Nếu đã biết rõ đứa bé nhỏ như vậy không phù hợp quy định, vậy sao ngay từ đầu vẫn đưa nó tới “thế giới luân hồi”?!
Lâm Việt chỉ thấy thứ này ôm đầy ác ý, lồng ngực đè nén cơn giận càng thêm khó chịu. Hai tay anh run lên, một lần nữa mượn bật lửa của Phong Mặc châm một điếu thuốc, hút liền mấy hơi.
Điếu thuốc tàn, Lâm Việt lại dựa theo hướng dẫn của bác sĩ tâm lý trước kia, bắt đầu hồi tưởng lại vài hình ảnh tốt đẹp trong đoạn băng từng được xem khi điều trị…
Mèo con đùa nghịch giữa cánh đồng hoa, vung đôi móng vuốt nhung mềm mại chộp đàn bướm trắng…
Đôi tình nhân trẻ cùng nhau vào bếp, nở nụ cười ngọt ngào trong căn phòng thơm phức…
Người phụ nữ sắp làm mẹ dịu dàng vuốt ve bụng mình, khuôn mặt bình yên mà mạnh mẽ…
Dưới ánh nắng ấm áp, những đứa trẻ hồn nhiên nô đùa, không biết cái gì là buồn chán mệt mỏi…
…
Sau khi nhớ lại toàn bộ nội dung những cuốn băng trị liệu tâm lý một lần, Lâm Việt mới khó khăn lấy lại bình tĩnh. Mà trong lúc anh đang vất vả tự diều chỉnh tâm trạng đó, Phong Mặc đã kịp ngồi xuống lục lọi khắp người Lâm Vong Vân bé nhỏ, lấy tấm thẻ của thằng bé dung hợp vào thẻ của mình.
Những người luân hồi khác đang vây quanh NPC mặc đồ gấu trúc, cẩn thận hỏi nó thử thách tiếp theo là gì, có quy tắc gì khác không, thế nhưng NPC gấu trúc kia từ đầu đến cuối chỉ im lặng. Thấy nó không lên tiếng, bọn họ cũng chẳng dám gặng hỏi, chỉ sợ nhỡ phạm vào luật cấm nào sẽ bị nó loại luôn.
Tàu lượn cũ nát vòng hết một vòng trên không rồi lại gào rú lao trở về, dừng trước cổng soát vé.
Khi đoàn tàu rốt cuộc dừng hẳn, vẻ mặt Lâm Việt thoáng chốc nghiêm túc hơn. Một vài người luân hồi khác bị dọa giật mình kêu lên, thì thầm hoảng hốt.
Mỗi hàng ghế của tàu siêu tốc có hai ghế, tổng cộng mười hàng, mà lúc này đây mỗi ghế bên phải của tám hàng đầu đều trói một con zombie ghê rợn!
Chúng trông giống hệt lũ zombie vẫn thường gặp trong phim Hollywood, thế nhưng lại thêm mấy phần chân thực, đánh thẳng vào thị giác người nhìn. Những xác sống này gầm lên như thú dữ, giương nhanh múa vuốt, dù thân thể đã thối rữa hoại tử không còn hình dạng, chúng vẫn chẳng biết đau đớn là gì. Theo từng cử động điên cuồng của chúng, dịch mủ tanh hôi từ những vết thương trên cơ thể chảy ra, lẫn vào rất nhiều giòi bọ béo mập.
Sợi dây thừng to bằng ngón tay cái quấn quanh hông mỗi con zombie bốn năm vòng, không cho chúng chạy khỏi ghế. Thế nhưng dây thừng nhìn qua chẳng mấy bền chắc, có lẽ cũng không kiềm giữ chúng được bao lâu.
Lúc này, trên bầu trời xanh lại nổi lên dòng thông báo nhiệm vụ:
[Xin mời lên tàu siêu tốc zombie. Nhiệm vụ của bạn là giết chết zombie ngồi bên trong thời gian tàu chạy một vòng, sau khi tàu trở về điểm đích, nếu zombie bên cạnh bạn còn sống, bạn sẽ bị loại.]
