Trò Chơi Tận Thế

Chương 153: Chương 153: Xin lỗi






Korean Fried Chicken - Nickys Kitchen Sanctuary



Khối tám của trường học này có mười ba lớp.

Phong Mặc kiểm tra từng lớp một. Những học sinh trong trường đều đã quen với các loại hình phạt kỳ quặc quái dị từ lâu, trò “quấy rối” của hắn cũng không khiến chúng phải bối rối. Ngược lại, so với nội dung bài giảng chán ngắt thì chúng còn thích nhìn người chịu phạt bị nhục nhã hơn, vậy nên mỗi lần bước vào một lớp học mới, hắn luôn được đón chào bằng những tràng hoan hô, tiễn đi bằng tiếng cười rộn rã.

Cảm giác này thật sự khiến người cơ hồ không có lòng tự trọng như Phong Mặc cũng phải khó chịu.

Ánh mắt đám học trò đó nhìn hắn vô cùng… ghê tởm. Hắn cảm thấy như mình rơi vào một hố phân lớn, mỗi học sinh là một đống phân.

Mà tuy các giáo viên ngày thường vẫn bị học sinh bắt nạt khổ sở, thế nhưng khi “đồng nghiệp” rơi vào tình cảnh bị ức hiếp, khóe môi bọn họ cũng lộ ra nụ cười. Chỉ cần tai họa không giáng xuống đầu mình, bọn họ sẽ không do dự lựa chọn đứng về bên kẻ gây tội ác.

Sau khi đi khắp mười ba lớp học, Phong Mặc đã xác định được: nơi đây kẻ nào cũng là một đống phân, có khác chăng là có đống nhỏ, có đống lại khá lớn.

Rà soát hết các lớp của khối tám, hắn vẫn không nhìn thấy đối tượng mình đã sắp đặt. Hắn cũng đã sàng lọc những người tỏ ra hứng thú với việc cắn mình một lượt, nhưng không có ai là zombie.

Đáng ghét nhất là… đảo qua một vòng, thực sự có mấy tên điên chịu cắn hắn! Hiện giờ trên hai cánh tay hắn đã hằn hơn mười dấu răng, có mấy vết còn đang rỉ máu.

Phong Mặc băng tạm cánh tay, tới văn phòng xem qua sổ điểm danh các lớp, hôm nay không có ai xin nghỉ.

Khi ở văn phòng, hắn thuận tay dùng chìa khóa của Tôn Lỵ mở tủ đồ của cô ta, ngoại trừ vài bộ quần áo để thay giặt thì không còn gì khác.

Mạch suy luận của Phong Mặc bị cắt đứt tại đây.

Phải tiếp tục tìm bằng cách nào?

Phong Mặc đứng bên cửa sổ hành lang, trầm ngâm nhìn đồng hồ đếm ngược trên bầu trời.

Nhiệm vụ này đúng là không dành cho hắn rồi… Đổi cho bất cứ một thành viên nào khác cũng có thể làm tốt hơn hắn.

Nếu là Lâm Việt, anh có thể dùng [Tu La bá thể] tìm NPC kia. Nếu là Lâm Dương Dương, cô có thể dùng đôi mắt đặc thù để phân biệt kẻ nào là zombie. Nếu là Lý Tư Không, năng lực của cậu ta vốn thuộc hệ điều tra, muốn tìm ra zombie cũng chẳng tốn mấy sức lực. Dù là Hạ Hải đi nữa… Thoạt trông có vẻ anh ta không có ưu thế gì về mặt điều tra, như nếu chọn cách giết chết toàn bộ NPC thì khác, dị năng và thẻ của anh ta đều có thể công kích trên phạm vi lớn, dễ dàng ra tay quét sạch NPC hơn.

Còn hắn, dù có muốn chọn con đường xóa sổ toàn bộ NPC cũng chỉ có thể giết từng người từng người một, không có phương thức tấn công diện rộng nào, thật khiến người ta khổ não.

Nhìn tầng không bên ngoài khung cửa, hắn còn 2 giờ 10 phút.

Phong Mặc bắt đầu cân nhắc cách giải quyết khác.

Liếc qua đồng hồ, còn nửa tiếng nữa sẽ tới giờ ăn trưa.

Đó trái lại là một gợi ý cho Phong Mặc. Bởi ngôi trường này hoàn toàn khóa kín, toàn bộ học sinh và giáo viên đều sẽ tập trung ăn trưa tại nhà ăn. Nhà ăn ở đây là một tòa nhà bốn tầng có diện tích rất lớn, tầng một dành cho học sinh tiểu học, tầng hai của học sinh cấp hai, tầng ba là học sinh cấp ba, tầng thứ tư nhỏ hơn là nhà ăn của nhân viên nhà trường.

