(*KTV là phòng hát karaoke.
*Trong chương có nhắc đến “XX bích”, là chất bích trong bộ tú lơ khơ nhé.)
Nhìn Lâm Dương Dương dẫn về nhiều người luân hồi như vậy, suy nghĩ đầu tiên của Lâm Việt là em gái còn nhỏ không biết cách từ chối người khác, ngơ ngơ ngác ngác ôm về một mớ người, không biết làm gì hơn là để anh và Phong Mặc lo việc sàng lọc.
Thế nhưng thông tin khả năng chiến đấu trên đầu bọn họ lại khiến anh cảm thấy cô không mềm yếu dễ bắt nạt như vậy.
Tuy đưa theo nhiều người nhưng họ đều là mục tiêu cô đã lựa chọn, tất cả chỉ có hai loại năng lực: thứ nhất là năng lực điều tra, thứ hai là loại hình phòng ngự thuần túy. Trong số họ không một ai có thẻ và dị năng hệ tấn công hoặc các loại dị năng râu ria khó phối hợp.
Mà hai loại hình năng lực cô chọn vừa khéo chính là thứ mà đội ngũ họ đang thiếu hụt nhất: Điều tra và phòng thủ.
Trước kia mỗi lần cần điều tra tình hình kẻ địch, họ luôn phải để Lâm Việt hoặc Lâm Dương Dương mạo hiểm đi thăm dò. Năng lực của họ kỳ thực không phù hợp để dò la tin tức, mà bởi độ nhạy bén về cảm quan của những người đã được gia tăng sức mạnh thường chỉ có hạn, họ làm việc đó không những hiệu quả không tốt mà còn có thể bị thương, nhưng phần lớn người luân hồi có năng lực thuộc loại điều tra sẽ không dễ bị phát hiện như vậy.
Còn năng lực phòng thủ, đa số người có khả năng phòng ngự đều có mấy thứ như khiên chắn nên mới bảo vệ được đồng đội tạm thời không bị thương, đồng thời có thể kéo dài chút thời gian cho mọi người, có đôi lúc sẽ vô cùng quan trọng.
Xem ra cô cũng rất cẩn thận.
Có điều dù sao… Bọn họ chỉ thiếu hai đồng đội, cô lại dẫn về đến mười chín người, có phần khoa trương quá rồi.
Khi Lâm Dương Dương rời đi, phía trên cô vẫn chưa hiển thị bất kỳ thông tin gì, nhưng bởi giờ cô đã nói chuyện nhập đội với người lạ, những thông tin chiến lực cũng hiện ra trên đỉnh đầu cô.
[Sức chiến đấu: 100; thẻ: Chữa trị; dị năng: Ánh sáng; huyết thống: Kim ô.]
Lâm Việt đã hiểu vì sao cô được “hâm mộ” như vậy rồi.
Bởi vì năng lực của cô vừa có thể chữa thương vừa có thể công kích, hơn nữa lại đã kích hoạt huyết thống.
Qua quan sát của anh, số người đã kích hoạt huyết thống không nhiều lắm, tỷ lệ chỉ xấp xỉ một trên mười.
Mà xác suất một người luân hồi hệ chữa trị đã kích hoạt huyết thống còn thấp hơn. Bởi những người này đều cần dựa vào người khác mới có thể sinh tồn, phần lớn đội ngũ sẽ không hao phí chiến lợi phẩm giành được cho một người như vậy, thế nên thông thường họ đều rất “nghèo”.
Trong Thế giới luân hồi, mặc dù ai nấy đều tiếc không muốn “đầu tư” cho người luân hồi mang năng lực chữa trị nhưng những người đó lại tuyệt không thể thiếu, tất cả các đội đều muốn tranh giành. Quan hệ nhờ cậy lẫn nhau này không mấy công bằng với người hệ chữa trị, có điều họ cũng không có tư cách phản kháng.
Dù sao nơi đây lấy thực lực làm đầu, mà thực lực tương đương với sức chiến đấu. Người sở hữu năng lực chữa trị không dựa vào người khác sẽ chết rất nhanh, tuy đối với một số người thấp kém thì họ chẳng khác nào hàng hóa, nhưng họ vẫn không dám chống lại.
Vậy nên người luân hồi hệ chữa trị “giàu có” như Lâm Dương Dương rõ ràng vô cùng hiếm hoi.
Đúng như suy đoán của Lâm Việt, Lâm Dương Dương vừa về tới liền vội vàng chạy tới bên cạnh anh, vui vẻ nói: “Rất nhiều đội ngũ thiếu người chữa trị nên em được chào đón lắm. Em tìm được một vài người có vẻ không tồi, các anh nói chuyện thử xem.”
