Phong Mặc nhìn chằm chằm bức hình kia.
Tấm ảnh này hoàn toàn khác với tấm ảnh mà Vương Hân từng thấy, Bạch Hinh Thiến trong hình đang nở nụ cười ngọt ngào, ngồi trong vườn hoa cùng một người phụ nữ trung niên.
Ánh mặt trời rất đẹp, người phụ nữ trung niên cũng đang cười, thế nhưng nụ cười có chút cứng ngắc, hoàn toàn đối lập với nụ cười rạng rỡ của Bạch Hinh Thiến.
Trang thiết bị lắp đặt trong vườn hoa khá cũ kỹ, cây cối rất cao, thân cây cũng lớn. Nhìn những tòa nhà phía xa và quần áo bệnh nhân người phụ nữ mặc, nơi đây hẳn là khu vườn trong một bệnh viện nào đó, có thể thấy bệnh viện cũng đã được xây dựng nhiều năm rồi.
Bệnh viện này tám phần mười là nằm ở khu phố cổ. Kết hợp với mô tả về trang phục công sở của Bạch Hinh Thiến mà Vương Hân nói lúc trước, Phong Mặc đoán công việc của cô hẳn cũng rất “có giá”, phần lớn những công ty như vậy thường có văn phòng ở khu đô thị mới, thế nên bệnh viện này có lẽ sẽ nằm ở nơi hai khu phố mới và cũ giao nhau.
Phong Mặc thu lại bức hình, phất tay với Tiểu Tuyền và Tiểu Cơ: “Rời khỏi đây rồi tính.”
Hai người kia chỉ ước gì thoát khỏi căn nhà nát này càng sớm càng tốt, vội đỡ nhau chạy ra ngoài.
Nhưng Lâm Việt lại đi về phía thi thể Bạch Hinh Thiến: “Chờ tôi một lát.”
Linh hồn của Bạch Hinh Thiến đột ngột vỡ nát, đó hẳn cũng là một gợi ý. Anh cảm thấy việc này rất đáng ngờ, vậy nên mới quyết định đi xem xét những khối xác của cô một chút.
Phong Mặc chỉ mỉm cười. Hắn dường như không yên tâm để Lâm Việt ở lại một mình, cũng đi tới giúp anh kiểm tra.
Hai người tra xét cẩn thận một lượt, rốt cuộc Lâm Việt đã phát hiện ra một dấu vết không mấy rõ ràng trên một khối xác.
Đôi sừng dê gắn trên ngôi sao sáu cánh, đây là ký hệu riêng của Nam thập tự thần giáo.
Vậy là chuyện Bạch Hinh Thiến hồn phi phách tán khả năng cao có liên quan tới dấu vết này? Việc cô hấp thu đốm sáng trên những khối xác có ý nghĩa gì? Rõ ràng anh thấy sau khi cô hấp thu chúng thì linh hồn đã được thực thể hóa, chẳng lẽ những đốm sáng đó có thể khiến hồn ma sống lại?!
Lâm Việt bỏ khối xác đặc biệt kia vào nhẫn không gian của mình, đứng dậy cùng Phong Mặc ra ngoài.
Bên ngoài căn nhà ma chỉ có một con đường, cuối đường lấp lóe chuỗi ánh đèn, hẳn là nơi có người sinh sống.
Trên đường cách một đoạn sẽ có một ngọn đèn đường mờ vàng, tạm coi như có thể rọi sáng lối đi nhỏ. Hai bên đường tựa hồ là đất hoang, ánh trăng đã bị mây đen che khuất, trái phải đều tuyền một màu đen kịt, không rõ có ẩn giấu thứ gì.
Ban đầu Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền luôn đi phía sau Lâm Việt và Phong Mặc, nhưng như vậy lại luôn cảm thấy sau lưng có người bám theo, dường như trong bóng tối có kẻ đang nhìn mình chằm chằm, rốt cuộc lát sau họ liền chuyển lên trước dẫn đường.
Phong Mặc cùng Lâm Việt đi phía sau, thuận tiện nói chuyện vài câu về khối xác vừa rồi: “Nhiệm vụ phụ lúc nãy đã hoàn thành, thật ra không cần quan tâm thi thể ấy, tôi nghĩ thế giới của người mới sẽ không khó lắm, để mất một món đồ cũng không dẫn đến thất bại đâu.”
