(*Trong chương có dùng cụm “Chỉnh hình ở Đức” là chỉ loạn luân nhé. Có 1 câu chuyện về câu này nhưng mà thôi nửa đêm buồn ngủ quá để sau nha.)
Phong Mặc nắm chặt micro trong tay, nghiêm túc nhìn chằm chằm phụ đề trên màn hình.
Hệ thống chấm điểm trong KTV này thuộc loại khá nghiêm khắc, trên phụ đề có vạch ngang biểu thị giai điệu, nếu hát sai nhạc sẽ khiến kim chỉ nhạc lệch đi, ảnh hưởng đến điểm số.
Bởi Phong Mặc đang đứng quay lưng lại, Lâm Việt không thể nhìn ra hiện tại hắn rốt cục có lo lắng hay không. Ba người đồng đội còn lại không ai biết hắn hát thế nào cũng chẳng rõ hắn có thể hát lệch bao xa, vậy nên họ chưa hề cảm giác được nguy hiểm.
Lâm Việt nhìn bóng lưng Phong Mặc, căng thẳng hơn ai hết.
Còn ba giây mới tới câu đầu tiên, nhưng lòng bàn tay anh đã đẫm một lớp mồ hôi mỏng.
May thay bài hát thiếu nhi mà Phong Mặc chọn này rất ngắn, vỏn vẹn chỉ 1 phút 23 giây, lời ca lặp đi lặp lại vài câu, giai điệu cũng tương đối đơn giản. Nếu hắn liên tục điều chỉnh giọng hát theo vạch ngang, cố gắng một chút thì hẳn là… không thành vấn đề nhỉ?
Phong Mặc giơ micro lên miệng, hít sâu một hơi, bắt đầu hát…
“Thỏ trắng nhỏ, trắng lại trắng…”
Ơ?
Tiếng hát có phần khó nghe trong ấn tượng không xuất hiện.
Lần này không ngờ Phong Mặc vừa cất giọng lại hoàn toàn khớp với đường nhạc!
Kim biểu thị giọng hát vẫn luôn di động theo vạch ngang, đôi lúc lắc lư vài lần, vẫn chưa lệch quá mức.
Lâm Việt vô cùng kinh ngạc, nghiêm túc lắng nghe.
“Cái tai dài, dựng thẳng lên cao, nhảy về trước, thật đáng yêu…”
Phong Mặc hát hệt như một học sinh tiểu học mới học thanh nhạc, nhấn mạnh từng chữ, âm rung rất nặng, không thể coi là dễ nghe, nhưng ít ra… không trật nhịp!
Vất vả một hồi, rốt cục hắn cũng hát xong một ca khúc thiếu nhi, ngoài câu cuối cùng “thật đáng yêu” hơi lạc giọng một chút thì những đoạn khác đều không có bất cứ vấn đề gì.
Bài hát kết thúc.
Cùng với nhịp trống “tùng tùng”, điểm số của Phong Mặc hiện ra.
96 điểm, vừa đủ đạt tiêu chuẩn!
Sứ giả bích vỗ hai xúc tu của mình, tán thưởng: “Được đấy, hát phải nói là ghê tai! Mỗi người mười điểm ước nguyện.”
Nói rồi nó vung cặp tua của mình lên, trên ký hiệu khế ước của năm người lập tức có thêm một con số ghi lại điểm số, mỗi người đều có mười điểm.
Sứ giả bích uốn éo xúc tu, nắm lấy đĩa quay xoay thêm một lần, bắt đầu lựa chọn người chơi kế tiếp.
Lâm Việt nhìn chằm chằm chiếc đĩa đang chuyển động, thầm thì hỏi Phong Mặc: “Sao hát không sai nhạc được thế?”
Hắn thì thầm đáp lại: “Bài khác thì vẫn sai, có mỗi bài này là không thôi.”
Lâm Việt khó hiểu: “Chẳng lẽ cậu còn cố ý luyện tập à?”
Vẻ mặt Phong Mặc đầy nghiêm túc: “Đúng là có luyện rồi. Tôi sợ đến ngày nào đó anh lại không kiềm chế được nỗi lòng nên mới tập cho thành thạo bài hát này, như vậy có thể giúp anh xoa dịu cảm xúc.”
