Trò Chơi Tận Thế

Chương 51: Chương 51: Sấm sét






Kt quả hình ảnh cho thủy long

Trong Thế giới luân hồi với vô vàn quy tắc không bình thường, chuyện hai nhóm người luân hồi đụng mặt chém giết nhau tựa hồ đã trở thành chuyện đương nhiên, huống chi đội ngũ kia vẫn luôn nấp trong bóng tối theo dõi họ, còn chủ động tấn công Lâm Dương Dương trước.

Năm người Lâm Việt không nói một lời, lập tức ra trận!

Dựa theo hướng thanh kiếm bay ra và vị trí mà Lâm Dương Dương phát hiện, Lâm Việt cùng Phong Mặc đồng thời đánh tới chủ nhân thanh kiếm!

Trong sân nhà máy lạp xưởng có rất nhiều máy móc bỏ đi, còn có hàng đống gỗ củi dùng khi chế biến thịt xông khói, mục tiêu của họ hiện đang ẩn mình trong bụi cỏ dại bên một đống củi.

Thấy Lâm Việt và Phong Mặc sắp ra tay với đồng đội của mình, người phụ nữ trung niên mập mạp liền biến lại hình dạng xe jeep, rú ga ầm ầm lao về phía Lâm Việt!

Hình thú của Lâm Việt dù rắn rỏi nhưng vẫn là xương thịt, đối mặt với một chiếc ô tô đã được gia cố vững chắc, anh không thể không nhanh chân tránh đi. Ngay khi chiếc xe sắp va chạm với mình, anh liền khom tứ chi lấy đà rồi bật nhảy qua bên cạnh, lộn một vòng tránh thoát.

Chiếc xe do người biến thành này hiển nhiên linh hoạt hơn xe bình thường rất nhiều, một kích không trúng liền quay phắt đầu lại, lần nữa nhắm thẳng Lâm Việt. Từ đầu tới cuối xe jeep căn bản không buồn quan tâm tới Phong Mặc bên cạnh, rõ ràng nó cho rằng Lâm Việt mới là mối đe dọa lớn cần hạ gục trước tiên.

Thế nhưng hình dạng của ô tô sẽ có một số hạn chế nhất định, xe jeep cũng không phải xe thể thao có khả năng tăng tốc trong chớp mắt, mỗi khi nó dừng lại quay đầu đều phải giảm tốc tối đa. Lợi dụng nhược điểm đó, Lâm Việt cố ý dụ nó chạy vòng quanh khu xưởng.

Chiếc xe bám riết phía sau anh không rời, mặt đất chằng chịt vết lốp xe, mùi xăng và mùi cao su cháy khét nồng nặc gay mũi.

Lâm Việt là thành viên chủ lực của đội ngũ, những thành viên khác tất nhiên sẽ dốc sức bảo vệ anh. Sau khi xác nhận không có kẻ địch nào mai phục nhắm vào mình, Phong Mặc, Lâm Dương Dương, Chung Linh và Giang Thủy Hàn đều đồng loạt xông lên giúp anh đối phó với “xe jeep”.

Lâm Dương Dương bắn ra một quả cầu ánh sáng muốn cho nổ hỏng chiếc xe, thế nhưng dị năng của cô về bản chất chỉ là ánh sáng, tuy có năng lực huyết thống hỗ trợ nhưng vẫn không thể gây hư hại bên trong máy móc cứng cáp, cú nổ chỉ đủ sức để lại vài dấu vết trên vỏ xe.

Chung Linh gọi ra một bầy gián, thúc chúng chui vào bên trong xe. Đòn tấn công tưởng chừng vô ích này không ngờ thật sự có hiệu quả, chiếc xe dường như đã chậm lại một chút.

Dù vậy, bọn họ vẫn không cách nào ngăn lại “xe jeep”, trong đội không ai có năng lực khắc chế các loại máy móc, chưa kể họ vẫn chưa biết những kẻ địch khác đang ẩn núp trong bóng tối sở hữu khả năng gì.

Người phụ nữ này rõ ràng chỉ đang kéo dài thời gian, có lẽ mục đích của bà ta là thăm dò bọn họ, cũng có lẽ đang chuẩn bị cho một kế hoạch nào đó.

Kẻ địch trong tối bọn họ ngoài sáng, Lâm Việt không dám vội vã tấn công, chỉ còn cách tương kế tựu kế.

