Dịch: Qiu Xian
Từ nhà hàng ra ngoài, cổ thành bị màn đêm bao trùm, xung quanh là những bóng đèn neon nhiều màu sắc, so với cảnh sắc ban ngày còn hữu tình hơn.
Từ con hẻm nhỏ đi ra, những quán bar san sát nhau, mở nhạc xập xình.
Chương Khải Huệ đề nghị mọi người vào quán bar ngồi một chút, hỏi Du Tùng thấy ý kiến hai người họ thế nào.
Du Tùng thì không có ý kiến gì, ngược lại là Trương Thạc nhao nhao đòi đi.
Dư Nam nhìn mấy người họ đi vào nhưng không vào theo, báo một tiếng rồi đi trước.
Trong cổ thành này có vài người bạn nói chuyện khá hợp ý, mỗi lần đến đây sẽ ghé qua nói chuyện một lúc.
Dư Nam đi qua giữa một đám người lạ, xung quanh hào nhoáng hư vô.
Nơi đây không có đêm, những quán bar trên đường thờ ơ lười biếng, không khí nhộn nhịp, làm mê say mọi người khách qua đường.
Khách du lịch quên mất mệt mỏi, cởi bỏ phòng bị, không phải nghĩ về sự khốn khổ của cuộc sống, đời người gian nan vất vả, có thể sống một cách chân thật nhất, tự tại nhất.
Giờ phút này, đêm cũng như ngày, thậm chí còn càn rỡ hơn, chiếm lấy tất cả.
Ra khỏi quán nhỏ của một người bạn đã là hai tiếng sau, cổ trấn vẫn ồn ào như cũ, biển người xa hoa trụy lạc.
Dư Nam chọn đi vào một con hẻm nhỏ, cửa tiệm ở phía xa có tiếng trống vang lên “xuan xuan”, nghe vào tai lại thấy lanh lảnh véo von, làn điệu trôi chảy.
Càng đi càng yên tĩnh. Đến cuối cùng, bên tai chỉ còn tiếng nước chảy róc rách, chảy một cách yên ả, từ tốn.
Khúc cua phía trước vừa mở một tiệm bánh Tây, lần trước Dư Nam đến đây vẫn chưa có.
Trong tủ kính bày biện các loại bánh kem và bánh ngọt, kiểu dáng độc đáo lại đáng yêu.
Dư Nam đứng bên cửa sổ nhìn một lúc, bước chân chần chừ nhưng cuối cùng vẫn đẩy cửa bước vào.
Lục lạc treo trên cửa reo vang, nhân viên bên trong nghe thấy liền ngẩng đầu cười nói: “Xin chào quý khách.”
Dư Nam nhìn đối phương mím môi cười, đứng ở quầy hàng bên cạnh cúi đầu xem.
Nhân viên cửa hàng hỏi: “Chị muốn chọn cái gì?”
Dư Nam rủ tầm mắt: “Để xem nào.”
“Có bánh tart trứng trái cây nóng hổi mới ra lò, chị muốn thử một chút không?”
“Không cần, cám ơn.”
Nhân viên bán hàng đi theo cô: “Mua cho bạn bè hay là mua cho chị ăn?”
Dư Nam không đáp, ánh mắt dừng lại một chỗ.
Cô chỉ chỉ trên mặt kính.
Nhân viên cửa hàng lập tức hiểu ý, giới thiệu: “Bánh này gọi là Bối Lợi Tháp La, là một loại bánh kem, ở giữa là lớp bánh pudding và hoa quả, ở bên trên là lớp sô cô la và đường bột, có loại 8 tấc, 10 tấc, và...”
“Có thế viết chữ không?” Dư Nam cúi đầu nhìn chằm chằm chiếc bánh kem.
Nhân viên cửa hàng bị ngắt lời, sau mới phản ứng nói: “Có thể ạ, chị muốn viết chữ gì vậy?”
Ngón tay Dư Nam chỉ chỉ trên mặt kính: “...Cứ viết là sinh nhật vui vẻ đi.”
