Mốc dịch
Sáng hôm sau ngủ dậy, tinh thần bà nội đã tốt hơn, có lẽ vì nỗi lo trong lòng cuối cùng đã vơi bớt, nét mặt bà hồng hào, nếp nhăn khi cười cũng giãn ra.
Bạch Chấn Dương muốn ở lại với bà mấy ngày, nhưng bà không chịu, ăn xong bữa sáng thì giục anh ta về.
Bà nội biết, người trẻ tuổi có cuộc sống của riêng mình, không thể ở bên bà mãi được.
Bạch Chấn Dương lái xe về Đại Lý.
Sương sớm vừa tan, mặt trời ló rạng, từng tia nắng len lỏi qua ngọn núi đá, trải đều lên mặt đường.
Ngọn núi này nằm phía sau thôn Bản Kiều, không quá cao, con đường không dốc lắm, trên núi phủ kín cây tùng, cây chè và hồng hoa già.
Mấy năm trước trong thôn chưa làm đường, lúc đi học phải qua mấy ngọn núi, đi bộ mấy mươi cây số mới đến trường học trong thị trấn.
Cái năm thi đỗ đại học Vân Nam, anh ta ở lại trường, không hay về nhà, sau đó, Dư Nam đến, bắt đầu lặp lại con đường ấy.
Bạch Chấn Dương quay đầu nhìn ngọn núi bên ngoài cửa sổ, tốc độ xe dần chậm lại.
Có xe buýt đưa đón học sinh đến trường trong thị trấn lướt qua, bên trong có tiếng nói cười của trẻ con, đứa nào đứa nấy đều mặt mũi hớn hở, không còn ai phải trèo đèo lội suối tới trường nữa.
Bạch Chấn Dương cười cười, châm một điếu thuốc.
Trong làn khói lượn lờ, dường như anh ta nhìn thấy bóng hình nhỏ bé kiên cường, thoăn thoắt trong rừng cây như con thoi.
Anht ta vẫn nhớ, cái đêm cõng cô về, từng hỏi tại sao cô lại ở đây?
Cô nằm bò trên lưng anh ta, ngoan ngoãn đáp: “Không ai cần em cả.”
Từ đầu đến cuối cô đều không khóc, giọng nói bé xíu, bình tĩnh vô cùng, không giống những đứa trẻ cùng tuổi.
Bạch Chấn Dương cảm nhận được sự lạnh nhạt và vô vọng từ cô, trái tim anh ta nhói lại, cô gái trên lưng nhẹ bẫng, anh ta chợt đau lòng thay cho cô bé.
Sau đó định hỏi cô thêm, nghĩ thế nào lại thôi, đáp án đã quá rõ ràng, anh ta đoán cô bé đang sợ hãi, đôi tay ôm chặt cổ anh ta, sợ người ta sẽ vứt cô xuống, cả người đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn dính chặt lấy anh ta.
Sợ nhưng không nói, tủi thân nhưng không rơi một giọt nước mắt nào, bị bỏ rơi mới biết thế nào là tự cứu lấy mình.
Bị người khác bỏ rơi, nhưng cô không bỏ rơi bản thân mình.
Hoàn toàn không giống một đứa bé bảy tuổi.
Bạch Chấn Dương không hiểu, một cô bé thông minh ngoan ngoãn là vậy, ai nỡ vứt bỏ, dù là nguyên nhân gì cũng không thể tha thứ được.
Tất cả đều là hằng số, là ký ức không thể quên, và có lẽ là cái giằm không thể nhổ vùi sâu trong lòng cô.
Bạch Chấn Dương đến Đại Lý đã nhà buổi chiều, anh ta nhận một bưu kiện chuyển phát nhanh ở trước cửa, bên trong phong thư mỏng dính có lẽ là một món đồ vuông vắn.
Trên phong thư không ghi địa chỉ và điện thoại người gửi, Bạch Chấn Dương liếc mắt một cái, nét chữ ấy rất quen thuộc, cẩu thả lộn xộn, lác đác mấy nét bút, dường như người viết không mấy để tâm.
Từ nhỏ Dư Nam đã không thích luyện chữ, viết chữ cũng không nghiêm túc, vô số lần anh ta gò tay cô, nhưng cô không bao giờ chú tâm.
Bưu kiện chuyển phát nhanh do Dư Nam gửi, nhìn nét chữ chắc chắn anh ta không nhầm được.
