Trò Chơi Tận Thế

Chương 53: Chương 53: Quan chiến






Kt quả hình ảnh cho white cat

Suriel đã dẫn theo đám người luân hồi bị khống chế đi xa.

Yulia lấy quần áo mặc vào, đứng bên cửa sổ đợi hắn ta đi khuất dạng rồi bắt đầu lục soát khắp căn phòng giam, không cam tâm muốn tìm một lối ra bí mật. Tuy lúc này chạy trốn thành công chỉ là hy vọng xa vời, xa đến khiến người ta tuyệt vọng, nhưng chạy hay không cũng chỉ có một con đường chết, vậy cô ta vẫn không kìm nổi muốn thử một lần.

Yulia ra sức lay vài thanh song sắt. Với sức chiến đấu 100 điểm, cho dù không thể bẻ gãy chấn song nhưng có lẽ cô ta vẫn đủ sức lay bật đinh ốc cố định khung cửa sổ, hoặc phá hỏng vài mối hàn chăng?

Chỉ không ngờ cô ta vừa lay rụng được một chiếc đinh ốc, âm thanh ầm ĩ đã gọi tới một con chó trắng.

Yulia bị nhốt trên tầng ba, con chó trắng kia ngồi xổm dưới sân nhà ngước đầu nhìn lên, cái đuôi xù không ngừng vẫy vẫy.

Vừa nhìn thấy con chó này, Yulia lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường ra mặt dùng tiếng Anh chào hỏi nó: “Chào mày, ảnh đế! Cám ơn mày quan tâm chăm sóc tao suốt dọc đường. Tao cứ thắc mắc mãi sao mày di chuyển xác chết thành thạo thế, hóa ra là có năng lực đặc biệt.”

Cô ta biết nó nghe hiểu lời châm chọc của mình. Con chó trắng này chính là thủ phạm đã nhân lúc hỗn chiến bắt cô ta đi, đồng thời nó cũng là con quái vật biến dị lúc trước chuyên kéo thi thể ra đường lớn để thu hút động vật khác.

Con chó này không chỉ có thể chất u linh, nó còn có một khả năng đặc thù – biến những thứ mình chạm vào thành vô hình trong thời gian ngắn, chính nhờ năng lực này mà nó có thể tha cô đi mất ngay dưới mí mắt năm người Lâm Việt.

Chó trắng không thể gây tổn thương cho Yulia, Yulia cũng không thể tấn công nó, nhưng cố ý lôi cô ta đi nơi khác thì nó làm được, tuy lúc đó cô ta đã giãy giụa phản kháng nhưng vẫn không thể thoát khỏi con chó khổng lồ, hơn nữa những người khác lại bị nó che mắt bịt tai không thể nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ta. Cô ta cố gắng giằng co với kẻ địch không thể xuống tay này, còn phí nước bọt vô ích thuyết phục khuyên bảo nó một thôi một hồi, cuối cùng không ngờ lại bị nó quật vào cây cột, đập một cú bất tỉnh nhân sự…

Tuyệt vọng, bất lực, xấu hổ, nhớ lại tất cả những cảm giác đó khiến cô ta căm ghét tới tận xương.

Con chó biến dị tất nhiên không thể nói chuyện, nó tiếp tục lúc lắc cái đuôi, lon ton chạy đi ngậm một cành cây rơi gần đó viết lên mặt đất ba “chữ” nguệch ngoạc. Ba chữ kia vừa mờ vừa xiêu vẹo, dù sao nó viết bằng miệng, hơn nữa lại là một con chó chưa từng được “đi học”, có biết chữ cũng không thể viết tử tế đẹp đẽ ngay lần đầu tiên.

Yulia nheo mắt nhìn qua nhìn lại nửa ngày, cuối cùng cũng đọc được ba chữ đó…

LÂM VIỆT 4.

LÂM VIỆT?

Ý nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Yulia là một nhãn hiệu xa xỉ, thế nhưng cô lại nhớ mang máng hai chữ kia còn được dùng trong các trò chơi điện tử, hình như là để chỉ đẳng cấp? Là viết tắt của “level”!

