cây cho mèo, mười mấy chiếc tủ sắt, trong ngăn kéo tủ là đủ loại quần áo bọc trong túi chuyên dụng chống nước chống ẩm. Loại tủ này có thể phòng chuột gặm, bởi vậy đồ dùng cá nhân và quần áo cất trong đó đều rất sạch sẽ, bên cạnh đó còn có mấy chiếc tủ tương tự chứa đầy sách. Gian thứ hai ngoài một nhà vệ sinh đơn giản thì chất đầy nhu yếu phẩm, từ chăn đệm chống rét, bình ắc quy dùng cho hệ thống chiếu sáng, đồ ăn có thể bảo quản trong thời gian dài, rất nhiều nước uống, tã lót dành cho người lớn, thêm vào đó là rất nhiều cát mèo và một vài món đồ chơi của mèo… Tại khúc quanh của cầu thang còn có hai miệng ống, một là ống thông gió, một là ống xử lý rác thải, xem ra từ trong hầm này có thể vứt rác tới một không gian bên dưới nữa.
Châm biếm nhất là từ những món đồ chơi cho mèo và ổ mèo ở đây có thể thấy chủ nhân của căn hầm dự định sẽ mang theo mèo của mình tránh nạn, mà căn hầm rõ ràng được xây dựng để phòng trường hợp chiến tranh nổ ra, cũng tức để tránh họa “người”. E rằng người chủ kia cũng chưa bao giờ tưởng tượng được rốt cuộc tai họa rơi xuống thành phố này lại là động vật.
Thậm chí có lẽ người đó đã bị chính con mèo mình nuôi giết chết rồi.
Lâm Việt cẩn thận kiểm tra khắp nơi, cuối cùng xác nhận nơi đây an toàn. Anh lấy một ít đồ dùng hàng ngày từ trong nhẫn không gian đặt vào phòng chứa đồ, sau đó gọi đồng đội vào.
Mọi người quan sát hầm trú ẩn, ai nấy đều lộ vẻ hài lòng.
Nơi này không có ai, cũng không cần lo lắng về bề ngoài chói mắt của mình, Lâm Dương Dương liền gỡ mũ lưỡi trai và kính râm xuống: “Anh, chúng ta có thể an toàn ở lại đây dăm ba ngày chứ?”
Người luân hồi có rất nhiều loại dị năng, Lâm Dương Dương rất hiểu tình hình hiện tại, cũng chẳng trông đợi có thể trốn luôn trong căn hầm này, chỉ cần được nghỉ ngơi vài ngày đã đủ để cô thỏa mãn.
Lâm Việt gật đầu, nghiêm túc nói với Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn: “Hẳn là được, mọi người cứ ở đây nghỉ ba ngày, tôi và Phong Mặc ra ngoài làm vài việc trước, ba ngày sau chúng tôi sẽ cố gắng quay lại tìm mọi người, chuyện tiếp theo thì lúc đó sẽ tính. Nếu quá năm ngày mà chúng tôi không về thì ba người cũng đừng chờ chúng tôi nữa, phải tự tìm cách sinh tồn.”
Lâm Dương Dương nháy mắt hiểu ra, vội lắc đầu: “Anh đi đâu? Em cũng muốn đi.”
Lâm Việt xoa đầu em gái: “Ngoan, anh có hai cái mạng, mất một không sao, em thì không được. Nghe lời anh, ở đây chờ.”
Qua ba ngày kề vai sát cánh, Lâm Việt đã khá có lòng tin với Chung Linh và Giang Thủy Hàn, hơn nữa Lâm Dương Dương không ngốc cũng không ngây thơ dễ lừa, anh biết bọn họ đi cùng nhau sẽ không có gì nguy hiểm.
Chí ít vẫn an toàn hơn là theo anh đi tìm Tống Kim Dân.
Thấy Lâm Việt kiên quyết muốn đi, Lâm Dương Dương thở dài, kéo anh vào phòng chứa đồ, khóa cửa lại.
Hai anh em đứng trong phòng, đèn cảm ứng quét được bóng người liền tự động bật lên.
Lâm Dương Dương nghiêm túc nhìn vào mắt Lâm Việt: “Anh, em muốn nói cho anh biết chuyện xảy ra ở Bàn Cổ sau khi anh chết.”
Lâm Việt nhíu mày tỏ rõ sự lảng tránh, xoay người bỏ đi: “Anh không muốn nghe, chúng ta đã chết cả rồi, chuyện đó có liên quan gì tới anh nữa đâu?”
Lâm Dương Dương cứng rắn kéo tay anh: “Anh, em nói gở một chút, anh và Phong Mặc đi liều mạng, ngoài kia lại nguy hiểm như thế, có lẽ anh sẽ chết, hoặc có lẽ em sẽ chết, có lẽ chúng ta sẽ không bao giờ còn có cơ hội nói chuyện với nhau…”
Lâm Việt biết Lâm Dương Dương muốn nói gì, nhưng anh vẫn không muốn đối mặt, một mực quay đầu nhìn đi nơi khác.