[Thời gian tàu chạy một vòng: 2 phút 50 giây.]
NPC mặc đồ gấu trúc cũng dùng giọng nói non nớt không nghe ra nam nữ bổ sung: “Mời các du khách tự chọn lựa chỗ ngồi, đừng chen lấn. Sau khi ngồi xuống, hãy kéo mạnh đai bảo hộ sao cho đai áp sát vào cơ thể, không thể tuột ra.]
Nghe qua đúng là kiểu thông báo bình thường trong công viên trò chơi mạo hiểm, thế nhưng đặt vào khung cảnh hiện tại lại mang ý nghĩa rùng rợn vô cùng. Nếu bắt buộc phải ngồi cùng với lũ zombie này, vậy thì cái gọi là “chọn chỗ” thực ra chính là chọn một con zombie làm bạn đồng hành, mà chúng cũng phân ra nam nữ già trẻ, béo gầy cao thấp.
Trong đoàn người luân hồi bọn họ có một thanh niên mập mạp trông khá vụng về, tất nhiên cậu ta sẽ chọn con zombie yếu nhất. Tên mập đẩy dạt mọi người ra, vội vã leo lên tàu trước, chọn ghế bên cạnh một zombie nữ gầy yếu ngồi vào.
Những người khác bị đẩy cho tỉnh lại, ai nấy luống cuống tìm một con zombie trông có vẻ yếu kém, như cướp cháo chiếm lấy chỗ ngồi.
Lâm Việt không mảy may sốt ruột. Trong mắt anh lũ zombie này mạnh yếu chẳng hơn kém bao nhiêu, dựa vào thân thủ của anh, xử lý con nào cũng vậy.
Phong Mặc khẽ đẩy gọng kính đen, khóe miệng mỉm cười đánh giá những người luân hồi và zombie trước mặt. Mãi cho đến khi trên tàu điện chỉ còn hai chỗ ngồi, Phong Mặc bước tới ghé sát tai Lâm Việt, thì thầm nói: “Thẻ của tôi lên cấp 2 rồi, giờ có thể thấy cả sức chiến đấu của quái vật, anh có muốn biết sức chiến đấu của hai con zombie còn lại là bao nhiêu không?”
Lâm Việt lắc đầu: “Không muốn, nếu biết sức chiến đấu của chúng cao thì sẽ hoảng sợ, thấp lại dễ chủ quan.”
Nói rồi Lâm Việt ngồi xuống ghế trống hàng đầu tiên. Phong Mặc cười không nói gì, ngồi xuống ghế kế tiếp.
Lâm Việt hạ đai bảo hộ, kéo giật ba lần, xác nhận đai này quả thật vững chắc, hẳn sẽ không bung ra bất ngờ rồi mới quan sát zombie bên cạnh.
Xác sống “để dành” cho anh là một người đàn ông cực kỳ vạm vỡ. Khi còn sống nó hẳn phải cao gần 1m9, cơ bắp trên người rắn chắc cuồn cuộn, ngồi trên ghế tàu lượn siêu tốc chẳng khác nào đứa trẻ tiểu học chui vào xe nôi, chật chội không còn khe hở.
Con zombie này từ đầu vẫn luôn sống chết giãy giụa, thế nhưng khi thấy Lâm Việt ngồi xuống bên cạnh mình, nó đột nhiên dừng lại. Khuôn mặt rách nát hướng về phía anh, đôi mắt không còn sinh khí nhìn anh không chớp.
Lâm Việt cũng nhíu mày quan sát nó. Thi thể này tạm coi như… lành lặn, dù sao cũng không đến mức kinh hãi ghê người. Những cái xác tan tác từng mảnh và máu thịt còn ấm nóng trên chiến trường là bóng ma đời này anh không cách nào gạt bỏ, thế nhưng xác thối không nằm trong phạm vi đó. Anh cũng không biết nguyên nhân là gì, chỉ cảnh giác nhìn zombie, đề phòng nó bất ngờ chồm tới.
