Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 17: Chương 17




Mốc dịch

Fei Yang beta

Sáng sớm, Du Tùng tỉnh lại trong ánh nắng.

Trương Thạc không còn trong phòng, anh hơi hé mắt, thấy những tia sáng mặt trời chói chang tung tăng trên bức tường màu trắng, cả căn phòng đều ấm áp.

Anh lấy điện thoại nhìn giờ, sáu giờ đúng. Anh nhắm mắt lại một lúc, phòng quá sáng, muốn ngủ tiếp cũng không được. Du Tùng vào nhà vệ sinh, để trần thân trên đứng trước cửa sổ ngắm mặt trời mọc.

Mặt trời vừa đi qua đỉnh núi, ánh nắng nhỏ bé xuyên qua tầng mây dạo chơi trên mặt hồ rộng lớn sâu thắm, nô đùa cùng với những con sóng, như ánh sáng lấp lánh của những vì sao, rực rỡ khiến người ngắm không mở nổi mắt.

Du Tùng lấy hộp thuốc lá trên mặt tủ, rút một điếu, nhưng không châm.

Gần đây có du khách ngắm mặt trời mọc, tốp năm tụm ba, vừa chạy bộ vừa cười nói huyên náo.

Nhóm du khách chạy khỏi, phía sau xuất hiện một người, lấy tay che nắng, lặng lẽ đứng lại, cô không làm gì, chỉ yên tĩnh ngắm mây bên đường chân trời, núi ở phía xa xa. Dáng đứng mỏng manh, dường như đang chìm đắm trong không gian riêng của mình.

Du Tùng nheo mắt, nhìn một lúc lâu, mới cúi đầu châm thuốc. Ánh mắt vô tình liếc tới ba vết cào trên mu bàn tay, hai vết bên trái khá sâu, kiệt tác do cô dùng ngón trỏ và ngón giữa, vết bên phải nông hơn, tác phẩm của ngón áp út để lại.

Du Tùng cong ngón tay, nhớ lại đôi mắt đó, đôi đồng tử ấy luôn sáng ngời như chứa dòng nước suối mát lành. Anh nhớ lại sự căng thẳng khi ngón tay đi qua chỗ ấy, bên tai lập tức vang vọng tiếng thở gấp khi hôn cắn.

Yết hầu Du Tùng trượt một cái, anh phóng tầm mắt ra xa. Dãy núi là một bóng hình mờ ảo, ánh nắng và mặt hồ mới là nhân vật chính, vạn vật của trời đất dường như chỉ còn lại chút ánh sáng đó, nhưng con người đứng gần đây mang đường nét vừa xa vời lại không chân thực.

Du Tùng thu tầm mắt về, nhìn gió xuân dịu dàng làm mái tóc dài của cô tung bay, nhìn ánh nắng ấm áp đang bao bọc xung quanh cô. Suối tóc như thác nước, vầng sáng như trân châu.

Anh mải ngắm cô, chung quanh như mộng ảo, cả thế giới êm dịu hơn. Trái tim Du Tùng mềm mại, giây phút ấy, như có gì đó thay đổi.

Anh đứng một lúc, dập tắt thuốc, về giường lấy điện thoại, chụp một bức mặt trời mọc.

Nhanh chóng ấn “tách” một tiếng, ánh nắng rực rỡ, dùng sức quyến rũ của mình làm tan chảy tất cả.

Anh nhìn chăm chú, bỗng nhiên cảm thấy cách làm tối qua sai rồi.

* * * * *

Nửa tiếng sau Trương Thạc mới về.

Tối qua Du Tùng không thoải mái, cũng không để cho Trương Thạc dễ chịu gì. Anh ta không ra ngoài, đành phải lỡ hẹn với cô gái Mosuo, trong lòng tức giận, nhưng không dám than phiền.

Anh ta trở về mang theo bữa sáng, Du Tùng đánh răng rửa mặt xong mở cái túi ra.

“Lại là bánh bao à?”

Trương Thạc uể oải: “Trước cửa chỉ bán bánh bao thôi.”

“Nhân gì đây?”