Lâm Dương Dương níu chặt cánh tay anh, giọng nói pha chút run rẩy: “Em biết anh sợ cái gì! Dù anh sợ em cũng muốn nói: bố mẹ chết rồi, chết cùng với em. Thế nhưng em chưa từng gặp họ trong Thế giới luân hồi, cũng không tìm được họ ở thành Cực Lạc, cho nên e rằng ngay cả cửa ải đầu tiên họ cũng không vượt qua được. Dù sao bố mẹ chỉ là người thường, không phải ai cũng được may mắn như em…”
Lâm Việt thở dài.
Kỳ thực anh đã đoán được từ lâu. Lần đầu tiên họ gặp lại, Lâm Dương Dương nhào lên ôm anh nói muốn ăn sườn xào chua ngọt, bọn họ là anh em ruột thịt, chỉ cần liếc thấy gương mặt tuyệt vọng của cô, anh lập tức hiểu ra hàm ý của câu nói đó.
Cái mà cô nhớ tất nhiên không phải món sườn, mà là mẹ.
Vậy chuyện gì có thể khiến cho một thiếu nữ vốn vô tri ngây dại trở nên nhẫn nhịn kiên cường như bây giờ?
Đó chính là bởi đã mất đi người thân làm chỗ dựa, hoàn toàn tay trắng. Chính là bởi không còn ai để ỷ lại, cho nên cô phải cố gắng trưởng thành, chỉ có thể dốc sức trưởng thành thật nhanh. Để sống sót, cô tình nguyện ký hợp đồng bán mình cho công ty giải trí trong thành Cực Lạc, gần như dùng tự do cả đời để đổi lấy tháng ngày bình yên ngắn ngủi.
Lâm Việt rất sợ nghe cô nói những chuyện này, bởi từ tận đáy lòng, anh vô cùng hổ thẹn.
Bố mẹ nuôi dạy anh khôn lớn, anh lại dấn thân vào nơi chiến trường, dù đã trở về vẫn khiến hai người phải hao tâm tổn trí vì chứng bệnh tâm lý ám ảnh. Vất vả lắm mới tìm được một công việc tương đối thanh nhàn, vốn định cứ thế bình lặng mà chăm sóc họ, không ngờ xã hội Bàn Cổ trước nay luôn hòa bình đến không tưởng lại xảy ra bạo loạn trên quy mô lớn, rốt cuộc khiến anh còn chưa kịp báo hiếu đã chết trong tay lũ côn đồ.
Người như anh, không dám đối diện với thực tế tàn khốc, không dám chấp nhận sự thật “bố mẹ cả đời không được hưởng bình an hạnh phúc” này.
Lâm Việt ngồi trên một chiếc rương, yên lặng hút một điếu thuốc, cố gắng bình ổn lại tâm trạng của mình.
Lâm Dương Dương cũng không bình tĩnh hơn, một mực giữ chặt tay anh không rời. Cô sợ mất anh trai, sợ mất đi chỗ dựa duy nhất còn sót lại của mình, nhưng cô lại không dám theo anh ra ngoài, sợ rằng mình sẽ làm anh phải mang thêm gánh nặng.
Lâm Việt biết em gái đang sợ điều gì. Anh nhẹ vuốt tóc cô, rành rọt nói từng chữ: “Yên tâm, anh của em không chết đâu. Anh đã nợ bố mẹ cả đời, anh sẽ không nợ cả em nữa, nhất định sẽ chăm sóc em thật tốt. Yên tâm trốn ở đây chờ tin anh.”
Trò chuyện xong, Lâm Việt lấy thi thể Yulia ra khỏi nhẫn không gian, gỡ chiếc vòng màu vàng trên cổ tay xuống rồi lại đặt xác cô ta về chỗ cũ.
Hai chiếc vòng thêm một cái đầu của Osawa Emi, như vậy hẳn cũng đủ giành được lòng tin của gã nhà giàu đó rồi.
Lâm Việt đeo cặp vòng lên cổ tay, vỗ vỗ vai Lâm Dương Dương, nhẹ nhàng lau giọt nước mắt rơi trên gò má thiếu nữ. Mở rộng cửa, dặn dò Chung Linh và Giang Thủy Hàn vài lời, anh cùng Phong Mặc rời khỏi căn hầm trú ẩn trong lòng đất.
Dựa vào những gì đã thấy từ cửa sổ quán cà phê, Lâm Việt thử tính toán vị trí cái đầu của Osawa Emi bị ném xuống, sau đó thực sự tìm được đầu cô ta ở cách đó không xa.
Với tình hình hiện tại e rằng họ khó mà tiếp cận được Tống Kim Dân, chỉ còn cách ra tay từ phía những người thợ luân hồi dưới trướng hắn.