Một người một xác đối diện nhau chốc lát, con mắt trái của zombie bỗng tràn ra dịch mủ. Chỉ nghe “bụp” một tiếng, nhãn cầu bên trái của nó lồi ra ngoài, cả tròng mắt rơi xuống tận khóe môi, treo lủng lẳng trên sợi mạch mỏng dính.
Đúng lúc này, thanh âm Phong Mặc từ hàng ghế phía sau bỗng vọng tới: “Ấy chết, kẹt rồi.”
Lâm Việt quay đầu lại. Thì ra khi hạ đai bảo hộ, một tay của phong mặc chẳng hiểu sao lại luồn qua khe hở giữa đai và mình, kết quả là nguyên cánh tay hắn rút không ra, đai bảo hộ cũng không thể khóa chặt hoàn toàn. Phong Mặc tốn công tốn sức một hồi mới cứu được cánh tay mắc kẹt, thế nhưng sau khi rút tay ra thì đai bảo hộ lại cách bụng hắn đến hơn 20cm, căn bản chẳng “bảo hộ” nổi hắn giữa trời cao.
Phong Mặc dồn sức đè đai bảo hộ một cái, chỉ tiếc không ăn thua. Hắn liền giơ tay toan kiến nghị với NPC gấu trúc, nhưng lời còn chưa ra khỏi miệng, tàu siêu tốc đã xình xịch chạy đi. Hết cách, hắn chẳng thể làm gì khác hơn là cười cười nắm chặt đai an toàn, nheo mắt nhìn zombie bên cạnh. Con zombie này sôi nổi hơn con kế bên Lâm Việt nhiều, móng vuốt mấy lần thiếu chút tóm trúng hắn.
Theo đoàn tàu chậm rãi chuyển động, zombie ở hàng ghế đầu cũng như bừng tỉnh khỏi giấc ngủ đông, bắt đầu phát điên đánh tới. Nó quơ đôi tay cường tráng cào chân Lâm Việt, anh bị cố định vào ghế không thể né tránh vội vung hai tay đỡ đòn. Nhưng chết tiệt là đai bảo hộ khiến phạm vi hoạt động của anh bị thu hẹp, hầu như chỉ có cánh tay phải phát huy chút tác dụng mà thôi!
Những người ngồi phía sau cũng đã phát hiện ra vấn đề này, họ vừa la hét, chửi thề đồng thời không quên dốc hết vốn liếng ra giãy giụa tìm đường sống. Bởi vì thẻ luân hồi của mỗi người có công dụng khác nhau, cách bọn họ chống lại zombie cũng không hề giống. Lâm Việt ngồi ở hàng ghế trước không thấy cụ thể, thế nhưng anh có thể cảm nhận được hỗn loạn sau lưng mình. Tiếng đánh, tiếng mắng chửi, tiếng súng đạn bắn ra, tiếng ghế ngồi rung lắc, tiếng giòi bọ nổ tách tách không ngừng…
Mà Lâm Việt chỉ có thể dùng một tay chiến đấu với zombie cường tráng.
Tàu lượn dần dần lên cao. Ngay khi mũi tàu sắp chạm đỉnh dốc, Lâm Việt cũng đã giành được lợi thế.
Đang lúc Lâm Việt tay không vặn gãy một tay zombie rắn chắc, Phong Mặc sau lưng bỗng nhiên nhạt nhẽo lẩm bẩm một câu: “Ây da, chết rồi.”
Lâm Việt liếc mắt, chỉ thấy hắn cười híp mí nhìn mình.
Hai tay Phong Mặc nắm tóc zombie, nửa cái đầu xác thối kia đã bị đập thành thịt nát, óc não bẩn thỉu dính đầy lưng ghế phía trên. Hiện trường rất rõ ràng, Phong Mặc đã lôi đầu nó đập vào lưng ghế, đập đến khi xương cốt nát vụn mới thôi.