Từ trí nhớ của các học sinh mà Phong Mặc đã gặp trước đó, hắn biết tất cả học sinh bắt buộc phải ăn cùng tập thể. Ngoài những ai bệnh nặng không thể ăn cơm được phép trở về ký túc xá nghỉ ngơi, những người khác đều phải tới nhà ăn quẹt thẻ, nếu không xin nghỉ lại không quẹt thẻ sẽ bị ghi tên xử phạt.

Vậy thì hắn có thể ra tay từ nơi cung cấp thức ăn.

Zombie chắc chắn sẽ có hứng thú với máu thịt còn tươi, dù không có thịt mới nóng ấm để ăn, nó đến nhà ăn hẳn cũng sẽ chỉ chọn đồ ăn mặn chứ?

Cảm thấy ý này không tồi, Phong Mặc bắt đầu tới nhà bếp chuẩn bị thực hiện kế hoạch.

Bối cảnh ngôi trường này quá đen tối, kẻ hại người thường lo sợ sẽ bị trả thù, thế nên khu bếp của trường được quản lý rất nghiêm ngặt, các nhân viên đều phải quét vân tay mới có thể ra vào, hắn khó mà trà trộn được. Hơn nữa các nhân viên bếp ai nấy đều cao lớn vạm vỡ, mặt mũi dữ tợn, trông không dễ chọc chút nào.

Cơm trưa đã chuẩn bị xong hơn phân nửa, nhà bếp đang hăng hái xào rau. Hai mươi phút nữa sẽ hết giờ học, nếu còn không hành động thì hắn sẽ mất cơ hội này.

Thừa dịp một nhân viên ra ngoài hút thuốc lá, Phong Mặc liền bước tới bắt chuyện.

Trong thời gian làm người quản lý tu sửa BUG, lăn lộn trong hệ thống nhiệm vụ, hắn đã rèn được kỹ năng ăn nói thượng thừa đồng thời ngộ ra chân lý “đi với bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy”. Thấy nhân viên kia đang cầm một quyển tạp chí “người lớn” ngồi xổm trong góc phòng say sưa xem, hắn gỡ cặp kính nhét vào túi, tiến đến ngồi xuống cùng gã ta.

Tên nhân viên thô kệch liếc mắt trừng hắn. Phong Mặc lập tức bày ra khuôn mặt bỉ ổi, mở miệng thầm thì hỏi ngay: “Hề hề, đại ca, em muốn “thịt” một cô em này, anh giúp em tí được không? Lúc cô ta lấy cơm thì anh giúp em bỏ tí thuốc, như thế em mới có cơ hội…”

Hắn vừa nói vừa móc ra toàn bộ số tiền còn lại mà mình lấy từ Tôn Lỵ, kín đáo đưa cho gã kia.

Gã ta đảo mắt nhìn Phong Mặc từ trên xuống đưới, văng tục một câu bằng tiếng miền Bắc, vẻ mặt bực bội: “Con mẹ nó chú mày bị ngu à? Có cái mặt trắng như đàn bà mà không cố gắng tận dụng đi, bỏ thuốc làm gì! Tao mà được cái mặt của chú mày thì gái đẹp mấy cũng chỉ nửa phút là tóm gọn luôn! Làm sao? Chả lẽ mày có mười phân thôi à? Không tự tin với cái ấy của mình hả?”

Một câu của gã nhân viên cao to khiến Phong Mặc nhướng mày.

Gã ta nói có lý… Ừm… Gương mặt của hắn mà đem đi dỗ mấy cô bé thì chắc tiện dụng lắm, hơn nữa hắn dài hơn 10 centimet nhiều, cái lý do thuận miệng bịa ra này quả là thiếu suy nghĩ quá.

Phong Mặc sửng sốt một giây, nhanh chóng tìm một cách giải thích: “Em định chơi cô giáo của trường cơ, người ta không thích “phi công” như em. Thế nên không dùng tí thủ đoạn đặc biệt là không được…”

Chỉ cần đôi mắt tràn đầy sức sống, ăn mặc trẻ trung, thanh niên hơn hai mươi tuổi với thiếu niên mười mấy tuổi kỳ thực không khác nhau là bao, Phong Mặc mặt dày nói mình còn non, tên nhân viên cũng không có ý kiến gì nữa.

Gã ta lặng lẽ nhận tiền từ tay Phong Mặc: “Được! Chú mày muốn thịt ai?”