Bạch Chấn Dương thẫn thờ, bóc phong thư ra, trên trong đựng một chiếc đĩa màu đen, mí mắt anh ta giật liên hồi, trong lòng đã có dự cảm, nhưng vẫn hi vọng dự cảm hoang đường của mình là sai.
Anh ta nhét đĩa vào trong máy tính, môt lát sau, một người xuất hiện trong khung cảnh âm u, y nằm bò dưới đất con rúm người lại, khói thuốc, khăn giấy, rác rưởi, tham lam, sợ hãi, bẩn thỉu, con người xa lạ ấy dường như anh ta không quen.
Bạch Chấn Dương như bị hút mất linh hồn, cho đến khi đoạn video gần mười phút kết thúc. Căn phòng yên tĩnh vô cùng, bỗng nhiên ta giật phăng nguồn điện như kẻ điên.
Màn hình máy tính tối đen, phản chiếu gương mặt trắng xám của anh ta, khuôn mặt xấu xí ấy là thứ anh ta không muốn đối diện nhất. Anh ta đưa tay gạt tất cả đồ đạc trên bàn xuống đất, “xoảng” một tiếng, trong nháy mắt cả thế giới yên tĩnh trở lại.
Bạch Chấn Dương thở hổn hển, anh ta không biết Dư Nam đã xem đoạn video này hay chưa, anh ta không muốn phơi bày bộ mặt bẩn thỉu nhất, kinh khủng nhất trước mặt cô.
... “Ngoài bà nội ra giữa chúng ta sẽ chẳng còn một xu tình cảm nào hết.”
... “Nếu những thứ này không đủ... tôi sẽ trả cho anh.”
Bên tai vẫn còn văng vẳng câu nói ấy của Dư Nam, rất lâu sau, Bạch Chấn Dương bật cười tự giễu, cô đã xem hay chưa đâu còn liên quan gì, Dư Nam đã phán anh ta tội tử hình rồi, ngay cả gặp mặt một lần cũng không, dùng cách này để trả nợ cho anh ta.
Nhưng rốt cuộc là ai nợ ai, sau hành vi cầm thú của anh ta, mọi chuyện không thể tính toán rõ ràng được nữa.
* * * * *
Buổi sáng trước khi đến Xương Dung Dư Nam gửi chuyển phát nhanh, gửi trong thành phố nên trong ngày là đến nơi.
Giây phút gửi phong thư, Dư Nam ngẩng đầu lên nhìn, khoảng không trong xanh như biển khơi, không nhìn thấy đường chân trời, cô chậm rãi thở phào, cả người nhẹ nhõm.
Món đồ ấy như lời cuối cùng với anh ta, cũng như với quãng tình cảm ấy.
Cô đến Xương Dung.
Mấy ngày trước đến cục cảnh sát, Lữ Xương Dân thoát tội thành công. Đương sự không truy cứu, hơn nữa còn chủ động giúp gã làm sáng tỏ, cảnh sát cũng không còn gì để nói. Lữ Xương Dân thực hiện lời hứa, cho cô một trăm ngàn tệ, đồng thời sắp xếp cô đến trung tâm mua bán nhà đất.
Lữ Xương Dân đến mấy lần, chân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, gã ngồi xe lăn để Vương Minh Toàn đẩy đi.
Bộ phận sales nằm ở một tầng riêng, tầng trên là phòng làm việc của tổng giám đốc, bộ phận tài vụ và bộ phận kỹ thuật. Khi lên tầng đến bộ phận sales, họ gặp nhau sẽ làm như không quen biết, gã chỉ liếc cô một cái, cô ngoan ngoãn hiền lành gọi tổng giám đốc Lữ.
Buổi tối, cô ngồi trên chiếc xe Du Tùng đậu ở con ngõ khuất phía sau.
Bầu trời nhanh chóng sẩm tối, trên con đường xung quanh thành phố chỉ có hàng xe nối đuôi nhau.
Xe của Du Tùng nhích từng bước, ngón tay anh gõ vào vô lăng theo nhịp: “Muốn ăn gì?”
Dư Nam trả lời: “Ăn gì cũng được.”
“Ồ, món này không dễ tìm đâu.” Anh véo mặt cô.
“Trò này cũ rích rồi, chẳng mới mẻ gì cả.” Cô nghiêng mặt đi, “Trương Thạc đâu?”
Du Tùng đáp: “Anh bảo cậu ta đi làm mấy chuyện. Đến đón cậu ta trước, sau đó cùng đi ăn.”
