Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 24: Chương 24




Mốc dịch

Ba gã cao to đều bị đánh gục, Tần Kỳ không ngờ sẽ có người giúp cô, cô ta thấy tình hình không ổn toan lén chuồn, Dư Nam nghiêm nghị quay đầu, bất chấp vết thương ở cổ chân, chạy mấy bước túm lấy tóc sau gáy cô ta.

“Muốn chạy à, tôi có một khuyết điểm là không bao giờ chịu thiệt, đánh xong rồi chuồn à?

Tần Kỳ thét lên: “Mày cũng đánh tao rồi.”

Cô ta giãy khỏi tay cô muốn bỏ đi, Dư Nam nắm chặt lại: “Tôi còn có tật ăn miếng trả miếng, ai bảo cô gây sự trước?”

Vẻ ngoài Dư Nam khá nhếch nhác, tóc bị người ta kéo đến rối bù, trên người còn có dấu giầy, gò má sưng vù, khóe miệng rỉ máu, dưới chân có vết thương.

Hai người gần như lao vào đánh nhau.

Dư Nam kéo mái tóc dài của cô ta, biến nó thành tổ quạ, Tần Kỳ cũng nổi điên, trở tay lại tóm lấy khuỷu tay cô, miệng mắng chửi: “Là mày và A Dương dan díu với nhau! T* nhân, con đ*, ngủ với thằng khác đi, trả A Dương lại cho tao.”

Gò má Dư Nam đau rát, trên cánh tay có một vết xước dài rỉ máu do cô ta cào, cô tức sôi gian, túm tóc cô ta kéo thẳng ra ngoài đường.

Cô ấn cô ta xuống lề đường, hai tay Tần Kỳ khua khoắng cào mặt Dư Nam.

Xe cộ trên đường dần đông.

Sườn mặt Tần Kỳ dán vào mặt đường, có thể nghe rõ tiếng bánh xe rầm rập chạy qua.

Dư Nam đè đầu gối lên eo cô ta: “Ai t* nhân?”

Tần Kỳ hét: “Mày.”

Dư Nam kéo cô ta dậy, lôi về phía trước, dí đầu cô ta xuống đất.

Có xe sượt ngay trên đỉnh đầu, tiếng gió thổi vù vù, bánh xe cuốn theo đất cát phả vào mặt. Dư Nam gào: “Ai là con đ*”

Tuyến phòng vệ trong lòng Tần Kỳ sắp sụp đổ, nhưng vẫn cứng họng: “... Mày.”

Dư Nam nghiến răng, kéo Tần Kì đến giữa đường, cong gối đá vào sống lưng cô ta. Có chiếc xe chở hàng từ trên dốc lao xuống với tốc độ cực kì nhanh, bắt đầu nhấn còi inh cỏi từ phía xa, Dư Nam lại gào: “Cơ hội cuối cùng, ai là t* nhân?”

Ô tô tải càng lúc càng gần, bánh xe lớn cuốn tung đất cát lên, không hề có ý định giảm tốc, từng tràng còi như phá tan đường chân trời.

Tần Kỳ giãy dụa, Dư Nam ấn mạnh đầu cô ta hơn. Sườn mặt cô ta dán xuống mặt đường, mở to mắt nghe tiếng rầm rầm ngày càng rõ ràng. Tần Kỳ hoàn toàn sụp đổ, cô ta hét: “Tao...”

“Nói to lên, nghe không rõ.”

Cát bụi mù mịt, nuốt chửng nửa bầu trời trong xanh, như một con quái thú khổng lồ, mang theo kiêu ngạo ngang ngược.

Tần Kỳ khóc thành tiếng, trả lời thật to: “Tao... tao là t*... nhân...”

Ô tô tải đến gần, Dư Nam kéo cô ta dậy, xe không dừng, như tử thần sượt qua vai hai người. Gió lớn ập vào mắt, mái tóc rối bù tung bay, nhảy múa cùng gió.

Lái xe thò đầu ra, mắng một câu: “Mẹ nó, muốn chết à, chán sống rồi phải không!”

Dư Nam buông tay ra, đứng dậy mà mặt vẫn tỉnh bơ: “Còn gây chuyện nữa không?”

Tần Kỳ khóc không ra hơi, bộ quần áo sang trọng trên người biến thành một đống vải lộn, gấu váy bị thốc đến eo, để lộ quần lót màu đen bên trong.

Dư Nam tháo sợi dây da trên tóc: “Nói.”

“... Không.”

