Mặt trời dần ló dạng.
Ánh ban mai chiếu vào bên trong tòa nhà, dát một tầng sáng vàng mềm mại trên từng vệt máu loang lổ. Chất lỏng đỏ tươi chảy trên sàn gạch men trắng, từ xa nhìn lại tựa một con đường tơ lụa mảnh mai.
Máu lan tràn khắp nơi, nhiều đến khiến người hoảng sợ, trên mặt đất hiện rõ dấu vết kéo lê. Vết máu kéo dài từ chân Lâm Việt tới trước cửa một căn phòng treo biển “Công ty truyền thông Đông Dã” mới dừng lại.
Tiếng khóc phụ nữ vẫn còn mơ hồ vang vọng, ngày càng yếu ớt.
Dấu máu còn mới, nhìn vào có thể thấy vết tích giãy giụa ẩu đả, cảnh tượng này khiến Lâm Việt không thể kiềm chế, cảm giác căng thẳng hồi hộp bắt đầu dâng lên. Anh theo thói quen đưa tay vào túi quần tìm bao thuốc lá, sau đó mới chợt nhận ra hiện tại mình đang ở hình thú, không có túi quần cũng không thể hút thuốc.
Từ khi bước vào Thế giới luân hồi này, Lâm Việt hầu như không lệ thuộc vào thuốc lá nữa. Người luân hồi và thú biến dị đều có khứu giác rất nhạy bén, mùi thuốc lá nồng như vậy chắc chắn không thể che giấu được, hơn nữa khi ở hình thú cũng không thể hút thuốc.
Lâm Việt vươn móng vuốt lớn huých Phong Mặc một cái.
Phong Mặc gật đầu, lập tức dùng kính mắt kiểm tra xung quanh. Thẻ luân hồi cấp ba giúp hắn có thể nhìn thấy thông tin của phần lớn sinh vật hoặc thi thể còn mới, thậm chí còn có thể kiểm tra được một số sự vật không phải vật sống, thế nhưng tỷ lệ thành công không cao.
Có điều lần này hắn rất dễ dàng tra được một vài tin tức.
Xuyên qua thấu kính, hắn thấy trước cửa văn phòng “Công ty truyền thông Đông Dã” có một khoảng không được khoanh vùng, trên đó hiển thị dòng chữ [Không gian vặn vẹo].
Thứ này gợi lên hứng thú của Phong Mặc. Vừa rồi khi còn đứng trong cầu thang, hắn cũng đã thử phân tích số liệu nơi đó nhưng thất bại, mà hiện tượng giống hệt lúc này cũng hiện ra ở đây.
Điều này có nghĩa là gì? Có lẽ trong không gian kia có sinh vật sống?
Phong Mặc báo lại những gì mình thấy cho Lâm Việt. Anh giơ tay ngăn trước các đồng đội, ý muốn họ đứng tại chỗ chờ, anh sẽ tự mình đi kiểm tra.
Tuy dùng bộ móng gấu trúc ra hiệu có chút quái dị, nhưng bốn người còn lại vẫn hiểu ý anh. Ra hiệu xong, Lâm Việt liền khom mình chậm rãi bò tới khoảng không kỳ lạ kia.
Máu trên mặt đất dính bẩn bộ lông của Lâm Việt, anh thậm chí còn có thể cảm nhận được nhiệt độ của máu tươi ấm nóng vừa chảy ra khỏi cơ thể con người – cảm giác khiến anh toàn thân khó chịu.
Bàn chân mang đệm thịt dày giẫm trên vũng máu, âm thanh mặt nước xao động khẽ khàng vang lên.
Anh không che giấu hơi thở, cũng không e ngại gây ra tiếng động, trái lại còn cố ý “đánh tiếng” với kẻ đang ẩn trong bóng tối, khiến đối phương nhầm tưởng người đến chỉ là tay mơ sơ hở tứ bề.
Trong lúc Lâm Việt nhẹ nhàng áp sát căn phòng, Phong Mặc vẫn luôn dùng kính mắt quan sát tình hình xung quanh, sẵn sàng xông lên ứng cứu anh bất cứ lúc nào.
