Phòng điều khiển bệnh viện thị trấn.
Du Tùng cùng cảnh sát Vương Hằng ngồi ở đây một ngày, buổi tối, Trương Thạc tới đưa cơm, sau đó ba người cùng nhau xem lịch sử ghi hình của máy theo dõi.
Nhìn mấy giờ, vẫn không thấy có gì tiến triển, Du Tùng ấn tạm dừng, tựa lưng vào ghế, xoa ấn đường.
Ngược lại, Vương Hằng bỗng nhiên ngồi thẳng dậy, ngón tay đặt trên nút tạm dừng tua đi tua lại vài lần.
Du Tùng chú ý tới, "Cảnh sát Vương, nhìn ra cái gì rồi?"
Vương Hằng ấn tạm dừng, nhìn về phía anh, tua đoạn hình ảnh vừa rồi quay lại vài phút trước, "Chú ý người phụ nữ này." Anh ta chỉ chỉ màn hình.
Du Tùng nhìn sang: "Bảo Khiết Viên?"
"Đúng vậy," Vương Hằng nói, "Nếu anh chắc chắn bệnh viện này có vấn đề, xem cảnh ghi lại một ngày, chỉ có người phụ nữ này tương đối khả nghi."
Anh ta tua đến một đoạn khác, trên màn hình lại xuất hiện Bảo Khiết Viên, đứng ở góc hành lang, nhìn như tùy ý cúi đầu, nói chuyện với người bên cạnh.
Vương Hằng ấn tạm dừng.
Trương Thạc hoạt xoay ghế thò đầu ra nhìn: "Tại sao lại nói có điểm khả nghi?"
Vương Hằng nói: "Nhìn người bên cạnh ả ta xem."
Trương Thạc híp mắt, "Lưu Đức Thuận?"
"Đúng vậy." Vương Hằng nhìn về phía hai người: "Căn cứ vào tư liệu các anh cung cấp, lại xem đoạn theo dõi này, Lưu Đức Thuận, Mai Lệ, mấy người này đều từng có tiếp xúc với Bảo Khiết Viên. Bảo Khiết Viên có thể tự do ra vào các phòng, có thể nhìn thấy bất cứ kẻ nào, bao gồm người nhà bệnh nhân."
Du Tùng chống tay, nháy mắt, "Ý anh nói..."
"Còn có một chi tiết nữa," Vương Hằng mở sang một hình ảnh khác, phóng to lên: "Mấy người này đều cầm cuốn sổ nhỏ viết gì đó. Rất giống như... Bảo Khiết nói, bọn họ dùng bút viết lại."
Vương Hằng công tác rất nhiều năm ở tổ trinh sát, một ít chi tiết bắt nắm rất đúng chỗ, trước đó Du Tùng không hề phát hiện ra. Nhưng máy theo dõi có độ phân giải thấp, cho dù phóng lên mức lớn nhất, cũng không thể phán đoán ra bọn họ đang nói gì.
Du Tùng hỏi: "Có biện pháp nào nhìn thấy rõ bọn họ viết gì không?"
Vương Hằng lắc đầu, "Trừ phi mang tư liệu về tổ giám định chứng cứ, căn cứ theo nét bút để phán đoán." Anh ta dừng một chút, "Anh cũng biết, tất cả mọi chuyện đều do các anh suy đoán, không có chứng cứ xác thực, căn bản không thể lập án... Thật ra, tôi thế này cũng coi như lợi dụng chức quyền, vi phạm quy định về hành vi..."
Du Tùng đặt tay lên bả vai anh ta, dùng sức siết chặt, không định làm anh ta khó xử.
"Cảm ơn anh."
Vương Hằng cười cười, vỗ vỗ bàn tay trên vai: "Không có gì đâu, có thể giúp được bao nhiêu hay bấy nhiêu."
Anh ta móc điếu thuốc đưa cho Du Tùng, lại ném một điếu cho Trương Thạc, "Tôi và Trần Cường cùng nhau nhập ngũ ở núi Đại Hưng An, khi đó vào sinh ra tử, rất thân thiết. Cậu ấy mở miệng nhờ tôi giúp một chút, có thể giúp, nhất định sẽ giúp. Cậu ấy kể lại cho tôi một số chuyện, tôi nghe cũng hiểu được đại khái."
Du Tùng hút một ngụm thuốc, không hé răng.