Phong Mặc ra một ám hiệu với các đồng đội, tất cả mọi người bắt đầu hung hăng lao tới tấn công chiếc xe jeep, bộ dạng quyết tâm phải dỡ tung nó ra. Hai bên giằng co ước chừng một phút đồng hồ, ngoại trừ lớp vỏ bong tróc trầy xước, chiếc xe kia vẫn bình yên vô sự.

Đúng lúc này, một âm thanh xé gió vang lên từ sau đống củi chất cao, thanh kiếm màu lam vừa tập kích Lâm Dương Dương trước đó lần nữa xuất hiện.

Đích ngắm của nó lần này là lồng ngực Phong Mặc!

Phong Mặc bày ra một khuôn mặt hoảng hốt sợ hãi, thuận tay cầm hai khúc gỗ bên cạnh lên, dùng đầu gỗ che chắn.

Thanh kiếm vùn vụt lao tới Phong Mặc với tốc độ sét đánh, mũi kiếm sắc bén lia qua thớ gỗ ngọt như cắt đậu phụ, nháy mắt đã chém hai khúc gỗ thành bốn mảnh. Tranh thủ thời gian giảm xóc ngắn ngủi này, thân thể linh hoạt của Phong Mặc nhanh nhẹn lách đi tránh thoát.

Vừa thoát khỏi đòn đánh đầu tiên, sau đống củi lại vọt ra một con chim nhỏ xanh biếc. Con chim kia kêu lên một tiếng vang dội, theo quỹ đạo của thanh kiếm trước đó bay tới.

Phong Mặc bật chức năng phân tích số liệu, liếc nhìn thông tin về con chim.

[Tổ hợp năng lượng sở hữu ý thức cấp thấp: thuộc về năng lực huyết thống.]

Thẻ luân hồi của Phong Mặc mới chỉ đạt đến cấp ba, bởi vậy thông tin mà hắn tìm được cũng chỉ có hạn.

Sở hữu ý thức cấp thấp…

Một suy nghĩ bất chợt lóe lên, Phong Mặc liền kích hoạt dị năng của mình.

Thần hộ vệ màu vàng xuất hiện trên đầu vai hắn, cùng lúc đó, quanh tổ hợp năng lượng hình chim xanh kia cũng ánh lên quầng sáng linh hồn màu đỏ.

Thấy khả năng giao tiếp của con chim đó rất cao, Phong Mặc lập tức phái con yểng của mình qua quấy rối nó. Thần hộ vệ vàng óng bay tới chặn trước chim xanh – một con bói cá*, mở miệng trêu chọc: “Đừng đánh nhau nữa, hôm nay trời đẹp thế này, chúng mình “ấy” một phát đi!”

Chim bói cá bị một câu của con yểng dọa sững sờ, thiếu chút rơi thẳng từ trên không xuống!

Kinh sợ qua đi, chim xanh tức thì bừng bừng phẫn nộ. Nó không nói một lời, chỉ dùng hành động thực tế biểu đạt cơn giận, cái đầu chim nhỏ vốn đang bám theo đường bay của thanh kiếm đi trước đột ngột chuyển hướng đánh tới thần hộ vệ màu vàng!

Đôi mắt tối tăm, tỏ rõ ý chí thấy chết không sờn.

Thần hộ vệ cũng không ngờ ngay câu nói đầu tiên đã chọc cho con bói cá kích động đến thế, nó thoáng sửng sốt, rủa một tiếng “mẹ nó” rồi chui vào nấp sau lưng Phong Mặc.

Không kịp nữa rồi.

Chim bói cá đâm mạnh vào thân thể con yểng, đầu đối đầu, hai con chim nháy mắt đều vỡ tan thành muôn mảnh.

Hiện trường “tai nạn” không quá thảm thương. Dù sao cả hai đều không có thực thể, chỉ thấy hai luồng sáng xanh vàng quyện lẫn với nhau, khung cảnh trái lại mang chút ảo mộng, có phần giống pháo hoa nổ tung trên bầu trời.

Sau vụ va chạm, cả chim bói cá và con yểng của Phong Mặc đồng thời tan biến.

Phong Mặc bỗng cảm thấy một luồng năng lượng xao động trong thân thể, hai mắt hoa lên, mũi miệng nóng bừng, hắn “khục” một tiếng phun ra một ngụm máu tươi, lá phổi đau đớn.