Vậy nhưng mãi cho đến khi Lâm Việt bò tới trước khoảng không bất thường đang vang lên từng tiếng khóc nức nở, họ vẫn không phát hiện xung quanh có bất kỳ kẻ nào mai phục.
Lâm Việt đã tới rất gần, tiếng khóc cũng theo đó ngừng lại. Một giọng nữ từ bên trong không gian vặn vẹo vọng ra, run rẩy hỏi bằng tiếng Anh: “Ai ở đó? Con gấu… Người luân hồi?”
Xem ra người phụ nữ trốn trong không gian kia có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài.
Lâm Việt lùi về phía sau một bước, nâng vuốt bên trái của mình lên. Trên móng vuốt đen tuyền có ký hiệu của người luân hồi, tuy ký hiệu màu đen trùng với màu lông khiến người ta khó nhận ra, nhưng mỗi khi anh huy động năng lượng trong thẻ, ký hiệu này sẽ sáng lên.
Trong hình thú không thể sử dụng năng lực không gian, Lâm Việt chỉ có thể khiến nó phát sáng một chút, chứng minh thân phận của mình.
Thấy ký hiệu của người luân hồi lấp lóe trên móng vuốt của anh, khoảng không kỳ quái bỗng gợn lên từng vòng sóng, hình dáng một người phụ nữ từ từ xuất hiện.
Người đó ngồi trên một vũng máu lớn, khuôn mặt tái nhợt. Toàn thân cô ta nửa hư nửa thực, bán trong suốt tựa như chỉ là một hình ảnh ảo được chiếu ra, khứu giác nhạy bén của Lâm Việt cũng không thể ngửi thấy mùi gì, xem ra cô ta vẫn chưa thu lại năng lực bóp méo không gian đang giăng quanh họ.
Người phụ nữ này là người da trắng, thân hình mập mạp, bề ngoài không mấy ưa nhìn. Cô ta đang ôm một chiếc gối che trước bụng, mà cả chiếc gối này đã bị máu nhuộm đỏ thẫm.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn Lâm Việt, lại liếc qua đồng đội của anh phía sau, đột nhiên lần nữa bật khóc: “Đi mau! Đi khỏi đây đi! Chúng nó đã lấy hết đồ có giá trị rồi, kể cả đồng đội của tôi nữa. Tôi chỉ là một người sắp chết xấu xí, các người đừng lo cho tôi! Được rồi, tôi biết vì sao các người tới đây, tôi đã thu lại dị năng ở cầu thang, giờ các người đi được rồi!”
Nghe cô ta nói vậy, Phong Mặc liền chỉ huy Chung Linh thả ba con sói đi dò đường trên cầu thang. Đám sói theo lệnh chạy xuống tầng dưới, quả nhiên lần này chúng không gặp bất kỳ trở ngại gì, cũng không lộn ngược trở về điểm bắt đầu nữa.
Chung Linh thì thầm: “Chúng nó ra khỏi tòa nhà rồi, tạm thời không chết, bên ngoài có lẽ an toàn.”
Người phụ nữ sốt ruột giục bọn họ: “Tôi thật sự không còn bất kỳ giá trị gì nữa, xin các người đi đi, để cho tôi được yên tĩnh chờ chết một mình…”
Tuy lời ra khỏi miệng là vậy, Lâm Việt vẫn có thể nhìn thấy nỗi mong chờ sâu trong đáy mắt cô ta. Cô ta hẳn rất mong muốn có người giúp đỡ nhưng lại sợ mình tin nhầm kẻ xấu, cuối cùng sẽ có kết cục còn thê thảm hơn, bởi vậy mới nhất định không nhờ cậy bọn họ, quyết tâm muốn chết.
Khát vọng được sống chìm trong mâu thuẫn, cảm giác đó khiến bức tường đề phòng của anh hạ thấp rất nhiều.
Ánh mắt kia không thể chỉ là diễn kịch. Lâm Việt muốn ra tay cứu cô ta, sau đó tìm hiểu xem cô ta đã gặp nạn như thế nào.