LÂM VIỆT 4, cấp bốn?

Yulia tựa hồ đã hiểu ra điều gì…

“… Ý mày là thẻ luân hồi của Suriel đã lên cấp bốn?”

Chó biến dị gật đầu.

Hầu hết người luân hồi hiện tại mới chỉ có thể nâng cấp thẻ của mình lên tới cấp hai, cấp ba, trong lúc này rất khó xuất hiện một tấm thẻ cấp bốn, nếu có thì chủ nhân của nó chắc chắn đã giết vài người sở hữu rất nhiều thẻ cấp một cấp hai, hoặc đã giết rất nhiều chủ thẻ cấp ba – những tên “có máu mặt” khó xơi bậc nhất.

Nếu vậy, Suriel quả thực vô cùng lợi hại. Có điều cấp ba và cấp bốn có lẽ cũng chênh lệch không quá nhiều, vẫn có thể giải quyết được chăng?

Yulia vừa tự an ủi bản thân, ngẩng lên bỗng thấy con chó biến dị lại lắc lắc đầu, ngậm cành gỗ tiếp tục bổ sung thêm hai chữ sau cụm “LÂM VIỆT 4” – “X 2”.

Lần này cô ta lập tức hiểu nó muốn nói gì.

Dị năng của tên kia cũng là cấp bốn!

Muốn thăng cấp dị năng cũng khó khăn chẳng kém gì thăng cấp thẻ luân hồi, cần tiêu tốn rất nhiều đá dị năng. Thế nhưng đá dị năng còn hiếm có hơn thẻ rất nhiều, hắn ta làm sao có thể mạnh đến như vậy? Dù cho cả con đường này đều đã bị hắn ta khống chế cũng không thể đào ra số đá đó trong vòng một đêm!

Chuyện này… Nếu như con chó kia không lừa cô ta, vậy tên Suriel kia sẽ không chỉ đơn thuần là đáng sợ nữa.

Yulia dò xét nhìn con chó trắng.

Con chó vẫn hoạt bát ngoắc đuôi khiến cô ta chợt nảy ra một ý nghĩ: “Mày nói cái này cho tao biết làm gì? Lẽ nào mày định giúp tao chạy trốn?”

Ánh mắt của nó không hề giống như đang đe dọa, cô ta đã đoán đúng.

Con chó biến dị gật gật đầu, cái đuôi vẫn không ngừng lắc lư.

Mặc dù không biết vì sao nó muốn giúp mình, cũng không chắc liệu đây có phải là một âm mưu, thế nhưng Yulia đang mắc kẹt trong cảnh cùng đường vẫn không muốn buông tha cơ hội chạy trốn rất tốt này.

Cô ta quyết định thử một lần đặt cược.

Nghĩ vậy, Yulia liền mỉm cười rạng rỡ nhìn chó trắng: “Được! Chúng ta hợp tác đi, tao sẽ thưởng cho mày đồ ăn ngon.”

Cái đuôi lớn xù lông vẫy loạn như cánh quạt, con chó vẫn ngậm cành cây trong miệng, vất vả vẽ thêm một bức tranh trên mặt đất: hình một cây xúc xích xiên trên que nhọn, có lẽ là xúc xích nướng.

“Mày muốn ăn xúc xích nướng? Được, cái này cũng không khó.” Yulia chống cằm cười tủm tỉm nhìn nó, lòng thầm nghĩ chắc hẳn nó muốn ăn lạp xưởng trong nhà máy kia? Mặc dù có chút ghê tởm, nhưng để nó đồng ý cứu mình thì cô ta vẫn có thể chấp nhận…

Không có gì quan trọng hơn mạng sống.

Giao dịch thành công. Con chó biến dị chảy nước bọt nhìn Yulia rồi bỏ đi, lát sau lại tha từ đâu về một tấm nệm lớn, trải xuống mặt đất ngay dưới cửa sổ căn phòng nhốt cô ta.