“Vâng ạ, vậy chị muốn lấy loại mấy tấc?”
“Cái này mấy tấc?”
“8 tấc.”
Dư Nam gật đầu: “Vậy lấy cái này đi.”
Chủ tiệm bánh phục vụ tận tình, nói đó là hàng mẫu trưng bày, xin Dư Nam đợi một lát, để thợ làm bánh làm lại cái mới.
Lúc này tiệm không có người, bánh kem làm xong rất nhanh, hộp đựng bánh là hoa văn màu tím phấn, phía trên là dây lụa thắt hình con bướm rất xinh, xách trong tay không lớn lắm, là vừa tầm.
Ra khỏi tiệm bánh, Dư Nam chầm chậm quay trở về, nơi này cách khách sạn rất gần, chỉ cần đi qua con hẻm nhỏ và một chiếc cầu nhỏ là đến.
Vào trong sân thì thấy mấy người bọn họ đã trở về, Chương Khải Huệ đang dựa vào vai Thạch Minh nói chuyện phiếm với Trương Thạch ở phía đối diện, không thấy Du Tùng.
Mấy người họ nghe thấy tiếng bước chân, cùng quay đầu lại.
Chương Khải Huệ lên tiếng trước: “Chị Dư chị quay lại rồi!”
Trương Thạc cũng nói: “Bọn tôi còn cho rằng cô đang ở trong phòng.”
Dư Nam từ trong bóng tối đi tới, bóng người in hằn xuống phía ánh sáng, Chương Khải Huệ sáng mắt lên kêu: “A! Chị Dư, chị mua bánh kem?”
Cô nàng nhảy dựng lên vui sướng, chạy đến ôm bả vai Dư Nam: “Hôm nay là sinh nhật Thạch Minh, em quên mua bánh cho anh ấy, chị Dư, chị thật tốt.”
Dư Nam động tác dừng lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Vừa hay ở ven đường có một tiệm bánh, chị thuận tiện mua một cái.”
Chương Khải Huệ nhận lấy chiếc bánh, chạy tới bên cạnh bàn tháo dây lụa ra: “Bao nhiêu tiền? Em đưa chị.”
Thạch Minh ở bên cạnh vội đè tay cô nàng lại, nhỏ tiếng nói: “Huệ Huệ, đừng tùy tiện mở đồ của người khác.”
Chương Khải Huệ bĩu môi, Dư Nam ngồi xuống bên cạnh: “Không sao, mua cho cậu đấy.”
Chương Khải Huệ đắc ý nhướng mày, tiếp tục mở hộp bánh.
Thạch Minh da mặt mỏng, hai má ửng hồng, thấp giọng nói: “Cám ơn chị Dư.”
Chương Khải Huệ cầm con dao nhựa, cắt hai đường trên bánh kem, nghĩ đến Du Tùng lại nói: “Hay là gọi Du ca xuống cùng ăn?”
Trương Thạc đang xoay xoay điện thoại, ngón tay đang hí hoáy không biết gửi tin nhắn cho ai, thờ ơ hướng về phía lầu 1 gọi một tiếng: “Du ca.”
Không có động tĩnh.
Lại gọi một tiếng, âm thanh vang dội hơn: “Du ca.”
Mấy giây sau.
Trên hành lang lầu hai xuất hiện một bóng người, tay đút trong túi, miệng ngậm điếu thuốc nghiêng nghiêng, không vịn tay, hút một ngụm khói.
Ánh sáng đỏ chập chờn sáng, cùng với khói thuốc chiếu sáng hình bóng của người đó, chỉ vỏn vẹn một giây, sau đó mọi thứ lại trở về bóng đêm.
“Xuống đây ăn bánh kem.”
Anh dựa trên lan can một lúc rồi chầm chậm đi xuống.
Du Tùng đã tắm rửa và thay quần áo.
Phía trên là áo ba lỗ, phía dưới là quần đùi màu đen mặc ở nhà, đi dép lê.