Vương Hằng nhìn về phía anh: "Nói thật, vụ án lừa bán ở Vân Nam, án kiện giao dịch chợ đen thật sự quá nhiều, nguyên nhân trực tiếp là bất bình. Nhưng người giỏi khan hiếm, đất nước vẫn chưa thành lập được hệ thống Hiến Pháp tốt, phần lớn không có ý thức này, người Trung Quốc tương đối coi trọng việc ngậm miệng cho đến chết." Anh ta nhả ra một ngụm khói, "Cho nên giao dịch chợ đen mới có thể hoành hành ngang ngược như vậy."
Du Tùng ngẩng đầu nhìn anh ta một cái, vẫn không chịu hé răng.
Vương Hằng nói, "Những người đó đều quá mưu mô, dù lực lượng bên chính phủ có lớn đến đâu, mà không có chứng cứ thì cũng lực bất tòng tâm."
Anh nghe ra ý của anh ta, Vương Hằng uyển chuyển khuyên anh từ bỏ.
Du Tùng cong môi: "Tôi hiểu rồi."
Đêm dài, mọi người từ bệnh viện đi ra.
Du Tùng hít một hơi khí lạnh, ngẩng đầu lên, chậm rãi thở ra, trong đêm tối xuất hiện một lớp sương mù mờ mịt.
Anh thu lại tầm mắt: "Cảnh sát Vương."
Vương Hằng quay đầu lại, Du Tùng hỏi: "Nếu tôi có thể nắm giữ một ít chứng cứ thật thì sao?"
"Vậy phải nói cách khác," anh ta dừng một chút, "Nếu bên phạm án thật sự là tập đoàn Xương Dung của Lữ Xương Dân, lấy thân phận của gã, chuyện này bị phanh phui, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến xã hội, cảnh sát nhất định sẽ coi trọng."
Nói xong, ánh mắt sắc bén nhìn anh một cái, vỗ vỗ vai Du Tùng, chân thành nói: "Nếu tìm được manh mối có ích thì cứ báo một tiếng, chỉ cần có thể làm được tôi nhất định sẽ cố hết sức."
Vương Hằng nghĩ nghĩ: "Còn có một chuyện, tôi phát hiện, sau khi mấy người kia tiếp xúc với Sầm Quế Cầm không lâu, bất kể người bệnh có bình phục hay không, đều xử lý thủ tục xuất viện, tôi cảm thấy điểm này rất khả nghi."
Du Tùng khựng lại, cười: "Cảm ơn anh."
Vương Hằng lái xe rời đi trước, Trương Thạc đi lên: "Anh có biện pháp nào không?"
Du Tùng nói: "Ngày mai đi mua máy nghe trộm mini đi."
"Ý của anh là..."
Du Tùng châm điếu thuốc, ngẩng đầu hút một ngụm, không cần giải thích, Trương Thạc đã hiểu.
Hai người đứng bên cạnh xe hút hết một điếu thuốc, Du Tùng ném tàn thuốc xuống mặt đất, dùng chân nghiền tắt, một lát sau, rút điện thoại trong túi ra.
Anh dựa vào cửa xe, cúi đầu ấn mấy con số, ngón tay chần chừ đặt trên phím màu xanh, sau một lúc, cuối cùng lại rụt về.
Du Tùng đút điện thoại vào trong túi, liếc Trương Thạc một cái.
Trương Thạc hút thuốc chậm, còn lại mấy ngụm, nghe thấy người bên cạnh nói: "Cậu gọi cho Dư Nam, kể cho cô ấy một chút chuyện hôm nay đi."
"Tại sao anh không tự gọi?"
"Phiền."
Trương Thạc cố ý nói: "Cô ấy làm phiền anh?"
"Tôi làm phiền cô ấy."
Trương Thạc cười hì hì, dập thuốc, thuận tay lấy điện thoại: "Đúng là rất phiền, thời gian trước còn nóng bỏng như lửa, lúc nào cũng dính lấy nhau, hai người như một, như hình với bóng, bây giờ gặp mặt lại chẳng khác nào kẻ thù."
Vài giây sau Du Tùng mới phản ứng lại, tức giận bật cười: "Con mẹ cậu ấy mà "hai người như một", mệt đại gia nhà cậu quá."
Trương Thạc cười hì hì, tiến đến bên cạnh anh: "Anh với Dư Nam từ lúc nhận ra nhau đã có gì đó không ổn, rốt cuộc anh nghĩ gì đấy?"
"Tôi?" Du Tùng nghiêng đầu: "Không nghĩ gì."
"Không nghĩ gì? Em thấy anh rất quan tâm người ta, mỗi ngày chạy đi chạy lại thăm người thân, trước đây em chưa từng thấy anh như vậy." Du Tùng lườm anh ta, anh ta lại nói: "Tìm nhiều năm như thế, lại có tình cảm, chi bằng cưới về nhà, sau này yêu thương cô ấy nhiều một chút, hết lòng bồi thường."
