Trò Chơi Tìm Kiếm Tình Yêu (Con Đường Đến Bên Em)

Chương 26: Chương 26




Mốc dịch

Buổi tối, Lữ Xương Dân đãi tiệc ở “Tụ Mãn Lầu”, một nhà hàng khá riêng tư, bên trong tổng cộng chưa tới mấy bàn, phòng bao cũng chỉ có một, chuyên phục vụ đặc sản Vân Nam.

Du Tùng một mình đến, bên Lữ Xương Dân có hai vệ sĩ đi theo, đều đứng gác ở cửa. Phòng bao được bày biện thanh nhã độc đáo, một người chơi đàn có vóc dáng mềm mại ngồi ở góc phòng, bên cửa đặt cột đá chạm khắc, tiếng nước chảy cùng với tiếng đàn làm nổi bật lên sự tĩnh mịch.

Tuy Lữ Xương Dân không còn trẻ trung, nhưng chăm sóc bề ngoài khá tốt, chú trọng ăn mặc, phụ kiện như đồng hồ vàng không thiếu cái nào. Mái tóc đen bóng loáng, không biết đã ăn bao nhiêu chim quý thú lạ mới giữ gìn được.

Du Tùng đưa cho ông ta điếu thuốc, Lữ Xương Dân xua tay, lấy tẩu thuốc ra nhét thuốc vào, cười nói: “Món đồ xinh đẹp này tôi không hút quen.”

Du Tùng đứng lên châm thuốc, ông ta cúi người sáp tới gần: “Giám đốc Lữ khiêm tốn rồi, người trong nghề nhìn một cái là biết giá trị món đồ trong tay ông không phải là nhỏ, đúng là vật quý hiếm thấy.

“Quý hiếm gì chứ.” Lữ Xương Dân nhả một hơi khói: “Đi theo tôi mười mấy năm, có tình cảm.”

Món đã gọi được mang lên, ông ta mời mọc: “Nào nào, chú em, nếm thử xem, món Vân Nam chính thống đấy, nhà hàng này ngày ngày phải xếp hàng, bình thường không chen nổi vào ăn đâu.”

Du Tùng cầm đũa lên, nếm một miếng: “Quả là rất ngon.”

Ông ta cũng ăn một miếng, ngón tay cầm tẩu thuốc, nói tiếp chủ đề vừa rồi: “Thứ này năm ấy mua được ở chợ đồ cổ Tế Nam.”

Anh hỏi thật nói thật: “Ông từng đến Tế Nam sao? Quê tôi cũng ở Tế Nam.”

“Ồ?” Đôi đũa của Lữ Xương Dân khựng lại, ngước mắt trả lời: “Vậy thật trùng hợp.”

Du Tùng cười đáp: “Quê tôi ở Tế Nam, đội thi công đăng kí thành lập ở huyện Nghi. Ông đã đến huyện Nghi chưa?”

Anh không hề úp úp mở mở, đều nói thật mọi chuyện, nét mặt tự nhiên bình tĩnh, thoạt nhìn giống những người làm ăn bình thường khác.

Lữ Xương Dân nói: “Từng nghe nhưng chưa tới bao giờ, chỗ đó đất nhiều cây nhiều, sao muốn xây dựng công ti ở huyện Nghi?”

“Món này ngon đấy, ông nếm thử xem.” Du Tùng thuận miệng nói, “Hồi còn trẻ chưa hiểu biết, vì một người nên ở lại huyện Nghi, dần dần thành lập công ti.”

“Phụ nữ à?”

Du Tùng cười cười, không đáp đúng sai.

Lữ Xương Dân ngậm tẩu thuốc, nheo mắt quan sát trên dưới: “Sao đó thì sao?”

Anh rót thêm rượu cho ông ta: “Không có sau đó, không có kết quả.”

Ông ta hơi ngừng lại, rồi cười thành tiếng: “Chú em là người trọng tình, có tình có nghĩa, anh già đây bái phục.”

“Nào, anh mời chú một chén.” Lữ Xương Dân nâng chén, “Không nhìn ra, chú là người trọng tình cảm thế.”

Du Tùng nâng chén, hơi khom người cụng chén ông ta, tự giễu bản thân: “Vừa mới nứt mắt, chưa trải chuyện đời.” (1)

Anh nói xong, ăn mấy miếng mới tiếp tục: “Giám đốc Lữ đừng chê cười, đội thi công nhỏ của tôi ở huyện Nghi sắp giải tán rồi, bên đó đất rộng người thưa giá nhà không lên nổi, giá thành nguyên vật liệu lại cao, lợi nhuận từ một công trình không bằng một phần ba ở Đại Lý.” Anh nhìn Lữ Xương Dân: “Nên mới đến chỗ giám đốc Lữ xin bát cơm ăn.”

Ông ta không tiếp lời, nhấp rượu, suy nghĩ xoay vòng: “Từ nay về sau chú em muốn phát triển ở Đại Lý ư?”