Người kia là đi từ xa đến gần, dáng người nhìn không sót thứ gì, tay dài, vai rộng, eo rắn chắc, đường cong vừa mắt.
Xung quanh cái bàn có đặt mấy cái ghế, Chương Khải Huệ và Thạch Minh ngồi cùng một chỗ, Trương Thạc và Dư Nam ngồi đối diện hai người họ, Du Tùng đã tìm một cái ghế khác, bên cạnh chính là Dư Nam.
Anh cao to cường tráng, ngồi trên chiếc ghê dường như không giống những người khác.
Ánh mắt Chương Khải Huệ rơi trên người anh, nhìn một chút, cúi đầu xuống rồi lại nhìn anh, ngọt ngào nói: “Du ca, cùng ăn bánh kem đi.”
“Sinh nhật ai?”
“Sinh nhật Thạch Minh.” Cô đáp lời, rồi cắt bánh kem thành 6 phần, chia cho mọi người: “Chi Dư mua đó, em cũng quên mất.”
Nói xong còn không quên lè lưỡi.
Du Tùng cầm cái nĩa nhựa lên, cái nĩa trong tay anh nhìn như que diêm lớn nhỏ.
“Cái này cũng xem là ngoài dịch vụ sao?”
Mấy người kia không hiểu nhưng Dư Nam lại hiểu được.
Cô không trả lời, ngẩng đầu nhìn anh một cái, đúng lúc đối mặt với cặp mắt sáng sắc bén kia, lóe lên vẻ khôi hài, giống như con quát vật ẩn nấp trong bóng tối chờ đợi thờ cơ.
Trương Thạc ở một bên nhao nhao: “Sinh nhật của tôi sớm hơn một tháng đấy.”
Chương Khải Huệ bới một miếng kem, mắt híp lại hưởng thụ: “Thì làm sao?”
“Tháng trước là sinh nhật của tôi đấy.”
Chương Khải Huệ cười khanh khách.
Dư Nam cầm miếng bánh kem lên nhìn nhìn, chiếc bánh 8 tấc, chia thành 6 phần, một phần cũng lớn chừng một bàn tay. Bên cạnh bánh lộ ra miếng pudding và miếng đào màu vàng, còn có một ít sữa đặc. Mấy chữ “Sinh nhật vui vẻ” bị tách rời ra, trên mặt bánh của cô là nửa bên phải của chữ “vui“. Sô cô la và đường bột ở bên phần của Chương Khải Huệ, đã bị cô nàng đâm nát.
Cô múc một thìa bỏ vào trong miệng, kem tan trong miệng, ngọt đến phát ngấy.
Dư Nam lùi ra sau, tiện thể thu chân lại. Vừa rồi mặt ngoài của bắp chân chạm vào, có cảm giác thật mãnh liệt, chân kề sát chân, lông tơ phía trên bắp chân cọ vào cô, vừa đâm vào chân cô lại vừa ngứa.
Cô hỏi Thạch Minh: “Cậu năm nay bao nhiêu tuổi.”
Thạch Minh ở đối diện yên lặng ăn bánh kem: “Qua sinh nhật là 24.”
Chương Khải Huệ đưa tay ra: “Em năm nay 20 tuổi rồi.”
Dư Nam nhìn cô nàng một cái, gật gật đầu rồi lại hỏi Thạch Minh: “Sinh lúc mấy giờ?”
Cậu ta đẩy đẩy cái kính: “Lúc 8 giờ tối.”
Dư Nam lại gật đầu, rũ mắt xuống, vô thức chọc chọc vào bánh kem trước mặt, thật lâu sau mới nói thầm một câu: “Thật đáng tiếc, nhỏ một chút rồi.”
“Sao cơ?”
Du Tùng hỏi cô, hai người ngồi gần nhau, câu nói đó, chỉ có anh nghe được thôi.
“Không có gì.” Cô nói.
