Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 19: Chương 19




Mốc dịch

Fei Yang beta

Xe ra khỏi huyện Diêm Nguyên, không bao lâu sau, mây đen ùn ùn kéo tới, trong nháy mắt mưa to như trút nước, giống như bầu trời bị lủng cái lỗ lớn.

Con đường này không dễ đi, nhất là đoạn này không phải là đường nhựa, đất cát xung quanh bay tứ tung. Bình thường cố gắng thì có thể đi qua, nhưng những hôm mưa gió bão tuyết, đường trơn như đổ mỡ, từ trên xuống dưới đều là bùn, những tài xế không hay chạy đường dài rất dễ cho xe sa vào bùn lầy.

Lão Hồ là tài xế có kinh nghiệm, dựa theo tốc độ của ông, trước khi trời mưa có thể lái qua đoạn đường này, nhưng ông không ngờ, họ lại ở chợ ngọc lâu đến vậy, khoảng thời gian nán lại, đúng lúc đoạn đường này đổ mưa.

Lái xe trên đường trơn không phải là chuyện đùa, nếu bánh xe bị sa vào bùn lầy, không có ai giúp đỡ thì hoàn toàn không thoát ra nổi.

Sau khi bàn bạc với mọi người, lão Hồ chuẩn bị rẽ vào đường vòng phía trước, tìm đường vòng qua núi để quay về đường cao tốc, loanh quanh một lúc lâu mới tới chỗ quay đầu xe lúc trước. Nửa tiếng sau, họ đến đầu đường cao tốc, còn chưa đi tiếp, thì thấy rất nhiều xe quay đầu trở về.

Lão Hồ dừng xe, bật đèn hazard và bấm còi, đối diện có xe dừng lại, ông hạ kính xuống, la to: “Bác tài, đằng trước sao vậy?”

Đối phương hét lên qua màn mưa: “Phía trước sạt lở, tắc kín không qua nổi, phải chờ mưa ngớt mới sửa chữa được.”

Lão Hồ vẫy tay, tỏ ý cảm ơn ông ta.

Mưa càng ngày càng to, rơi lộp bộp lên nóc xe, cửa kính ô tô bị phủ một lớp nước mưa, cần gạt nước hoàn toàn không có chỗ dùng.

Mặt đất như bốc khói, nước mưa làm xáo trộn tất cả, không còn phân biệt nổi đâu là núi đâu là đường. Tiếp tục đi sẽ rất nguy hiểm. Dư Nam đề nghị trọ một đêm ở thôn gần đây, sáng mai đi sớm.

Du Tùng hỏi: “Mai mấy giờ mới đến nơi?”

Dư Nam đáp: “Nếu mai xuất phát sớm, trước buổi trưa là tới.”

Nói xong thì nhìn anh đầy nghi ngờ, anh chỉ gật đầu không nói gì.

Những người còn lại không có ý kiến, tìm một nơi ngủ lại.

Quán trọ trong thôn rất đơn sơ, được sửa lại từ nhà dân trước kia, ở giữa là phòng khách, bên cạnh là nhà bếp, các phòng ngủ ở hai bên hành lang, bên trong ngoài hai cái giường thì không có đồ dùng nào khác, cũng không có phòng vệ sinh, chỗ tắm rửa là một cái lều tạm bợ dựng trơ trọi góc sân.

Không ngờ, điều kiện lại tồi tàn như vậy.

Mọi người tự về phòng của mình, Du Tùng mượn chủ nhà trọ áo tơi, ra sân tắm rửa cho mát.

Anh tắm xong, thì Trương Thạc đi tắm.

Dư Nam vào phòng, cô không mang quần áo để thay tắm, cởi quần áo đã ướt sũng ra phơi trong phòng, lấy khăn mặt sạch lau qua vài cái. Độ ẩm không khí cao, chăn chiếu trên giường ẩm ướt dính vào người, còn mang theo mùi nấm mốc. Dư Nam nằm nghiêng người trên giường nghịch điện thoại, không định nhắm mắt nhưng lại ngủ mất.