Anh ra dấu gọi em gái, sau đó chỉ vào người phụ nữ trước mặt. Lâm Dương Dương chớp chớp đôi mắt to, nhanh chóng hiểu ra anh trai muốn mình làm gì.
Cô gái nhỏ chạy tới bên gấu trúc, nói một câu tiếng Anh đơn giản với người phụ nữ còn ẩn mình trong hư không: “Tôi là “bác sĩ”, tôi có thể cứu cô.”
Để khiến người phụ nữ yên tâm, Lâm Dương Dương kích hoạt thẻ luân hồi, ánh sáng xanh lục hiền hòa liền tỏa ra, tựa như dòng nước trong lành chuyển động trong lòng bàn tay thiếu nữ.
Người phụ nữ nhận ra ánh sáng này, đó là ánh sáng có thể chữa lành vết thương. Khát khao được sống trong đôi mắt cô ta đã không thể đè nén nữa, cuồn cuộn dâng trào.
Nước mắt tràn mi, cô ta rõ ràng đang vô cùng băn khoăn, có lẽ đang cân nhắc xem mình có nên mạo hiểm một lần, liệu mình có thể tin tưởng cô gái nhỏ kia hay không.
Phong Mặc liếc nhìn bộ dạng do dự của cô ta, quyết đoán quay đầu bước đi, dùng tiếng Anh thúc giục đồng đội: “Không cần cứu, mặc cho cô ta chết đi, đi thôi đi thôi.”
Thấy Phong Mặc dứt khoát như vậy, người phụ nữ kia tức thì luống cuống, vội vã thu lại dị năng, dùng cơ thể bằng xương bằng thịt đối diện với bọn họ: “Xin hãy cứu tôi, tôi xin các anh!”
Phong Mặc xoa cằm, làm bộ đăm chiêu: “Xem ta ở nước cô ta không có khái niệm “mặc cả” rồi!”
Vừa rồi Phong Mặc đã sử dụng một đòn tâm lý, chính là chiến lược “mặc cả” thường gặp trong các khu chợ nhỏ của nước Bàn Cổ: nếu hai bên không thỏa thuận được giá cả thì lập tức quay đầu bỏ đi, lạt mềm buộc chặt chờ đối phương nhượng bộ, cuối cùng thuận mua vừa bán, giao dịch thành công*.
Người phụ nữ không hiểu tiếng Bàn Cổ, vẻ mặt dần trở lại tuyệt vọng hoang mang.
Lâm Dương Dương cố nhịn cười, ra vẻ nghiêm túc bước tới, chỉ chiếc gối mà cô ta đang ôm trong lòng, ra hiệu cô ta buông nó ra.
Gương mặt nhợt nhạt của người phụ nữ càng thêm tái. Cô ta bất đắc dĩ thở dài, bỏ chiếc gối qua một bên.
Vùng bụng bị che khuất vừa lộ ra, Lâm Dương Dương không khỏi lạnh người.
Nơi đó chỉ là một lỗ thủng lớn, xuyên qua vết thương mở toang có thể nhìn thấy tất cả cơ quan nội tạng bên trong, mà vị trí vốn dĩ phải có tử cung lại bị nhồi một mớ ruột.
Người luân hồi nữ vừa khóc vừa kể lể, năm người họ không thể hiểu hết câu chuyện, chỉ có thể nắm được đại ý. Cô ta nói có một đám thú biến dị đã xông vào đây bắt hai người đồng đội của cô ta, chúng chê cô ta xấu xí, còn sỉ nhục cô ta một hồi, sau đó tay không móc tử cung của cô ta ra ăn hết.
Người phụ nữ cũng không biết tại sao chúng lại làm như vậy, cô ta chỉ có thể sử dụng năng lực [phong tỏa không gian] của mình tạm thời nhốt chúng lại. Vậy nhưng năng lực của cô ta dù sao cũng có hạn, chẳng mấy chốc đám thú kia sẽ thoát được ra, bởi vậy trước đó cô ta đuổi năm người Lâm Việt đi kỳ thực cũng là vì không đành lòng thấy họ chết oan theo mình.