Chương Khải Huệ đưa nửa phần bánh còn lại của mình cho Thạch Minh: “Mùi vị ngon quá đi mất, nhưng buổi tối thì không thể ăn quá nhiều, em muốn giảm cân.” Cô duỗi thẳng lưng, thoải mái hít một hơi: “Lần này đến Lệ Giang là đúng rồi, không khí trong lành, cảnh đẹp, tiết tấu sinh hoạt lại chậm rãi...”
Cô còn cười tủm tỉm, liếc trộm Du Tùng: “Còn gặp hai anh nữa.”
Du Tùng không đáp lời cô ta, Trương Thạc thì còn đang gửi tin nhắn, tranh thủ ngẩng đầu cười một cái.
Chương Khải Huệ đảo mắt một vòng, nhìn về phía Dư Nam, tranh thủ bổ sung thêm: “Chuyện tốt nhất chính là gặp được chị Dư, em hỏi chị sinh nhật thì có ưu đãi không, chị trực tiếp giảm cho tụi em 7%, lần sau đến em còn...”
“Huệ Huệ.” Thạch Minh ở bên cạnh kéo cánh tay cô.
Xung quanh bỗng nhiên yên lặng không một tiếng động, Trương Thạc cũng ngẩng đầu lên, Chương Khải Huệ mở mắt to chớp chớp, vội che miệng: “Á, nói ra mất rồi...”
Trương Thạc để lộ hàm răng trắng, khó tin nói: “Cái gì? 7%?”
Dư Nam vẫn bình tĩnh nói: “Cậu không trả giá.”
“Có thể trả giá?”
“Đương nhiên.”
“Bây giờ trả giá được không?”
“Cậu thấy qua cái máy rút tiền nào mà trả lại tiền cho cậu sau khi cậu gửi vào chưa?”
Trương Thạc: “...”
Sương đêm đông lại, tiếng gió thổi lá cây rì rào, tới gần nửa đêm thì tất cả lồng đèn ở lầu hai đều tắt, giữa sân chỉ có một chiếc đèn chiếu sáng.
Du Tùng ăn hai miếng bánh kem, khẽ cười một tiếng: “Cậu về sớm một chút, làm tôi thức giấc thì lăn ra sân mà ngủ.”
Lời này là nói với Trương Thạc.
Du Tùng đứng dậy đi về phía sân.
Phía bên kia là nhà vệ sinh công cộng, đối diện là nhà ở tập thể của nhân viên.
Trương Thạc có chút hậm hực, mặt kìm nén đến nỗi đỏ bừng, Chương Khải Huệ bên cạnh đang cúi đầu.
Dư Nam ăn xong miếng bánh cuối cùng thì đem đĩa giấy vo lại: “Mọi người cũng ngủ sớm một chút, sáng sớm mai 6 giờ tập hợp, đừng có ngủ quá giờ...À, còn nữa, nhớ là mặc áo khoác vào.”
Cô cũng cầm đĩa giấy của Du Tùng lên, cùng vứt vào thùng rác, đi về phía sân sau.
Cô ngủ ở nhà ở tập thể cho nhân viên.
Giữa sân trước và sân sau có một lối đi nhỏ, ở lối đi nhỏ bên trái có ngã rẽ, là nhà vệ sinh công cộng. Đi thẳng rẽ phải mới tới sân sau, là nhà ở tập thể của nhân viên.
Nhà ở tập thể không thể nào so được với phòng cho thuê, một phòng lớn bốn năm chiếc giường cao thấp, bà chủ có nơi ở riêng, nơi này chỉ để cho nhân viên của khách sạn ngủ, thỉnh thoảng còn có hướng dẫn viên du lịch ở lại.
Lối đi nhỏ không có đèn, sân sau không trang trí gì, chỉ có một chiếc bóng đèn vàng óng, lại không chiếu được tới nơi này.
Dư Nam đi sát vào tường, trên mặt đất là gạch đỏ, giày thể thao dẫm lên không hề phát ra tí âm thanh nào.