Phong Mặc sợ lộ tẩy, chỉ có thể khai tên Tôn Lỵ: “Giáo viên cấp hai, Tôn Lỵ.”

Kết quả vừa nghe cái tên này, biểu cảm của gã kia lập tức biến thành khinh rẻ: “Đ**, cô ta ấy à! Mấy hôm trước tao vừa chơi đây, dáng dấp đúng là tạm được, chơi thì chả vui, cứ khóc mãi không thôi nghe mà “mềm” luôn. Cô ta mà còn phải bỏ thuốc à? Cô ta đang bị phạt kìa, cứ chơi luôn là được rồi… Cái thằng nghé con này, loại gái ấy cũng phải thuốc với thang, chú mày mặn thật!”

Nghe NPC này nói một hồi, Phong Mặc bỗng nhiên mất sạch hứng thú và kiên nhẫn để diễn trò với gã.

“Mặn hả… Tao thấy mày là mặn quá mức rồi…”

Phong Mặc lặp lại tiếng địa phương của gã nhân viên, chậm rãi đứng lên.

Sau đó hắn tập trung dị năng trên nắm đấm của mình, thô bạo bổ một quyền xuống đầu gã!

Cái đầu của tên đàn ông cao lớn hệt như một quả dưa hấu bị quẳng xuống đất, nát nhừ dưới cú đấm của hắn.

Vài mẩu đỏ đỏ trắng trắng dính trên nắm tay Phong Mặc rơi xuống cuốn tạp chí người lớn. Vũng máu đỏ tươi nằm trên các cô gái hở hang không ngờ lại chẳng hề kệch cỡm, chỉ tô điểm thêm cho người mẫu vài phần quyến rũ mê hoặc.

Phong Mặc vốn muốn dụ gã nhân viên đưa mình vào bếp, nhưng lời nói thối nát tận cốt tủy của gã khiến hắn căm ghét đến không thể giải thích.

Những NPC này đều là thứ quái gì vậy!

Phong Mặc kéo thi thể của tên nhân viên tới bồn hoa gần đó, dồn năng lượng vào đầu ngón tay, dùng nó thay dao cắt rời tay của gã.

Trong bồn hoa có một vỏ gói khoai tây chiên cỡ lớn, Phong Mặc tiện tay nhét tay gã vào vỏ bao kia, rót thêm nửa túi máu rồi mang theo nó đến cửa sau khu bếp.

Đứng trước máy quét vân tay, Phong Mặc cũng không rõ ngón nào mới là ngón được đăng ký. Hắn dứt khoát rút bàn tay đứt trong gói khoai chiên ra, thử từng ngón một.

Thử gần hết bàn tay phải, rốt cục hắn cũng thành công ở ngón áp út.

Sau khi xác minh vân tay, cửa khu bếp tự động mở ra. Phong Mặc dùng vạt áo lau vết máu trên máy quét và cửa, bước vào.

Những nhân viên bếp khác đều đang bận rộn chuẩn bị cho bữa trưa, người nào người nấy luôn tay luôn chân, không ai chú ý tới Phong Mặc đang lặng lẽ đột nhập vào phòng tiêu độc.

Phong Mặc đặt túi khoai chiên trong một chậu hoa trống gần đó, vào phòng tiêu độc mở bừa một ngăn tủ, tìm lấy một bộ quần áo tạm coi như vừa vặn mặc vào.

Áo blouse trắng, mũ đầu bếp cao vống, khẩu trang lớn đến chỉ để lộ ra đôi mắt, găng tay cao su, ủng ống cao màu lam… Trang phục và vài món đồ bảo hộ ấy giấu đi những vết máu trên người Phong Mặc, cũng che khuất bề ngoài bắt mắt của hắn.

Vừa khéo, trước kia khi xử lý BUG hắn đã đọc rất nhiều tài liệu sách vở, tương đối hiểu biết về việc bếp núc. Công việc tại khu bếp nhà trường cũng không quá phức tạp, hắn trà trộn mà không lộ chút sơ hở, làm thức ăn, cân lượng đồ ăn, sắp xếp lại dụng cụ ăn uống,… làm gì cũng rất điêu luyện.

Trong lúc chuẩn bị đồ ăn, Phong Mặc đã đi lấy túi khoai tây chiên giấu trong chậu hoa ở phòng tiêu độc tới. Hắn ném bàn tay đứt trong bịch vào máy xử lý thức ăn thừa nghiền nát, máu thì đổ vào một bát rỗng giả làm tiết canh.