Lâm Việt biết tại sao vừa rồi anh và Phong Mặc không chọn được người thích hợp rồi.
Bọn họ đã quên nói rõ trong đội ngũ của mình có một người chữa trị là Lâm Dương Dương. Cũng bởi vậy, đối với những người khác thì sức hấp dẫn của hai dấu móc trong thông tin chiến lực của hai người vẫn chưa đủ. Kỳ thực cũng có vô số người cho rằng không gian của Lâm Việt rất quan trọng, nhưng năng lực không gian không phải hi hữu lắm, còn thua xa năng lực chữa trị.
Nếu vừa rồi Lâm Dương Dương ở đây thì có lẽ Lâm Việt và Phong Mặc đã đàm phán thành công với vài người mà họ vừa ý rồi.
Có điều cũng không có gì để tiếc.
Lâm Việt không muốn tiếp tục lãng phí thời gian. Anh nhìn lướt qua những người luân hồi mà Lâm Dương Dương dẫn về, đếm qua tổng cộng có mười chín người.
Mười chín người đó cũng đang quan sát Lâm Việt và Phong Mặc. Nhìn biểu cảm của họ có thể nhận thấy họ rất hài lòng với năng lực của ba người.
Lâm Việt dẫn họ tới một khoảng trống yên tĩnh gần đó, bắt đầu tự giới thiệu tình hình đội ngũ của mình cho họ.
Anh chỉ vào bản thân: “Trước khi tới Thế giới luân hồi tôi là quân nhân, từng sống trên chiến trường, khá hiểu về chiến tranh, đây là ưu điểm của tôi. Khuyết điểm của tôi là tâm trạng không ổn định, không nhìn được hình ảnh quá máu me, ảnh hưởng rất nhiều đến năng lực tác chiến, lúc nghiêm trọng còn có thể mất lý trí.”
Lâm Việt dừng một chút, lại chỉ vào Phong Mặc: “Trạng thái tinh thần của cậu ta hầu như luôn bình thường, thỉnh thoảng sẽ hành động không theo lẽ thường, có chút điên, nhưng sẽ không hãm hại đồng đội.”
Nghe anh đánh giá mình như vậy, Phong Mặc chỉ cười không phản bác.
Nói tới đây, tất cả người luân hồi đang chờ lựa chọn đều nhìn sang Lâm Dương Dương, tựa hồ đang chờ Lâm Việt liệt kê khuyết điểm của cô.
Anh chỉ nhíu mày: “Con bé… không có khuyết điểm trí mạng gì.”
Rất xinh đẹp, khôn khéo ngoan ngoãn, gặp chuyện cũng không hoảng sợ, chỉ số IQ bình thường, tính cách tinh tế… Tuy anh thấy em gái mình cũng không phải nổi bật xuất chúng, nhưng công bằng mà nói thì cô thật sự không có khuyết điểm gì lớn, năng lực tổng hợp ít nhiều vẫn coi như ưu tú.
Lâm Việt gọn gàng dứt khoát nói: “Ai chấp nhận được khuyết điểm của hai chúng tôi thì có thể tiếp tục bàn bạc, không được thì tôi cũng không lãng phí thời gian của mọi người, nhân lúc này mọi người đi tìm những đồng đội khác còn kịp. Mô tả về hai chúng tôi lúc nãy là đã nói giảm nói tránh rồi đấy, bọn tôi thật sự có vấn đề nặng đến… Ừm, khó mà khống chế được.”
Những chuyện anh tiết lộ cho họ này dù có bị lan truyền đi cũng sẽ không gây uy hiếp đến tính mạng của họ trong Thế giới luân hồi, ngược lại dễ khiến người khác kiêng kỵ, thế nên anh có thể yên tâm nói ra.
Phong Mặc đứng bên cạnh ôm trán cười khổ. Lâm Dương Dương cau mày, đưa mắt dò hỏi hắn.
Phong Mặc bất đắc dĩ nhún vai với cô.
Vừa rồi sao họ lại đàm phán thất bại nhiều lần đến vậy? Cũng là bởi Lâm Việt… quá thành thật đấy!
Kỳ thực Phong Mặc cảm thấy mình vẫn rất bình thường, hơn nữa tấm thẻ [Mắt luân hồi] mới lại là bản nâng cấp của tấm thẻ [Phân tích số liệu] trước kia, dễ thu thập thông tin trên chiến trường hơn, gia tăng không ít giá trị của hắn. Hừm… Đánh giá của hắn với mình và Lâm Việt đều là “khuyết điểm không át được ưu điểm”, nhưng từ miệng anh nói ra lại thành hai tên điên bất cứ lúc nào cũng có thể lên cơn đến người thân cũng không nhận.