Thần hộ vệ biến mất, dị năng cũng không cách nào sử dụng được nữa!

Trước mắt Phong Mặc xuất hiện một thông báo: [Vật dẫn dị năng của bạn bị thương nặng, không thể sử dụng trong vòng 3 giờ tiếp theo.].

Phong Mặc vừa hộc máu, phía sau đống củi cũng đồng thời vọng ra tiếng một người phụ nữ nôn mửa. Người kia vừa nôn vừa khóc nức, thoạt nghe có vẻ còn thê thảm hơn hắn.

Thanh kiếm màu lam cũng lập tức quay về điểm bắt đầu. Thấy kẻ địch tạm thời rút lui, Lâm Dương Dương nhanh tay dùng thẻ luân hồi chữa trị vết thương cho Phong Mặc.

Nhìn thanh kiếm bay về sau đống gỗ, hai mắt Phong Mặc sáng lên. Hắn lau máu nơi khóe miệng, thuận tay vỗ vỗ cái bụng béo của Lâm Việt bên cạnh, thấp giọng nói: “Lên!”

Lâm Việt và Phong Mặc đồng loạt nhấc chân chạy tới sau chồng củi, Lâm Dương Dương nối gót chạy theo.

Ở đó, họ nhìn thấy hai người luân hồi nữ trẻ tuổi. Hai người này mặt mày giống nhau như đúc, chắc hẳn là chị em sinh đôi, cả hai đều mang khuôn mặt Châu Á đặc trưng, ngũ quan có vài phần giống với người phụ nữ trung niên đã biến thành xe jeep, có lẽ là người thân ruột thịt.

Một trong hai chị em kia đang nằm gục trên đất, khắp người dính vết nôn và máu đỏ, thân thể co quắp không biết còn sống hay đã chết. Người còn lại quỳ gối bên cạnh, giương đôi mắt âm độc nhìn Phong Mặc vừa ló ra.

Phong Mặc chiếu mắt kính qua người nằm dưới đất, thế nhưng bởi cô ta đang hôn mê bất tỉnh, cặp kính chỉ có thể xác định cô ta là người luân hồi mà thôi.

Hắn chuyển hướng sang cô gái còn lại, kết quả phân tích xuất hiện khiến hắn âm thầm ngạc nhiên: [Người luân hồi. Thẻ luân hồi: Gió. Dị năng: Người kiếm hợp nhất.]

Hắn vừa tra xét xong thông tin, thân thể cô ta bỗng lóe lên một quầng sáng chói mắt.

Cô ta hóa thành thanh kiếm sắc lẻm, thân kiếm phản chiếu ánh sáng lạnh thấu xương, hùng hổ lao tới ngực Phong Mặc.

Một cơn gió lớn nổi lên, thanh kiếm nương theo sức gió tăng tốc, khí thế hung tàn hơn hẳn hai lần trước đó, thật giống như hai đòn tấn công kia chỉ là thăm dò!

Phong Mặc không tránh kịp, cánh tay trái bị chém gần như đứt lìa, phần tay đứt chỉ còn treo lủng lẳng trên thân thể nhờ vài centimet da thịt còn sót lại.

Lâm Dương Dương vẫn luôn theo sau kịp thời kích hoạt năng lực chữa trị, cánh tay đứt lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhận ra khép miệng.

Phong Mặc hiện tại không có dị năng, thẻ luân hồi lại không thể dùng tiếp, biết mình đứng đó cũng chỉ làm bia ngắm, hắn liền vội vã rút lui. Chớp mắt khi lướt ngang qua Lâm Việt, hắn thấp giọng nói một chữ…

“Xe.”

Lâm Việt thoáng ngẩn ra, nhất thời chưa hiểu được hắn đang nói “xe” hay “rút lui”*. Thế nhưng bằng vào sự ăn ý tôi luyện qua thời gian dài kề vai chiến đấu, anh nhanh chóng hiểu ra vấn đề – “xe”.

(*: XE – XA 车 đọc là “chē” còn RÚT LUI – TRIỆT 撤 đọc là “chè”, gần như giống hệt chỉ khác tí thanh điệu thôi.)