Xem ra nó muốn chuẩn bị để cô ta có thể nhảy xuống an toàn. Yulia mỉm cười, tiếp tục ra sức lay hàng rào, chỉ tốn nửa phút đã lay bật hai chiếc đinh ốc. Trong suốt thời gian cô ta loay hoay với khung cửa sổ, từ đầu đến cuối đều không có bất kỳ tay sai nào của Suriel đến ngăn cản, xem ra hắn ta chỉ để lại con chó lớn kia canh chừng cô ta, cũng nhờ vậy mà giúp cô ta bớt việc hơn nhiều.

Trên bầu trời xanh mướt phía xa, con rồng tạo thành từ nước và sấm sét đang gầm thét dữ tợn, đôi lúc còn hung hăng lao mình xuống mặt đất, cũng không rõ đang tấn công kẻ nào.

Nó đang giao chiến với Suriel sao?

Con rồng kia thoạt trông rất mạnh, nhưng Suriel khống chế được nhiều người luân hồi như vậy, trong số đó rất có thể sẽ có người sở hữu dị năng khắc chế nó, hơn nữa nếu có chút sơ sẩy, chính người luân hồi tạo ra con rồng này cũng sẽ bị tên kia thao túng. Với cục diện như vậy, cô ta cảm thấy tỷ lệ thắng trận của những người đó không mấy khả quan.

Yulia vẫn ra sức rung song sắt. Mấy phút sau, đến khi hai bàn tay đã bị mài đến tróc da đỏ ửng, cô ta rốt cuộc cũng gỡ được chấn song khỏi khung cửa. Trong lúc đó, con chó trắng dưới sân cũng không hề rảnh rỗi, nó đã tha tới ba lớp nệm xếp chồng lên nhau, còn cẩn thận lót thêm vài tấm chăn ga, chu đáo đến không ngờ.

Mặt tường bên ngoài tòa nhà vô cùng trơn nhẵn, hoàn toàn không có bất cứ điểm đặt chân nào, muốn trốn thoát xem ra chỉ còn cách nhảy thẳng xuống.

Yulia cố gắng vươn đôi chân dài, hít sâu một hơi, thả người rơi khỏi bệ cửa sổ.

Cơ thể hiện tại của Yulia có sức bền rất cao, lại thêm lớp chăn nệm mềm mại giảm xóc, ngoại trừ một ngón út bị thương nhẹ thì không còn vấn đề gì khác. Vừa đứng vững trên mặt đất, cô ta lập tức sử dụng dị năng thay đổi hình dạng của mình. Năng lực cải trang này của cô ta có hạn chế, chỉ có thể biến thành người mà bản thân đã từng gặp mặt, bởi vậy cô ta liền biến thành hình dạng của NPC nữ đã từng gặp trước kia, một khuôn mặt tầm thường dễ dàng ẩn nấp.

Yulia liếc đôi mắt hoài nghi về phía con chó trắng biến dị, sau đó lại nhìn qua bản đồ bên kia đường, dựa vào trí nhớ tra tìm vị trí nhà máy lạp xưởng, nhấc chân chạy theo hướng đó. Con chó lớn ung dung theo gót cô ta, bất kể cô ta cố ý muốn cắt đuôi thế nào nó vẫn có thể nhàn nhã đuổi kịp, tư thái thong dong tựa như đang cùng chủ nhân đi dạo.

Không cắt đuôi được, vậy đành mặc nó. Yulia thầm nghĩ, đợi tìm được Phong Mặc nhất định phải nhờ hắn thăm dò một chút, xác định xem rốt cuộc con chó này đang tính toán chuyện gì.

Càng ở lại lâu trong khu phố nghèo, Yulia lại càng cảm thấy quái dị. Khu vực này bề ngoài rất bình thường, thế nhưng nếu nhìn kỹ… lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Lần đầu bọn họ đặt chân tới nơi đây là lúc sáng sớm tinh mơ, dù có im ắng một chút cũng không có gì bất thường, nhưng hiện tại đã là xế chiều mà trên đường vẫn vắng vẻ như vậy, hầu hết NPC xung quanh đều núp trong nhà, lặng lẽ đứng bên cửa sổ nhìn ra, thờ ơ lạnh nhạt.

