Mốc dịch
Xung quanh Dư Nam mây mờ che phủ, cô cảm thấy nóng rực, cơ thể bải hoải. Trong người dâng trào một xúc cảm kì lạ, muốn được ôm, muốn được vuốt ve, muốn được giải phóng.
Cô cố gắng mở mắt, mơ hồ nhìn thấy gương mặt xa lạ mình chưa gặp bao giờ. Nhưng đại não chậm chạp không chịu điều khiển hành động, cô túm lấy áo sơ mi của người đàn ông.
Bên tai là tiếng cười dâm đãng, cô nghe thấy một câu: “Bé cưng, trông em gấp chưa kìa, đợi anh tắm rửa đã, rồi lập tức yêu em.”
Lữ Xương Dân bò dậy khỏi người cô, vừa cởi quần áo vừa chạy vào phòng tắm, chỉ mấy phút là tắm rửa xong chuẩn bị chiến đấu.
Gã mặc áo tắm màu trắng, lồng ngực đỏ ửng dính mấy giọt nước, không kiên nhẫn nổi nữa nhảy luôn lên giường.
Gương mặt Dư Nam đỏ như thoa son, ánh mắt rệu rã. Dù không làm gì nhưng đối với đàn ông lúc này chính là lúc quyến rũ nhất. Lửa tình đã đốt cháy Lữ Xương Dân, gã nào còn sức kháng cự. Gã vội vã cởi quần áo của cô, khi chạm vào cúc quần, ngón tay run rẩy không thể nào kiềm chế được...
* * * * *
Trong chiếc xe màu trắng đậu bên khách sạn, một người đàn ông với tinh thần sụp đổ, hai tay không ngừng vò đầu, râu ria trên cằm còn nhếch nhác hơn so với thường ngày. Anh ta nhìn chằm chằm cửa khách sạn, đôi mắt đỏ ngầu, bỗng nhiên đập một cái lên cửa kính bên cạnh, thế giới ngoài kia bị chia thành vô số mảnh vụn, trở nên méo mó dơ bẩn.
Một tiếng trước, chính tay anh ta đưa Dư Nam lên xe của Lữ Xương Dân. Một mạch lái xe tới khách sạn, tận mắt nhìn cô bị đưa vào trong, biết rằng sau đó cô sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng anh ta chỉ sợ hãi hèn nhát, không có dũng khí xông vào.
Trước cánh cửa dòng người tấp nập, có hai người đàn ông phương Bắc cao lớn mang sắc mặt lạnh lùng, nhanh nhẹn từ con ngõ nhỏ bước vào đại sảnh khách sạn.
Trước mắt Bạch Chấn Dương trống rỗng, không nhận ra bất cứ ai. Tinh thần anh ta đã đến cực hạn, sức lực cả người bị rút mòn, xụi lơ ngã vào lưng ghế, rất lâu sau, anh ta nhận một cuộc điện thoại.
“Cách báo thù của cô là muốn cô ấy hận tôi, để chúng tôi không bao giờ được ở bên nhau.” Anh ta cười gằn, “Tại sao lúc đầu tôi không nhận ra cô độc ác thế chứ? Nhưng chuyện này có liên quan gì, mà cô làm hại cô ấy.” Giọng anh ta khàn khàn: “Bây giờ thỏa mãn chưa?”
Đầu bên kia nói gì đó.
Anh ta hỏi: “Cô định nuốt lời à?”
Bầu không khí đóng băng, anh ta nghiến răng gầm lên: “Mẹ nó đừng nói mấy lời chó má đấy, đưa đoạn video cho tôi mau...”
Còn chưa nói xong, đối phương đã tắt điện thoại.
“A” Anh ta gào lên, “choang” một tiếng, điện thoại bị vợ thành bốn năm mảnh trên tấm kính chắn gió.
Trước mắt nhòe đi, mấy giọt nước rơi xuống vết thương trên mu bàn tay, anh ta nhìn qua cửa sổ xe đã vỡ vụn, trong đầu không ngừng hiện lại gương mặt Dư Nam.
* * * * *
Mái tóc dài của Dư Nam xõa tung, như đóa hoa hải đường rực rỡ, gò má cô khó chịu cọ vào ra giường, đôi môi hé mở. Cúc quần đã được cởi, Lữ Xương Dân gấp gáp cởi áo tắm ra.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Gã thở hổn hển: “Ai đấy?”
Người ngoài cửa nói: “Phục vụ phòng.”
“Cút, không cần.”
Bên ngoài lại nói: “Có người gọi phục vụ.”
Lữ Xương Dân tiện tay vơ đại một thứ ném vào cửa: “Cút.”
Bên ngoài im bặt, nhưng tiếng gõ cửa vẫn bền bỉ.