Lâm Việt liếc nhìn hắn: “Tôi đang thu thập những thứ có thể hồi sinh cậu. Cái tà giáo kia tuy đáng ghê tởm, nhưng nếu nó có thể khống chế linh hồn trong Thế giới luân hồi này thì không chừng sẽ hồi sinh được cậu.”
Nghe Lâm Việt nói vậy, Phong Mặc vừa cảm động lại vừa có phần hổ thẹn: “Thì ra tôi quan trọng như thế?”
Đôi mắt Lâm Việt đầy kiên định: “Đương nhiên là quan trọng, đồng đội của tôi một người cũng không thể thiếu. Cả hai người mới Tiểu Tuyền Tiểu Cơ nữa, tất nhiên họ không chết là tốt nhất.”
Lời này thật ngang tàng. Phong Mặc nghe anh nói, đôi mày chau lại.
Kỳ thực đây cũng là một chấp niệm của Lâm Việt.
Anh sợ biệt ly.
Phong Mặc giờ đã trở thành người quản lý, hắn không thể sống lại nữa, bất kể anh có cố gắng thế nào cũng không thể. Hắn không muốn để anh chui vào cái sừng trâu này, nếu không sẽ chỉ khiến anh lãng phí biết bao sức lực và cảm tình, cuối cùng lại thu về tràn đầy thất vọng.
Thanh âm Phong Mặc thoáng nghiêm túc hơn: “Nếu như trong khi anh cố hồi sinh tôi mà những thành viên khác trong nhóm chết thì sao? Có những lúc vẫn nên trân trọng người trước mắt hơn, em gái anh cần anh.”
Lời của Phong Mặc khiến Lâm Việt nhíu mày, sắc mặt tối đi.
Nói thật, anh đúng là không quá lo lắng cho ba người Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn. Trong tiềm thức, anh cảm thấy dù không có mình thì họ vẫn có thể sống rất ổn.
Nghĩ đến ba đồng đội kia, nét mặt Lâm Việt hơi mềm xuống: “Ba người họ đều rất thông minh, cũng không phải kiểu tự tìm đường chết, tôi nghĩ không vấn đề gì. Thẻ của Dương Dương là thẻ chữa trị, người mới được con bé dẫn theo sẽ không dễ chết, sức chiến đấu của bản thân nó lại cao, không có gì nguy hiểm. Chung Linh và Giang Thủy Hàn cũng thế, tuy tôi không biết hai người họ có bản lĩnh tiềm tàng gì, thế nhưng người lăn lộn được đến tận thành Cực Lạc chắc chắn đều có ưu điểm riêng.”
Nói rồi anh chuyển mắt nhìn Phong Mặc: “Mỗi người họ đều có những thứ khác để lo nghĩ, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, chung quy sẽ có cách sống sót. Nhưng cậu thì sao? Trừ tôi ra thì còn ai nghĩ đến sống chết của cậu?”
Phong Mặc mỉm cười không đáp.
Hắn còn nhớ rõ khi mới gặp Lâm Việt đã mâu thuẫn với mình thế nào, trong thời gian làm người thủ hộ của anh hắn cũng từng cố ý làm rất nhiều chuyện khiến người ta phát bực, không ít lần chọc anh giận đến nghiến răng.
Mà bây giờ, Lâm Việt cứ như thể đã hoàn toàn quên đi những chuyện đó.
Cái người này… lòng bao dung thật lớn.
Hai người không tiếp tục trò chuyện nữa. Lâm Việt rất nhanh chóng bắt đầu chuyển sang trạng thái đề phòng, cảnh giác tất cả những nơi âm u tăm tối hai bên con đường nhỏ, Phong Mặc thì nhân lúc này mở hệ thống quản lý của Thế giới luân hồi, bật lên trước mắt mình một màn hình giả tưởng mà chỉ hắn mới thấy được.
Hiện tại hắn đang ở trong Thế giới luân hồi, không thể thay đổi bất kỳ Thế giới luân hồi nào, nhưng hắn vẫn có thể quan sát tình hình các thế giới khác, ghi chép lại một vài vấn đề.
Phong Mặc dùng ý thức của mình điều khiển nội dung trên màn hình ảo, thuần thục gõ ra một ID phức tạp, dựa vào ID riêng đó tìm được thế giới mà Lâm Dương Dương đang tham gia.