Du Tùng cúi đầu.
"Cưới."
Giữa răng môi anh nhẹ nhàng phát ra một tiếng, lặp đi lặp lại nhấm nuốt, chữ này vừa khó khăn vừa xa lạ, sống hơn ba mươi năm chưa từng nghiêm túc suy nghĩ. Du Tùng chưa bao giờ biết nó lại có ma lực lớn như thế, có thể khiến lòng người ấm lên.
Trương Thạc thấy anh ngây người, hỏi: "Cô ấy không muốn hả?"
Du Tùng bị đánh đến tỉnh, đúng vậy, hiện tại điều này đối với anh giống như một giấc mộng phù phiếm. Anh tự giễu cười cười, quay đầu, thấy Trương Thạc nhìn anh đầy hứng thú.
Du Tùng lạnh mặt, giơ chân đá anh ta: "Đừng mẹ nó nói lời vô nghĩa, đi mau đi."
Nói chuyện điện thoại xong, chuẩn bị lên xe trở về.
Trương Thạc nhận ra trên kính chắn gió có để một thiết bị điện tử.
Anh ta tò mò sờ sờ: "Đây là cái gì?"
"Định vị."
"Anh mới mua à? Tại sao em lại không nhìn thấy anh đi mua?"
Du Tùng nói: "Từ chỗ đám bạn tà môn ma đạo của Dư Nam làm ra đấy."
"Cái này có ích gì?"
Du Tùng liếc anh một cái, khởi động định vị: "Lấy điện thoại của cậu ra đây."
Trương Thạc buồn bực, móc điện thoại ra giao cho anh.
Du Tùng mở một phần mềm trên màn hình, ném cho anh ta: "Định vị này có thể kết nối với điện thoại."
Trương Thạc bật sáng màn hình, điện thoại hiện lên tấm bản đồ, có một điểm đỏ không ngừng lập loè, vị trí đánh dấu chính là trước mặt.
Anh ta giơ điện thoại, cười ngây ngô: "Thần kỳ thế ạ?"
Du Tùng khởi động xe, cười anh ta: "Ngu ngốc."
"Đây là định vị thiết kế cho người lữ hành, nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn, định vị sẽ kết nối cảnh quan xung quanh nơi xảy ra chuyện ngoài ý muốn đến điện thoại."
Trương Thạc gào lên: "Quanh năm suốt tháng anh đi lữ hành được mấy lần? Đúng là đốt tiền."
***
Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, người ra vào bệnh viện đông đúc, khoa thận trên tầng mười ba có người nôn trong WC, Bảo Khiết Viên và Sầm Quế cầm cây lau nhà đi rửa sạch, mùi hôi xộc vào mũi, vật dơ bẩn đầy trên đất.
Cô ta chống nạnh chửi mắng, không tình nguyện đi vào nhà vệ sinh rửa sạch, đứng từ xa cũng có thể nghe thấy tiếng cô ta lẩm bẩm.
Sau một lúc, cọ rửa xong, cầm cây lau nhà đi xả nước.
Cô ta cúi đầu, vẫn còn tức giận oán trách, số thức ăn ăn giữa trưa suýt nữa cũng nôn ra theo.
Cô ta đi ra ngoài, đuôi mắt bỗng nhiên hiện lên một bóng người, bước đi vội vàng, trong phút chốc đâm mạnh vào vai phải của cô ta. Cô ta lảo đảo suýt ngã, người nọ vội đỡ cô ta, trên mặt đất rất trơn, hai người nghiêng ngả, dây dưa một hồi mới đứng vững.
Cô ta vỗ ngực, cây lau nhà trên tay không biết chọc vào chân mình khi nào, giày vải.màu đen dính vật dơ bẩn.
Sầm Quế Cầm nhảy dựng lên, dậm chân, chỉ vào người phụ nữ kia mắng to hai câu.
Đối phương buộc tóc đuôi ngựa búi thành hình bánh quai chèo, trên đầu đội mũ lưỡi trai màu xám, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen.
Cô hơi cúi đầu, khẽ xin lỗi: "Tôi rất xin lỗi."
Sầm Quế Cầm nhìn sang, vành mũ đối phương kéo thấp, không thấy rõ diện mạo, chỉ thấy chiếc cằm nhòn nhọn nho nhỏ, làn da tinh tế như sứ. Cô ta lẳng lặng quan sát, thấy thái độ của đối phương rất tốt, mắng chửi thêm hai câu rồi không truy cứu nữa, xoay người ra cửa.