Giờ tan tầm là giờ cao điểm, phố xá kẹt cứng.
Xe không nhúc nhích, anh buồn chán, cầm bàn tay cô đang đặt trên đùi lên, nhéo vào lòng bàn tay: “Công việc ở Xương Dung thuận lợi không?”
Dư Nam nói: “Em không đến để làm việc, có gì mà thuận lợi hay không?” Cô ngẫm nghĩ, “Em quan sát mấy ngày, Xương Dung khá bình thường, ít nhất thì thoạt nhìn bộ phận sales không có vấn đề gì, phương hướng của các anh có phải sai rồi không?”
“Rất bình thường, gã có ngu mới để lộ sơ hở trước mặt em.”
Dư Nam: “Sales là bộ phận tuyến trước của công ty, hoàn toàn không tiếp xúc đến nội dung chính.”
Du Tùng: “Cứ từ từ, đừng gấp, mấy ngày nay chưa nhìn ra manh mối nào đâu, nhưng cáo già dù lõi đòi hơn nữa thì vẫn có ngày lòi đuôi.”
Dư Nam liếc anh: “Bây giờ anh kiên nhẫn thật đấy.”
Du Tùng cười một tiếng, không trả lời cô.
Một lát sau, Dư Nam hỏi: “Anh có suy nghĩ khác ư?”
“Có một.” Anh quay đầu lại nhìn cô: “Lát nữa nói với em.”
Dòng xe phía trước nhích dần, một tay Du Tùng nắm vô lăng, chân giẫm nhẹ ga.
Đại Lý vào buổi tối rất dễ chịu, mở cửa sổ ra, gió đêm tung tăng thổi vào, mang theo mùi vị tanh tanh mằn mặn.
Một bên là hồ, bên kia là chốn phốn hoa ồn ào náo nhiệt, đường quốc lộ vắt ngang chính giữa, dường như con đường này có thể dài đến điểm cuối cùng của thế giới.
Dư Nam nhìn khung cảnh bên ngoài, có điện thoại gọi tới, Du Tùng hất cằm: “Giúp anh nghe đi.”
Dư Nam đáp: “Anh không có tay à?”
Anh nhéo tay cô: “Đều không rảnh cả mà.”
Dư Nam hừ một tiếng, tay kia bấm nút nghe rồi đưa điện thoại đến tai anh.
Là Trương Thạc.
Giọng anh ta qua điện thoại nghe rất rõ ràng: “Anh Du, hai người đến đâu rồi, sao vẫn chưa đến?”
Du Tùng lừa anh ta: “Sắp rồi, còn năm phút nữa.”
Dư Nam cảm thấy buồn cười, nghe Trương Thạc gào tiếp: “Vậy nhanh lên, em đói sắp chết rồi. Em đứng bên đường, anh đến là thấy em ngay.”
Du Tùng đáp ừ, quay đầu về.
Dư Nam lấy điện thoại xuống, cô hỏi: “Đây là gì?”
Anh nhìn cô, cười nói: “Là di động, em không biết à?”
Cô nguýt anh: “Hình nền di động nhìn quen lắm nhé, ở đâu vậy?”
Dư Nam nhìn chằm chằm di động mấy giây, tấm hình phía trên ấm áp, mặt trời vừa ló rạng, ngọn núi phía xa xa chìm trong sương mù, con sóng trên mặt nước gần đó phản chiếu ánh sáng trong veo, gợn lăn tăn vì có gió thổi qua, chia ánh nắng thành những vảy cá vàng vụn vỡ.
Tấm ảnh được chụp ngược sáng, ánh nắng chói chang, mặt hồ chiếm một góc lớn, ven hồ có một bóng hình nhỏ bé, người hơi nghiêng, tóc tung bay phất phơ, không nhìn rõ gương mặt.
Người đó quá bé, đứng trong một góc bức ảnh, hoàn toàn chìm nghỉm trong khung cảnh.
Du Tùng chỉ nói: “Mặt trời mọc.”
“Anh chụp à?”
Du Tùng đáp: “Tìm trên mạng đấy.” Anh nhéo tay cô: “Đẹp không?”
“Tàm tạm.” Cô lại nhìn thêm lần nữa rồi mới đặt di động về chỗ cũ, sau đó rút tay ra: “Nghiêm túc lái xe đi, nhìn đường kìa.”