“Ngành du lịch Đại Lý đang khởi sắc, đất đợi khai phá rất nhiều, tôi có suy nghĩ ấy.” Anh đổi cách nói, “Đương nhiên, mới đến chắc chắn không dễ dàng, nhưng có thể kiếm được nhiều hơn ở huyện Nghi là hài lòng rồi.”

Mắt Lữ Xương Dân sáng lên, nhưng không tiếp lời anh, chỉ cầm đũa lên nói: “Chú em, ăn thôi ăn thôi.”

* * * * *

Hai tiếng sau bữa cơm kết thúc, trước khi sắp đi Du Tùng đưa một chiếc hộp bằng gỗ đàn hương màu đỏ, bề ngoài đơn giản xoàng xĩnh nhưng bên trong chắc chắn chứa đựng vật báu. Lữ Xương Dân do dự mở ra, mắt sáng lên nhưng đẩy trả lại, đẩy tới đẩy lui tỏ ý không nhận. Mà có lẽ đẩy cho có “hình thức”, cuối cùng ông ta vẫn “miễn cưỡng” lấy, nói một câu cuối cùng: “Chú em, không giấu gì chú, mấy ngày trước gọi gấp chú đến chính vì chuyện hợp tác, đã từng làm ăn với nhau mấy lần, tôi cũng yên tâm, chất lượng công tình cũng rất tốt. Nhưng ngày ấy để vuột mất cơ hội, tôi đành phải gặp mấy công ti xây dựng khác ở địa phương, bây giờ thay đổi ý định ngay sát nút, mấy công ti đó không thể bàn giao được, chú cho tôi chút thời gian, để tôi thương lượng lại với họ.”

Du Tùng biết ông ta sẽ lấy thời gian ra nói chuyện, nhìn nét mặt ông ta có thể đoán được tám chín phần mười, anh mặc kệ, chỉ đáp: “Vậy nhờ giám đốc Lữ, tôi chờ tin tức của ông.”

Lữ Xương Dân xua tay: “Chú ở đâu? Tôi đưa chú về.”

Anh nói: “Ở đằng sau này thôi, tôi đi bộ là được.

Bên đường là những nhà lầu biệt thự mới xây dựng, ẩn hiện giữa triền núi trong bóng đen, trước mặt là hồ nước, ngọn đèn chài lác đác lắc lư trên mặt hồ. Cơn gió mặn mòi thổi qua, xóa tan đi hơi rượu.

Điện thoại của Du Tùng đã ngâm hỏng trong nước mưa, nên cầm cái của Trương Thạc. Anh ấn một dãy số, ấn được một nửa hệ thống tự động tìm kiếm, sau đó hiện ra một cái tên.

Tim Du Tùng đập “thình thịch”, dường như pháo hoa đang nở rộ trên bầu trời.

Động tác ngập ngừng, mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, chỉ hai từ đơn giản nhưng lúng túng làm sao, giống hệt như thấy cô.

Anh nhớ lại những lời tự cao tự đại khi cô xuống xe khiến anh không thể làm tàng, cô hất cằm giương oai, ánh mắt gian trá, đôi mắt đen tuyền như nắm trọn tất cả.

Du Tùng nhìn chằm chằm hai chữ ấy, mắng một câu, rồi xóa từng con số đi.

Anh ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên bầu trời đêm cao vời vợi, ngọn đèn đường tỏa ánh sáng trắng âm u. Anh dẫm lên ánh trăng, liếc mắt nhìn thời gian, tám giờ tối, lại lấy điện thoại ra, gọi cho Khương Tuyền của đồn công an huyện Nghi.

Khách sạn Đông Lai.

Du Tùng không về phòng, mà đến gõ cửa phòng bên cạnh, Trương Thạc vẫn chưa ngủ, đang chờ anh về.

Anh ta gấp gáp hỏi: “Nói chuyện thế nào rồi?”

Du Tùng nằm xuống sô pha: “Kéo tôi đi dạo vườn hoa, tự cao tự đại.”

Trương Thạc hỏi: “Vậy gã nghi ngờ chúng ta không?”

“Gã nói khách sáo, nhưng thoạt nhìn có vẻ tin rồi.” Anh châm biếm: “Lữ Xương Dân làm việc thận trọng, những người như thế thường hay nghi ngờ, không yên tâm về tôi cũng là bình thường, nhưng gã có nhược điểm.”

“Nhược điểm gì?”

“Yêu tiền ham lợi.”

“Ông ta nhận món đồ đấy rồi à?”

Du Tùng gật đầu.

Trương Thạc chửi mát: “Mẹ nó, đúng là lão già không bao giờ chịu thiệt, thêm nữa giá chúng ta đưa ra lại thấp, tính ra gã húp trọn rồi.”

Anh không nói gì, chỉ nhắm mắt tựa lưng vào ghế.