Ở một đầu khác, Trương Thạc bật máy tính và thiết bị trước mặt, tín hiệu rất tốt, sau khi tiếng tút vang lên, âm thanh bên kia rõ ràng.
Du Tùng ngồi trên ghế sau, nghe thấy tiếng chửi chanh chua: "Mắt cô mù à? Đường rộng như thế lại đâm vào tôi, vội cái gì, vội đi đầu thai hả?"
Cách vài giây, truyền đến một tiếng khe khẽ.
"Tôi rất xin lỗi."
Du Tùng cúi đầu, nhẹ nhàng cười ra tiếng.
Hai ngày sau, Trương Thạc vẫn nghe lén Sầm Quế Cầm nói chuyện.
Lúc ấy Dư Nam vươn tay đến túi áo cô ta, lưỡi dao trên đầu ngón tay rạch một đường, nhét máy nghe lén vào trong, trực tiếp lọt vào góc áo.
Trước đây Dư Nam chưa từng làm chuyện thế này, nội tâm giãy giụa thật lâu, may mà lực chú ý của Sầm Quế Cầm tập trung vào cây lau nhà, hơn nữa mùa này mặc nhiều quần áo, quần áo lao động lại to rộng, làm giảm cảm nhận của xúc giác, cô ta cũng không nghi ngờ. Máy nghe lén còn nhỏ hơn đồng xu, trong khoảng thời gian ngắn coi như an toàn.
Mãi đến ngày thứ ba, rốt cuộc cũng nắm giữ được tin tức có giá trị.
Ban đầu, Sầm Quế Cầm nói chuyện phiếm với một người, là một người nhà bệnh nhân.
Người nọ tóc bạc trắng, khuôn mặt u sầu khóc lóc kể lể với cô ta, bệnh nhân là con trai của cụ, đã đến giai đoạn cuối suy thận, ăn không vào, ngủ không được, suốt ngày suốt đêm lăn lộn, người sắp gầy thành da bọc xương.
Sầm Quế Cầm chẹp chẹp miệng: "Tuổi còn trẻ thật đáng tiếc, nghe nói điều trị bệnh này rất khó, bác sĩ nói thế nào ạ?"
"Hiện tại chỉ có thể dựa vào việc phối hợp thẩm tách và dược vật trị liệu." Bà cụ lau nước mắt: "Ông bạn già của tôi chết sớm, con trai ly hôn từ mấy năm trước, ả đàn bà kia mang cháu nội của tôi đi gả cho một người giàu có... Hai mẹ con chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, bây giờ thằng bé lại mắc bệnh này, nếu nó có xảy ra chuyện không may, tôi sống cũng không còn ý nghĩa, thà đi theo còn hơn."
Sầm Quế Cầm đưa tờ giấy khăn qua: "Đáng thương, ông trời thật bất công."
Đầu bên kia truyền đến tiếng khóc hu hu.
Dư Nam cúi đầu, mím môi, cảm giác được nỗi bất lực và bi thương sâu sắc.
Du Tùng nhìn cô một cái: "Em đừng đồng tình, không có gì là không công bằng, người sống một đời, sinh lão bệnh tử là quá trình nhất định phải trải qua. Muốn kéo dài sinh mệnh, không có nghĩa là có thể làm chuyện phạm pháp."
Dư Nam nói: "Em không có."
Du Tùng hừ một tiếng, không muốn cãi cọ với cô.
"Hai người nghe này." Trương Thạc bỗng nhiên lên tiếng.
Căn phòng nháy mắt yên tĩnh lại, trong tiếng rè rè truyền đến giọng Sầm Quế Cầm: "Con trai của cụ không phải không cứu được."
"Cô nói gì cơ?"
"Tôi có một người bạn có thể cung cấp thận sống, chỉ cần đổi được một quả thận khỏe mạnh, hoàn toàn có thể duy trì được chức năng bài tiết và lọc thải của thận, khi đó con trai cụ có thể khỏi hẳn, khôi phục khỏe mạnh."
Mắt bà cụ sáng rực lên, sau đó lại tối đi: "Mua bán thận, đây là việc phạm pháp."
Sầm Quế Cầm nói: "Con trai cụ sắp không qua khỏi rồi, phạm pháp hay không còn quan trọng sao?"
Nửa ngày sau, bà cụ hỏi: "Thật sự có thể cứu sống con trai tôi không?"
"Đương nhiên, chỉ cần thận của người cung cấp phù hợp với con trai cụ, cụ chuyển con trai đến chỗ bạn của tôi làm phẫu thuật là được." Cô ta nói: "Chỗ bạn tôi có đội ngũ bác sĩ và y tá rất giỏi, tay nghề chuyên nghiệp, tuyệt đối an toàn."