Ngủ không được bao lâu, khi tỉnh lại, trời quang hơn so với lúc trước, mưa nhỏ dần, rả rích không tạnh.

Dư Nam nhìn giờ, ba giờ chiều. Cô buộc tóc lại, mặc quần áo rồi ra ngoài.

Đi qua phòng Thạch Minh, cửa phòng mở toang, bên trong không có ai. Cô đi tiếp, phòng Du Tùng cũng không đóng, Trương Thạc đang nằm ngửa ngủ trên giường, tư thế vô cùng “duyên dáng“. Đang khó hiểu, bỗng nhiên có tiếng hét chói tai vang lên từ tiền sảnh, sau đó là tiếng khóc thất thanh.

Dư Nam bước nhanh tới, Du Tùng ngồi trên băng ghế nhỏ góc sân, cánh tay dừng giữa không trung, cô nhìn kỹ, trong tay anh cầm một miếng chocolate Dove.

Nhìn theo cánh tay anh, chủ nhà cao lớn thô kệch đang xách một cô bé khoảng bảy tám tuổi lên, kéo về phía phòng sau. Cô bé gào khóc hu hu, bàn tay nhỏ bẩn thỉu vẫy lung tung, đôi tay dang rộng về phía Du Tùng, giãy dụa, nhưng không bằng sức lực của người lớn.

Chủ nhà cười cười xấu hổ: “Con bé không hiểu chuyện, hay vòi vĩnh đồ ăn với khách thuê, xin lỗi...”

Nước mắt nước mũi cô nhóc tèm lem, hy vọng trong mắt dần dần tắt ngấm, bóng lưng từ từ biến mất ở khúc ngoặt.

Hai chân Du Tùng dịch về phía sau, cuối cùng nắm chặt tay lại.

Dư Nam liếc anh một cái, đến nhà bếp.

Chưa đến hai giây cô đã bước ra ngoài: “Thấy Chương Khải Tuệ đâu không?”

Miếng chocolate trong tay Du Tùng đã chảy nước biến dạng, anh cúi đầu nhìn, không nhúc nhích.

Cô đến gần hai bước, hỏi lại lần nữa.

Mấy giây sau, anh ngẩng đầu: “Không thấy.”

Dư Nam sửng sốt, ánh mắt anh quá xa lạ, đó là sự lạnh lẽo trước nay chưa từng có.

Cô lại hỏi: “Thạch Minh đâu?”

“Tôi giúp cô đi xem nhé?”

Dư Nam cũng lạnh mặt: “Tôi chọc phải chỗ nào của anh à?”

Một lát sau, anh cũng nhận ra vừa nãy hơi nặng lời, điều chỉnh lại hơi thở, Dư Nam xoay người, anh nói: “Hai người đó cãi nhau, chạy ra ngoài rồi.”

Dư Nam buột miệng: “Sao anh không cản lại?”

Du Tùng trở lại bình thường, nhếch khoé môi, giọng điệu thoải mái hơn: “Liên quan gì đến tôi?”

Dư Nam lườm anh một cái, cúi đầu gọi điện thoại, tiếng chuông vang lên trong phòng, cô lại gọi cho Thạch Minh, điện thoại Thạch Minh cũng để ở nhà trọ.

Cô chau mày, đứng ở tiền sảnh một lát, rồi về phòng mình.

Năm giờ chiều, Thạch Minh và Chương Khải Tuệ vẫn chưa trở về, hai người đã ra ngoài hai tiếng đồng hồ.

Lúc này mưa vẫn chưa ngừng rơi, địa chất khu vùng núi khá tơi xốp, thường xuyên xảy ra sạt lở, đất đá trôi và tai nạn xe cộ, Dư Nam suy nghĩ lung tung, đứng ngồi không yên.

Cô đeo ba lô ra ngoài, lấy cái áo tơi treo trên tường, suy nghĩ rồi quay lại phòng Du Tùng, hai người buồn chán đang chơi bài, Dư Nam đứng ngoài cửa nói một câu: “Tôi đến chợ tìm xem sao, nếu các anh đói thì gọi lão Hồ đi ăn trước, hết bao nhiêu khi về tôi trả lại.” Cô ngừng lại một lát rồi nói tiếp: “Nếu hai người đó về, thì bảo họ chờ ở nhà trọ, đừng ra ngoài chạy lung tung.”