Nghe Lâm Việt nói vậy, quả nhiên có mấy người lục tục rút lui. Hai người phụ nữ và một người đàn ông trung niên nói vài câu với Lâm Dương Dương rồi chủ động rời khỏi.
Còn lại mười sáu người.
Phong Mặc liếc nhìn Lâm Việt. Hắn biết anh sắp làm chuyện cần làm, còn phải khuyên nhiều người bỏ cuộc hơn nữa.
Lâm Việt lại chỉ Phong Mặc: “Dị năng của cậu ta có thể tự do tra xét bí mật của mọi người, vào Thế giới luân hồi rồi chúng tôi sẽ lập tức sử dụng, kiểm tra xem những chuyện mọi người đang nói với chúng tôi có phải là giả hay không. Nếu sự thật quá khác với lời nói thì chúng tôi có thể sẽ hủy quan hệ hợp tác ngay trong Thế giới luân hồi, nếu không chấp nhận được mọi người cũng có thể đi.”
Trong mười sáu người còn lại vẫn có một nhóm người phản ứng rất bình thản, nhưng có sáu người đã lập tức lựa chọn bỏ đi không chút do dự. Về phần lý do họ rút lui là bởi không thích bị lộ chuyện riêng hay có điều giấu giếm… không thể biết được.
Còn lại mười người đồng ý ở lại nói chuyện.
Tuy thái độ của Lâm Việt khá lạnh lùng, còn có phần gay gắt, nhưng anh như vậy ngược lại có thể khiến người ta càng muốn trao đổi sâu hơn, bởi có thể thấy anh đang cẩn thận chọn đồng đội chứ không phải muốn kéo theo hai con tốt thí, lúc đầu suy tính kỹ càng bao nhiêu thì phiền phức về sau cũng sẽ giảm bớt bấy nhiêu.
Lâm Việt nghiêm túc trò chuyện cùng mười người này, cuối cùng chọn ra hai người trong số họ.
Những người luân hồi khác cũng không tức giận vì lãng phí thời gian. Chuyện này vốn chính là lựa chọn của song phương, trước khi tới đây Lâm Dương Dương cũng đã nói anh trai mình khá nghiêm khắc, họ đều có thể hiểu.
Tám người không được chọn giữ thái độ thoải mái đi tìm đội ngũ khác, trước khi đi họ còn nói tạm biệt với Lâm Dương Dương, nhiệt tình lập thỏa thuận miệng với ba người Lâm Việt về việc miễn chiến.
Thỏa thuận miệng này nói cách khác chính là mong rằng sau khi vào Thế giới luân hồi, nếu hai bên gặp lại sẽ cố gắng tránh tấn công lẫn nhau, cũng hỗ trợ nhau khi có thể. Tuy không có cơ hội trở thành đồng đội nhưng bọn họ cơ bản đã hiểu về nhau, đều là người dân một nước, tất nhiên không ai muốn đối phương thành kẻ địch cả.
Lâm Việt vui vẻ chấp nhận hiệp nghị miễn chiến, chào tạm biệt tám người.
Phương thức thoả thuận họ vừa lập đã là một loại giao ước trong vòng tròn những người luân hồi nước Bàn Cổ, có điều trước đó Lâm Việt vẫn không biết.
Kỳ thực tám người kia cũng không tệ, nhưng bằng trực giác của mình, anh vẫn cảm thấy hai người anh đã chọn đáng tin hơn.
Một trong hai người đó là một thiếu niên có vóc dáng như học sinh cấp hai, toàn thân mặc đồ đen, mặt mũi khôi ngô, dưới con mắt trái có ba nốt ruồi son điểm thành một hình cung dưới mí mắt, thoạt trông có chút đặc biệt, nhìn thêm một lát sẽ thấy rất đẹp, cũng là dấu vết dễ nhận diện. Mỗi khi nhìn Lâm Dương Dương, cậu ta trông có vẻ hơi ngại ngùng, có thể nhìn ra cậu ta không chỉ xem trọng năng lực trị liệu của cô mà còn để ý đến cô bé nữa.
Thiếu niên thiếu nữ độ tuổi xấp xỉ nảy sinh tình cảm với nhau là chuyện bình thường, Lâm Việt cũng tin tưởng với kinh nghiệm của Lâm Dương Dương, cô sẽ không chịu thiệt vì chuyện này. Hơn nữa, ánh mắt thiếu niên nhìn về phía Lâm Dương Dương trong suốt thuần khiết, không nhuốm chút bụi bẩn.
Thiếu niên tên Lý Tư Không, thông tin chiến lực là: [Sức chiến đấu: 100; thẻ: Súng bắn tỉa; dị năng: Bán miêu; huyết thống: Mèo mun.]