Anh ta hỏi: “Bên Lưu Đại Ba có đáng tin không? Sẽ không lộ hết đấy chứ?”

Du Tùng cử động một cái: “Gã đã rửa tay gác kiếm nhiều năm, hiện giờ không liên quan gì đến Lữ Xương Dân. Đây không phải là chuyện vẻ vang gì, gã sợ gây phiền phức, trốn còn không kịp.”

Trương Thạc nói: “Tốt nhất đưa gã vào đồn, tin tức mới không lọt ra ngoài được.”

Du Tùng lườm anh ta: “Chuyện mười bảy năm trước, cậu có bằng chứng không? Định được tội thì dễ rồi. Nếu không được, gã tức nước vỡ bờ thì sao?”

* * * * *

Ngày hôm sau Du Tùng Trương Thạc ngồi máy bay về Tế Nam. Trước khi hạ cánh, đồng hồ nhiệt độ trên máy bay hiển thị 24 độ, mát mẻ hơn Vân Nam nhiều.

Ra khỏi cửa, Hoàng Vĩ lái xe đến Tế Nam đón họ, thấy hai người bèn nhe răng vẫy tay: “Tổng giám đốc Du, anh Thạc, bên này bên này.”

Trương Thạc cười cười, vỗ đầu cậu ta một cái: “Đừng gọi linh tinh, phải kêu là giám đốc Trương.”

Hoàng Vĩ xoa đầu mình, cười ngây ngô: “Giám đốc Trương.”

Du Tùng mặc kệ hai người, kéo kính đen xuống ngồi vào xe, Hoàng Vĩ cất xong hành lý, lái xe đi.

Cậu ta nhìn gương chiếu hậu: “Tổng giám đốc Du, chúng ta ở lại Tế Nam hay về huyện Nghi?”

“Huyện Nghi.” Du Tùng cởi cúc cổ áo: “Bên thi công không có vấn đề gì chứ?”

“Không ạ, đều tốt cả, luôn bám theo tiến độ công trình.”

“Tháng này có thể rút một đội ra cho tôi không?”

Hoàng Vĩ ngẫm nghĩ: “Không điều hết được, chờ hạng mục Cửu Châu hoàn thành mới gom được một đội.”

Trương Thạc nói chêm vào: “Thầu phụ thì sao? Anh chuẩn bị đến Vân Nam tìm à?”

Du Tùng ừ một tiếng, dặn dò anh ta: “Nhân sự bên đội cứ giữ lại, làm công tác tinh thần cho họ, chuẩn bị nhận dự án của Vân Nam.”

Anh ta đáp: “Lần đầu tiên chúng ta nhận dự án của tỉnh ngoài, em sợ họ sẽ suy nghĩ.”

Du Tùng suy tính trong giây lát, hỏi Hoàng Vĩ: “Tiền đầu tư của dự án thu hồi được bao nhiêu?”

Hoàng Vĩ trả lời: “Giám đốc Đặng phòng kế toán vừa thống kê xong, số tiền thu hồi lại hơn năm trăm ba mươi nghìn tệ, còn Xương Hoa và Nhất Kiến thì chưa kết toán.”

“Tìm người vào.” Anh nói với Trương Thạc, “Có ý kiến thì tăng tiền thưởng gấp đôi.”

Trương Thạc nhìn anh, gật đầu đáp: “Vâng.”

* * * * *

Hai ngày sau Du Tùng xử lý xong những chuyện quan trọng hàng đầu, anh tranh thủ thời gian về Tế Nam.

Trước tiên đến đồn công an, mấy ngày trước ở Vân Nam anh đã gọi điện cho Khương Tuyền ở huyện Nghi, bên đó không có tin tức gì, nên anh đích thân tới.

Cảnh sát nhân dân không cảm thấy kì lạ khi thấy anh, thậm chí có người còn chủ động hỏi han: “Ơ, ông chủ Du lâu rồi không đến.”

Du Tùng bước chân lên lầu, tùy tiện vẫy tay với người nọ.

Cảnh sát Trần Cường thấy anh vào bèn liếc một cái, rồi cúi đầu tiếp tục công việc của mình.

Không chờ anh mở miệng, anh ta đã nói: “Không có tin tức gì.”

“Tôi biết.” Du Tùng ngồi trước mặt anh ta, cũng không bận tâm mà châm thuốc, hút một mình.

Một lúc lâu sau, Trần Cường ngẩng đầu lên quan sát anh, bật cười: “Cách mấy tháng anh lại đến chỗ tôi đưa tin một lần, quen rồi à?”

Du Tùng đáp: “Tan ca mời anh uống rượu.”

Trần Cường nâng đồng hồ trên cổ tay lên: “Cũng được.”

Hết chương 26

(1) Câu gốc: Ngô nhi kí thiếu, canh sự vị đa 吾兒既少, 更事未多, một câu trích trong “Tùy thư”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.