Thẻ luân hồi của Lâm Dương Dương mới chỉ đạt cấp ba, vết thương bình thường, tay chân gãy có thể chữa lành nhưng tái tạo lại bộ phận cơ thể vẫn nằm ngoài tầm với. Cô cố gắng chữa trị những vết thương bên ngoài cho người phụ nữ, sau đó cũng đành bó tay.
Người phụ nữ vẫn rất cảm ơn bọn họ. Tuy rằng gặp phải tai bay vạ gió còn bị lấy mất tử cung, thế nhưng chỉ cần còn sống đã là một sự may mắn. Cô ta lấy ra hai tấm thẻ luân hồi giấu trong người đưa cho Lâm Dương Dương, tỏ ý cám ơn họ.
Từng cử chỉ của đối phương đều khiến Lâm Việt cảm nhận được sự chân thành và thiện ý đã lâu không thấy. Những điều đó tưởng chừng như rất bình thường trong cuộc sống hàng ngày, nhưng trong Thế giới luân hồi này lại vô cùng hiếm hoi.
Sau khi nghe người phụ nữ miêu tả về ba con thú biến dị cô ta đang giam giữ trong không gian vặn vẹo, năm người liền nhận ra đó chính là ba con thú đã tấn công Lâm Dương Dương lúc trước. Tuy chúng đã bị cầm chân không thể tấn công ai, thế nhưng tất cả người luân hồi trong tòa nhà đều đã thức giấc, nơi này cũng không còn an toàn. Bọn họ không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, nói vài câu với người phụ nữ rồi đi về phía lối thoát hiểm.
Người luân hồi nữ cũng không muốn tiếp tục ở lại nơi đây, nhanh chóng quyết định theo chân bọn họ chạy trốn.
Vừa đặt chân tới cầu thang – lối thoát an toàn đã được đám sói dò đường, người phụ nữ phía sau họ bỗng kêu lên hoảng hốt. Ngay sau đó, chỉ nghe một tiếng đổ vỡ, tất cả sự vật bốn phía xung quanh họ bắt đầu nhòa đi!
Màu sắc rực rỡ khắp nơi tan thành ba màu đen trắng xám, ngay cả hình dáng năm người họ cũng dần phai đi.
Mắt kính của Phong Mặc phản chiếu một vệt ánh sáng, hắn cười nhạt nói: “Không gian vặn vẹo.”
Lẽ nào người phụ nữ kia nói dối?
Lâm Việt nhất thời nổi giận, xoay mình tấn công người phụ nữ.
Người phụ nữ đưa tay ra hiệu im lặng, tỏ ý cầu xin bọn họ đừng lên tiếng. Chỉ tiếc rằng đã chậm, tốc độ ra tay của Lâm Việt rất nhanh, trước khi kịp nhận ra người đối diện quả thực không có ác ý, móng vuốt của anh đã đâm vào lồng ngực cô ta.
Người phụ nữ chịu đựng đau đớn, cắn răng không rên nửa lời, cũng không hề tỏ ra oán trách. Cô ta không để tâm vết thương của mình, chỉ nhắc Lâm Việt đừng cử động, lại ngăn không cho Lâm Dương Dương chữa trị, muốn họ tạm thời giữ nguyên trạng thái này.
Thấy năm người rốt cuộc hoàn toàn yên lặng, người luân hồi nữ mới như trút được gánh nặng mà thở phào nhẹ nhõm, cắn chặt tay áo, ngậm miệng không hừ một tiếng.
Lâm Việt đã nhận ra đối phương chỉ đang cố bảo vệ họ, anh không dám tùy tiện cử động, móng vuốt vẫn găm trên ngực cô ta. Những người khác cũng đứng im lìm như pho tượng, không ai hé răng.
Vài giây sau, từ căn phòng phía cuối hành lang tầng ba bỗng vang lên tiếng thủy tinh vỡ giòn tan, bức tường vốn phẳng lì bắt đầu tỏa ra từng vòng sóng gợn bập bềnh. Phía sau mặt sóng vọng ra tiếng chửi rủa, ba bóng người dần dần xuất hiện.