“Thịt lợn rau cải.”

Du Tùng cầm một cái lên nhét vào mồm, biết trong lòng anh ta không thoải mái, nên nói giỡn: “Mấy ngày nay ăn thịt nhiều, dễ bị táo bón, cho cậu năm phút vào nhà vệ sinh xả hết nỗi niềm nhé?”

Mới đầu Trương Thạc không phản ứng gì, lúc lâu sau mới rướn cổ nói: “Năm phút sao đủ được.”

Du Tùng im lặng cười, nhanh chóng giải quyết mấy cái bánh bao, uống hết một chai nước khoáng, nói nghiêm túc: “Đùa thôi, trở về chuyện chính đi.”

Trương Thạc gật đầu: “Còn hai ngày nữa Lữ Xương Dân mới về, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”

Du Tùng suy nghĩ trong giây lát: “Cậu gọi điện thoại đặt vé đi, trước tiên về Nghi Huyện đã. Bên Lữ Xương Dân thì cứ đợi, hai ngày nữa gọi cho gã.”

Trương Thạc đáp ừ, cầm điện thoại đặt vé máy bay.

Vừa nói chuyện xong thì có người gõ cửa, Du Tùng ra mở.

Dư Nam lưng đeo ba lô, phía sau là Chương Khải Tuệ và Thạch Minh cũng mang theo hành lý.

Ánh mắt Dư Nam quét qua anh một vòng, nét mặt dửng dưng, nói một câu: “Thu dọn xong chưa? Chúng tôi chuẩn bị đi rồi.”

Du Tùng cúi đầu nhìn cô, một giây nào đó giao với ánh mắt cô, rồi lại bình thản rời đi: “Chờ một lát, đang thu dọn.”

Dư Nam đáp: “Vậy chúng tôi chờ bên ngoài, làm thủ tục trả phòng trước.”

Gương mặt Du Tùng cứng đờ, anh trực tiếp quay người vào phòng.

Trương Thạc lén lút nhìn hai người, trước khi Du Tùng vào, ánh mắt nhanh chóng rơi xuống chiếc điện thoại.

* * * * *

Tám giờ đúng, đoàn người ra khỏi khu thắng cảnh, trước khi đi còn đến mấy chỗ cảnh đẹp nhỏ lẻ.

Trước tiên đi cầu Tẩu Hôn.

Cầu Tẩu Hôn nằm ở thủy vực Thảo Hải phía nam hồ Lô Cô, là địa điểm để nam nữ Mosuo gặp gỡ tẩu hôn. Hai bên cầu là bãi lau sậy, có mấy chiếc thuyền máng lợn bị bỏ hoang đã lâu nằm trong bùn lầy, thân thuyền loang lổ, khung cảnh thật hoang tàn. Xung quanh hồ thấp thoáng cỏ xanh, có cơn gió thổi qua, sóng dậy mạnh mẽ, giống như một biển cỏ xanh, vì vậy nơi này có tên là Thảo Hải.

Dư Nam đưa đoàn đến phía trước, thỉnh thoảng quay đầu lại giới thiệu, đến cảnh đẹp thì dừng lại ra hiệu cho mọi người chụp ảnh. Du Tùng đi cuối cùng, lơ đễnh ngắm nhìn.

Điện thoại đổ chuông, anh nhìn số gọi đến mà mặt mày cau có.

Hai giây sau anh mới bắt máy, chủ động chào hỏi: “Chào anh, giám đốc Lữ.”

Đầu bên kia cười hai tiếng: “Người anh em, chơi ở Vân Nam vui không?”

“Vân Nam người giỏi đất thiêng, một nơi rất tuyệt.”

Lữ Xương Dân nói: “Sáng hôm nay tôi sẽ đến Đại Lý, lát nữa đi máy bay nên tranh thủ thời gian gọi cho cậu. Mấy ngày không ở đây, Lữ tôi không tiếp đãi cậu chu đáo rồi.”

Du Tùng nói đơn giản với bên kia: “Anh khách sáo quá, nhờ anh mà tôi mới được nghỉ ngơi mấy ngày.” Anh dựa vào bia đá bên cạnh: “Tối nay tôi mới tới Đại Lý, giám đốc Lữ, anh xem...”