Má trái Dư Nam sưng vù, trán bị cô ta cào, trên cánh tay có mấy vết xước đang rỉ máu, cô bình tĩnh nói một tràng: “Bạch Chấn Dương từng liên lạc với tôi, chỉ nói anh ta đã về Đại Lý. Chuyện thối tha của hai người không có một xu một cắc nào liên quan tới tôi, sau này đừng tới kiếm chuyện nữa.”

Cả người Tần Kỳ run lên, “Tôi yêu A Dương thật mà.”

“Tôi biết, nếu không đã chẳng lên giường với anh ta.”

Tần Kỳ vừa khóc vừa nói: “Cô và anh ấy vốn dĩ đã không cùng đường.”

Dư Nam cười gằn: “Tôi còn phải cảm ơn cô à?” Cô vén gọn tóc, lạnh lùng nói: “Đối với tôi, từ khi thấy hai người chung chạ với nhau, A Dương đã là quá khứ rồi. Con người tôi không thích chính mình bị thiệt, chứ đừng nói tiếp tục qua lại với người làm mình tổn thương, cho nên, tôi không hèn mạt đến nỗi phải níu kéo anh ta, nói thế đã đủ rõ ràng chưa... cô tự giải quyết đi.”

Dư Nam quay người, nói rất khí phách, cô và Bạch Chấn Dương đã không còn quan hệ gì, lời trên không sai một chữ

Nhưng...

Hèn mạt à? Có một chút.

Cô ngẩng đầu, nhìn thấy gương mặt cười như không trong một góc quán

* * * * *

Vừa rồi Du Tùng gần như phá sập quán ăn sáng, anh hỏi ông chủ chỗ tiền đó có đủ hay không, ông chủ nhận tiền, liên mồm nói đủ rồi đủ rồi.

Xe tiếp tục lên đường, không ai nói gì, ngay cả Chương Khải Tuệ hoạt ngôn nhất cũng im lặng.

Dư Nam thở dài một hơi, đoán có lẽ mình đã dọa cô ấy rồi.

Cô sờ má, đau đến mức nghiến răng hít một hơi, ngước đầu lên, khóe mắt Du Tùng trong kính chiếu hậu mang theo ý cười, đang thưởng thức khuôn mặt bị thương của cô.

Đoạn đường sau đó đi rất nhanh, đến nhà ga Đại Lý chưa đến mười giờ, lão Hồ còn chuyện khác, Dư Nam đưa tiền để ông ấy đi trước. Chương Khải Tuệ và Thạch Minh đều đã mua vé về từ hôm đến, chuyến tàu mười hai giờ trưa, vừa vặn đến kịp.

Hai người đứng ở quảng trường phía trước chào tạm biệt Dư Nam, ánh mắt Chương Khải Tuệ nhìn cô không còn đơn thuần như ngày trước, mà mang theo sự sợ hãi và kính nể, nhưng phần nhiều là sự sùng bái của cô gái trẻ.

Dư Nam cười: “Hoan nghênh hai người đến Đại Lý lần nữa, về sự việc xảy ra giữa đường tôi rất xin lỗi.” Cô ngập ngừng: “Hi vọng cô cậu nhanh chóng quên nó đi.”

Dư Nam nói xong, hơi xấu hổ vuốt mũi, dẩu miệng, có phần bẽn lẽn như cô gái nhỏ.

Du Tùng đứng phía xa xa nhìn cô, chợt cảm thấy buồn cười, trên người mặc bộ đồ hồng nhạt, không thể tìm thấy điểm liên quan nào với cô gái dữ dằn mạnh mẽ trên đường quốc lộ.

Thạch Minh nói: “Chị Dư, chị đừng nói thế, quãng đường này chị đã chăm sóc chúng em rất nhiều, thật sự cảm ơn chị.”

Dư Nam đáp: “Nếu hai người hưởng trăng mật ở đây, tôi sẽ đưa hai người đến Đằng Xung Thụy Lệ (1) chơi, miễn phí toàn bộ chuyến đi, coi như là quà kết hôn.

Thạch Minh khoác vai Chương Khải Tuệ: “Cảm ơn chị Dư,“ Anh ta xấu hổ, lưỡng lự trong giây lát: “Em là con một trong nhà, nhưng luôn mong có một anh trai hay chị gái, chuyến du lịch này quen biết chị em rất vui, chúng em cũng rất thích chị, nếu không chê, sau này em gọi chị là chị gái, được không?”

Cô cũng vui vẻ: “Đương nhiên là được, tôi cũng thích cô cậu, sau này giữ liên lạc nhé.”