Lữ Xương Dân không thể tập trung, mắng một tiếng, mặc lại áo tắm vào rồi xuống giường.
Gã mở cửa, định mắng người thì nhìn thấy trên chiếc xe đẩy thức ăn có hoa hồng đỏ, nến thơm và rượu, ngẩn người mấy giây, hai phục vụ phòng lần lượt đẩy xe vào.
Ông ta thắt dây lưng ở eo, khó hiểu: “Tôi không gọi mấy thứ này.”
Phục vụ cúi đầu rót rượu vang.
Gã hỏi tiếp: “Ai bảo các anh mang lên đây?
Người nọ không đáp, trên người mặc bộ đồ phục vụ màu xanh, đầu đội mũ, đeo khẩu trang che kín mặt, hoàn toàn không nhìn ra tướng mạo. Lữ Xương Dân cảm thấy kì lạ, tim đánh thót một cái, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Nhưng còn chưa kịp chạy, gáy gã đã tê rần, sau đó mềm oặt ngã sõng soài xuống mặt đất.
Du Tùng tháo khẩu trang ra, giẫm một chân lên người Lữ Xương Dân, anh đứng thẳng, nghiêng chiếc chai trong tay, chất lỏng màu đỏ sậm tạo thành một đường thẳng, làm gương mặt gã ướt đẫm.
Trương Thạc nói, “Cha nội này vội vàng thật đấy, vào phòng chưa được mấy phút đã lột sạch đồ rồi.”
Du Tùng không trả lời lại, gương mặt lạnh lẽo.
Trương Thạc ho một tiếng “Chúng ta nhanh một chút, may hôm nay bên cạnh gã không có vệ sĩ.”
Anh vứt vỏ chai đi, nói tiếp một câu: “Nếu là cậu, hi vọng có người khác ở đây sao?”
Trương Thạc không dám hó hé nửa câu, Du Tùng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng theo ánh mắt của anh ta, cảnh xuân trong một góc phòng không hề được che đậy, nửa người trên của Dư Nam mịn màng như ngọc, nổi bật rực rỡ trên ra trải giường màu xanh đậm. Cô nghiêng đầu, mái tóc dài như thác nước rối bời, khe rãnh trước ngực nhấp nhô.
Du Tùng lấy chân đạp anh ta một cái: “Mẹ nó, mắt mọc trên đầu lên lẹo rồi hả?”
Trương Thạc xoa chân, oan ức: “Nhìn một tí có mất miếng thịt nào đâu?”
Anh định đá thêm cái nữa, Trương Thạc né người, cười xấu xa: “Bọn em chờ ở bên ngoài, anh nhanh lên, đừng để tiếng động to quá.”
Dư Nam cảm thấy có ai đó tới gần mình, cô nhoài người dậy sáp tới, lượng thuốc không hề ít, cô không phân biệt nổi ai với ai, chỉ muốn cởi bỏ tất cả.
Cô chủ động hôn anh, chiếc lưỡi nhỏ liếm nhẹ lên mí mắt anh, dùng răng cắn cánh môi và vành tai người ấy. Nước miếng dính đầy lên mặt anh.
Du Tùng dùng tay giữ khuôn mặt cô lại, chê bẩn né né tránh tránh.
Cô bấu víu vào người anh, rồi hôn lên yết hầu.
Du Tùng suýt nữa bật cười, kéo cô xuống, nhưng chưa được mấy giây lại đâu vào đấy. Cô làm anh ngứa ngáy, cuối cùng anh tìm kiếm và hôn lên đôi môi cô, dữ dội như đang giải tỏa tâm tình.
Dư Nam hừ một tiếng, dưới cánh môi có vệt đỏ, anh buông cô ra, Dư Nam ngoan ngoãn hơn nhiều.
Anh dịu dàng mắng: “Mợ nó, em ngốc như heo vậy.”
Cô không trả lời lại, đôi tay nhỏ bé làm loạn trên eo anh.
Du Tùng thở dài một tiếng, vân vê ngực cô: “Biết anh là ai không?
Ánh mắt Dư Nam rã rời, liếm giọt máu dưới môi.
Yết hầu Du Tùng trượt một cái, anh hỏi thêm lần nữa: “Anh là ai.”
Dư Nam không đáp, sắc mặt đỏ rực như trái đào mật.
Anh ném cô lên giường, cởi cúc quần cô, trên bụng lóe lên ánh sáng của chiếc khuyên hình con cá, ngón tay cô từ chiếc bụng nhỏ trượt xuống dưới.
Du Tùng ngẩn người, nhanh chóng bắt lấy tay cô. Cả người Dư Nam đều nóng hầm hập lạ thường, mày cau chặt, nét mặt đau khổ vô cùng.