Hắn có thể nhẹ nhàng đối phó zombie như vậy cũng chính vì chiếc đai bảo hộ không hạ đến cùng, nhờ đó phạm vi hoạt động của hai tay hắn rộng hơn Lâm Việt, lực tấn công cũng mạnh mẽ hơn nhiều. Lâm Việt có chút nghi ngờ, chẳng lẽ vừa rồi tên Phong Mặc này cố ý không hạ hẳn đai bảo hộ xuống.
Nghĩ là nghĩ vậy, nhưng anh vẫn có lòng tốt nhắc nhở Phong Mặc một câu: “Bám chặt!”.
Nói xong câu đó, Lâm Việt cũng chẳng còn hơi sức dư thừa mà để ý người kia, vung cánh tay duy nhất có thể sử dụng, tàn nhẫn móc thẳng vào mắt kẻ địch. Anh cố chịu đựng cảm giác dinh dính ghê tởm, giật rơi con mắt trái lủng lẳng treo trên mặt xác sống, lại móc nốt mắt phải còn lành lặn của nó ra. Zombie bị chọc mù vẫn không phản ứng, chỉ ngoẹo đầu cắn loạn khoảng không phía trước, bộ dạng tức giận muốn ăn sống nuốt tươi kẻ địch của mình khiến Lâm Việt không dám đưa tay tới gần đầu nó nữa.
Tàu siêu tốc đã lên tới đỉnh cao nhất của đường ray. Đoàn tàu ngừng lại ba giây, sau đó đột ngột rơi theo chiều thẳng đứng!
Chuyển động bất thình lình này hất tay Lâm Việt văng ra, thiếu chút đã cắm phập hàm răng xác sống!
Tốc độ tăng cao khiến Lâm Việt rất khó kiểm soát hành động, anh kịp thời rút tay về. Mắt thấy cách khúc ngoặt tiếp theo chỉ còn mấy giây, anh không dám lãng phí thời gian, dứt khoát tóm lấy cánh tay trái đã gãy của zombie, bẻ ngược năm ngón tay trên đó!
Zombie không có mắt cũng không biết đau, cổ tay nó vốn đã bị anh bẻ một lần, đòn tấn công lần này hoàn toàn không khiến nó chú ý.
Roạc một tiếng – da thịt rách toang.
Roạc hai tiếng – cơ bắp thối rữa không còn độ dính, lả tả rơi khỏi cánh tay chết.
Roạc ba tiếng – lộ ra xương trắng ẩn sâu trong máu thịt.
Sau ba âm thanh đó, tàu lượn cũng đã đến khúc cua. Lâm Việt nheo mắt, nắm chặt cánh tay zombie, mạnh mẽ kéo nó về phía lồng ngực mình.
Quán tính khi tàu siêu tốc rẽ ngoặt vô cùng khủng khiếp, Lâm Việt nương theo đó, dùng hết sức lực xé rời cánh tay trái zombie!
Mà sau khúc cua kia, con zombie bỗng nhiên trở nên kỳ quặc. Giống như khi tàu vừa lăn bánh, nó lại một lần nữa đờ đẫn ngồi đó, ngơ ngác “nhìn” anh.
Một đôi hốc mắt trống trơn vắt ngang vài sợi cơ đỏ mềm nhũn.
Nhưng Lâm Việt sẽ không lãng phí thời gian “nhìn” nó.
Anh không để ý máu thịt dơ bẩn, kẹp chặt cánh tay cụt của zombie giữa hai chân, nhanh nhẹn xé hết thịt vụn dính trên đó xuống, bẻ đôi cánh tay vốn là hai mảnh xương ghép lại. Mười mấy giây sau, anh đã lóc sạch phân nửa thịt trên tay, lộ ra hai khúc xương cẳng tay trắng hếu gãy lìa dính vào cổ tay như hai thanh dao nhọn.
Zombie vẫn ngơ ngác nhìn anh, không hề nhúc nhích.
Lại là một khúc cua bất ngờ, zombie bỗng như bừng tỉnh, tiếp tục gào thét tấn công Lâm Việt.
Nhưng lần này đón chờ đó chính là khúc tay cụt của chính mình.