Du Tùng bên cạnh bật cười thành tiếng, uể oải dựa vào lan can, nhìn mấy người đang nói chuyện như đang nhìn hoa lạ cỏ hiếm, kiểu kết thân này đúng là không thể giải thích nổi.

Nhưng không ai chú ý đến anh.

Chương Khải Tuệ bước lên phía trước một bước nhỏ, kéo tay cô lắc lư qua lại: Chị, chúng ta thêm weixin (2) đi.”

“Được.”

Ba người thêm bạn xong, Chương Khải Tuệ hỏi Du Tùng: “Anh Du, còn số weixin của anh thì sao?”

Anh đang chờ Trương Thạc lấy xe: “Tôi không có.”

Chương Khải Tuệ “ồ” một tiếng.

Hai người vẫy tay chào tạm biệt Dư Nam rồi vào nhà ga.

Du Tùng châm một điếu thuốc, anh tựa vào lan can nơi Dư Nam từng ngồi, cô nghiêng đầu nhìn anh.

Từ nơi bắt đầu về nơi bắt đầu, trong hoảng hốt, lại giống như ngày đầu tiên.

Ngày ấy, anh đột ngột xuất hiện, che mất bầu trời trên đỉnh đầu cô.

Lần thứ hai chạm mặt, anh gian giảo lưu manh sờ eo cô.

Hôm sinh nhật, anh sờ ngực cô.

Trên cáp treo núi Nữ Thần, anh hôn cô.

Trong nhà trọ nơi hẻo lánh, anh suýt nữa đã...

Tối qua trong động đá, nếu như không bị thương, có lẽ... sẽ xảy ra chuyện rồi.

Cô không kìm được, bật cười thành tiếng, hình như ngày nào anh cũng động d*, nhưng đều không thành công... trong sáu ngày ngắn ngủi, mỗi giây trôi qua sau đó như một thước phim quay chậm, giờ đây nhớ lại đều trôi qua trong nháy mắt.

Dư Nam đến gần anh: “Chuyện hôm nay cảm ơn anh.”

Du Tùng nhướn mày: “Chỉ hôm nay?”

“Cả hôm qua nữa.”

“Cảm ơn thế nào?”

Dư Nam hỏi ngược lại: “Anh muốn được cảm ơn thế nào?”

Du Tùng không trả lời, hút xong mấy hơi thuốc, dập tắt đầu thuốc trên lan can: “Đi đâu? Tôi đưa em đi.”

“Về nhà.”

Du Tùng hất cằm: “Lên xe.”

Trương Thạc lái xe tới, Du Tùng ngồi thẳng vào ghế sau, Dư Nam mở cánh cửa ghế phó lái, suy nghĩ rồi đóng nó lại, cửa sau vẫn mở, cô chui vào.

Cô nói địa chỉ với Trương Thạc, lần trước lão Hồ đã lái tới đó một lần, đường không dễ đi, đi qua mấy giao lộ mới tìm thấy.

Hôm nay Đại Lý nắng hiền hòa, hôm qua cũng mưa, bầu trời trong xanh như được gột rửa.

Xe đi thẳng một đường. Con xe Buick thương vụ dừng bên Nhĩ Hải, phía sau là những dãy nhà của người dân tộc Bạch nằm bên hồ. Có du khách tới chụp ảnh, hai ba học sinh đang ngồi trên thảm cỏ, dựng giá vẽ vẽ tĩnh vật.

Dư Nam đeo ba lô, trước khi xuống xe định nói ít tiếng địa phương, hoan nghênh lần sau tới chơi hay đại loại thế.

Nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Du Tùng chặn họng: “Đừng nói mấy lời thừa thãi.”

“...” Cô nói: “Vậy tạm biệt.”

Cô đi chưa được mấy bước, cánh tay bên người bị anh kéo lại, anh nói: “Trương Thạc, không phải cậu muốn đi vệ sinh sao?”

Trương Thạc thật thà: “Vừa nãy em giải quyết ở nhà ga rồi, bây giờ không buồn.“.

Du Tùng nhìn gương chiếu hậu: “Cậu có.”

Trương Thạc xoa cổ định phản bác lại, nhưng nhìn gương chiếu hậu thì sực hiểu ra, “à” một tiếng vô cùng tự nhiên: “Chưa được bao lâu mà sao đã buồn nhỉ, anh Du, chờ em một lát nhé.”

Anh ta chạy xuống xe, Du Tùng vẫn chưa buông tay, xoa bóp đùa nghịch bàn tay nho nhỏ của cô.