Cứ như thể một đám xác không hồn.

Yulia dẫn theo chó trắng chạy một mạch trở lại nhà máy lạp xưởng. Quả đúng như cô ta dự đoán, nhà máy trống rỗng không một bóng người, thậm chí cả vết tích những trận chiến đã từng xảy ra cũng chẳng còn lưu lại.

Không thể hội hợp với nhóm Lâm Việt khiến Yulia có chút thất vọng, thế nhưng cô ta cũng thầm cảm thấy may mắn, nhìn hiện trường này, hẳn là năm người kia không có thương vong nghiêm trọng gì.

Con rồng nước vừa rồi lẽ nào có liên quan tới những người luân hồi rình rập bọn họ? Xét về thời gian thì rất trùng khớp…

Yulia không có tâm trí suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, vấn đề trước mắt của cô ta là phải làm sao gặp lại được nhóm Lâm Việt.

Tìm kiếm xung quanh một hồi, cô ta rốt cuộc tìm ra vài mảnh quần áo trong căn phòng họ từng chiến đấu với con chuột bạch biến dị lúc trước. Những mảnh quần áo này là của Lâm Việt, mỗi lần anh hóa thú đều sẽ xé tan một bộ đồ, lần này có lẽ bởi họ đi quá vội vã, không kịp xử lý chúng.

Nhặt mảnh áo sơ mi trên mặt đất, Yulia chìa ra trước chó trắng, hỏi: “Mày đánh hơi được không?”

Chó trắng ngửi ngửi mảnh áo vài lần, bỗng nhiên sửng sốt “gâu” một tiếng thật to, đôi mắt sáng rực như muốn nói “tìm được rồi”, bộ dạng vô cùng chắc chắn.

Yulia nhanh chóng dọn dẹp một lượt những dấu vết nhóm Lâm Việt để lại, cọ sạch sẽ vệt máu trên mặt đất, đốt cháy vài mảnh vải vóc và đồ đạc vương vãi khác, phần lạp xưởng còn thừa trong máy móc cũng đẩy tới lò nướng, chất củi đốt trụi thành than. Sau khi xử lý xong xuôi, cô ta liền theo chó trắng đi tìm người.

Chó trắng lớn ngậm mảnh áo của Lâm Việt, hoạt bát nhảy nhót phía trước, Yulia theo sát phía sau, chỉ là càng đi xa, cô ta càng cảm thấy không ổn.

Yulia dừng bước, cảnh giác nhìn con chó biến dị: “Không phải Suriel đang ở phía trước sao? Mày dẫn tao đến đó làm gì?”

Chó trắng vẫy vẫy đuôi, nhả miếng vải trong miệng ra, vươn móng vuốt dính cát chà qua chà lại.

Yulia nheo mắt chất vấn: “… Tao không tin nhóm Lâm Việt sẽ tới đó.”

Phía kia chiến đấu đến trời long đất lở như vậy, họ đi qua chẳng phải là tìm chết sao? Lẽ nào con chó này ngay từ đầu chẳng hề có ý muốn cứu cô ta, nó cố ý muốn dẫn cô ta lần nữa lọt vào tay Suriel.

Vừa nghĩ tới sự biến thái của tên kia… Yulia vô thức che đi phần ngực chằng chịt vết rạch, không dám tiến thêm nửa bước.

Nếu như có thể xác định năm người Lâm Việt đang ở đó, cô ta chắc chắn sẽ mạo hiểm thử một lần, thế nhưng cô ta không tin tưởng con chó này, cũng không có cách nào giao tiếp với nó.

Chỉ do dự chốc lát, cô ta dứt khoát ra quyết định – chạy trốn! Về phần Lâm Việt và những người kia, nếu may mắn có duyên sẽ gặp lại, lỡ như không gặp được thì chỉ cần cố gắng sống sót qua trò chơi này, trở lại thành Cực Lạc giải thích với họ.