Dường như bà cụ đã ra quyết định: "Chỉ cần có thể cứu sống con tôi, bảo tôi làm gì cũng đươc." Bà cụ ngập ngừng một chút: "Vậy phải cần bao nhiêu tiền?"
Sầm Quế Cầm không trả lời thẳng câu hỏi, mà bảo đối phương lấy một quyển sổ ghi số điện thoại: "Đây là số của bác sĩ, cụ liên hệ với người này để tìm hiểu rõ nhé."
Bà cụ liên tục vâng dạ.
Cô ta lại nói: "Cụ đã từng nghe đến khu đô thị chưa?"
Du Tùng căng thẳng, nghiêng đầu, hai người liếc mắt nhìn nhau.
Sầm Quế Cầm nói: "Đi xem nhà ở đó, được thì mua một căn, có nhà dành cho người nghèo." Cô ta dừng lại, sau đó nhấn mạnh: "... Chỉ hơn mười đến hai mươi vạn."
Bà cụ không hiểu:"Vì sao tôi phải đi mua nhà?"
Đương nhiên Sầm Quế Cầm sẽ không nói cho bà cụ biết, chỉ nói: "Nếu cụ muốn cứu con trai mình, thì phải làm theo, đến lúc đó cái gì cũng đừng hỏi, có hỏi cũng không ai trả lời cụ đâu, các cô ấy chỉ phụ trách bán nhà lấy tiền, cái gì cũng không biết."
Trương Thạc ấn xuống máy ghi âm, cuộc đối thoại này đã được ghi lại hoàn chỉnh, giọng điệu anh ta vui sướng: "Đúng là có quan hệ với Lữ Xương Dân, thằng súc sinh này chết chắc rồi."
Du Tùng nói: "Cậu đừng vui mừng quá sớm, Sầm Quế Cầm chỉ nói đối phương đi mua nhà, cũng chưa nói đến giao dịch mua bán thận, Lữ Xương Dân sẽ không ngu như vậy, tự mang phiền phức đến hạng mục của mình."
Anh hỏi Dư Nam: "Tất cả căn hộ trong toà số 3 đều dành cho hộ nghèo đúng không?"
"Đúng vậy, tổng giá trị xấp xỉ hai mươi vạn."
Du Tùng trầm ngâm thật lâu, cuối cùng cũng hiểu.
Lữ Xương Dân lợi dụng bất động sản để quang minh chính đại tẩy trắng số tiền bẩn thỉu của mình, hai bên giao dịch chỉ ký tên xuống hợp đồng mua nhà, thông tin về hộ gia đình không được lập hồ trên Cục quản lý bất động sản, thế nên vẫn không có quyền sở hữu, sau này có thể bán cho người khác.
Một căn hộ bất động sản, hai phần tiền lãi, đây là bí mật của toà nhà số 3.
Hơn nữa, Sầm Quế Cầm chưa từng nhắc tới Lữ Xương Dân, chỉ nhắc tới khu đô thị, câu cuối cùng còn phủi sạch quan hệ với gã.
Người ở giữa, người thu tiền, người phẫu thuật đổi thận, hoàn toàn độc lập với nhau, không hề liên lụy, cho dù sự việc bị bại lộ, cũng không có chứng cứ chứng thực chỉ ra chỗ sai của Lữ Xương Dân.
Thế nên, cho dù có đoạn ghi âm này, cũng không đủ định tội gã.
Điều duy nhất có thể chứng minh, hạng mục của Xương Dung không thoát được liên quan đến chợ đen giao dịch nội tạng.
Trương Thạc đập bàn, chửi đệt một tiếng: "Tên súc sinh này quả là cáo già xảo quyệt, chẳng lẽ công sức chúng ta vất vả nhiều ngày lại phải uổng phí?"
"Chưa chắc." Du Tùng nói: "Chừng này chứng cứ cũng đủ lập án điều tra, có cảnh sát tham gia, bất kể là nghe lén, theo dõi hoặc dẫn rắn ra khỏi động, đều sẽ thuận tiện hơn chúng ta rất nhiều." Anh híp mắt: "Khoảng cách tra ra manh mối không còn quá xa."
Hết chương 53
Lời editor: Còn 11 chương chính văn kèm 4 chương kết + phiên ngoại là truyện hoàn rồi. Tự nhủ phải cố lên hự hự, cầu ôm ôm để tớ tiếp thêm máu nào ~(^3^)~