Anh không có bàn tay mảnh khảnh trắng ngần, ngược lại, lòng bàn tay rất thô ráp chai sần, mang theo xúc cảm khô ráo và nhiệt độ vừa phải. Dư Nam nhớ lại giây phút bàn tay ấy đánh tên mặt đen, dùng lực thô lỗ đủ mạnh, dường như chỉ cần anh muốn thì có thể dễ dàng bẻ gãy xương đối phương. Trước đây cô vốn tưởng anh chỉ thích trêu đùa phụ nữ, giả bộ khoe mẽ, nhưng không ngờ có lúc anh lại mạnh mẽ, từng cú dứt khoát, có thể nhìn ra anh không hề đơn giản.

Yên lặng trong phút chốc, Du Tùng nâng tay cô lên nghiêm túc nhìn kĩ, thờ ơ hỏi: “Nhà nào là nhà em?”

“Sao phải nói với anh?”

Dư Nam hít một hơi, anh hơi bóp tay: “Vừa rồi còn hỏi tôi muốn được cảm ơn thế nào, không thành ý gì cả.”

Cô lườm anh, Du Tùng lại hỏi: “Là nhà nào?”

“Ngôi nhà trước cửa trồng hoa.”

“Nhà nào mà chả có hoa, coi tôi là tên ngốc à?”

Dư Nam đành nói: “Trên cửa dán môn thần.”

“Có bốn nhà dán.”

Dư Nam tiếp tục: “Cửa lớn màu đen.”

Du Tùng nghiêng đầu nhìn: “Căn nhà số ba đếm từ bên trái, trên cánh cửa đen dán hai con quỷ, trước cửa trồng một đống cỏ, đúng không?”

“...Ừ.”

Anh chống gối: “Tới đây thì có thể tìm thấy em sao?”

Cô hỏi: “Tìm tôi làm gì?”

Anh mỉm cười, thốt ra hai từ: “Để ngủ.”

Dư Nam nhìn anh nhưng không nói gì, Du Tùng nói: “Dư Nam, em đừng tưởng chuyện giữa chúng ta đã xong.” Anh nhéo cằm cô: “Chúng ta chưa xong đâu.”

Dư Nam cắn môi dưới.

“Tôi lại nhớ đến một chuyện...” Anh gật đầu, “Hỏi em lần cuối, trước đây chúng ta đã từng gặp nhau chưa?”

Dư Nam cười một cái: “Anh quá cố chấp với câu hỏi này rồi đấy.”

Anh hỏi thật sự: “Đã từng? Hay chưa từng?”

“Chưa từng.”

Anh đáp: “Em từng gọi tên tôi.”

Tối qua khi anh rơi xuống núi, Dư Nam hoảng sợ đã gọi tên anh, nhưng từ đầu chuyến đi tới giờ anh chưa từng để lộ tên thật của mình với người khác, ngay cả Trương Thạc cũng chỉ gọi là “anh Du” mà thôi.

Cô trả lời: “Tôi từng thấy chứng minh thư của anh.” Rồi thêm một câu: “Lúc làm thủ tục thuê phòng.”

Đôi đồng tử của Du Tùng hơi co lại, nhìn chằm chằm vào mắt cô, đôi mắt sắc bén như chim ưng, một lát sau, anh nâng cằm cô lên: “Đây là cơ hội cuối cùng, Dư Nam, đừng lừa tôi, nếu không em sống không bằng chết.”

Gương mặt Dư Nam cứng đờ, nét mặt nghiêm túc và chân thật. Du Tùng bỗng thấy buồn cười bởi nét mặt ấy, đè nửa người cô xuống, kề gần sát: “Đừng căng thẳng. Ý tôi nói là sướng đến chết. (2)”

Cô nghiến răng: “Không biết xấu hổ.”

Nụ cười Du Tùng tắt ngấm, nghiêm nghị hỏi lại: “Nói đi.”

“Chưa từng.”

Du Tùng chỉ muốn bẻ gãy xương cô, chắc chắn một câu: “Nhưng em nhớ tôi.”

Dư Nam run rẩy, tim thắt lại.

Hết chương 24

(1) Đằng Xung, Thụy Lệ: đều là những thành phố thuộc tỉnh Vân Nam, Trung Quốc.

(2) Weixin: Một ứng dụng trên điện thoại, gần giống như zalo, viber bên mình.

(3) Cụm từ gốc là dục tiên dục tử (欲仙欲死): Khi vui sướng tột đỉnh, cũng là lúc xảy ra chuyện đau đớn nhất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.