Yulia không để ý tới con chó biến dị nữa, lẻn vào một căn nhà của NPC bên đường. Lục lọi một hồi, cô ta rốt cuộc tìm được một chùm chìa khóa ô tô nhãn hiệu Toyota, lại dùng chìa thử từng chiếc xe đang đậu bên đường, nhanh chóng xác định được chiếc xe của chủ nhà.

Chó trắng khổng lồ sốt ruột sủa ầm ĩ sau lưng, Yulia mặc nó, đạp ga chạy thẳng.

Con chó trắng vừa đuổi theo vừa kêu lên, vậy nhưng chạy mấy trăm mét mà Yulia vẫn không hề dừng lại, nó đành bất đắc dĩ dừng bước,

Chỉ có nó biết rõ, nó không lừa cô. Sau khi biến dị, khứu giác của nó đã trở nên nhạy bén hơn trước rất nhiều, có thể ngửi được rõ ràng mùi của Lâm Việt từ nơi Suriel đang giao chiến.

Con chó bối rối suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định đi về phía chiến trường xem xét tình hình, dù sao cũng chẳng ai có thể tấn công được nó.



Nơi Suriel và con rồng nước đang giao tranh là bên bờ một con sông. Dòng sông này nằm giữa cánh đồng bát ngát hoang vu, nhìn ngút tầm mắt không hề có chướng ngại vật.

Dựa trên tình hình hiện tại, ưu thế đang nghiêng về phía Suriel. Người phụ nữ có thể biến hình thành xe jeep đã chết dưới tay ba “thuộc hạ” của hắn ta – một kẻ có khả năng khiến máy móc gỉ sét tắc nghẽn, không thể hoạt động, một người có thể tạo ra lồng giam nhốt chặt kẻ địch, cuối cùng là một kẻ sở hữu dị năng lửa, cũng chính là kẻ đã kết liễu bà ta.

Đôi chị em song sinh trong đội ngũ này cũng chẳng trụ được bao lâu. Cô gái tạo ra con chim bói cá ảo ảnh trước đó cũng bị phản đòn giống như Phong Mặc, có lẽ đã bị thương. Lâm Việt cũng không biết cả hai đã chết như thế nào, bởi khi họ đến nơi thì cả hai đều đã trở thành con rối của Suriel, đờ đẫn đứng sau lưng nghe hắn ta sai phái.

Hiện tại chỉ còn lại hai người mang dị năng nước và sấm sét đang giãy giụa khổ sở, vất vả duy trì con rồng nước.

Phải, năm người Lâm Việt đang ẩn nấp ở gần đó quan sát cuộc chiến. Với tính cách của Lâm Việt, anh vốn sẽ không bao giờ làm việc tự tìm đường chết này, nhưng đáng tiếc thay, anh không còn lựa chọn nào khác.

Lý do họ xuất hiện ở nơi đây… có chút phức tạp.

Năm người Lâm Việt vốn dự định sẽ tới nơi khác, thế nhưng trận chiến của Suriel lại thu hút quá nhiều người luân hồi xung quanh, dù sao trên trời có một con rồng khổng lồ, tiếng sấm sét lại ồn ào đến ngoài trăm dặm, bất kỳ ai cũng đều tò mò muốn biết có chuyện gì đang xảy ra. Trong quá tình lẩn trốn, đội của Lâm Việt phát hiện vài đội ngũ khác, tất cả thoạt trông đều rất mạnh, bởi vậy họ chỉ có thể cố gắng vòng đi thật xa, tránh đụng mặt với những người đó.

Kết quả, bất kể họ đi tới đường nào đều sẽ gặp vài nhóm người xa lạ. Theo số lượng người tụ tập lại ngày càng nhiều, năm người không còn đường tránh, chỉ đành xuôi theo dòng người tới đây.

Tiến lên một bước là chiến trường, lùi lại một bước là mai phục, chỉ còn cách tìm một góc khuất trốn đi.