Tên đi đầu mặc áo sơ mi màu xám tro, đôi tai thú dựng lên trên mái tóc đỏ rực, sau lưng lộ ra chiếc đuôi đỏ lông xù, bề ngoài khó phân nam nữ. Hai kẻ theo sau hắn vẫn còn mang nhiều đặc trưng của động vật, cả hai đều có bộ lông vàng xám, diện mạo cũng thuộc kiểu hình phi giới tính như tên tóc đỏ.
Lâm Dương Dương liếc nhìn đồng đội, gật đầu xác nhận ba tên kia đúng là đám thú biến dị vừa tấn công mình. Xem ra chúng đã phá tan lồng giam không gian của người phụ nữ, thoát được ra ngoài.
Ba con thú biến dị hít ngửi xung quanh, nhìn vẻ mặt kia, hẳn là chúng đã phát hiện mùi của nhóm Lâm Việt!
Tên cầm đầu cụp đôi tai lớn, thầm thì vài câu với đồng bọn, sau đó chúng liền lôi hai người luân hồi bị đánh ngất xỉu ra khỏi khoảng không méo mó. Bọn chúng không định tiếp tục chiến đấu, chỉ lôi hai người kia về phía một cầu thang khác, cứ vậy bỏ đi.
Hai người kia là một nam một nữ, mặt mày đều tương đối ưa nhìn. Trong lúc bọn họ bị kéo đi, Lâm Việt có thể thấy rõ lồng ngực họ đang phập phồng hít thở.
Bọn họ còn sống!
Móng vuốt của Lâm Việt còn găm trên ngực người phụ nữ. Cách một tầng máu thịt, anh thậm chí có thể cảm nhận được nhịp tim đang ngày càng nhanh.
Hai người kia hẳn là đồng đội của cô ta, nhìn thấy bọn họ còn sống, cô ta bắt đầu kích động.
Lâm Việt biết người phụ nữ đang rất muốn xông tới cứu đồng đội, thế nhưng cô ta không đủ sức, lại không thể cầu xin năm người xa lạ giúp đỡ, cuối cùng chỉ đành bất đắc dĩ lựa chọn tự bảo vệ bản thân và nhóm Lâm Việt, bỏ mặc chiến hữu của mình.
Nhưng Lâm Việt vẫn không sao hiểu được, cô ta có thể dùng năng lực của mình để bảo vệ đồng đội, tại sao lại lựa chọn giúp bọn họ?
Anh nhìn sâu vào đáy mắt người đối diện, cô ta đã dứt khoát buông tay rồi.
Người phụ nữ nhìn ánh mắt và vầng trán cau lại của gấu trúc, dễ dàng hiểu ra hắn đang suy nghĩ chuyện gì. Chờ ba con thú biến dị đã đi xa, cô ta mới rưng rưng nói: “Ở đây có năm mạng người, bên kia lại là hai người. Các anh và đồng đội của tôi đều là người tốt, nhưng sức lực của tôi có hạn, chỉ có thể chọn cứu bên nhiều người hơn thôi.”
Những lời này như một quả bom nháy mắt nổ tung trong lòng Lâm Việt, chấn động đến khiến anh khó thở.
Ngày còn sống trên chiến trường, anh cũng đã từng lựa chọn như thế.
Lần đó, anh phải đối mặt với bốn chiến hữu bị thương và chín thiếu nữ tội nghiệp bị kẻ địch bắt nhốt ngược đãi. Bọn họ chỉ có một chiếc xe jeep, không thể đưa tất cả mọi người đi, mà bên cạnh là chiến trường ngập tràn khói bom lửa đạn, không nơi ẩn nấp. Bốn đồng đội của anh đều cao to lực lưỡng, hơn nữa họ đang bị thương, nếu họ lên xe rồi thì sẽ không thể xếp thêm cô gái nào vào cả. Các thiếu nữ bị hành hạ đã lâu ngược lại đều gầy gò, chín người vừa vặn có thể chen chúc ngồi vào xe.
Trước mắt Lâm Việt khi đó chỉ có hai lựa chọn: đưa đồng đội bị thương đi, để những cô gái vừa được cứu thoát ở lại chiến trường hiểm ác, hoặc đưa chín cô gái tới nơi an toàn, bỏ lại các anh em của mình. Dù anh lựa chọn bên nào, những người còn lại chắc chắn chỉ có một con đường chết.