Lâm Việt chuẩn xác đâm thẳng hai đầu xương nhọn hoắt vào hốc mắt trái zombie, bạo lực ấn sâu, không ngừng khuấy đảo trong vết thương trí mạng. Dịch não xanh xám tanh hôi chảy ra hốc mắt trái, zombie giật lên vài cái, không còn cử động.
Trên bầu trời xanh trong, một dòng thông báo xuất hiện.
[Bạn đã hoàn thành nhiệm vụ giết zombie.]
Lâm Việt nhìn thoáng qua cánh tay cụt trong tay mình, tuy trong lòng ghê tởm đến muốn nôn, anh vẫn quyết đoán thu nó vào không gian trong chiếc nhẫn. Đây là kinh nghiệm anh đã học được trên chiến trường – bất kể là thứ gì, chỉ cần có thể sử dụng làm vũ khí thì phải cố gắng giữ lại, chắc chắn một lúc nào đó nó sẽ có đất dùng.
Tàu lượn đảo qua vài khúc ngoặt, giảm tốc tiến về sân ga. Lâm Việt quay đầu nhìn sau lưng mình, Phong Mặc vẫn đang ngồi ngay ngắn tại chỗ, xem ra vẫn có chút bản lĩnh hơn người. Mà những người luân hồi khác cũng không ai chết dưới tay zombie cả.
Đoàn tàu dừng hẳn, đai bảo hộ tự động bật lên.
Phong Mặc cười cười vươn tay, đẩy xác sống bên cạnh Lâm Việt một cái: “Lâm Việt, sức chiến đấu của tên này hay lắm nhé, tôi soi ra được là 0-19. Vừa rồi tôi ở phía sau có thấy cái này này, anh nhìn gáy nó mà xem.”
Lâm Việt nghiêng đầu nhìn sau cổ xác sống. Con zombie này rất vạm vỡ, nhưng sau gáy lại có một cái lỗ lớn bằng hạt đào, vì có tóc che khuất nên không ai nhìn ra, thế nhưng mức độ thối rữa chứng tỏ nó đã bị thương từ trước.
Thì ra đầu con zombie cường tráng này vốn bị thương cực kỳ nghiêm trọng, thảo nào nó cứ liên tục đờ ra, e là vì lúc tàu ngoặt vào khúc cua thì đại não nó cũng bị chấn động, toàn thân “đứt kết nối mạng”, không thể điều khiển cơ thể tấn công. Thoạt nhìn nó có vẻ mạnh nhất trong đám zombie này, trên thực tế lại là con yếu nhất.
Nghĩ đến đám người luân hồi trước đó chẳng ai muốn chọn nó làm đối thủ, Lâm Việt bỗng thấy thật châm biếm làm sao.
Nhưng cũng không còn quan trọng nữa, dù sao ải này đã qua rồi.
Không riêng gì Lâm Việt, những người luân hồi khác đều cảm giác nhẹ nhõm vài phần. Đa số họ đều có thẻ luân hồi phòng thân, đối phó zombie không quá vất vả. Tên mập ngồi sau Phong Mặc còn khinh thường cười nhạt: “Cứ tưởng khó thế nào, xương bọn zombie này quá giòn chẳng chịu nổi một đấm! Chẳng qua bị cắn một cái hơi đau…”
Tên mập còn chưa dứt lời, một tiếng “bụp” lạnh lẽo vang lên, cái đầu hắn bỗng biến thành quả dưa hấu bị đập một búa, vỡ nát.
Cảnh tượng này khiến đám người vừa bình tĩnh lại một lần hốt hoảng!
Bà lão Thẩm Kha có chút không phục, hai tay già yếu siết chặt khẩu súng lục M9 mà thẻ luân hồi biến thành, run giọng hỏi NPC: “Cậu ta hoàn thành nhiệm vụ rồi kia mà? Sao cậu ta phải chết?”
NPC giấu sau con rối cao bằng người cất giọng non choẹt, vô cảm nói: “Người bị zombie cắn cũng sẽ biến thành zombie, như vậy sẽ ảnh hưởng đến chuyến du lịch của các du khách khác, phải loại bỏ.”