Phong Mặc đã dùng thẻ kiểm tra toàn bộ những người luân hồi họ gặp trên đường. Người thấy nơi lộn xộn như vậy còn dám tới chắc chắn đều có chút bản lĩnh, bất kỳ đội ngũ nào đều có thể dễ dàng nghiền nát họ. Trong số đó có hai đội ngũ rất đông đúc, một đội mười hai người, một đội mười bốn người, hẳn là nhóm vài đội ngũ hợp tác với nhau.

Những nhóm người này mai phục khắp nơi, không biết đang có âm mưu gì.

Kỳ thực Lâm Việt chẳng hề quan tâm những kẻ đó muốn đục nước béo cò, muốn giết rồng hay có thù oán cũ, dù sao mục đích của nhóm bọn họ chỉ có một – tìm cơ hội chạy trốn mà thôi!

Nơi ẩn nấp hiện tại của năm người khá kín đáo, là cống thoát nước gần bờ sông, tuy nhiên vị trí này nằm khá gần chiến trường, rất dễ chạm phải tên bay đạn lạc. Bọn họ giống như năm chú cừu lạc giữa bầy sói, tiến thoái lưỡng nan, không nói một lời cũng không dám xuất đầu lộ diện, chỉ yên lặng quan sát tình hình trong tầm nhìn nhỏ hẹp.

Trận chiến đã kéo dài hơn hai giờ. Hai người luân hồi điều khiển rồng nước dường như sở hữu kho đá dị năng khổng lồ, dù giằng co kịch liệt lâu đến vậy mà vẫn bất phân thắng bại.

Phạm vi quan sát từ cống dẫn nước quá nhỏ hẹp, chỉ có thể thấy thân hình khổng lồ của con rồng nước thoắt ẩn thoắt hiện, cùng với đó là tiếng thét vang rền mỗi khi nó ẩu đả với những con rối của kẻ thù. Hiện giờ, đội ngũ của họ cần nhất là một người có thể an toàn do thám thông tin xung quanh, nắm bắt tình hình chiến trận, nếu không cứ trốn trong một góc cũng không thể yên lòng.

Vừa rồi Phong Mặc đã mạo hiểm ra ngoài thám thính hai lần, tuy hắn may mắn không bị kẻ nào phát hiện, thế nhưng may mắn dùng mãi sẽ cạn, không thể tiếp tục để hắn liều lĩnh thêm.

Phong Mặc ngược lại hoàn toàn chẳng hề lo lắng, chui rúc trong nơi chật hẹp này một hồi, hắn lại nổi lòng tò mò khó nén, vươn mình toan ra ngoài xem sao.

Lâm Việt bắt lấy cánh tay hắn, thấp giọng ngăn cản: “Lần này để tôi đi.”

Phong Mặc cười tủm tỉm, nửa đùa nửa thật nói: “Sứ mệnh của tôi là bảo vệ anh, sao có thể đứng nhìn anh làm chuyện nguy hiểm như thế? Thôi cứ để tôi.”

Chung Linh nhíu mày: “Hay là em…”

Cô gái còn chưa dứt lời đã bị Lâm Việt cứng rắn cắt ngang: “Sức chiến đấu của em mới được bao nhiêu điểm, đừng có liều, ngồi im đi.”

Nói rồi mặc kệ những người khác có đồng ý hay không, anh dứt khoát tự mình ra ngoài.

Lâm Việt khá có tự tin với khả năng bí mật hành động của mình, ngay chính nơi ẩn nấp hiện tại của họ cũng là do anh căn cứ vào kinh nghiệm chiến trường của mình tìm được, tuy có dơ bẩn hôi thối một chút nhưng lại che giấu hoàn toàn mùi của họ, giúp họ có thể trốn tránh suốt hai tiếng đồng hồ.

Mặt đất nơi đây quá trống trải, Lâm Việt lựa chọn bám dọc mép sông mà đi, ẩn mình trong những bụi lau sậy ven bờ. Anh cẩn thận quan sát hướng gió, sức gió, bảo đảm mỗi lần mình chuyển động sẽ không khiến cây cỏ lay động ngược chiều gây chú ý.