Cô cúi đầu, đưa tay sờ lên sau gáy, mồ hôi đã bị gió thổi khô, nhưng bên trên vẫn còn mùi mồ hôi khó chịu.
Định cầm đồ ngủ đi tắm, đang nghĩ ngợi thì đột nhiên cánh tay cô bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy, một lực lớn đẩy cô vào lối rẽ kín đáo.
Cô sợ hãi kêu lên, một giây sau miệng mũi bị một bàn tay khác bịt lại, đồng thời sau lưng cô đụng mạnh vào vách tường.
Cô kêu lên, đầu ong ong đau nhức.
Sau hai giây phản ứng thì cô giật tay anh xuống.
Khẽ rủa: “Anh điên rồi.”
Hai tay của anh chuyển thành chống trên vách tường, hai tay thẳng tắp, khoảng cách giữa hai người không tính là gần nhưng lại rất mờ ám.
“Đúng là điên rồi, không điên thì cũng xem như là người tiêu tiền như nước.” Du tùng nói như vậy, nhưng giọng điệu lại khôi hài, cũng không vì mấy ngàn kia mà canh cánh trong lòng.
Dư Nam bị người anh che lại, ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh tự nhiên: “Đây là mua bán công bằng, hai bên đều bằng lòng.”
Tay trên của Du Tùng dựa vào vách tường trượt xuống, bên tai có tiếng ma sát nho nhỏ.
“Công bằng sao?” Bàn tay gác lên vai cô, dây dưa một chút rồi tiếp tục trượt, cuối cùng rơi trên vạt áo trước chữ T của cô: “Công bằng ở đâu rồi?”
Du Tùng nói ra từng câu từng chữ, giọng nói trong bóng đêm ồm ồm, giống như có u hồn lảng vảng trên đầu cô.
Dư Nam nhếch môi, cúi đầu xuống, ánh mắt theo đó rơi trên tay anh, tia sáng lờ mờ, nhưng vẫn có thể phân biệt được, bàn tay anh rất to, dường như có thể bao lấy toàn bộ, cô mặc áo màu trắng, anh lại có làn da màu đồng cổ, đập vào mắt thật nổi bật.
Dư Nam mặt không biểu lộ cảm xúc ngẩng đầu, ánh mắt dọc theo cánh tay anh nhìn lên, cuối cùng dừng trên bả vai anh, áo ba lỗ màu trắng, cơ bắp phản quang, như một bức tường dày.
Dư Nam đứng im, cùng anh đọ sức: “Lần này công bằng rồi.”
Du Tùng bật cười.
Trong tay dùng sức: “Chỉ một chút như vậy thôi?” Bàn tay lại nắm lại: “Thế thì đắt quá rồi.”
Dư Nam vung tay anh ra: “Mẹ nó, có bệnh.”
Cô xoay người bước đi, anh không ngăn cô lại.
Nửa tiếng sau, Du Tùng vào phòng.
Trương Thạc đã nằm trong đống chăn, len lén liếc anh một cái: “Thế mà còn bảo em về trước đấy.” Cậu ta cầm cái điều khiển chuyển kênh, nhìn anh một cái, sau đó thì tinh thần lại phấn chấn.
Trương Thạc hiếu kỳ: “Đi làm cái gì vậy?”
Du Tùng cởi áo ba lỗ ra.
“Đi hái ớt.”
Trương Thạc: “...”
Anh đang để trần thân trên, lại đi cởi cái quần.
Chỉ để lại một chiếc quần chữ nhật*, đùi rắn chắc, cảnh tượng phía trước “hùng vĩ“.
*Quần chữ nhật: Quần dài xuống chân một tí, giống quần đùi, nhưng lại ôm khít, tựa như quần sịp.
Qua một lúc, Trương Thạc lại hỏi: “Anh và hướng dẫn Dư không đúng lắm? Anh nghĩ gì vậy?”
Du Tùng nhảy lên giường.
Bình tĩnh nói...
“Muốn ngủ với cô ấy.”