Anh đè người xuống hôn cô không ngừng, ngón tay chui vào trong quần bò giúp cô hai lần.
Dư Nam ngoan ngoãn hơn, không còn ầm ĩ như vừa rồi, nhưng hơi thở yếu ớt, không còn mấy sức lực.
Anh vào phòng vệ sinh giặt một chiếc khăn sạch, cẩn thận lau mồ hôi lạnh trên người cô.
Anh nhìn gương mặt cô chăm chú, Dư Nam hiền lành nhắm mắt, cánh mũi nhẹ nhàng nhấp nhô, hơi thở mỏng như tơ nhện. Du Tùng vén gọn tóc cô, đặt mấy nụ hôn lên vầng trán mịn màng, sau khi giúp cô mặc xong quần áo chỉnh tề thì bế lên.
Trương Thạc đang đứng ở cửa: “Chúng ta cứ thế này mà đi à?”
Du Tùng liếc xéo anh ta.
Trương Thạc nói: “Cứ thế mà đưa Dư Nam đi, ý đồ có rõ ràng quá không?
Bước chân Du Tùng khựng lại, anh ngẫm nghĩ xong bèn nói: “Cậu báo cảnh sát đi.”
Anh đặt Dư Nam trở về giường.
Trương Thạc dùng điện thoại trong phòng báo cảnh sát, sau đó xới tung căn phòng lên, tiện tay lấy ví tiền và đồng hồ vàng trên người ông ta.
Du Tùng ném một món đồ tới: “Cả thứ này nữa.”
Trương Thạc đón lấy, bĩu môi, vứt tẩu thuốc vào trong túi. Anh ta thuận miệng hỏi: “Cứ để Dư Nam ở đây à? Không sợ cha nội này giở trò xấu sao?”
Du Tùng hừ một tiếng: “Vậy phải xem gã có dậy nổi không đã.” Dứt lời, anh cầm tay vừa nãy lên áng chừng, trọng lượng không đủ, anh ném đi, ánh mắt lướt qua tác phẩm nghệ thuật đặc ruột trên bàn mấy giây, anh vứt món đồ trong tay, vén áo ngủ của Lữ Xương Dân ra... cả người gã xanh xanh tím tím, vết thương rải rác.
Du Tùng lấy điện thoại ra.
Trương Thạc hỏi: “Anh định làm gì? Nhanh lên, cảnh sát sắp tới rồi.”
Camera điện thoại ngắm thẳng vào gã: “Giữ làm kỉ niệm.”
Trương Thạc cười đến run người: “Thật bỉ ổi.”
Du Tùng nhìn phòng ngủ lần cuối, đeo khẩu trang vào, cùng Trương Thạc nhanh chóng rời đi.
* * * * *
Dư Nam đã mơ một giấc mộng rất dài, trong mơ có mẹ và em trai, có hàng xóm tức giận không ngừng hét đánh hô giết, có bố dắt cô chạy trong bóng đêm, có roi da quật mạnh vào người cô.
Cô nhìn thấy một gương mặt trẻ tuổi, sống lưng thẳng tắp nhưng không đủ rộng, anh vẫn còn nét trẻ con, đôi mắt đỏ hoe dặn một cô bé phải ngoan ngoãn chờ mình.
Trong chớp mắt cô bé ấy lớn nhanh như thổi, Dư Nam nhìn thấy gương mặt mình, cô bị ai đó hết ôm rồi hôn, coi cô như châu báu.
Cô còn nghe thấy có người mắng mình như heo. Giọng nói ấy ôn hòa và bất đắc dĩ, làm cô nghĩ đến từ “tiếc thương“.
Nhưng cuối cùng, cô tỉnh giấc bởi tiếng cười của chính mình, giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ...
Căn phòng yên tĩnh như tờ, có thể nghe thấy tiếng dung dịch chảy, tí tách tí tách.
Chóp mũi vẫn còn mùi của thuốc sát trùng, trước mắt tối đen, chỉ có đốm lửa nhỏ màu đỏ chợt sáng chợt tối.
Dư Nam hé miệng, cổ họng khô rát, giọng nói cô khàn khàn: “Trong bệnh viện không được hút thuốc.”
Đối phương hừ khẽ, tiếp tục hút.
Dư Nam hỏi: “Em bị bỏ thuốc à?”
Người nọ không lên tiếng.
“Anh đã cứu em ư?”
Không ai để ý đến cô.
Một lát sau, Dư Nam nói: “Em muốn uống nước.”
Du Tùng ngồi yên không nhúc nhích, chậm rãi hút xong điếu thuốc. Anh đứng dậy bật đèn, căn phòng sáng bừng. Du Tùng không dìu cô, mà trực tiếp đưa cốc nước tới.