Qua cuộc trò chuyện, Lâm Việt biết được tấm thẻ [Súng bắn tỉa] của Lý Tư Không rất đặc biệt. Khẩu súng đó là một chiếc súng ma pháp, sau mỗi ba phát đạn sẽ kích hoạt một lần gia tăng hiệu quả bằng pháp thuật, nếu phát đạn thứ tư trúng mục tiêu sẽ khiến kẻ địch đóng băng vài giây.
Dị năng và huyết thống của cậu ta đều thuộc hệ điều tra, vũ khí tấn công duy nhất chính là khẩu súng này. Mới vừa nói vài câu với Lâm Việt, cậu ta đã thẳng thắn tiết lộ khuyết điểm của khẩu súng kia cho anh.
Điểm yếu thứ nhất là kỹ thuật bắn súng của cậu ta chỉ đạt bậc trung, còn đang cố gắng luyện.
Điểm yếu thứ hai là đạn của khẩu súng đó được tự động biến ra, tốc độ tạo đạn rất chậm, mười giây mới tạo ra được một viên, đạn cũng không thể tích trữ nên sau mỗi phát bắn chỉ có thể chờ mười giây, tuy uy lực mạnh lại không e ngại lồng bảo hộ của kẻ địch, nhưng mười giây một viên đạn thì quá “gà”.
Nói cách khác, năng lực của hắn rốt cuộc vẫn là theo thiên hướng điều tra, súng chỉ là vũ khí phụ trợ đảm bảo tính mạng.
Mà điểm Lâm Việt vừa ý ở cậu ta cũng chính là năng lực trinh sát, cái nhược điểm này cũng không sao.
Đồng đội mới còn lại là một thanh niên da ngăm cao lớn. Anh ta tuổi chừng hai mươi, diện mạo bình thường, vừa cao vừa vạm vỡ, trầm mặc ít nói, nhìn qua giống như một công nhân chỉ quen việc chân tay, đầu óc không mấy linh hoạt.
Người này tên Hạ Hải. Khác với vẻ ngoài của mình, anh ta có một đam mê quái dị – nghiện thẻ luân hồi hệ chữa trị.
Phải là thẻ chữa trị, những dị năng hệ trị liệu khác anh ta không hề quan tâm, chỉ có cảm giác ấm áp lại thanh mát, sảng khoái không sao tả được mà những tấm thẻ ấy tỏa ra khi sử dụng mới khiến anh ta say mê không gì sánh nổi.
Lý do mà Lâm Việt lựa chọn bọn họ là bởi nếu anh có xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hai người họ hẳn đều sẽ tự nguyện bảo vệ Lâm Dương Dương. Chàng trai trẻ với chút động lòng hay tên cuồng thẻ chữa trị, bọn họ đều có chút lệ thuộc với cô. Anh không trông mong lập tức tìm được đồng đội thật lòng thật dạ với họ, điều đó không thực tế, vậy trước tiên tìm hai người có thể dễ dàng lập nên quan hệ lợi ích, giành thêm được vài phần hy vọng sống sót cho Lâm Dương Dương là tốt rồi.
Đội ngũ đã đủ năm người. Lâm Việt không hề lãng phí thời gian, cùng bốn đồng đội chạm vào hồ phun nước gần họ nhất.
Hồ phun mở ra một cổng dịch chuyển vô hình, năm người bị “hút” vào đó.
Bối cảnh thay đổi. Chớp mắt tiếp theo, họ đã đứng trong một hành lang thật dài.
Trong hành lang chỉ có ánh sáng leo lét, bóng đèn màu tím hồng vừa mờ ám lại chói mắt. Một chiếc thang máy nằm cuối lối đi, hai bên hành lang là từng cánh cửa cách âm, từ sau lớp cửa văng vẳng vọng ra âm thanh từng nhịp trống “bùm chát”.
Bọn họ bị đưa tới trong một KTV.
KTV?
Đây là thế giới gì?
Năm người kiên nhẫn cùng đợi hệ thống lên tiếng.
Nửa phút sau, thông báo của hệ thống từ từ xuất hiện…
[Chào mừng các bạn tới “Nói thật hay thử thách”.]
[Trong thế giới này, tất cả quy tắc đều phải dựa theo “Sứ giả bích”, lời bà nói chính là quy tắc.]
[Mong rằng các bạn sẽ có chuyến đi chơi vui vẻ!]
[Đi theo hướng mũi tên, bạn sẽ thuận lợi tìm được “Sứ giả bích”.]
Thông báo vừa kết thúc, trên tấm thảm trước mắt năm người Lâm Việt liền sáng lên một mũi tên màu lục.
Mũi tên rất dài kéo thẳng về phía trước tới năm sáu mét, ngoặt vào một cánh cửa khép hờ bên trái.