Du Tùng không buông tay ra, trước mặt là đèn đỏ, anh dừng xe, kéo tay cô lên miệng hôn một cái rồi mới thả ra.
Dư Nam chế giễu: “Anh biết cách thấy khe hở thì nhét kim vào (1) thật đấy.”
Anh cười xấu xa: “Dạy anh đi, nhét thế nào?”
Dư Nam lười để ý đến anh, nhưng anh không chịu bỏ cuộc: “Hỏi em đấy, nhét thế nào?”
Dư Nam hỏi ngược lại: “Anh là kim à?”
Du Tùng: “Là kim hay là gậy sắt em còn không biết sao?”
Một lát sau, Dư Nam cười nói: “Không biết, nhưng em từng nghe một câu, có công mài sắt có ngày nên kim.”
Du Tùng nghe xong lườm cô một cái sắc lẹm, Dư Nam nhướn mày với anh, nét mặt khiêu khích.
Anh chọt chọt cô, tự cười thành tiếng: “Đừng đắc ý, nếu không em tự làm tự chịu.”
Dư Nam nghiêm túc, không đâm chọc nữa.
Cười đùa mấy câu, con đường nhanh chóng rút ngắn lại, qua một giao lộ, vừa hay nhìn thấy Trương Thạc đang mỏi mắt ngóng trông đứng bên đường.
Anh ta gào khóc kêu đói, bèn mua luôn hai củ khoai lang nướng bên đường, sau khi lên xe đưa cho người phía trước một củ, có vẻ giận dỗi.
Dư Nam đón lấy củ khoai, khoai vừa nướng xong, vẫn còn nóng phỏng tay.
Cô hít hà mấy cái, bóc lớp vỏ thơm lừng bên ngoài ra, để lộ màu vàng óng ả bên trong, mật vẫn đang chảy.
Dư Nam hấp tấp cắn một miếng.
Cô xuýt xoa, Du Tùng tranh thủ nhìn cô: “Ngọt không?”
Dư Nam không ngẩng đầu lên: “Ngọt lắm.”
“Ăn ít thôi, lát nữa còn ăn cơm.”
Cô để ngoài tai, lại cắn thêm một miếng lớn nữa, một lúc sau, Du Tùng nói: “Cho anh miếng.”
Cô nhìn anh, không nói gì, bóc vỏ đưa đến bên miệng anh.
Du Tùng nhìn đằng trước, Trương Thạc nhai nhồm nhoàm, nửa củ khoai đã bị chén sạch.
“Ngọt quá.” Anh nhận xét.
Chỉ với mấy miếng hai người đã tiêu diệt sạch sẽ củ khoai lang. Trương Thạc ngồi phía sau nhìn đến đơ người, anh ta lặng lẽ trợn mắt: “Đừng ăn nữa, nói chuyện đàng hoàng đi.”
Du Tùng nói: “Cậu nói đi.”
Trương Thạc ngồi ngay ngắn lại: “Em tìm thấy nhà của người họ Đặng đó rồi, nhưng nhà ông ta đã không có người ở từ lâu, em hỏi hàng xóm gần đấy, họ đều nói ông chủ nhà đã chết từ nhiều năm trước, nghe nói ông ta xảy ra tai nạn khi làm việc trong công xưởng, lúc đó nhận được khá nhiều tiền, nhưng mấy năm trước con gái bị ung thư, tiền thì tiêu sạch nhưng người không cứu được.”
Du Tùng nhìn anh ta qua kính chiếu hậu, bất giác chau mày: “Vậy đứa bé thì sao?”
“Anh đừng vội.” Trương Thạc nói tiếp, “Nghe nói đứa bé đi theo anh trai hay ai đó, họ thường làm việc bên đó, chắc không quá khó tìm.”
Dư Nam hỏi: “Các anh đang tìm ai à?”
Trương Thạc trả lời: “Cô bé năm ấy bị lừa bán cùng Tân Tả.”
Dư Nam đang lau tay chợt khựng lại, nhìn kính chiếu hậu: “Sao các anh lại tìm cô ấy?”
Trương Thạc tựa người về phía sau, “Anh Du nói, chỗ của Lữ Xương Dân bưng bít kĩ càng, không tìm thấy đầu mối, hồi xưa cô ấy từng tiếp xúc với Tân Tả, có lẽ sẽ biết gì đó.”
Hết chương 39
(1) Thấy khe hở thì nhét kim vào: Biết tận dụng cơ hội mọi lúc mọi nơi