Dư Nam chống người dậy, trên tay trái có kim truyền. Cô ngẩng đầu nhìn anh, nở nụ cười: “Em không với tới.”
Ánh mắt cô như có chiếc đuôi gãi vào tim anh, bức tranh vừa mới không qua bao lâu lại hiện lên trước mắt, bên tai là tiếng rên nức nở của cô.
Du Tùng nghiến răng, hung dữ nói: “Còn thêm lần nữa thì em chết chắc.”
Dư Nam không đáp lại, chỉ uống cạn cốc nước trong tay anh.
Du Tùng ngồi xuống sô pha: “Nói đi, xảy ra chuyện gì?”
Dư Nam nhìn bình thuốc nước: “Có người hại em.”
“Biết ai không?”
“Anh trai.”
Du Tùng cười mỉa: “Ân nhân cứu mạng em đó hả? Bạn trai à?”
Cô im thin thít.
Anh tiếp tục: “Cứu mạng em hay đẩy em vào hố lửa?”
Truyền thuốc xong, Dư Nam đã phục hồi lại chút ít sức lực. Cô xuống giường, cúi đầu nhìn ngực mình, áo lót bên trong chưa mặc xong.
Cô nhìn anh. Du Tùng nói: “Nhìn gì? Không để em trần truồng là tốt lắm rồi.”
Dư Nam lườm anh một cái, không chấp với anh, tự đưa tay vào chỉnh lại.
Anh cười như không cười: “Không nhớ à?”
“Nhớ gì?”
“Em không chết ngạt còn phải cảm ơn anh đấy.”
Nét mặt Dư Nam lạnh tanh: “Cảm ơn.”
Mắt anh lướt qua chân cô: “Em nợ anh rất nhiều.”
“Nợ nhiều cũng chẳng lo chết.”
Du Tùng vừa tức vừa buồn cười: “Tim to ghê.”
Mấy cảnh sát đang ở hành lang, vết thương của Lữ Xương Dân không bình thường, nằm ở bệnh viện khác, trước cửa có người canh gác. Dư Nam cung cấp thông tin, cảnh sát hỏi, cô thật thà trả lời.
Lúc hai người rời khỏi bệnh viện, sắc trời bao phủ bên dưới bầu trời.
Cơn gió từ phía trước thổi đến, đánh bay hơi ấm còn sót lại của ban ngày.
Dư Nam vận động cánh tay và chân: “Cái gã trong đấy là ai?”
Người nọ biết mà vẫn cố tình hỏi: “Ai cơ?”
Cô lườm anh, Du Tùng trả lời: “Doanh nhân xuất sắc nhất của Đại Lý chúng ta.”
Dư Nam chau mày: “Lữ Xương Dân?”
“Hình như ông ta biết em, rất có hứng thú với em đấy. Em và ông ta từng gặp nhau chưa?”
“Chưa.”
Đứng trước cửa một lát, cô nói: “Em đến chỗ này trước đã, anh về đi.”
Nét mặt Du Tùng hài hước: “Đi tìm ân nhân cứu mạng của em sao?”
Cô đi về phía trước: “Ghen rồi à?”
Anh đáp: “Chẳng hơi đâu mà ghen.”
Dư Nam: “Vậy đừng có quái gở thế.”
Anh cách cô một bước, nhìn bóng lưng cô, trong bóng tối cười một tiếng: “Dù sao cũng không có chuyện gì, anh đưa em đi.”
Trên xe không ai nói gì, Dư Nam chỉ hướng đơn giản cho anh, quãng đường không xa, xe dừng trước khu biệt thự cao cấp, đây là nơi Bạch Chấn Dương mua khi về Đại Lý lần này, phòng ốc đã lắp đặt cơ bản, người có thể ở nhưng thiết bị chưa đủ.
Ban ngày Dư Nam vừa tới.
Du Tùng: “Anh cùng em vào nhé?”
Dư Nam cởi dây an toàn: “Không cần đâu, anh chờ em một lát.”
Cô đi được mấy bước rồi quay trở lại, Du Tùng hạ cửa sổ xe xuống.
“Có dụng cụ nào cầm tay không?”
Anh mở cốp sau, đưa một cây gậy sắt cho cô, Dư Nam đón lấy ngắm nghía: “Trên xe anh vẫn còn giữ món này cơ à?”
Chính là cây gậy đã đánh gãy xương tên đầu trọc, hôm đó về Đại Lý Du Tùng tiện tay cầm về.
Anh nói: “Dùng khá vừa tay.”
Dư Nam áng chừng, quay người rời đi.
Du Tùng nhìn bóng lưng cô bước vào màn đêm, khóe môi cong lên thành nụ cười: “Thong thả thôi, đừng lấy mạng người ta đấy.”
Hết chương 32