Lâm Việt vừa bước từng bước trong bụi lau sậy vừa quan sát xung quanh, dò tìm động tĩnh của từng đội ngũ khác.

Chẳng mấy chốc, anh đã phát hiện ra một nhóm người.

Con sông nơi họ đang đứng rất rộng, nước sâu đủ cho một số loại tàu thuyền cỡ nhỏ qua lại. Bên bờ sông có một bến cảng bỏ hoang, mép nước còn neo một vài chiếc du thuyền cũ nát, mà nhóm người kia đang trốn trong một chiếc thuyền như vậy. Bọn họ có sáu, bảy người, thoạt trông có vẻ vô cùng cẩn thận, thậm chí còn cắt cử một người phụ nữ phụ trách việc canh gác.

Người phụ nữ đứng canh bên ngoài có bề ngoài khá kỳ lạ. Mặt mũi vóc dáng cô ta không khác gì người bình thường nhưng mái tóc lại là màu bạc trắng, trên đầu nhô lên hai cái tai mèo, cánh tay, cẳng chân, vai, cổ đều mọc lông dài trắng muốt. Nhờ có bộ lông phủ kín chỉ chừa lại phần nách và bắp đùi trong, dù chỉ mặc một bộ áo phông quần soóc ngắn cũn giữa tiết trời thu se lạnh, quần áo không vừa người cũng không che được bao nhiêu, vậy mà cô gái nửa người nửa mèo đó vẫn có vẻ chẳng cảm nhận được chút giá rét nào.

Đây cũng là người luân hồi có thể biến hình sao? Tay cô ta đã biến thành vuốt mèo không thấy rõ được hình xăm, Lâm Việt cũng không chắc cô ta rốt cuộc là người hóa thú hay một con quái vật biến dị nào đó.

Nhìn đôi tai lớn dỏng lên của cô gái kia, Lâm Việt cố gắng càng nhẹ chân nhẹ tay hơn tránh cho cô ta phát hiện. Anh không dám tiến lại gần phía bến cảng nữa mà chầm chậm lui về, muốn cách cô ta càng xa càng tốt.

Thuận lợi lùi lại hơn mười mét, Lâm Việt khẽ thở phào nhẹ nhõm. Vậy nhưng đúng lúc này, cô gái canh gác kia bỗng quay phắt về phía anh, đôi mắt trợn trừng, cổ họng phát ra tiếng mèo gầm gừ uy hiếp, hai tai vốn dựng đứng cũng ép ngược về sau đầu, tư thế không khác nào một con mèo bị chọc.

Âm thanh cảnh báo của cô ta kéo theo tiếng động từ những chiếc thuyền hỏng bên cạnh, bảy người khác rầm rập xông ra.

Những người kia còn chưa cất tiếng hỏi, miêu nữ đã vội vã chỉ về hướng Lâm Việt đang trốn, lần nữa rít lên: “Ngao…”

Bảy người lập tức dàn trận bao vây kẻ xâm lược, đội hình chặt chẽ không một khe hở!

Lâm Việt âm thầm lo lắng. Nếu nhân lúc bọn họ còn chưa áp sát đào tẩu, có lẽ anh vẫn còn cơ hội.

Lâm Việt nhanh chóng xác định được đường thoát tốt nhất ở hướng năm giờ, vội kích hoạt dị năng biến thành gấu trúc bỏ chạy. Không ngờ còn chưa chạy được mấy bước, anh bỗng đâm mạnh vào một đám gì đó mềm mềm ấm áp.

Cảm xúc mềm mại chỉ xuất hiện thoáng qua rồi đột ngột tan biến, anh liền ngã nhào trên mặt đất.

Là thứ gì vậy?!

Lâm Việt cuộn tròn thân thể nằm yên tại chỗ, dùng bốn chân bảo vệ vùng ngực bụng, đe dọa bật ra nanh vuốt sắc bén!

Anh đã thấy rõ thứ chặn đường mình, đó là con chó trắng có thể chất u linh.

Chó trắng liếc nhìn Lâm Việt, đôi mắt ánh lên đốm lửa xanh biếc.