Tình cảm của Phong Mặc phần lớn có liên quan tới Lâm Việt, cảm tình với ba người đồng đội khác trái lại khá nhạt. Đặc biệt là sau khi nếm trải sóng to gió lớn ở thành Vân, trí nhớ của hắn bị những tình tiết, sự kiện trong các Thế giới luân hồi “gột rửa” hết lần này tới lần khác, ký ức về ba đồng đội cũ cũng bắt đầu mờ đi, phần còn sót lại chẳng qua chỉ là tất cả những gì có liên hệ với Lâm Việt, bởi vậy sự sống chết của họ đối với hắn không phải chuyện hệ trọng gì.
Nhưng hắn vẫn phải để ý tới Lâm Dương Dương một chút. Cô là em gái của Lâm Việt, nếu cô chết, chắc chắn anh sẽ rất đau lòng.
Vừa kết nối tới thế giới của Lâm Dương Dương, Phong Mặc có chút kinh ngạc.
Hửm? Sao phong cách thế giới của cô trông lại quen như vậy?!
Lâm Dương Dương đang ở trong một căn nhà ma cũ nát tối tăm, dẫn theo bốn người mới cùng đi tìm kiếm vật gì.
Cô đứng giữa một phòng vệ sinh hoang phế, vết bẩn trên bồn tắm trong đó khiến Phong Mặc cảm thấy rất quen mắt, rõ ràng giống hệt ngôi nhà ma mà bọn họ vừa rời khỏi!
Phong Mặc mặc tức tốc rà soát thông tin của Thế giới luân hồi kia, kết quả rất bất ngờ, tên của thế giới đó chính là [Kinh đô u quỷ]!
Thế giới họ đang ở cũng là [Kinh đô u quỷ]!
Cùng một tên gọi, cùng một nội dung, cùng một lúc chỉ có thể có duy nhất một thế giới vận hành. Nói cách khác… Lâm Dương Dương cũng đang tham gia thế giới này, dẫn theo một nhóm người mới khác?!
Phong Mặc lại kết nối tới thế giới của Chung Linh và Giang Thủy Hàn, kết quả phát hiện ra thế giới của Giang Thủy Hàn là một thế giới đầy máy móc tên [Chống Cyber], còn Chung Linh… Cô cũng chọn [Kinh đô u quỷ], đang ở một bệnh viện trong cùng thế giới này!
Dựa theo quy tắc mà Phong Mặc và Lâm Mộ Quang đặt ra, người luân hồi trong thành Cực Lạc sẽ được đưa ngẫu nhiên tới vài loại Thế giới luân hồi. Nguyên nhân chọn thế giới có liên quan tới nguyện vọng, khát khao mạnh mẽ của bản thân họ, như vậy mới có thể khiến những người luân hồi cũ này có chút động lực.
Nhưng… vì sao Chung Linh và Lâm Dương Dương cũng chọn [Kinh đô u quỷ]? Hai người họ cũng có chấp niệm nào đó với hồn ma sao?
Lâm Dương Dương có thể có chấp niệm với cha mẹ, Chung Linh… hắn không biết.
Có điều tuy họ ở cùng một thế giới nhưng giữa các nhóm người luân hồi đều có lá chắn ngăn cách, dù cùng thực hiện một phó bản với nhiều đội ngũ khác thì bọn họ cũng không thể gặp nhau.
Mấy trăm người luân hồi cùng tồn tại trong một không gian, vậy mà lại không cách nào nhìn thấy kẻ khác.
Xem ra phía Lâm Dương Dương không có nguy hiểm gì lớn, không cần hắn hỗ trợ. Thế giới luân hồi có quy tắc của nó, Phong Mặc cũng không thể giúp Lâm Dương Dương chuyện gì, dù để lại ám hiệu gợi ý cô cũng không thấy được, hắn không chút do dự tắt màn hình.
Màn hình vừa biến mất, một tia sét bỗng nổ ngay phía sau cách họ không xa!
Sấm sét dọa Tiểu Cơ và Tiểu Tuyền hoảng hốt, cũng khiến Lâm Việt không khỏi giật mình.
Anh quay đầu nhìn về căn nhà ma cuối đường. Nơi đó vẫn chìm trong màn đêm đen, nhưng một ô cửa sổ trong nhà đột nhiên lóe lên ánh sáng, văng vẳng có một giọng nữ đang thét lên chói tai.
Thanh âm kia khiến Lâm Việt tức khắc trợn tròn mắt…
“Phong Mặc! Hình như tôi nghe thấy tiếng kêu của Lâm Dương Dương!”
Phong Mặc nhíu mày: “Tôi cũng nghe thấy.”