Hắn đặt bát “tiết canh” bên cạnh quầy bày đồ ăn, chọn một vị trí rất dễ thấy nhưng cũng không gây chướng mắt.

Không ai phát hiện điều bất thường.

Theo tiếng chuông tan học vang lên, thời gian ăn trưa của các thầy cô và học sinh đã bắt đầu.



Trong lúc Phong Mặc thực hiện nhiệm vụ, các đồng đội vẫn theo dõi hắn qua màn hình.

Phong Mặc dùng bát máu tươi kia làm mồi, bởi tất cả các học sinh đều đi ăn trưa cùng lúc, hắn không thể đồng thời quan sát được nhiều tầng nhà ăn. Nói cách khác, dù hắn cố mấy cũng chỉ có thể sàng lọc được một tầng – khoảng một phần ba học sinh rồi tiếp tục tìm kiếm mục tiêu trong hai phần ba học sinh và giáo viên còn lại, vẫn chẳng khác nào mò kim đáy biển.

Dù biết rõ như vậy, hắn vẫn nghiêm túc nhìn chằm chằm tầng một – nhà ăn của đám học sinh tiểu học.

Đáng tiếc, từ đầu tới cuối vẫn chẳng ai hỏi thăm bát máu hắn đặt bên quầy thức ăn.

Lâm Việt nhìn Phong Mặc trong màn hình tập trung rà soát mỗi học sinh tiểu học tới chọn món, có chút lo nghĩ.

Bởi anh biết zombie vốn không phải người, dù Phong Mặc có vắt hết trí tuệ cũng không cách nào đào ra được mục tiêu từ đám người nơi đây, hắn đang lãng phí sức lực!

Nhìn ánh mắt của Phong Mặc, bốn người đều có thể nhận ra hắn đã bắt đầu mất kiên nhẫn.

Lâm Dương Dương không nhịn được thở dài: “Cứ thế này thì anh Phong Mặc nhất định sẽ nóng nảy rồi giết hết mọi người…”

Lâm Việt ôm nghi ngờ đứng đó, vẻ mặt thờ ơ: “Không sao cả, hoàn thành nhiệm vụ là được. Dù sao cái trường nát này cũng quá ghê tởm, cậu ta giết sạch đi thì hơn, vậy chúng ta cũng không cần tiếp tục chịu đựng ở đây nữa.”

Từ khi biết tới các quy tắc của trường, Lâm Việt vẫn luôn tỏ vẻ căm ghét, tràn đầy xem thường đối với môi trường “giáo dục” ấy.

Sứ giả bích có thể cảm nhận được Lâm Việt thật sự ghét trường học này tận xương. Anh không muốn chơi trò chơi tại đây sao? Nó lại càng muốn tìm cách làm anh thêm ghê tởm!

Nó thật sự hy vọng lượt chơi tiếp theo sẽ chọn trúng Lâm Việt, muốn nhìn thấy một linh hồn dâng trào chính nghĩa giãy giụa trong vũng bùn lầy.

Sứ giả bích vung vẩy hai xúc tu, cười gian: “Ngươi nói đúng, ta vẫn còn muốn nhìn ngươi chịu phạt nữa. Những học sinh này khộng thể chết được, ta đây sẽ giúp cậu ta một tay?”

Nó vừa dứt lời, Lâm Việt liền thấy trên xúc tu kia sáng lên một điểm đỏ.

Tiếp đó, trong màn hình trên mặt hộp bỗng xuất hiện một con mèo.

Một con mèo vằn hổ màu vàng.

Con mèo nhảy lên quầy đồ ăn, đi thẳng tới bát máu mà Phong Mặc đã chuẩn bị, rít lên một tiếng thảm thiết rợn người!

Sự xuất hiện đột ngột của nó khiến bốn người Lâm Việt khó hiểu nhìn nhau.

Vì họ đều biết nó chắc chắn chính là mục tiêu mà Phong Mặc cần giết!

Liệu Phong Mặc… có biết không?!

Bốn người lo lắng nhìn màn hình không rời mắt.



Phong Mặc đã thấy con mèo vằn hổ kia.

Mèo vàng lớn nhảy lên quầy đồ ăn, đâm đầu lao thẳng vào bát “tiết canh”, vùi mặt tham lam liếm ăn máu đỏ.

Đôi mày Phong Mặc thoáng cau lại rồi giãn ra.

A? Hắn hiểu rồi.

Sứ giả bích nói có một con zombie đã xâm nhập vào trường, nhưng không nói đó là zombie người hay thú. Nói vậy thì đối tượng mục tiêu có thể là con mèo trước mắt này.