Nói rồi nó giơ cánh tay phủ lông nhung mềm mại, chỉ về phía cô gái váy đỏ ngồi hàng cuối cùng.
Một cái chỉ tay này, đầu cô gái nháy mắt nổ tan tác!
Lần này không đợi đám người luân hồi đặt câu hỏi, NPC chủ động giải thích ngay: “Cô ta cởi dây khiến zombie rơi từ trên cao xuống, nhưng đáng tiếc, zombie không ngã vỡ đầu, chưa chết.”
Nói rồi nó chỉ hướng cách đó không xa. Trên nền xi măng bẩn thỉu là một con zombie đang lê lết, tuy zombie bị gãy hai chân nhưng vẫn còn cử động, nó đang chống hai khuỷu tay, kéo thân thể chậm chạp bò tới.
Mọi người trầm mặc.
Bọn họ vốn cho là nhiệm vụ này vô cùng đơn giản, không ngờ trong đó chứa đầy những cái bẫy chết người.
Cái chết của cô gái áo đỏ kia có thể coi là do vợ chồng Thẩm Kha và Bạch Kiến Quốc gián tiếp gây ra. Ban đầu cô gái vốn có thẻ luân hồi, nhưng vì báo ân cứu mạng mà cô chủ động tặng thẻ của mình cho Bạch Kiến Quốc. Nếu vừa rồi vẫn còn tấm thẻ đó, có lẽ cô không cần dùng đến cách cởi dây để giết zombie, cũng sẽ không chết.
Cả Bạch Kiến Quốc và Thẩm Kha đều cúi đầu, mặt đầy hổ thẹn.
Thừa dịp cả đám người luân hồi chìm trong lo sợ, Phong Mặc đã lặng yên nhặt thẻ luân hồi của tên béo lên, nhét vào túi mình. Kỳ thực mỗi lần hắn trộm thẻ Lâm Việt đều nhìn thấy, thế nhưng anh không có hứng thú can thiệp chuyện này. Những người luân hồi khác cũng thấy hành động nhỏ của Phong Mặc vừa rồi, thế nhưng họ không nhanh nhẹn bằng hắn, cũng chẳng thể lên tiếng.
Lâm Việt nhìn NPC trước mắt. Bộ đồ trên người nó rất dễ thương, cái đầu tròn tròn, đôi mắt lo long lanh vô hại, nụ cười ngọt ngào in trên mặt gấu, nhìn qua vô cùng trong sáng đáng yêu.
Chỉ có điều, bề ngoài thân thiện cũng không cách nào che đi bên trong máu lạnh xảo quyệt.
NPC chẳng biết lấy từ đâu ra một lá cờ xanh biếc, nó quơ quơ lá cờ, lắc lắc cái mông đi xuống cầu thang: “Mời các du khách theo tôi đi thăm điểm đến kế tiếp – bãi săn. Đừng để lạc nhé!”
Lâm Việt lập tức theo sau NPC. Có trời mới biết lạc khỏi đội liệu có bị nó cho nổ đầu, cẩn tắc vô áy náy.
Đoàn người theo NPC tới bãi săn. Lâm Việt ngẩng đầu, liếc nhìn thông báo trên không trung trôi nổi.
Đó là hai dòng tin báo tử, rực rỡ treo trên tấm bảng bằng nền trời xanh.
[Người luân hồi số 2 Trương Nguyên nhiễm virus zombie, bị NPC loại bỏ. Số người còn lại: 7.]
[Người luân hồi số 4 Mạnh Kiều Kiều không hoàn thành nhiệm vụ giết chết zombie, bị NPC loại bỏ. Số người còn lại: 6.]
Họ hiện tại chỉ còn sáu người. Ngoài Lâm Việt và Phong Mặc có đôi vợ chồng già Bạch Kiến Quốc và Thẩm Kha, thanh niên ngã gãy tay ở đu quay khổng lồ, cuối cùng là cô thiếu nữ tóc ngắn từ đầu đến cuối không nói một lời.
Sau cửa ải tiếp theo này, không biết sẽ còn mấy người sống sót.