Nếu cô gái này đã hóa thành một thanh kiếm cực kỳ sắc bén không ai chống đỡ nổi, vậy họ sẽ lợi dụng chính người đồng đội có thể biến thành xe jeep của cô ta!

Lâm Việt che chắn cho Phong Mặc, cả hai cùng nhau rút lui. Đáng tiếc “chiếc xe” phía sau tựa hồ đã phát hiện ý đồ của họ, ngay khi thấy Lâm Việt rẽ ngoặt về hướng mình, nó đột ngột tăng tốc, dứt khoát chạy thẳng khỏi khu nhà máy!

Thanh kiếm đã đuổi kịp Phong Mặc, Lâm Việt vội tiến lên phía trước một bước, cậy mình da dày thịt béo chắn trước mặt hắn, chỉ là dù anh có mình đồng da sắt cũng vẫn bị lưỡi kiếm tước mất một miếng thịt, đau đến phải gầm lên.

Thanh kiếm linh hoạt nghiêng mình trên không, lần nữa đâm tới kẻ thù của nó, cố chấp phải giết cho được Phong Mặc.

Một giây ngay trước khi mũi kiếm xuyên vào thân thể Phong Mặc, Giang Thủy Hàn đúng lúc chạy tới, kích hoạt dị năng.

Khoảng không phía trước Phong Mặc đột ngột xuất hiện vết rách, một cánh tay quỷ tím đen từ khe nứt đó lộ ra, vươn tới bắt lấy người phụ nữ đã biến thành kiếm. Thứ kỳ dị kia không có thực thể, nắm tay xuyên thấu qua thân kiếm như vồ hụt, sau đó lại lặng lẽ thu về phía sau vết rách.

Kỳ thực đòn tấn công đã kết thúc rồi.

Trên thanh kiếm xanh lam nhuốm chút màu tím đen mờ ảo như sương, ánh sáng lạnh lẽo đã ảm đạm đi không ít, lưỡi kiếm cũng không còn sắc bén, tốc độ bay giảm bớt rất nhiều.

Dị năng của Giang Thủy Hàn là tấn công vào tinh thần của sinh vật, tuy đây là lần đầu tiên hắn sử dụng nó, vậy mà hiệu quả lại không tồi chút nào!

Lâm Việt canh chuẩn thời cơ, “Gào!” một tiếng nhào tới, tay gấu cường tráng đập thanh kiếm rơi xuống nền đất.

Thanh kiếm bị đánh hạ “leng keng” nảy lên vài lần, rốt cuộc không thể tiếp tục duy trì hình dạng vũ khí nữa. Cô gái vừa biến trở lại hình người đổ sụp xuống mặt sân, hai mắt vô thần, đôi mày cau chặt, không biết đang chìm trong tâm trạng tiêu cực đến thế nào.

Lâm Việt giơ vuốt lên, mục tiêu lần này là cái đầu người trước mặt.

Một tay tát ngang, cô gái máu me đầm đìa gục xuống.

Ngay khi Lâm Việt nhấc tay toan lau chùi bộ móng vừa nhuộm máu người, một quả cầu nước lấp lánh tia điện đột nhiên từ mặt đất chui ra, đánh thẳng tới bụng anh!

Cảm giác tê dại chạy lan khắp cơ thể, toàn thân gấu trúc cứng ngắc, hai chân mềm nhũn ngã xuống.

Cùng lúc đó, phía xa xa chợt hiện ra hình dạng một con rồng nước lảo đảo phóng lên. Con rồng sống động như thật không ngừng lượn vòng trên không, trong màn nước đôi lúc tí tách chớp điện, tiếng sấm đùng đoàng liên tiếp vang dội chẳng khác nào rồng thần trong truyền thuyết. Đường nét bề ngoài của nó vô cùng uy phong dũng mãnh, thân hình khổng lồ cuộn lại tựa hồ che lấp cả nhà xưởng bên dưới.

Vẫn còn hai kẻ mai phục xung quanh, xem ra chúng đã không thể tiếp tục im lặng nữa rồi.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, dị năng của hai người kia chính là nước và sấm sét. Họ trốn trong góc cả nửa ngày, hóa ra chính là để chuẩn bị cho một chiêu kinh thiên động địa này đây!



*Chim bói cá này. Trước đọc Dế mèn phiêu lưu ký cứ tưởng nó xấu lắm, hóa ra cũng xinh.

Hình ảnh có liên quan

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.