Phong Mặc suy nghĩ một chút, vươn tay chụp gáy con mèo vằn hổ.

Con vật ra sức giãy giụa, biểu cảm dữ tợn cực kỳ, đôi mắt tỏa ra tử khí nồng nặc.

Phong Mặc quyết đoán sử dụng năng lực [Mắt luân hồi].

Đúng là nó. Theo trí nhớ của con mèo này, nó đã từng bị một đám người bí ẩn tiêm vào người một thứ thuốc thần bí, sau đó nó dần trở nên điên cuồng. Trong thời gian nổi điên, hành động giết chết rất nhiều đồng loại, ăn sống não và nội tạng của nó quả thực giống hệt zombie trong mô tuýp truyền thống.

Nhưng…

Phong Mặc cảm thấy cách con mèo này xuất hiện hình như hơi quái dị.

Hắn xốc con mèo lên quan sát chốc lát, có điều móng vuốt quơ loạn của nó khiến hắn không sao khống chế nổi. Nó đã là zombie mèo, vậy nếu bị nó cào cắn trầy xước e rằng sẽ dẫn đến rắc rối, hắn không thể làm gì khác hơn là bẻ gãy bốn chân, tháo trật khớp hàm của nó, ném vào một cái túi buộc chặt rồi treo bên hông mình.

Con mèo đột nhiên nhảy ra khiến bếp trưởng giận dữ, đã vậy Phong Mặc còn gói nó lại đeo bên người, hành vi không thể lý giải ấy khiến ông ta có chút sợ hãi.

Bếp trưởng cao to lực lưỡng xách dao phay xông về phía Phong Mặc, quát mắng ầm ĩ: “Đ**! Nhìn cái gì?! Mèo leo cả lên quầy rồi mày mới phát hiện ra, mày mù à! Ngứa thịt à?! Chuyện nghiêm trọng thế mà để lãnh đạo biết thì tao cũng phải chịu phạt theo đấy, mẹ kiếp!”

Tên bếp trưởng vừa mắng vừa quơ dao hù dọa Phong Mặc, nhiều lần thiếu chút chém trúng mũi hắn.

Phong Mặc chán chường liếc mắt nhìn gã. Cũng chẳng cần kích hoạt dị năng, hắn vươn tay tóm lấy cánh tay đầu bếp vặn mạnh, “rắc” một tiếng, xương cốt gãy đôi.

Bếp trưởng thét lên thảm thiết, dao phay trong tay cũng rơi xuống đất.

Phong Mặc khom mình nhặt con dao, thử giơ lên, cảm thấy trọng lượng hơi nhẹ, hắn liền ném nó qua bên cạnh.

Thừa dịp những người khác còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, hắn liền nhặt một con dao chặt xương đặt trên thớt lên.

Cân đo thử, trọng lượng phù hợp.

Dị năng tập trung gia cố toàn bộ cánh tay, một dao vung xuống!

Tên bếp trưởng vừa rồi còn ầm ĩ thoáng chốc đã đầu một nơi thân một nẻo.

Khóe môi Phong Mặc nhếch lên nụ cười nhạt, xông tới những người ở gần đó. Đám người trong bếp cũng đều chẳng phải hạng hiền lành, không có kẻ nào chưa từng đánh lộn, bọn họ dồn dập vừa văng tục vừa nhặt một vài món vũ khí phản kích.

Đáng tiếc, khi đối phó với người bình thường thì họ quả là dũng mãnh, có thể lấy một địch ba, nhưng đứng trước người mang dị năng như Phong Mặc, các tráng sĩ cũng chỉ như bầy gà con.

Hơn nữa hắn còn có một kỹ năng ẩn khác: khả năng tập trung chiến đấu cao độ.

Thân thể hắn lướt qua như gió, xuống tay dứt khoát hung tàn, chưa đầy một phút sau, mười lăm người trong phòng bếp tầng một đã bị hắn giết không còn một mống.

Đám học sinh tiểu học đứng bên ngoài tận mắt chứng kiến tất cả, chúng không ngừng rối loạn, nhao nhao bỏ chạy ra ngoài.

Phong Mặc tìm được một chùm chìa khóa trên người bếp trưởng. Hắn nhảy ra giữa sảnh nhà ăn, không nhìn đám học sinh đang hoảng sợ mà chạy thẳng tới bấm nút báo cháy.

Nút báo cháy nhấn xuống, cả tòa nhà bắt đầu rú lên tiếng chuông báo động, cửa cuốn chống cháy ở cửa chính cửa sau đều từ từ hạ xuống.

Phong Mặc xách dao đi đến lối ra lớn nhất của tòa nhà – cửa chính tại tầng một.