Lời của hắn khiến trái tim Lâm Việt thoáng chốc ấm áp.
Cái tên ngũ âm không hoàn chỉnh này lại vì mình mà luyện tới khi hát được bài hát thiếu nhi ấy?
Khóe môi Lâm Việt nhẹ cong lên, lộ ra chút ý cười hư ảo.
Nhìn nụ cười gần như không thể bắt được, đuôi mắt Phong Mặc cũng cong cong, trong lòng vui vẻ.
Không ngờ lại khiến khối băng này phải cười, không uổng công hắn khổ luyện “Chú thỏ trắng” mấy trăm lần trong Thế giới luân hồi.
Những ký ức mà [Mắt luân hồi] cho Lâm Việt xem khi trước đều do nó tự động lựa chọn. Kỳ thực lúc đó hắn cũng rất muốn cho anh thấy bộ dạng vất vả tập hát của mình, khoe chút công lao, kết quả dường như [Mắt luân hồi] cảm thấy chuyện một tên đàn ông trưởng thành hát một bài hát thiếu nhi mấy trăm lần chẳng có gì đáng nhắc tới, thế là lại không “quảng cáo” giúp hắn đoạn hồi ức này!
“Lâm Việt! Ai là Lâm Việt?”
Thanh âm khó nghe của Sứ giả bích cắt đứt dòng suy nghĩ của Phong Mặc.
Đĩa quay chọn trúng Lâm Việt.
Lâm Việt mang vẻ mặt nghiêm nghị tiến lên trước một bước: “Là tôi.”
Sứ giả bích ném xúc xắc ra, để anh chọn lựa.
Lâm Việt nhẹ tung khối xúc xắc lên bàn trà. Ánh sáng chuyển động, cuối cùng vẫn không ngoài dự kiến dừng ở “thử thách”.
Sứ giả bích nhìn chòng chọc khuôn mặt anh rồi lại đánh giá bốn người khác, tựa hồ đang ấp ủ một âm mưu xấu xa nào đó.
Sau đó trong lúc vô tình, nó phát hiện thiếu niên Lý Tư Không đang lén lút ngắm gò má Lâm Dương Dương, mặt mày đỏ ửng.
Sứ giả bích vừa liếc nhìn Lâm Dương Dương vừa ác ý cười. Nó dùng xúc tu chỉ cô, hạ lệnh cho Lâm Việt…
“Nội dung hình phạt là… ngươi phải sờ ngực cô ta!”
Nghe yêu cầu biến thái của nó, sắc mặt Lâm Dương Dương tối sầm giận dữ.
Sứ giả bích cũng lập tức bắt được ý thù hận và phẫn nộ trong mắt Lý Tư Không.
Thiếu niên không nhịn được lên tiếng ngăn cản: “Nhưng mà họ là anh em ruột mà!”
Lời của cậu ta lại khiến Sứ giả bích vỗ vỗ xúc tu, lộ ra nụ cười hèn mọn hạ lưu: “Ha ha ha ha… Anh em à, không phải càng vui à? Hơn nữa cô ta nhỏ tuổi như thế thì còn vui hơn! Nếu biết trước là anh em ruột thì ta đã cho họ xxx rồi, há há há…”
Lâm Dương Dương cau mày, thở dài một hơi.
Cô cảm thấy tên này điên loạn rồi…
Có điều chỉ là sờ chút mà thôi, để anh mình chạm dù sao cũng đỡ hơn mấy người khác ở đây nhiều.
Lâm Dương Dương rất bình tĩnh.
Lâm Việt liếc nhìn cô, sắc mặt thờ ơ.
Nếu Thế giới luân hồi hiện giờ không có logic, BUG đang khống chế gây ảnh hưởng tới tất cả… Mà Phong Mặc cũng được sinh ra từ ý thức hỗn độn, bị BUG ảnh hưởng…
Cách thức tư duy của cái hộp lớn trước mắt này hình như có hơi giống Phong Mặc. Nếu quả thật là tính tình của hắn…
Nghĩ vậy, Lâm Việt hừ lạnh một tiếng, thoải mái đưa tay về phía ngực Lâm Dương Dương, lạnh lùng châm chọc Sứ giả bích: “Con bé là em ruột tôi, khi nó còn bé tôi vẫn tắm cho nó suốt, sờ ngực thì làm sao? Cái này mà cũng đáng được gọi là trừng phạt à? Nhàm quá…”
Nghe anh nói vậy, con mắt của Sứ giả bích híp lại.