Du Tùng không nói gì, ngón tay sờ trán, hếch khoé mắt lên nhìn cô.

Trương Thạc nói khách sáo một câu: “Hướng dẫn viên Du, nếu không tôi đi cùng cô nhé.”

Dư Nam nói: “Không cần đâu, các anh cứ chơi đi, lát nữa tôi về.”

* * * * *

Đường đến cổng thôn chia làm hai hướng, một bên là chợ, một con đường đi vào trong núi.

Trời vẫn đang mưa, trong chợ không có mấy người, con đường không dài lắm, hết nửa tiếng là đi xong.

Trên đường thỉnh thoảng có người kéo xe bò qua, hầu hết các cửa hàng bên đường đã dọn hàng, chỉ còn lại mấy tiệm kim khí, quán ăn nhỏ và cửa hàng tạp hoá còn kinh doanh, Dư Nam vào hỏi thăm, họ đều nói không thấy.

Cô đứng trên con đường lát đá nhìn ngang nhìn dọc, lúc này có điện thoại gọi tới. Là giọng nói của Trương Thạc: “Hướng dẫn viên Dư, anh Du bảo tôi hỏi khi nào cô về?”

Dư Nam định trả lời, đầu bên kia có tiếng hít “Sshh“.

Cô hỏi: “Sao thế?”

Trương Thạc nói: “Không... Không có gì, bị cụng đầu thôi.”

Dư Nam hỏi: “Họ về rồi à?”

“Vẫn chưa.”

Dư Nam đau đầu: “Tôi biết rồi.” Cô cúi đầu: “Tôi về ngay đây.”

Cô cúp điện thoại, không hiểu sao cười một tiếng, cất điện thoại đi, quay trở về.

Đi đi về về mất một tiếng đồng hồ, trời càng lúc càng tối, vẫn không thấy tăm hơi hai người đó, họ đã rời khỏi đây bốn tiếng, không gọi về cú điện thoại nào, càng không thông báo cho ai biết.

Cô trưng cầu ý kiến, muốn tập hợp mọi người chia nhau ra tìm.

Trương Thạc và Du Tùng chưa từng vào trong núi, để bọn họ đến chợ phía đông thôn tìm kiếm, cô sợ trước đó mình đã để sót một vài nơi. Còn Dư Nam và lão Hồ đi về phía tây tìm.

Du Tùng nói: “Cãi nhau giận dỗi là chuyện của hai người, cô nhúng mũi vào làm gì.”

Dư Nam đáp: “Họ đã đi bốn tiếng rồi.”

Du Tùng hỏi: “Một người sống sờ sờ thì biến mất được à?”

Dư Nam: “Trời sắp tối rồi, bên ngoài lại đang mưa, họ ở bên ngoài lâu như thế dễ gặp nguy hiểm.”

Du Tùng hừ một tiếng: “Trách nhiệm quá cơ.”

Dư Nam không để ý đến câu châm chọc của anh, lại đeo ba lô mặc áo tơi lên.

Trương Thạc hô: “Anh Du, đi đâu thế? Không đi với em à?”

Anh đi về phòng, bước chân không dừng lại: “Tôi rảnh lắm à?”

* * * * *

Mưa vẫn rơi, nước chảy thành dòng, bầu trời nửa sáng nửa tối như che phủ một tấm màn. Con đường phía trước ngập bùn lầy, đặt chân xuống, để lại một rãnh sâu lộn xộn. Đi chưa được bao xa, đôi giày thể thao trắng tinh của Dư Nam đã lấm lem.

Gió đi cùng mưa tạt vào mặt, lá cây bị thổi kêu xào xạc, cô kéo chặt áo tơi trên người, cái áo dài che tới đùi, chắn lại kha khá gió lạnh.

Dãy núi trước mắt, chỉ có ngọn đầu tiên là một ngọn núi thấp, các đỉnh núi phía sau cao vút, trùng trùng điệp điệp. Mưa rả rích, tiếng gió vi vu, dãy núi được nước mưa rửa trôi thành một màu xanh.