Lữ Xương Dân cười thoải mái, tiếp lời: “Chuyện này không gấp, thế này đi, tối mai tôi mở tiệc đãi khách, thế nào?”

Du Tùng cũng cười một tiếng: “Giám đốc Lữ mời khách tôi (1) đâu dám từ chối... vậy tôi cung kính không bằng tuân mệnh.”

Cuộc điện thoại này dài không quá năm phút, từ đầu đến cuối khóe môi Du Tùng luôn mang theo ý cười, nhưng khi cúp máy sắc mặt lạnh băng.

Anh hút thuốc, ngẩng đầu lên, không thấy bóng dáng mấy người kia trong đám đông.

Anh không đi tìm họ, cũng không có hứng thú, đi thẳng ra cổng khu phong cảnh tìm lão Hồ.

Mười giờ sáng, chuyến đi đến hồ Lô Cô kết thúc, trước khi lên xe mọi người đi vệ sinh.

Dư Nam không đi, trở về xe ngồi, Du Tùng dựa nửa người vào ghế sau, chống chân lên, đang ngủ. Cô cầm chai nước gõ vào anh, anh không nhúc nhích, Dư Nam mạnh tay hơn, Du Tùng cau mày, hé mắt thành một đường thẳng.

“Có chuyện gì?”

Dư Nam nói: “Anh có tinh thần tập thể chút được không hả? Rời đoàn cũng phải báo trước với tôi chứ, hướng dẫn viên chứ không phải cô giáo lớp lá nhà trẻ, đi trông nom từng đứa trẻ con.”

Đầu óc Du Tùng bắt ngay vào điểm chính, cười nhìn cô: “Tôi là trẻ con à?”

“Quan trọng không phải chỗ đó.”

Du Tùng đặt chân xuống, giọng điệu vẫn ngả ngớn, nhưng có chỗ nào đó không giống như trước, “Sao giờ tính giác ngộ cao thế, còn biết mình là hướng dẫn viên à?”

Dư Nam đáp: “Không hài lòng với sự phục vụ của hướng dẫn viên?”

Du Tùng nói: “Quá không hài lòng.”

Dư Nam cười: “Vậy xin lỗi, không có chỗ khiếu nại rồi.” Nói xong xoay người ngồi vào ghế phó lái.

Lão Hồ đã xuống xe nói chuyện với các tài xế khác, cửa sổ ô tô mở, khá thoáng khí. Du Tùng nhìn Dư Nam chằm chằm qua kính chiếu hậu, mắt cô chạm phải mắt anh mấy giây rồi rời đi.

Anh rướn người về phía trước, đầu ngón tay lướt qua những sợi tóc lòa xòa ở gáy cô: “Nóng nảy ghê ha, tụt cảm xúc rồi hả?”

Dư Nam không hiểu đầu cua tai nheo ra sao: “Gì cơ?”

Móng tay anh sượt qua da cô: “Không cho tôi “lên”, còn trông mong tôi kè kè theo cô ư...” Anh đến sát tai cô, bổ sung thêm một câu: “Tôi đê tiện không?”

Dư Nam không tránh, ngập ngừng hai giây: “Anh kè kè theo tôi?”

“Cô nói xem?” Anh lại nghịch đuôi tóc cô: “Đừng thất vọng, nếu thay đổi ý định, về Đại Lý có thể tìm tôi.”

Dư Nam im lặng lúc lâu, nhẹ nhàng nói: “Vì muốn ngủ với tôi mà kè kè đi theo, đê tiện thật.” Cô níu lấy bàn tay trên gáy mình, bấu mạnh một cái, hất ra.

Du Tùng nghẹn mà không làm gì được, thật sự tức giận, anh nghiêng nửa người, bẹo má cô, nghiến răng nói: “Cô cứ giả vờ đi Dư Nam. Một ngày rơi vào tay ông đây, xem ông đây trị cô thế nào.” Nói xong, day day má cô mấy cái, rồi thả tay ra, dựa người vào ghế của mình, nửa cười nửa không nhìn cô.