Nó sử dụng dị năng của mình để bảo vệ anh.

Sau khi dùng dị năng bao bọc lấy Lâm Việt, chó trắng giơ chân sau đá nhẹ, đẩy gấu trúc đã cuộn thành hình cầu lăn xuống bờ đê. Con đê này chỉ là một sườn dốc đổ xi măng không mọc chút cây cỏ, dù anh có ngã xuống đó cũng không gây chút động tĩnh nào.

Lâm Việt đã rơi xuống dưới, chó trắng bên trên tất nhiên sẽ trở thành tấm bia sống thu hút mọi sự chú ý. Nó vui vẻ nhảy ra khỏi bụi lau sậy, hoạt bát lộn nhào trên bờ cỏ, vẻ mặt ngu ngốc vẫy đuôi với mấy người đang lại gần.

Nhóm người kia không kịp nhìn rõ nó là thứ gì đã hung hăng đánh tới. Đáng tiếc con chó này sở hữu năng lực đặc biệt, tất cả đòn tấn công đều xuyên thấu qua cơ thể nó rơi xuống mặt đất. Khoảng đất dưới chân chó trắng thoáng chốc bị khoét ra một cái hố to, riêng nó lại bình an vô sự nằm lăn dưới hố, cái đuôi xù vẫn vẫy loạn như thường.

Nhóm người kia đều là dân nước Bàn Cổ, trong số đó có một người đàn ông từng gặp con chó biến dị này, cười lạnh nói: “Hóa ra là con chó của tên biến thái kia. Đồ súc sinh vô lại, đợi tao giết chủ mày xong sẽ quay lại xử mày, để xem không có thằng chủ cung cấp đá năng lượng cho mày nữa thì mày trốn được đi đâu? Đến lúc đó tao sẽ cho mày vào nồi nấu lẩu!”

Nói rồi người đàn ông quay đầu nói với một đồng đội nữ: “Bịt mõm nó đi.”

Người phụ nữ kia giơ tay chỉ về phía chó trắng, quanh miệng nó tức thì lóe lên một quầng sáng xanh lam. Ánh sáng chỉ xuất hiện ba giây rồi tắt lịm, thế nhưng con chó bỗng nhiên không sao phát ra âm thanh nữa. Nó há miệng thử kêu lên mà không được, lại hoảng hốt cào móng vuốt trên mặt đất muốn viết ra một chữ, có điều cố gắng đến mấy cũng chỉ vẽ ra được vài đường nguệch ngoạc, xem ra nó đã bị một loại dị năng đặc biệt nào đó phong tỏa năng lực giao tiếp rồi?

Con chó lớn ủ rũ nằm bẹp xuống, ngay cả cái đuôi cũng không buồn lắc lư nữa. Nhóm người luân hồi kia thấy vậy liền yên tâm bỏ đi, dù sao nó đã không thể giao tiếp với ai được nữa rồi, cũng không cần phải phí công giết chết.

Tất cả bọn họ đều không chú ý tới Lâm Việt đã nhanh chóng ẩn mình đi, một lần nữa nấp trong bóng tối theo dõi tình hình.

Chỉ riêng cô gái nửa người nửa mèo vẫn luôn ngần ngừ nán lại. Cô ta dường như đã nhận ra sự tồn tại của Lâm Việt, vừa hiếu kỳ vừa cảnh giác tiến về phía anh.

Vừa rồi khi lăn xuống bờ đê, Lâm Việt phải vươn vuốt bám vào sườn đê mới có thể ngăn mình không rơi thẳng vào dòng sông lạnh lẽo. Móng vuốt gấu sắc bén để lại trên nền xi măng vết cào nhàn nhạt, nông đến gần như không thể thấy rõ.

Vậy mà miêu nữ kia lại nhất quyết không bỏ qua!

Mắt thấy cô ta từng bước tới gần, trái tim Lâm Việt gần như nảy lên cổ họng.

Cô ta… chẳng lẽ đã phát hiện ra anh rồi?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.