Nó quan sát bàn tay Lâm Việt. Động tác của anh rất tự nhiên, có vẻ không chút chần chừ.
Thấy thế, nó lập tức kêu ngừng: “Dừng! Phản ứng này của người không hề giống đang chịu phạt, ta không thích. Ta đổi hình phạt khác… Để ta nghĩ chút đã…”
Sứ giả bích bắt đầu xoay vòng vòng, suy nghĩ phải sửa hình phạt này ra sao.
Lâm Việt âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Đúng là anh cố ý dùng cách này kích thích Sứ giả bích. Phán đoán dựa theo tính tình của Phong Mặc, anh nghĩ nếu Sứ giả bích đưa ra một hình phạt không thú vị, nó nhất định sẽ cảm thấy rất buồn chán rồi đổi ý.
Anh đã lường trước nó sẽ ngăn cản. Nếu nó không cản… vậy đành để Lâm Dương Dương chịu thiệt thòi một lần. Chỉ là tứ chi tiếp xúc chứ không có yêu cầu quá đáng gì, anh biết em gái mình sẽ không tính toán những chuyện này, mà đa số anh trai em gái ruột thịt cũng sẽ không để ý, cùng lắm chỉ cảm thấy hơi kỳ cục thôi.
Sứ giả bích xoay vòng quanh một hồi, giọng đầy chán nản lẩm bẩm: “Vì sao? Ta chỉ muốn xem “chỉnh hình ở Đức” thôi, có em gái xinh đẹp thế mà lại không có ý gì, ta muốn thấy ngươi xấu hổ hồi hộp thở dốc cơ mà, cái mặt ngươi thế này rõ là nhạt nhẽo… Hình phạt đã quyết định chỉ có thể thay đổi một chút xíu, thế thì…”
Nhìn bề ngoài, những điều chiếc hộp lớn này nói trong vài phút vừa rồi đều cực kỳ gống một tên biến thái tò mò, thật không biết bên trong nó là thứ linh hồn dơ bẩn gì.
Lâm Dương Dương lia ánh mắt ghét bỏ về phía Sứ giả bích: “Ghê tởm”.
Sứ giả bích đột nhiên nổi giận: “Ngươi mới ghê tởm, ta không thích loại loli ngu xuẩn không dính chút cặn như ngươi! Đừng có ra vẻ xử nữ nghiêm trang nhìn ta, nhìn nữa ta móc mắt bây giờ!”
Nói rồi nó bất ngờ vươn xúc tu tấn công đôi mắt Lâm Dương Dương.
Lâm Dương Dương vội nhắm chặt hai mắt. Lâm Việt bên cạnh lạnh giọng quát: “Hình phạt thế nào? Nói mau!”
Sứ giả bích hừ hừ cười: “Hình phạt không thể thay đổi, nhất định phải sờ ngực, có điều ta có thể thay đổi mục tiêu… Ngươi sờ cậu ta!”
Dứt lời, nó chỉ sang Phong Mặc.
Khuôn mặt Phong Mặc cứng đờ, ánh mắt nhìn Sứ giả bích hệt như đang nhìn một thằng ngu.
Trò chơi trừng phạt của nó sao chẳng khó khăn gì thế? Lẽ nào thế giới này thật sự theo tiêu chí “vui vẻ”?!
Thế nhưng vừa nhìn sang Lâm Việt, hắn đột nhiên cảm thấy có lẽ… hình phạt này vẫn có chút gian nan…
Vừa rồi anh không chút chần chừ đưa tay về phía Lâm Dương Dương, vậy mà khi Sứ giả bích nói muốn anh sờ hắn thì anh lại do dự.
Lâm Việt tiến tới bên cạnh Phong Mặc, nhìn hắn đầy vẻ khó xử.
Vươn tay ra đến nửa đường, anh lại chậm chạp rụt lại.