Gò má Dư Nam hiện lên hai vệt đỏ lừ, cô gạt những sợi tóc lòa xòa trước trán, lạnh lùng nói: “Không biết nên nói anh quá tự tin, hay mặt anh dày nữa.”

Hai người lặng lẽ nhìn nhau qua kính chiếu hậu, Du Tùng bật cười thành tiếng, “Tối qua mềm nhũn trong tay tôi như sợi bún, hôm nay giống như quả ớt nhỏ rồi...” Anh chống đầu gối lên, nói thêm câu nữa: “Nhưng tôi vẫn thích.”

Dư Nam nhếch môi, im lặng, cuối cùng, cuối cùng rời mắt đi, nhìn bên ngoài cửa kính ô tô.

* * * * *

Bầu không khí trên xe đè nén, cho đến khi những người còn lại trở về.

Dư Nam gọi lão Hồ, chuẩn bị lên đường.

Hành trình hôm nay khá gấp, sớm hơn so với thời gian dự định một tiếng đồng hồ. Tuy hiện giờ bầu trời sáng sủa, nhưng dự báo thời tiết nói sẽ có mưa bão, thời tiết Vân Nam từ trước đến nay luôn biến hóa đa dạng, quãng đường trở về toàn là đường núi, nên không thể không cẩn thận.

Trên đường đi, Dư Nam và lão Hồ bàn bạc, rồi hỏi ý kiến mọi người, cuối cùng quyết định đi được hai tiếng sẽ tìm một quán ăn nhà vườn giải quyết bữa trưa.

Cả quãng đường núi này không ít xe đi lại, xe nhích từng bước chậm rãi, lão Hồ không thể tăng tốc được, nửa giờ mới đi được mười mấy cây số.

Gần đến trưa, bầu không khí càng lúc càng oi bức, khiến người ta cảm thấy ngột ngạt, dường như đang chuẩn bị một trận mưa lớn. Xe đi thêm đoạn nữa, càng đi càng khó khăn, quãng đường phía trước rất xấu, hàng xe trên núi như một con rồng dài, không nhìn thấy đầu.

Đi đi dừng dừng mấy lần, cuối cùng đoàn xe không nhúc nhích nữa.

Chờ mười mấy phút, lão Hồ xuống xe tính lên đằng trước xem xét tình hình, trong xe phía trước cũng có hai ba người chui ra, lão Hồ cùng đi với họ.

Khoang xe bức bối chật chội, Du Tùng thò đầu ra ngoài nhìn bốn phía xung quanh, phía trước không thấy điểm đầu, vị trí của họ khá khuất, phía sau còn có mấy chiếc xe.

Du Tùng nghiêng đầu hỏi: “Còn con đường nào khác nữa không?”

Dư Nam trả lời: “Có, nhưng phải đi từ huyện Diêm Nguyên.”

Du Tùng chỉ tay về phía sau: “Là lối rẽ vừa rồi?”

Vừa nãy trên đường anh đã chú ý đến biển chỉ dẫn của một ngã rẽ, bên trên viết mấy chữ huyện Diêm Nguyên, không xa chỗ này lắm.

Dư Nam gật đầu: “Đúng vậy.”

“Sao không đi con đường đó?”

Dư Nam đáp: “Con đường đó là đường quốc lộ, không phải đường cao tốc, quá dài, hơn nữa lại khó đi.”

Du Tùng trầm mặc, mấy phút sau, lão Hồ quay lại, nói với Dư Nam một tràng tiếng Bạch.

Người phía sau hỏi: “Lão Hồ nói gì?”

Dư Nam giải thích: “Phía trước xảy ra tai nạn xe cộ, xe tải lớn chở táo vào cua với tốc độ nhanh, nên bị lật giữa đường, táo đổ đầy đường, tài xế bị thương nặng, đang chờ cứu viện đến.”

Du Tùng hỏi tiếp: “Chờ bao lâu?”

“Tai nạn nghiêm trọng, không xác định được.”