Hắn mỉm cười đứng ở nơi đó, chỉ cần có người can đảm bước qua trước mắt, hắn sẽ một đao kết liễu.

Khi ngưỡng cửa đã ngổn ngang hơn mười cái xác, rốt cuộc không ai dám chạy trốn nữa.

Cả khu nhà ăn tầng một chỉ nghe tiếng khóc lóc kêu than. Đám học sinh tiểu học không biết đang xảy ra chuyện gì, cũng không có đủ sức lực và trí lực để ứng phó với tình huống hiện tại.

Cửa cuốn hoàn toàn đóng kín, ánh sáng trong nhà ăn cũng u ám hẳn.

Phong Mặc đâm nhẹ con mèo treo bên hông, nó lập tức giãy lên trong túi.

Thấy nó còn sống, hắn đã yên tâm. Không để ý tới đám nhóc cấp một nữa, hắn vọt thẳng lên tầng tiếp theo.

Xét theo những ký ức đã lấy được, đám học sinh tiểu học chưa bị “đầu độc” quá nhiều nên trong bản tính còn giữ vài phần thiện lương, không phải mối đe dọa lớn. Học sinh cấp ba đã bắt đầu học được cách suy nghĩ lý trí, biết nghi ngờ tất thảy, hơn nữa thời điểm rời trường của chúng đã ngày càng đến gần, để thích ứng được với cuộc sống trong xã hội xa lạ, bọn chúng cũng học được rằng chỉ nên chấp hành quy tắc của trường cho có lệ, sẽ không hành động quá khích.

Chỉ có đám học sinh cấp hai nằm giữa ranh giới thành thục và ngây thơ, ngày tốt nghiệp vẫn còn xa xa chưa tới, lại luôn sống trong bí bách ngột ngạt đến cực đoan mới dễ dẫn đến hành động mất trí nhất.

Vậy nên Phong Mặc muốn bắt đầu thanh lý từ các học sinh cấp hai đó. Hắn vẫn lựa chọn phương án đầu tiên, giết sạch đám hỗn tạp này!

Trong nhà ăn không có vũ khí, tuy lũ nhóc cấp hai vẫn yếu ớt chống cự, tiếc rằng đối với Phong Mặc thì những đòn phản kích của chúng chẳng khác nào chọc ngứa, không chút tác dụng.

Hắn ung dung gặt lấy tính mạng của chúng. Cầu xin, khóc lóc hay nguyền rủa cũng vậy, tất cả đều không ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.

Trong mắt các học sinh, Phong Mặc chính là một ác quỷ máu lạnh tột cùng, hoàn toàn không đếm xỉa tới đạo lý. Nhưng trong mắt hắn, những hành vi của chúng trước đây không phải cũng vậy sao?

Áo trắng nhuộm đỏ, rực rỡ gai mắt.

“Mày đang tàn sát! Mày sẽ gặp báo ứng!”

Khi trong đám đông vang lên lời tố cáo thê lương của một nữ sinh, Phong Mặc liền tháo khẩu trang ra, nở nụ cười trong sáng.

Chém giết không ngừng lâu như vậy, lúc này hắn mới lần đầu tiên cất tiếng đáp lại…

“Tàn sát là chỉ hành động của người xấu đối với người tốt. Xin lỗi nhé, như tôi đây là đen ăn đen.”

Nói rồi hắn lần nữa kéo khẩu trang lên, tiếp tục công việc.

Nhưng hắn mới chỉ giết được hơn trăm người đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Trong lúc phản kháng, các học sinh cấp hai vốn chỉ tập trung đối phó với Phong Mặc, vậy mà đột nhiên không rõ kẻ nào lại cầm đầu hô lên…

“Đánh cái túi trên người ông ta! Ông ta nãy giờ đều che chở cái túi ấy!”

Sau câu nói kia, tất cả công kích đều nhắm vào chiếc túi treo bên hông Phong Mặc.

Diễn biến này khiến hắn khá mệt mỏi, bởi hắn chỉ giỏi tấn công chứ không rành phòng thủ. Sau khi giết chết mười mấy học sinh cầm ghế nhào vào mình, hắn vừa lơ là trong chớp mắt, túi nhỏ đeo bên thắt lưng đã bị hai học sinh nhân cơ hội trộm mất.

Hai thiếu niên cướp được túi liền lấy con mèo bên trong ra, giơ nó lên cao uy hiếp: “Ông mà không dừng tay lại thì tôi sẽ giết mèo của ông!”

Phong Mặc liếc con mèo zombie, thở dài một tiếng.