Hai người bước đi, trên đường không một bóng người, không gặp người dân trong thôn, ngay cả gia súc gia cầm cũng không có.

Đi được một đoạn, đường núi xuất hiện lối rẽ, bên phải là con đường đi tới sườn núi, có thể đến bên kia của ngọn núi; bên trái là con đường núi tương đối bằng phẳng.

Dư Nam và lão Hồ chia nhau ra tìm, lão Hồ tuổi tác khá lớn, cô chủ động đi lối lên phải.

Dư Nam dặn lão Hồ: “Đừng đi vào sâu quá, nếu không có thì mau chóng quay về, không cần tập hợp lại ở đây, ai ra trước thì trực tiếp về nhà trọ.”

Lão Hồ lo lắng: “Nếu không chúng ta đổi đi, con gái một mình lên núi không an toàn.”

Dư Nam xua tay, đi trước: “Cháu lớn lên trong núi, chú yên tâm đi.”

Bầu trời bây giờ tối hơn lúc trước, phía trước tối đen như mực, cô lên sườn núi, lưng dán vào vách đá, bước chân vô cùng cẩn thận. Đường hẹp, một bên là khe núi trơn như đổ mỡ, bụi cây trong bóng tối bị che đi màu sắc ban đầu, từ độ cao này nhìn xuống sâu không thấy đáy.

Cô lấy chiếc đèn pin nhỏ trong ba lô ra, là cái dùng để thẩm định đá ở chợ ngọc, quên không trả về, không ngờ lúc này lại có chỗ dùng.

Dưới ánh sáng lập loè, một người dân trong thôn lưng đeo sọt đi tới trước mặt cô. Người đó ướt như chuột lột.

Ông ta cắm đầu mà đi, Dư Nam gọi một tiếng, người đó dừng lại.

Dư Nam: “Xin hỏi, ông có thấy một nam một nữ trong núi không?”

Ông ta lắc đầu, toan đi tiếp, nhưng nghĩ ra gì đó nên dừng lại: “Chỉ gặp một cô gái thôi.”

Dư Nam căng thẳng: “Dáng người khuôn mặt thế nào ạ?”

Thôn dân trả lời: “Tôi cắm đầu hái lá trà, chỉ ngẩng đầu nhìn một cái, nên không nhớ rõ lắm.”

Dư Nam dùng tay miêu tả chiều cao: “Cao hơn cháu nửa cái đầu, áo khoác màu hồng, tóc dài?”

Thôn dân suy nghĩ, rồi gật đầu: “Đúng rồi, tết tóc đuôi sam, khá gầy, cô ấy thở hồng hộc đi cũng gấp gáp, giống như có người đang đuổi theo vậy, tôi còn tưởng cô ấy đến đưa cơm cho ai đó, mưa gió bão bùng thế này ít người trồng trà ở lại lắm...”

Dư Nam không nghe xong lời ông ta nói, cất bước đi về phía trước.

Áo khoác hồng, tóc tết đuôi sam, hơi gầy, đi gấp gáp, giống như có người đuổi theo...

Rất giống Chương Khải Tuệ.

Đi qua nửa sườn núi, đường dần rộng hơn, Dư Nam vừa đi vừa gọi tên cô, tiếng mưa lấn át cả tiếng gọi.

Đi rất lâu, bước chân cô nhanh hơn, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chương Khải Tuệ đâu.

Dư Nam bước lên một cái kè, tuyệt nhiên không thấy vườn trà đâu, trên đường cũng không hề gặp thôn dân khác, trời đã hoàn toàn tối đen, đi tiếp chính là núi thẳm. Bước chân cô chậm rãi, cầm điện thoại, lắc mấy cái, không thấy tín hiệu.

Dư Nam không định đi tiếp nữa, tính quay về đường cũ tìm dân trong thôn giúp đỡ.

Quay người khá gấp, chân bỗng nhiên trượt một cái, ngã từ kè xuống.

Hết chương 19

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.