Du Tùng nói: “Bảo lão Hồ đi đường khác di.”

Dư Nam nghiêng đầu: “Đi đường quốc lộ ít nhất mất hơn hai tiếng đồng hồ.”

Du Tùng đáp: “Cô thấy thời gian chờ ở đây sẽ ngắn sao?”

Dư Nam hỏi lại: “Anh nghĩ đi đường khác không cần phí xăng dầu à?”

Anh nói: “Tôi trả.”

Dư Nam không lên tiếng, Du Tùng trực tiếp gọi lão Hồ, nói đơn giản: “Lão Hồ, đổi đường đi, tôi trả tiền xăng.”

Lão Hồ nhìn Dư Nam, Dư Nam nói với lão Hồ gì đó, lão Hồ dụi tắt thuốc, khởi động xe.

Xe đằng sau không nhiều, lão Hồ cẩn thận lái xe tránh, mấy chiếc xe thấy họ không đợi nữa, cũng quay đầu đi đường quốc lộ.

Men theo ngã rẽ trước đây vào đường quốc lộ, đất cát bụi mù, hai bên đường là những căn nhà đất thấp lè tè, mặt đất gập ghềnh không bằng phẳng, lắc lư đến đau đầu.

Trương Thạc ngồi phía sau kêu la thảm thiết, ba người chen chúc một hàng, vừa nóng vừa khó chịu.

Lái được mười mấy phút, xe rẽ vào một con đường rải nhựa, vào huyện Diêm Nguyên.

Quán cơm trên thị trấn rất nhiều, vừa hay đến đây ăn cơm trưa rồi đi tiếp. Xe đang trên đường chính, hai bên đường có mấy quán ăn nhìn tạm được, họ chọn bừa một quán, gọi thức ăn cơm canh.

Ăn cơm xong, Du Tùng đứng dậy ra ngoài cửa hút thuốc, bên kia đường là kiến trúc hai tầng, không có biển hiệu. Trước cửa có rất nhiều xe đỗ, nhìn biển số xe thấy thành phố nào cũng có, mọi người tấp nập đi vào, trong tay còn xách túi.

Đứng một lát, những người còn lại ra khỏi quán cơm.

Du Tùng hỏi: “Kia là chỗ nào vậy?”

Dư Nam liếc qua: “Chỗ bán ngọc.”

Du Tùng dụi tắt thuốc: “Đi xem xem.”

Những người khác cũng thấy thú vị, đi theo Du Tùng, Dư Nam gọi lão Hồ, bảo ông lái xe qua đây chờ.

Buôn bán ngọc ở đây không phải là nơi bán chính quy, có một vài viên ngọc chất thành đống mà bán, cũng có hàng cao cấp hơn đặt trong tủ kính.

Trương Thạc hỏi: “Anh định mua cho ai vậy?”

Du Tùng nói: “Tích Đồng dặn tôi mua quà cho nó.”

Trương Thạc hiểu ra, “À” một tiếng: “Năm nay con bé đó tốt nghiệp nghiên cứu sinh nhỉ?”

“Còn một tháng nữa.”

Trương Thạc thở dài: “Nếu Tân Tả còn sống, có lẽ cũng tốt nghiệp như con bé rồi.”

Động tác Du Tùng ngừng lại mấy giây, nét mặt không thay đổi gì thuận tay cầm một mặt dây chuyền bằng ngọc lên, quay đầu hỏi Dư Nam xa xa: “Đồ ở đây là hàng thật chứ?”

Dư Nam liếc vật trên tay anh một cái, cỡ bằng nửa bàn tay, hình Phật Di Lặc với cái bụng to màu xanh biếc.

Nam đeo Quan Âm nữ đeo Phật, là mua cho con gái rồi.

(1) Ở đây Du Tùng dùng tiểu đệ, ý khiêm nhường.

Hết chương 17

***

Mốc: Nv Tích Đồng xêm xêm tuổi Dư Nam, ở chương trước m không biết nên để xưng hô giữa Tích Đồng và Du Tùng là chú cháu, những chương sau này sửa thành anh - em nhé

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.