Hắn không ngừng tay, ngược lại còn tăng tốc giết người.

Thấy thế tấn công của hắn càng thêm hoang dại, hai học sinh đang khống chế con mèo cũng luống cuống. Chúng hung hăng ném con vật xuống sàn, nhấc ghế tàn nhẫn đập xuống đầu nó!

Chỉ vài cú đập, đầu con mèo zombie đã bị nghiền thành thịt nát.

Mèo kia vừa tắt thở, các NPC xung quanh Phong Mặc chợt khựng lại.

Ai nấy đều như đang trong đoạn phim bị bấm nút tạm dừng, không hề nhúc nhích, cả ngôi trường hoàn toàn im lặng.

Quanh mỗi NPC xuất hiện một lồng bảo vệ, Phong Mặc thử dùng dao thọc vào, nhưng lớp lá chắn đó rất kiên cố, đâm không lọt.

Giọng nói của Sứ giả bích truyền vào tai hắn: “Khà khà khà, nhiệm vụ kết thúc, về đội đi!”

Phong Mặc ném dao trong tay xuống, cười lạnh dùng ngón tay xé rách cửa cuốn tầng một, rời khỏi nhà ăn.

Phía trước tòa nhà này là quảng trường cột cờ. Hắn vừa bước ra liền thấy chiếc hộp lớn đang lơ lửng trên không, bốn người Lâm Việt cũng đang bình an vô sự đứng bên cạnh nó.

Phong Mặc đi lên đài kéo cờ.

Trên đài cao có ba cột cờ, hắn ngước đầu, nheo mắt nhìn những lá cờ tung bay nơi đỉnh cột.

Ba cột cờ, nhưng không hề có bóng dáng lá cờ tổ quốc. Cột bên trái treo một lá cờ với vô số ngôi sao vây quanh mặt trăng; cột chính giữa là một lá cờ in hình rất giống hoa văn kinh điển của hãng Louis Vuitton, có điều đó không phải biểu tượng “phi tiêu” kiệt tác mà là chữ “Vạn” (卐); cột ngoài cùng treo cờ hình mặt trời ló rạng trên biển, có lẽ là cờ của tổ chức tội phạm chống lưng cho ngôi trường này. Mà ngoài lá cờ thứ ba, hai lá còn lại cũng rất giống cờ của hai tổ chức tà giáo lớn nào đó trên thế giới.

Ngôi trường này quả thực quá mức kiêu ngạo.

Phong Mặc đánh rụng lá cờ mặt trời mọc, dùng nó lau sạch dấu vết trên mặt và tay mình rồi cởi bộ trang phục nhà bếp đẫm máu ra, tươi cười tiến về phía Lâm Việt.

Hắn dừng lại trước mặt anh, vẻ mặt áy náy: “Xin lỗi.”

Lời xin lỗi không đầu không đuôi của hắn khiến Lâm Việt sửng sốt: “Cậu xin lỗi làm gì?”

Phong Mặc tựa như một đứa trẻ mắc lỗi, vừa chột dạ vừa săn sóc nói: “Lúc đầu tôi thấy không nên giết các NPC đó, làm thế sẽ kích thích anh, nhưng mà cuối cùng tôi vẫn không nhịn được giết người, hơn nữa còn giết sau khi biết zombie là con mèo kia. Anh có sao không?”

Lâm Việt lắc đầu. Anh nhìn sâu vào mắt Phong Mặc, chậm rãi phân tích: “Không. Hơn nữa… tôi biết tại sao cậu lại giết họ. Cậu thấy thời điểm con mèo kia xuất hiện rất bất thường, cho nên đã nghi ngờ Sứ giả bích cố ý thả nó cho cậu giết. Dựa theo tính khí của Sứ giả bích, lý do nó đột ngột giảm độ khó của thử thách chắc chắn là bởi đã nghĩ ra trò chơi còn ác hơn. Để đảm bảo hoàn cảnh của thử thách kế tiếp sẽ không quá tồi tệ, cậu định giúp mọi người diệt hết những kẻ phiền toái nhất, đúng không?”

“Lợi hại, vẫn là anh hiểu tôi. Đúng thế, tôi tra thử trí nhớ của bọn chúng rồi, học sinh cấp ba tương đối lý trí, học sinh cấp một thì khá non nớt, chỉ có học sinh cấp hai là có lực sát thương lớn nhất.” Lâm Việt đã phân tích chính xác động cơ và mục đích của hắn một cách rất thấu triệt, hắn quả thực vừa bất ngờ vừa vui vẻ “Nhưng mà tôi vẫn phải nói câu xin lỗi, vì tôi mới giết được hai trăm người thì tên kia đã cố ý phái NPC ngăn cản tôi.”