Lâm Việt chỉ vừa do dự một thoáng, bốn người đồng đội liền quyết tuyệt giơ súng của mình lên, tự sát!
Bọn họ biết anh không đành lòng, vậy nên họ tự kết thúc tính mạng của mình, để Lâm Việt chỉ còn một lựa chọn.
Quân nhân nước Bàn Cổ đều có tính kỷ luật rất cao, họ luôn sẵn sàng hy sinh, mặc cho những binh lính từ các quốc gia khác châm chọc họ là “cỗ máy chiến tranh”, chỉ trích họ quá máu lạnh vô tình. Chỉ có chính họ biết, tuy họ luôn khoác lên mình vỏ bọc lạnh lùng máy móc, nhưng dưới bề ngoài đó, bọn họ cũng có tình cảm, bọn họ cũng sợ chết, cũng có những lo nghĩ, tính toán của riêng mình.
Chỉ là từ ngày đeo chiếc huy hiệu quân đội nước Bàn Cổ, họ đã chuẩn bị sẵn sàng hy sinh, thậm chí thà tự sát chứ không cho phép mình trở thành công cụ để kẻ địch đe dọa đến an nguy đất nước.
Bọn họ không có tình cảm sao? Không, trái lại, tình cảm của họ vô cùng sâu đậm, vô cùng mãnh liệt, họ đã khắc hai chữ “hy sinh” tận trong xương tủy, mà sự nhẫn tâm đối với chính bản thân này qua lời kẻ khác lại biến thành “coi thường tính mạng, không có ý chí riêng”. Có đôi khi anh cũng từng hoang mang, không biết phải lựa chọn thế nào mới đúng, thế nhưng có một điều mãi mãi không bao giờ thay đổi: tất cả những người đồng đội của anh đều là người đáng được kính trọng.
Sự việc kia đã trở thành một khúc mắc ám ảnh anh. Tình huống khi đó quá nguy hiểm, dù có quay ngược thời gian một lần anh cũng chẳng có cách nào cứu tất cả mọi người, nhưng hiện tại không phải như vậy.
Anh và các đồng đội chắc chắn có đủ khả năng giết chết ba con thú biến dị, cứu hai người trong tay chúng!
Nhớ tới mình vẫn còn một cơ hội “niết bàn”, Lâm Việt rốt cuộc hạ quyết định.
Dù cho mất cái mạng này, anh vẫn còn một cái mạng nữa!
Nghĩ vậy, anh liền vung tay đánh ngất người phụ nữ bị thương bên cạnh, tránh bị cô ta làm vướng tay chân hoặc bất ngờ đâm ngược mình một dao.
Anh sẽ cứu người. Không chỉ vì đồng cảm với người phụ nữ này, anh còn muốn tuyên chiến với bản thân nhu nhược xưa kia.
Lâm Việt giơ tay ra hiệu tấn công, nhanh nhẹn vọt về phía ba con thú biến dị.
Lần đầu tiên chứng kiến một Lâm Việt bốc đồng như vậy, đôi mắt Phong Mặc lóe sáng, lập tức bám theo.
Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn đang đứng trước cầu thang thoát hiểm chỉ chần chừ trong khoảnh khắc, sau đó cả ba đồng loạt xông lên, đuổi theo hai người phía trước.
—
*Chú thích thêm về đoạn “mặc cả” cho bạn nào có hứng thú: Đoạn gốc diễn đạt hơi khác, còn dùng thành ngữ 见好就收 – tớ tra baidu thì thấy giải thích là kiểu đừng quá tham lam, thấy đủ rồi thì dừng. Trong trường hợp này vì đã nói là “mặc cả trong chợ” nên tớ viết theo kiểu mua bán cho nó rõ chứ chưa nghĩ ra câu thành ngữ nào của Việt Nam mình tương đương, ai có ý kiến thì góp ý cho tớ nhé.
Câu gốc: 一言不合, 掉头就走, 欲擒故纵, 见好就收. – Dịch nghĩa: một lời không hợp, quay đầu liền đi, lạt mềm buộc chặt, thấy đủ thì dừng.