Ban đầu Phong Mặc chẳng thấy có vấn đề gì lớn, kết quả chứng kiến Lâm Việt lúng túng như vậy khiến hắn cũng ngại ngùng theo.
Hai người cứ thế đối diện nhìn nhau.
Tuy chỉ ba giây nhưng Phong Mặc lại cảm thấy dài như ba giờ. Lâm Việt và hắn mặt đối mặt hồi lâu, cánh tay bất động, đôi mắt ấy nhìn đến khiến nội tâm hắn hốt hoảng…
Thật sự không chịu nổi khuôn mặt như khối băng cứ chiếu thẳng vào mình nữa, hắn bất đắc dĩ cười nắm lấy tay anh, chủ động ấn lên ngực mình: “Sao không động tay đi? Làm tôi cũng xấu hổ.”
Lâm Việt vẫn lạnh mặt không nói, đầu ngón tay như chuồn chuồn lướt nước hời hợt quét qua ngực Phong Mặc rồi lập tức rút về.
Anh vốn định cố ý giữ thêm một chút khiến Sứ giả bích cảm thấy hình phạt cũng thú vị, thế nhưng anh lại phát hiện ra bản thân lúc này hình như thật sự có chút… không tiện xuống tay.
Anh không biết phải hình dung ra sao, chỉ biết cảm giác này có chút ngượng ngùng, lại có chút phiền não.
Là bởi động tác này mờ ám khiến anh ghét sao? Trái lại không phải… Anh nhận ra chính mình hiện tại cũng không ghét nó.
Chỉ là không biết tại sao…
Khi rút tay về, trong trí óc anh chợt hiện ra hình ảnh từng được thấy bởi [Mắt luân hồi], nhớ nụ cười ấm áp mỗi lần Phong Mặc quan tâm mình.
Nghĩ tới đây, cảm giác gượng gạo lại càng tăng thêm.
Đáng tiếc, Sứ giả bích vẫn không mấy hài lòng với màn thể hiện của anh. Nó cười gian nói: “Không được! Không đạt chuẩn! Ngươi phải bóp nặn.”
Lâm Việt quét mắt sắc lạnh nhìn nó: “Hình phạt đã kết thúc, lần sau nếu có điều kiện đi kèm thì phải nói trước.”
Phản ứng chống đối của anh khiến Sứ giả bích thỏa mãn. Nó lắc lắc thân mình, cười xấu xa: “Được rồi, nhân đây ta nói cho các ngươi biết một quy tắc, trước khi bắt đầu mỗi hình phạt ta đều có một cơ hội chỉnh sửa chút ít! Nội dung trừng phạt không thể thay đổi quá nhiều, nhưng có thể sửa chữa vài điểm nhỏ. Còn chuyện đổi hay không, đổi thành thế nào thì phải tùy theo tâm trạng của ta.”
Bổ sung quy tắc xong, Sứ giả bích bắt đầu xoay đĩa quay chọn người kế tiếp.
Đĩa quay khởi động, Lâm Việt và Phong Mặc theo phản xạ liếc nhìn nhau.
Sau đó Lâm Việt mím chặt môi, vội vã dời mắt nhìn lên trần nhà. Phong Mặc cũng nhanh chóng quay sang chiếc đĩa, đặt nắm tay chặn ngang miệng tỏ vẻ chăm chú.
Đĩa quay chuyển động. Lần này nó chọn trúng thanh niên da ngăm lực lưỡng – Hạ Hải.
Hạ Hải ném xúc xắc, không có kỳ tích xảy ra, vẫn là “thử thách”.
Anh ta bình tĩnh đợi Sứ giả bích công bố hình phạt. Dựa theo hai lượt chơi trước đó, thử thách kế tiếp chắc hẳn cũng sẽ không quá khó khăn?
Nghĩ vậy, những người đang có mặt đều không hề lo lắng.
Chẳng ngờ lúc này… giọng nói của Sứ giả bích bỗng trở nên vô cùng u ám…
“Ngươi sang phòng bên cạnh giết chết tất cả mọi người đi. Ta muốn có tim của họ, phải đủ tám quả, không được thiếu một quả nào hết.”