Sứ giả bích vẫy xúc tu, cười quái dị: “Không ngăn ngươi thì ngươi sẽ giết hết cả trường, ta còn chơi thế nào được? Đúng là ta đã nghĩ ra một nội dung thử thách thú vị, mau mau bắt đầu vòng chọn người mới thôi! Muốn biết ai là đồ xui xẻo tiếp theo quá, ta sốt hết cả ruột rồi!”

Đĩa quay xuất hiện trên sợi tua dài của Sứ giả bích, quay vù vù.

Tốc độ vòng quay từ từ chậm lại, cuối cùng dừng tại tên “Lâm Việt”.

Chứng kiến kết quả này, Lâm Dương Dương bỗng nổi giận chỉ vào Sứ giả bích: “Ông ăn gian! Vừa rồi ông bảo muốn cho anh tôi chơi vòng kế tiếp, thế nào mà lại chọn đúng anh tôi thật? Chắc chắn là ông ăn gian!”

Chiếc hộp dùng con mắt độc nhất và khe nứt miệng thể hiện một nụ cười vô cùng gian trá. Nó nghiêng mặt mình sang một bên, không dám đối diện với Lâm Dương Dương, chột dạ xoa xoa hai tua: “Hề hề hề… Liên quan gì đến ta~ Đấy là anh cô xui xẻo! Nói nhảm ít thôi, chính là cậu ta!”

Người sáng suốt đều nhìn ra Sứ giả bích đúng là đang ăn gian.

Nhưng biết rồi thì sao? Nó là kẻ định ra quy tắc, ngay cả gian lận cũng có thể giải thích thành một quy tắc, không cần phí lời với nó.

Lâm Việt nhận xúc xắc, tung lên.

Ánh đèn của xúc xắc đảo vài lượt, lần nữa chọn trúng “thử thách”.

Sứ giả bích vừa cười xấu xa vừa chà xát hai xúc tu, đưa ra luật chơi cho lượt này: “Ta muốn ngươi đi làm giáo viên lớp mười hai, lập tức nhận hình phạt trước tốt nghiệp của chúng. Ngươi biết không? Lần phạt lúc tốt nghiệp là cơ hội cuối cùng để bọn chúng bắt nạt thầy cô, đa số sẽ chừa chút tình cảm chút thể diện, nhưng mà… Vẫn có một số ít là lũ điên! Hê hê hê… Lần điên rồ cuối cùng cũng không dễ chịu lắm đâu.

À đúng rồi, bổ sung cho rõ: ngươi phải nhận hình phạt của ba khối lớp, tổng cộng ba lần! Ngươi có thể dùng dị năng và thẻ để hỗ trợ, nhưng mà không được phản kháng. Nói cách khác, có thể tận dụng dị năng để làm nhiệm vụ cho thoải mái hơn, nhưng không thể không làm!”

Nói rồi nó giơ xúc tu, vạch ra một vệt sáng đỏ.

Ánh sáng bao phủ cơ thể Lâm Việt, bề ngoài của anh cũng theo đó thay đổi.

Sơ mi trắng, áo măng tô xám nhạt, kính mắt gọng vàng, thêm một cuốn sách giáo khoa về chính trị và vài tập giáo án.

Trên ngực anh đeo một tấm thẻ giáo viên, trên đó ghi rõ: Lâm Việt, chủ nhiệm lớp 12/4, giáo viên môn chính trị.

“Biết rồi.”

Lâm Việt lạnh lùng đáp một câu rồi nhấc chân đi tới tòa nhà của khối cấp ba.

Kỳ thực anh cảm thấy mấy câu giải thích của Sứ giả bích thật vô nghĩa. Khua môi múa mép nhiều vậy làm gì? Rõ ràng là nó muốn hành hạ anh.

Vừa rồi Phong Mặc đã nói, theo thông tin hắn lấy được từ NPC thì học sinh cấp ba gần như đã có lý trí, sẽ không đặt ra những trò trừng phạt quá đáng, nhưng vào miệng Sứ giả bích lại biến thành “lần điên rồ cuối cùng”.

Dù sao lý do đều do chính nó soạn ra, quy tắc cũng có thể tùy ý thay đổi, còn dối trá giải thích qua loa… Chẳng có chút thuyết phục nào.

Về phần trò chơi trừng phạt của những học sinh kia…

Anh cũng muốn xem xem đám NPC biến thái đó có thể nghĩ ra loại hình phạt gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.